*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.được biên dịch và hiệu chỉnh bởi Tiểu (Hủ) Nam.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
Tôi trầm mặc, anh chăm chú nhìn tôi. Ngay từ đầu tôi đã biết hai chúng tôi không thể nào hiểu thấu được con người của đối phương, cũng không thể nào xen vào một góc khuất nào đó trong tâm hồn của mỗi người.
○◦¦∞ ∞¦◦○
Trở lại trường học, cuộc sống của tôi quay về với quỹ đạo cũ, buồn, độc. Đọc sách một mình, đi dạo một mình, một mình đối diện với mọi vấn đề của cuộc sống. Duy chỉ có một điều khác biệt là thứ tình cảm mông lung trong con người tôi đã lớn hơn trước kia một chút, còn lớn cỡ nào, tôi không biết. Chắc có lẽ, tôi đã yêu Tống Ứng Sinh mất rồi.
Tôi không biết tại sao mình lại yêu anh ta, yêu ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ được chứng kiến vẻ phong độ, lịch thiệp của anh hay chỉ đơn thuần do tôi ham muốn hơi ấm của bờ môi đêm hôm đó đã phóng túng trên cơ thể tôi.
Tôi cũng chẳng biết phải xử lý thứ tình cảm phức tạp này như thế nào, yêu Tống Ứng Sinh là một chuyện, đối mặt với nó lại là một chuyện khác. Sau khi Vũ qua đời, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông có thể làm cho tôi yêu thêm một lần nữa. Nhưng Tống Ứng Sinh đã xuất hiện, làm cho tôi ngạc nhiên và thẫn thờ tới rối bời. Tôi phải sống sao đây, phải đối mặt với anh như thế nào, rồi còn cả Tống Tống – đứa nhỏ luôn xem tôi như một người anh trai yêu quý?
Tôi vẫn kiên trì làm gia sư cho Tống Tống. Tôi biết nó rất cần tôi, ít ra cho tới khi nào chứng tự kỷ của nó chưa bị dẹp bỏ thì nó vẫn cần tới sự trợ giúp, cần tới tình thương từ một người xa lạ là tôi. Càng ngày tôi càng yêu chiều Tống Tống hơn, đặc biệt dạo gần đây, có thứ tình cảm chân thành, sâu sắc dành cho cậu đã bén rễ trong lòng tôi.
Tôi thầm nói lời xin lỗi với Tống Tống ở trong lòng, tôi cảm thấy hổ thẹn với tình cảm và sự tin tưởng của cậu bé. Nó quý mến tôi như vậy, quan tâm tới tôi như thế. Vậy mà tôi đã làm gì cho nó nào? Lên giường với người cha yêu dấu của nó, cướp đi người thân duy nhất trên đời này của Tống Tống? Đây là cách mà tôi đáp lại tình thương của Tống Tống ư?
Tôi cảm nhận được sự vô lương tâm và không biết xấu hổ tới đáng lên án của mình. Nếu như Tống Tống biết được, nó sẽ nghĩ tôi là người như thế nào. Rồi nó sẽ oán hận tôi thôi! Phải rồi, sẽ là như thế.
Mọi chuyện đã không thể nào vãn hồi được nữa. Đã bước tới bước đường này, thương tổn đã quá sâu, có quay ngược lại thời gian cũng chỉ là vô ích. Tôi sợ, sợ phải nhìn vào đôi mắt ngây thơ của đứa bé mới sáu tuổi mà tôi coi như người thân trong nhà.
Nhưng trên hết, tôi sợ phải đối diện với Tống Ứng Sinh, mỗi khi gương mặt anh tuấn đó xuất hiện trước mặt tôi là mọi ý nghĩ trong đầu đều tan biến. Chưa bao giờ tôi nhận ra rằng mình lại là một kẻ nhát gan đến như vậy, không dám nhìn nhận thẳng thắn vào tình cảm của bản thân mình.
Ánh mắt của anh dành cho tôi cũng đã khác trước kia rất nhiều, tôi thấy rõ sự trìu mến và thân thương trong đôi mắt ấy, nhưng đôi khi nó lại làm cho tôi cảm thấy đau đớn vì sự bất đắc dĩ, lẩn tránh rất rõ ràng.
