Đưa Tôi Đi Ngắm Mùa Đông

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

được biên dịch và hiệu chỉnh bởi Tiểu (Hủ) Nam.

Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.

“Cậu quen Ứng Sinh bao lâu rồi?” Cuối cùng thì Tiểu Nặc cũng nhắc tới người duy nhất mà cả hai chúng tôi cùng quen, có lẽ đây là vẫn đề mà chúng tôi không thể nào lảng tránh được.

○◦¦∞ ∞¦◦○

Bệnh.

Sáng sớm ngủ dậy, tôi thấy mũi mình bị nghẹt, giọng khàn khàn, cổ họng khô khốc, nói không ra hơi nữa. Đầu óc thì đau, đứng dậy một chút mà đã lảo đảo ngã gục xuống giường.

Vì muốn tránh né anh nên đã hơn một tuần nay tôi không đi gặp Tống Tống. Thằng nhóc đó rất không vui, hôm qua nó còn gọi điện hò hét, bắt tôi phải hứa trong điện thoại rằng hôm nay tới thì nó mới chịu cúp máy. Nhưng nhìn dáng vẻ của tôi thế này, xem ra hôm nay lại phải lỡ hẹn với cậu bé rồi.

Sau khi chia tay đêm đi dự tiệc, tôi và anh chưa gặp nhau thêm lần nào. Anh cũng không gọi cho tôi dù chỉ một cú điện thoại. Tôi rất thương anh. Thương cho người đàn ông kiêu ngạo luôn tràn đầy bản lĩnh và tự tin đó, anh luôn lấy tư thế của một kẻ mạnh mà đối mặt với tất cả mọi chuyện. Có lẽ rất ít khi anh phải chịu thất bại, họa chăng là đối với người vợ quá cố, và cả với một kẻ cứng đầu là tôi nữa.

Tôi thì sao? Tôi cố gắng tự nhủ với mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng mình không thể nào bó buộc người ta được nhưng tại sao cứ mỗi đêm dài tĩnh lặng tôi lại âm thầm rơi nước mắt. Tôi yêu anh, sau khi từ chối tình cảm của anh thì tôi lại càng cảm thấy được sức mãnh liệt của tình yêu đó, nó như một ngọn lửa cháy phừng phực ở trong lòng. Tôi không hề hối hận, từ cái nhìn đầu tiên, tôi biết anh là một cái vực sâu không đáy đủ sức để hút tôi, nhấn chìm tôi vào trong đó.

Người đàn ông này, số phận đã định rằng anh sẽ lướt ngang qua đời tôi, tôi sẽ yêu anh chân thành và say đắm nhưng tới một lúc nào đó anh cũng sẽ bỏ tôi mà đi.

Phải chăng người nào yêu nhiều hơn người đó sẽ phải chịu thương tổn hơn gấp bội?

Gọi điện thoại cho Tống Tống nói rằng tôi không tới được, giọng của cậu bé rõ ràng là rất thất vọng nhưng nghe tiếng tôi khàn khàn, đoán là bệnh của tôi không nhẹ nên nó đành ngoan ngoãn nghe lời, nhóc nhỏ còn không quên dặn dò tôi như người lớn “Anh Tiểu Thất, anh phải cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe rồi tới chơi với em nha, Tống Tống rất nhớ anh!”

Đúng là một đứa bé ngoan, thế mà tôi lại nhẫn tâm làm nó buồn thêm một lần.

Nghĩ tới chuyện này, đầu tôi tiếp tục lên cơn đau. Với tay lên bàn uống luôn một vốc thuốc ngủ, tôi leo lên giường miên man.

Tám giờ tối tôi mới tỉnh lại, ngoài trời đen kịt. Có nghĩa là tôi đã nằm bệt cả ngày. Cũng may là không còn nghẹt thở nữa, đầu thì bớt đau, nói chung là tốt hơn ban sáng rất nhiều.

Bò xuống giường, giờ này tôi mới mò đi đánh răng rửa mặt. Bụng thấy đoi đói, ra là từ sáng tới giờ vẫn chưa bỏ cái gì vào bụng. Tự dưng tôi lại thèm ăn bánh chẻo, thế là sửa soạn ra ngoài, ngồi một chặng xe buýt đi tới quán bán bánh chẻo ưa thích của mình.

Quán này trước giờ vẫn đông khách, người qua kẻ lại như mắc cửi. Tôi chờ một lúc lâu mới kiếm được chỗ ngồi. Nhưng mới ngồi xuống có người đã trừng mắt nhìn tôi, có lẽ do họ cảm thấy một người ngồi ăn một bàn thì hơi lãng phí. Tôi mặc kệ, tôi ngồi chỗ của tôi, ăn đồ của tôi, mắc mớ gì tới họ?

Tôi gọi một tô cháo nhỏ và một đĩa bánh chẻo, cộng với vài quả trứng muối.

Có người bất ngờ vỗ vai “Lâm?”

Tôi quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên. Người đứng sau tôi là Tiểu Nặc, người thanh niên có đôi mắt u ám trong bữa tiệc hôm nọ đây mà. Đúng là trái đất rất tròn, thành phố này lại quá nhỏ.

Tôi ngây ra một lúc, cổ họng vẫn chưa hết đau nên không thấy thoải mái.

Anh ta rất lịch sự, đi tới trước mặt tôi, cười “Cậu ngồi một mình?”

“Ừ.” Tôi trả lời một cách máy móc vì chưa kịp bình tĩnh lại sau sự kinh ngạc ban nãy. Gặp lại anh ta nhanh như vậy, lại là ở chỗ này, quả thật có nằm mơ cũng không ngờ tới.

