Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh

Chương 82

“Người chính trực dù nghèo khó vẫn giữ cốt cách cao thượng;

Ngọn đuốc hồng dù dốc ngược vẫn cháy bùng lên sao.”

(Cách ngôn Sakya)

Kháp Na ngồi tựa lưng vào thành giường, ánh mắt vô hồn, gương mặt tiều tụy, những mạch máu rần rật đỏ hai bên má. Tôi thở dài lặng lẽ, bưng bát thuốc đặt trên bàn, lại gần cậu ấy:

- Kháp Na, uống thuốc đi. Kunga Zangpo và Wangtso động viên thế nào cậy cũng không chịu uống, lại còn đuổi họ ra ngoài. Bát thuốc sắp nguội rồi.

Cậu ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt chộn rộn niềm vui bất ngờ:

- Sao em lại biến thành người thế?

Tôi ngồi xuống ném giường, hóa phép làm nóng bát thuốc rồi kề sát miệng cậu ấy:

- Hồ ly thì phục vụ cậu uống thuốc thế nào được? Bát thuốc này lẽ ra phải uống từ sáng nhưng đến giờ cậu vẫn chưa chịu uống. Chỉ lát nữa họ sẽ sắc xong thuốc buổi chiều đấy.

Niềm vui bất chợt dâng trong mắt cậu ấy bỗng tan biến, hàng lông mày chau lại buồn bực, cậu ấy nghiêng đầu sang bên, vừa ho vừa nói:

- Sau này em đừng hóa thành người trước mặt ta nữa.

Tôi ngó lại mình, tôi đang mặc bộ y phục cậu ấy tặng tôi kia mà, có gì khiếm nhã đâu. Tôi kéo tay áo cậu ấy gặng hỏi:

- Kháp Na, cậu sao thế? Trước đây cậu rất thích được thấy tôi hóa thành người kia mà!

Ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy lướt trên gương mặt tôi rồi cậu ấy đột ngột lắc mạnh tay, vùng thoát khỏi bàn tay tôi, giọng nói bực dọc vô cớ:

- Bây giờ ta không thích nữa!

Bao năm qua cậu ấy chưa một lần nặng lời với tôi, vậy mà không hiểu vì sao hôm nay cậu ấy lại bực mình đến thế. Chừng như biết mình quá lời, cậu ấy tỏ ra bối rối, nhắm chặt mắt, mệt mỏi ngả lưng lên gối tựa, giọng nói lạnh lùng:

- Tóm lại là, từ nay về sau, em đừng hóa thành người khi đến gặp ta nữa.

Loài người thường chê trách hồ ly là giống xảo trá nhưng bụng dạ hồ ly có phức tạp như con người đâu. Tôi không đoán được suy nghĩ của cậu ấy, cũng không muốn đôi co với người ốm nên tôi kề bát thuốc gần miệng cậu ấy:

- Cậu uống hết bát thuốc này thì tôi sẽ hóa phép trở lại nguyên hình.

Cậu ấy nổi nóng, kéo chăn trùm kín mặt:

- Ta không uống, em đi đi!

Chưa kịp khuyên nhủ thì chợt nghe có tiếng gõ cửa, giọng nói của Mukaton vọng vào:

- Kháp Na, là thiếp đây. Thiếp bưng thuốc tới cho chàng.

Kháp Na thả chăn xuống, định mở miệng thì cơn ho ập đến. Tôi vội vã vỗ nhẹ vào lưng giúp cậu ấy bớt ho. Cậu ấy khẽ rùng mình, giữ chặt cổ tay tôi, không choi chạm vào người cậu ấy rồi gào lên với người ngoài cửa:

- Công chúa cứ để ngoài đó cho ta!

Giọng nói đầy lo lắng của Mukaton lại vẳng lên:

- Kháp Na, chàng mở cửa cho thiếp được không? Thiếp có chuyện quan trọng cần nói với chàng.

Chợt nhớ ra bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi, Kháp Na đột ngột buông tay, như thể chạm phải thanh sắt nóng vậy. Nỗi bực tức đã tăng thêm nhiều khi đáp lời Mukaton:

- Công chúa không thể chờ tới khi ta hết bệnh được sao?

- Chuyện liên quan đến Dankhag…

Kháp Na lạnh lùng ngắt lời cô ấy:

- Ta không có hứng thú với những chuyện về cô ấy. Công chúa không cần nhọc lòng kể tội cô ấy trước mặt ta làm gì.

Mukaton bị chặn họng, không thốt được lời nào nữa. Hôm nay, Kháp Na như thể bị ma ám, lời nói cộc cằn, khó chịu. Trước đây, tuy lạnh nhạt với Mukaton nhưng cậu ấy vẫn rất mực kiêng nể, không để Mukaton phải muối mặt. Mà hôm nay Mukaton cũng rất lạ, cô ấy chẳng buồn nổi trận lôi đình, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng khóc thút thít và giọng nói nài nỉ đầy tuyệt vọng của cô ấy:

- Kháp Na, nếu thiếp chết đi, liệu chàng có chịu gặp thiếp không?