Tôi biết người đàn ông đó muốn dùng phương thức của chính mình để tiếp cận tôi nhưng anh lại không hề biểu hiện nó ra ngoài, lại muốn dày vò cả hai trong hoài nghi và cả sợ hãi. Dường như anh đang chờ tôi, chờ tôi nhào tới vòng tay anh, chờ tôi bất chấp tất cả. Tôi như một con thú đã được tên thợ săn điêu luyện là anh giăng sẵn một cái bẫy chờ cho nó sa vào, hơn nữa thợ săn còn biết rõ nhất định con thú kia thấy chết vẫn cứ lao đầu xuống không hối tiếc. Chắc chắn Tống Ứng Sinh đang nghĩ như vậy, anh ta là một người chỉ biết làm theo lý trí, lạnh lùng và tàn khốc.
Nếu là một người thụ động, bạn sẽ học được cách chấp nhận số phận, tôi là một người trong số đó. Cả hai chúng tôi đều lặng lẽ chờ hành động của đối phương, không ai muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, cả hai đều đang chờ đợi một điều gì đó, có lẽ là chờ cho thời gian giải quyết tất cả.
Cũng may anh luôn bề bộn nhiều việc nên chúng tôi ít khi chạm mặt nhau, nhờ thế cũng bớt xấu hổ hơn.
Thời gian trôi qua thật nặng nề. Không lâu sau đó, tôi cảm thấy sức cùng lực kiệt, trên khuôn mặt anh cũng hiện rõ sự mệt mỏi. Hai người chúng tôi đều là kẻ thất bại trong cuộc chạy đua này.
Tôi đã chịu đựng tới tột đỉnh. Đang lúc định thỏa hiệp thì anh lại đầu hàng trước.
Hôm ấy, sau khi chơi với Tống Tống xong, còn sớm nên tôi đi hiệu sách xem dạo này có cái gì mới không. Anh gọi cho tôi, nhẹ giọng “Tiểu Thất, đêm nay có một bữa tiệc nhỏ giữa mấy người bạn, em có thể đi với anh không?”
Tôi hơi bất ngờ. Người đàn ông mưu cao kế sâu luôn ngẩng cao đầu ngạo nghễ này lại nhỏ giọng mời tôi đi dự tiệc? Có lẽ từ trước tới giờ anh chưa bao giờ gặp phải ai cứng đầu cứng cổ như tôi bởi vậy sau một hồi đấu tranh, anh đã phải chào thua trước tình cảm và dục vọng của chính mình.
Tôi biết rõ anh đang muốn ám chỉ điều gì, cũng có thể dễ dàng đoán ra tính chất của bữa tiệc tối nay. Nếu tôi đi với anh điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã chấp nhận một ước hẹn gì đó với anh.
Tôi đồng ý, không do dự. Tôi biết tôi yêu anh và cũng không có cách nào để cự tuyệt anh cả.
Lúc anh nắm tay tôi bước qua cánh cửa khách sạn, tôi thấy cả người mình hơi run lên, đúng là tôi có hơi khẩn trương thật.
Tôi không quen thuộc lắm với thế giới thứ ba mặc dù tôi cũng là một thành viên trong đó. Bản tính của tôi rất không thích kết giao nhiều. Năm ấy, khi tới Working làm việc, tôi cũng biết thế giới đó luôn có hai mặt của nó, tôi đã thấy đủ nên không muốn tới gần hay tìm hiểu gì hơn nữa. Cho tới tận bây giờ, ngoại trừ mấy người bạn ở Working, Vũ và anh ra thì tôi không quen biết ai khác trong giới cả. Anh Tử Phong thường nói với tôi rằng “Tiểu Thất, anh thấy cuộc sống của mày buồn chán đến đáng sợ.”
Thật may đây chỉ là một bữa tiệc đơn giản, và có anh bên cạnh, tôi tự tin hơn rất nhiều.
Anh dẫn tôi đi vào một khu vực bên trong khách sạn, tôi chưa bao giờ tới những chỗ xa hoa như thế này, có bỏ tôi vào đây chẳng khác gì thả tôi vào mê cung không lối thoát. Anh thì ngược lại, anh rất quen thuộc vì anh là khách quen ở đây. Anh với tôi bước vào một căn phòng được bày biện rất sang trọng mà lại ấm cúng.
Mới mở cửa đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào, chắc có lẽ bữa tiệc đã bắt đầu rồi. Có năm, sáu người ngồi bên một bàn ăn giữa phòng, tuổi tác cũng trạc tuổi anh, họ đều ăn mặc rất lịch sự, có thể đây đều là những con người thành đạt.