“Tôi cũng một mình.” Cậu ta cười, khuôn mặt tuấn tú càng thêm bắt mắt “Tôi có thể ngồi với cậu không?”

“Đương nhiên là được.” Tôi cười hiền lành, đúng là duyên phận. Tôi rất có cảm tình với người thanh niên này chỉ bởi vì anh ta đã dám bộc lộ cảm xúc thật của mình trong bữa tiệc đêm hôm rồi.

Cậu ta gọi mấy món rồi chúng tôi ngồi tán gẫu. Không ngờ là chúng tôi không hề ngại ngần, cứ như là bạn bè lâu ngày mới gặp lại vậy. Tiểu Nặc vẫn thoải mái như cũ, tôi thì cũng bớt ngây dại như lúc đầu.

“Tôi với cậu còn chưa chính thức giới thiệu với nhau nhỉ?” Cậu ta cười cười “Tôi họ Trần, Trần Tư Nặc. Cậu có thể gọi tôi là Tiểu Nặc.”

Tư Nặc, một cái tên rất hay. Tôi lễ độ “Tôi họ Lâm, anh có thể gọi tôi là Tiểu Thất.”

“Cậu là con thứ bảy trong nhà?” Tiểu Nặc nghi hoặc.

“Làm sao mà như thế được!” Tôi cười ha hả, “Chỉ là một cái tên mà thôi, không có ý nghĩa gì cả!”

“À......” Tiểu Nặc đăm chiêu “Đúng nhỉ, lúc chúng mình sinh ra thì nước ta đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình.”

“Mẹ tôi cũng không phải là đội trưởng đội siêu sinh đẻ vỡ kế hoạch.”

“Ha ha......” Cậu ta bị tôi chọc cười. Khi Tiểu Nặc cười rộ lên thật là đẹp, miệng cậu cong lên như ánh trăng khuyết. Chắc chắn Tiểu Nặc là đối tượng lý tưởng của rất nhiều người, đẹp trai, sáng sủa, lại chân thành trong chuyện tình cảm. Tôi không hiểu vì sao anh lại rời bỏ cậu.

Thức ăn được mang lên, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện.

“Cậu quen Ứng Sinh bao lâu rồi?” Cuối cùng thì Tiểu Nặc cũng nhắc tới người duy nhất mà cả hai chúng tôi cùng quen, có lẽ đây là vẫn đề mà chúng tôi không thể nào lảng tránh được. Cậu gọi anh là “Ứng Sinh”, hai chữ ngắn gọn ẩn chứa thâm tình cậu dành cho anh.

“Cũng được mấy tháng.” Tôi thẳng thắn.

“Không lâu lắm nhỉ.” Nghe giọng Tiểu Nặc, có lẽ cậu đang lầm bầm một mình chứ không phải nói chuyện với tôi.

Tôi ngồi cắn bánh chẻo, tự nhiên lại cảm thấy thật khó mà nuốt trôi. Tôi buông đũa, uống một tách trà.

Chốc lát sau, Tiểu Nặc lại hỏi “Tiểu Thất, cậu có yêu anh ấy không?”

Tôi sửng sốt khi biết cậu là một người thẳng thắn, bộc trực tới như vậy, đã thắc mắc cái gì là phải tìm hiểu cho kỳ được mới thôi. Nhưng tôi cũng đã quen với những câu hỏi loại này nên chỉ cười, nói ngắn gọn “Yêu.”

“Vậy anh ấy thì sao?” Tiểu Nặc chưa dừng lại.

“Không biết.”

“Không biết?”

“Không biết, tôi thật sự không biết. Anh chưa bao giờ nói, tôi cũng chưa từng hỏi.” Tôi thở dài “Mà bây giờ tôi cũng không muốn biết nữa.”

Tiểu Nặc nhìn tôi một cách là lạ, câu hỏi của cậu đầy vẻ nghi hoặc “Sao vậy? Hai người chia tay rồi?”

“Chia tay?” Tôi cười khẽ, “Chúng tôi chưa từng gắn kết thì chia tay thế nào đây?”

“A?” Tiểu Nặc không thể tin được “Không thể nào, hôm đó rõ ràng anh ấy giới thiệu cậu là BF mà, ai ở đó cũng nghe thấy cả.”

Tôi cười khổ, lắc đầu “Thực lòng mà nói, đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh nói vậy.”

Tiểu Nặc nhìn tôi, có vẻ chua xót, có phần thương tiếc, một lúc thật lâu sau vẫn im lặng.

Tôi tiếp tục uống trà, tôi không muốn biểu lộ ra đau thương hay khóc lóc gì cả.

Giọng nói của Tiểu Nặc trầm hơn một chút “Tôi cứ tưởng hai người là một cặp đôi hạnh phúc hay ít nhất Ứng Sinh sẽ đối xử với cậu tốt hơn nhưng không ngờ anh ấy vẫn như trước kia vậy.”

“......”

“Trước kia chúng tôi từng qua lại với nhau.”

“Tôi có thể nhận ra điều đó.”

“Chung sống với nhau ba năm, cứ nghĩ rằng sẽ bên nhau suốt đời, vậy mà......”

Tiểu Nặc không nói thêm được, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh trong mắt cậu. Cậu cũng là một người tình sâu nghĩa nặng, cho dù tình xưa đã mất nhưng vẫn chưa thể nào nguôi ngoai.

“Anh rất yêu anh ta!” Tôi cảm thán.

“Đúng vậy!”

“Vậy còn anh ta?” Đến phiên tôi hỏi ngược lại Tiểu Nặc.

Cậu cười khó hiểu, nói trong bất đắc dĩ “Anh ấy không yêu ai cả, Ứng Sinh chỉ yêu chính mình thôi.”
Bình Luận (0)
Comment