Kháp Na hùng hổ tung chăn, nhảy xuống giường, chân trần lao đến bên cửa, cười lạnh lùng, nói vọng ra:

- Công chúa, mười lăm năm làm vợ chồng ta còn lạ gì thủ đoạn của cô nữa. Cô muốn gặp ta có gì khó đâu, chỉ cần đạp cửa xông vào là được mà. Không vừa ý cô, cô thậm chí có thể dỡ tung cái phòng ngủ này của ta ấy chứ.

Tuy lúc này đang là giữa mùa hạ nhưng để chân trần như thế rất dễ bị cảm lạnh, huống hồ cậu ấy lại đang ốm. Tôi vội vã xách đôi giày vải và nhấc chiếc áo khoác, chạy đến bên, khoác áo lên người cậu ấy rồi ngồi xuống xỏ giày cho cậu ấy. Kháp Na cúi xuống nhìn tôi, cắn môi lùi lại. Mukaton đứng ngay bên ngoài nên tôi không dám mở miệng, đành ngẩng đầu, dùng ánh mắt khẩn cầu van nài cậu ấy.

Có tiếng tu nước ừng ực từ bên ngoài vẳng vào, sau đó là tiếng đồ sứ vỡ tan tành trên nền đất, tiếp đến là tiếng rên rỉ đau đớn của Mukaton:

- Kháp Na, thiếp không nói dối, thiếp sắp chết thật đó!

Kháp Na nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp, vung tay kéo chiếc áo khoác mà tôi trùm lên vai cậu xuống, vừa ho khụ khụ vừa bật cười ha hả:

- Công chúa xưa nay vẫn khỏe mạnh hơn người, đây là lần đầu tiên thấy cô sử dụng chiêu thức lấy cái chết để uy hiếp người khác. Có điều Công chúa đâu phải hạng người yếu ớt, chiêu bài này không hợp với cô chút nào.

Bỗng “rầm” một tiếng, dường như vật thể nặng nề nào đó đã đổ nhào xuống đất. Chúng tôi nhìn nhau rồi bỗng nhận ra: Mukaton nguy rồi!

Tôi trở lại nguyên hình, nhanh chóng cất giấu y phục. Kháp Na mở cửa thì thấy một thân hình vĩ đại nằm chắn phía trước, đang trong cơn co giật dữ dội, bên cạnh là những mảnh vỡ, thứ chất lỏng màu đen vung vãi tung tóe.

- Công chúa! Công chúa!

Kháp Na lao ra ngoài, nâng đầu Mukaton lên, hoảng hốt khi thấy vệt máu màu đên nơi khóe môi Mukaton, bèn gào lên:

- Người đâu! Mau mời quan thái y!

Đám người hầu túa ra từ hai dãy hành lang. Kháp Na luồn một tay xuống dưới hõm khớp gối của Mukaton, tay kia vòng xuống ôm lấy lưng cô ấy, định bế mu lên. Nhưng Mukaton quá nặng nên cậu ấy loạng choạng. Kháp Na nâng sao nổi Mukaton. Đám người hầu phải hợp sức giúp đỡ mới kiêng được Mukaton vào phòng, đặt lên giường Kháp Na.

Kháp Na túm lấy một người hầu, sốt ruột hỏi:

- Đi mời quan thái y chưa?

Người hầu gật đầu như bổ củi:

- Thưa, Kunga Zangpo đã đích thân cưỡi ngựa đi mời!

Nhưng vẫn chưa thấy yên tâm, Kháp Na vừa ho sù sụ vừa căn dặn:

- Mau lên, cử thêm vài người nữa, phải mời bằng được quan thái y giỏi nhất về đây.

Mukaton lăn lộn, quằn quại trên giường vì đau đớn. Đám thị nữ muốn lại gần chăm sóc nhưng bị cô ấy gạt bắn ra ngoài. Đầu tóc rối bù, cô ấy gào quát:

- Các người ra ngoài hết đi, ta có chuyện riêng muốn nói với Vương gia!

Kháp Na khoát tay ra hiệu cho người hầu lui hết ra ngoài, rồi chau mày nhìn Mukaton không ngừng vật lộn trên giường:

- Sao đang yên đang lành lại như vậy?

Mukaton ôm bụng, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn, mồi hoi đầm đìa trên trán. Cô ấy nhìn Kháp Na, mỉm cười thê lương:

- Đúng là thiếp phải chết thì chàng mới chịu gặp thiếp.

Vừa dứt lời cô ấy đã phun ra rất nhiều máu. Vị tanh nồng lan trong không khí, tôi đã ngửi ra đó là thứ gì, vội nhảy lên lòng Kháp Na, dừng móng vuốt kín đáo vẽ vào lòng tay cậu ấy một chữ: Độc!
Bình Luận (0)
Comment