Thấy chúng tôi vào, bọn họ đều vui vẻ bước tới chào hỏi anh, thậm chí còn ôm rồi bắt tay rất náo nhiệt. Đột nhiên tôi có cảm giác như mình là một người thừa, tình huống này không thích hợp với tôi một chút nào. Những người ở đây đều ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện, ai nấy đều nhìn tôi khó hiểu nhưng ngay lập tức lại mỉm cười theo kiểu xã giao.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Có lẽ, khuôn mặt của tôi lúc đó cứng ngắc như tượng sáp.
Anh cười, quay lại chỗ tôi, cầm lấy tay tôi, nói với mọi người “Đây là BF của tôi, cậu ấy họ Lâm.”
Căn phòng trầm mặc, không khí kỳ dị, nhìn vào ánh mắt bọn họ, tôi đoán họ khó có thể tin được những gì mình mới vừa nghe. Tôi không biết vì sao lại thế? Chẳng lẽ anh chưa từng giới thiệu một người bạn trai nào khác, tôi là người đầu tiên?
Có một người bước tới phá vỡ sự im lặng “Anh Tống, lại đây nào, chúng ta tán gẫu một chút.” Sau đó người này nói với những người còn lại “BF của anh Tống cũng là khách quý ở đây, mọi người cùng nhau ngồi xuống đi.”
Tôi và anh ngồi xuống, bữa tiệc bắt đầu như lẽ thường. Ngồi chung với một nhóm người không quen biết, quả thật tôi cảm thấy không thoải mái.
Cả một bàn thức ăn đắt tiền nhưng tôi không có hứng thú chút nào. Tôi vẫn cảm thấy mình như một món đồ trang sức được anh mang theo, từ lúc ngồi xuống, tôi chỉ nhấm nháp ly XO trong tay, rồi nhìn những người mà tôi chưa hề có bất kỳ ấn tượng nào. Tôi không nói gì, tôi biết đây chính là thế giới riêng của anh, tôi không nên bước vào làm gì.
May mắn không khí cũng rất hòa hợp, không còn sự bỡ ngỡ, ngượng ngùng lúc ban đầu. Sau khi uống đôi ba chén, ai cũng nói chuyện lớn tiếng lẫn lớn mật hơn, không kiêng dè gì hết.
Người thanh niên ngồi đối diện tôi chợt đứng dậy, anh ta bưng một ly rượu rất đầy hướng về phía anh “Anh Tống, mấy năm qua anh tu thân dưỡng tính, em còn tưởng anh đã đắc đạo thành tiên, không dùng thức ăn mặn nữa ấy chứ! Ngờ đâu anh vẫn không chịu nổi tịch mịch. Nào, mừng anh quay lại trần gian thế tục, mời anh ly này.” Ly rượu được đưa sang bên anh, tay người thanh niên kia hơi run rẩy.
Đó là một thanh niên rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt rất có thần, ở anh ta toát ra sự quyến rũ và trẻ trung khác hẳn với nét trầm ổn của Tống Ứng Sinh của tôi. Rượu vào, mặt anh ta như có thêm một vầng mây đỏ vì thế mà càng đẹp đẽ, tao nhã.
Anh có vẻ lúng túng trong chốc lát nhưng cũng nhanh chóng nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Người thanh niên kia thấy vậy cũng uống hết ly của mình. Trên mặt anh ta tràn ngập chua xót, ánh mắt lại còn có vẻ u oán.
Tôi có thể đoán được người thanh niên này chính là người cũ của anh. Nhưng chẳng sao cả, liên quan gì tới tôi? Tất cả mọi người ngồi ở bàn này cũng chả có quan hệ gì với tôi cả. Tôi yêu anh nhưng thậm chí ngay cả chuyện đó cũng không liên quan gì tới anh cả. Tôi làm sao có thể bày trò ghen tuông vớ vẩn trước mặt những người xa lạ này đây?
Tôi có chút hối hận vì đã theo anh tới đây, đi vào thế giới vốn dĩ không thuộc về tôi. Lúc này, tôi rất muốn trốn chạy.
Nhưng chạy không thoát, khi một ly XO khác được đưa tới trước mặt, tôi biết mình đã bị cuốn vào vòng xoáy đó. Cho dù đó có là một cái bẫy hay một cơn lốc cuốn kinh hoàng đi chăng nữa tôi cũng không thể nào giãy dụa.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy người thanh niên khi nãy bưng một ly rượu, ánh mặt oán hận làm cho người khác phải đau lòng. Tôi cố gắng mỉm cười làm cho không khí bớt căng thẳng.
Anh ta cứ đứng nhìn tôi như vậy trong chốc lát rồi cảm thán “Anh Tống của chúng ta đúng là có con mắt tinh đời, người đẹp như thế này, ai thấy mà không động lòng. Khó trách, công lực tu luyện lâu như vậy chỉ bị hủy hoại trong chốc lát. Nào, anh chàng đẹp trai, tôi kính anh một ly.”
Có người bên cạnh kéo anh ta xuống “Tiểu Nặc, cậu say rồi!”
Tôi uống cạn ly rượu kia. Tôi biết rất rõ, người thanh niên tên là Tiểu Nặc này không hề say, chỉ đơn thuần là anh ta bộc lộ cảm xúc thật của mình mà thôi. Nhìn vào đôi mắt anh ta, tôi có thể thấy được tình cảm thắm thiết mà Tiểu Nặc dành cho anh. Tôi không biết vì sao bọn họ lại chia tay, thậm chí cũng không biết liệu tình cũ giữa bọn họ có còn dây dưa không dứt nữa không. Chắc chắn một điều, sự xuất hiện của tôi là một đả kích rất lớn đối với Tiểu Nặc.
Tôi nhìn sang anh, anh cũng đang nhìn tôi. Có lẽ anh muốn xem phản ứng của tôi thế nào, muốn biết tôi sẽ ứng phó ra sao với những rắc rối trong một đống những quan hệ của một người phức tạp như anh. Nhưng đối với một người cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng là tôi thì tất cả mọi chuyện đều bình thường, không có gì liên quan tới tôi cả. Tôi trầm mặc, anh chăm chú nhìn tôi. Ngay từ đầu tôi đã biết hai chúng tôi không thể nào hiểu thấu được con người của đối phương, cũng không thể nào xen vào một góc khuất nào đó trong tâm hồn của mỗi người.
Tiệc đã lâu nhưng đồ ăn thì vẫn còn nguyên, hầu như chưa ai đả động tới, chẳng ai tới đây chỉ để ăn cả. Rượu thì đã hết vài chai, ai cũng có hơi men trong người. Tiểu Nặc uống rất nhiều, người ngồi bên cạnh ghé vào tai cậu ta rì rầm liên tục không rõ là nói những gì.
Tôi chỉ ngồi một chỗ, chờ cho tất cả chấm dứt.
Lúc đi ra khách sạn, anh hỏi tôi “Tiểu Thất, em có cảm thấy bữa tiệc hôm nay thật chán ngắt, vô vị không?”
Tôi lắc đầu chậm rãi “Không hẳn là thế, chỉ là em không có cách nào quen được.”
“Anh biết em thích yên tĩnh, thích được ở một mình. Sau này anh sẽ không đưa em tới những dịp thế này nữa.” Anh nói rất chắc chắn như đang cho tôi một lời hứa bền chặt.
“Em không sao.” Tôi thản nhiên.
Thình lình, anh bước lại cầm tay tôi. Tôi có cảm giác như bị điện xẹt qua người, run lẩy bẩy, đầu ngón tay cảm thấy ngứa ngáy. Anh cũng cả kinh, chắc không ngờ được phản ứng của tôi lại mạnh mẽ như thế.
Trong lúc nhất thời, không khí ngưng kết.
Tôi yêu anh, có lẽ từ cái ngày gặp nhau đầu tiên tình yêu đó đã được khơi ngòi. Thậm chí có lúc tôi còn có ý định bỏ đi sự tự tôn của mình để cầu xin một chút tình cảm của anh. Nhưng khi anh thể hiện tình yêu với tôi tôi lại không hề đón nhận dễ dàng như mình tưởng. Có thể anh biểu hiện chưa nhiệt thành hay là do cảm xúc của tôi đã chai lì trong suốt ba năm qua, đã không còn biết phải tiếp nhận chân tình như thế nào.
Ngay lúc này đây, anh đứng bên cạnh tôi, giữa chúng tôi là một khoảng trống.
Đêm khuya mùa hè, gió mạnh quét qua từng đợt. Tại nơi yên tĩnh đó, tôi chấp nhận tình yêu của anh, đồng thời cũng cự tuyệt một phần tình yêu đó. Tôi vẫn cho rằng mình hiểu rõ tính cách của bản thân, biết chính mình muốn gì, e rằng tôi đã lầm.
Chúng tôi cứ lặng lẽ đi bên nhau như vậy, cả hai đều duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Tôi không biết tại sao đêm nay tôi lại đồng ý đi với anh.
Bạn yêu một người, đơn giản đó là quyền của bạn, không quan hệ gì tới người đó cả.