Nửa đêm giờ Tý, rốt cuộc Mạnh Hạc Đường cũng chạy tới Đông Bắc, con khoái mã phải trả giá cao mới mướn được cũng mệt mỏi đến nằm cuộn xuống đất, rốt cuộc không chạy nổi nữa, Mạnh Hạc Đường không đành lòng ép con ngựa này nên để nó ở trạm dịch ngoài cửa thành, sau đó tự chạy tới nhà họ Tần.
Lúc này đêm đã khuya, lẽ ra không nên đi quấy rầy người ta, nhưng Mạnh Hạc Đường không lo được nhiều như vậy, ra sức gỗ cửa, điều này làm kinh động tới Tần lão gia, còn tưởng là con trai về, cuống cuồng chạy ra mở cửa.
Cửa lớn từ từ mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy Tần lão gia, bấy giờ Mạnh Hạc Đường khom người quỳ xuống đất, Tần lão gia giật bắn mình, cuống quít bước đến muốn đỡ y: Tiểu Mạnh? Sao lại là con? Con làm gì vậy! Mau đứng dậy đi!
Mạnh Hạc Đường không chịu, nghẹn ngào khẩn cầu ông: Bác, con van xin bác, van xin bác, có thể nói cho con biết Tần Tiêu Hiền đang ở đâu không? Dù chỉ một chút manh mối thôi cũng được, con thật sự tìm cậu ấy có việc gấp! Con van xin người...!
Mạnh Hạc Đường dập đừng từng cái trên đất, Tần lão gia cũng giật nảy mình, nhíu mày thật chặt: Tiểu Mạnh à, không phải bác không muốn nói với con mà thật sự là ta cũng không biết bây giờ tiểu tử thối đó đang ở đâu nữa! Nó chỉ gửi một lá thư về nói là nó phải tới bệnh viện nào đó để thực tập, nếu có manh mối để tìm ra thì ta đã sớm tìm nó về rồi!
Mạnh Hạc Đường chậm rãi cúi đầu, y thật sự không biết phải làm thế nào, trong chớp nhoáng này, sụp đổ, bất lực, nước mắt không ngừng tuôn ra, hai tay y ôm lấy mặt, nước mắt lại chảy ra từ kẽ tay, cuối cùng cũng thôi chống cự, ngồi quỳ trên đất, lớn tiếng khóc nức nở.
Ơ? Đây, đây là thế nào?
Tần lão gia hơi luống cuống, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng ông biết đứa nhỏ Mạnh Hạc Đường này không phải một đứa trẻ vô lý cố tình gây sự, y luôn lễ độ, nếu đã chịu thất lễ khuya khoắt đến chơi như vậy thì nhất định là đã gặp phải chuyện khó khăn mà trước nay chưa từng có.
Nhất thời Tần lão gia cũng không đành lòng, đưa tay đỡ y dậy, đảm bảo với y: Con à, cho dù là đã xảy ra chuyện gì, con trước hết đừng khóc, để bác viết thư cho thầy Cao, nói gì thì cũng phải hỏi cho ra tiểu tử thối kia rốt cuộc là đang ở đâu!
Cảm ơn bác.
Mạnh Hạc Đường rưng rưng nước mắt nhìn về phía sâu, bái một cái thật sâu: Đêm khuya quấy rầy bác, thật sự rất xin lỗi, con cáo từ.
Nói rồi chắp tay thi lễ với ông, chậm rãi quay người rời đi, Tần lão gia lật đật gọi y lại: Này! Đã trễ thế này rồi, ta cho người đưa con về nhé!
Nói rồi vội vàng gọi gia đinh, nhưng Mạnh Hạc Đường lại lắc đầu, cúi đầu với ông rồi một mình lên đường.
Tần lão gia nhìn theo bóng lưng y, trong lòng cũng đau xót, đứa nhỏ này cũng xem như là lớn lên với con của ông, tuy nói số mệnh không tốt, nhưng từ trước đến giờ luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, y không giống với cha của y, cha y tai mềm, dễ bị dao động, y lại là đứa kiên cường, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì mới khiến y khóc thành như vậy chứ?
Đường về cũng không dễ chịu, lòng Mạnh Hạc Đường gắn liền với sức khỏe của Châu Cửu Lương, vội vàng trở về, con ngựa kia nghỉ ngơi một hồi cũng dần khôi phục thể lực, rốt cuộc cũng chạy được đến ngọn núi kia trước khi trời sáng.
Trong nháy mắt thấy công nhân chuyển hàng dưới núi, Mạnh Hạc Đường mới nhớ tới ngọc bội mà Tạ sư gia tặng y còn tạm thế chấp ở đây, vội tung người xuống ngựa nói với họ: Các vị tráng sĩ, thật ngại quá, ta đi vội, quên mang theo tiền, xin mọi người cho ta thêm chút thời gian, ta quay về lấy.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
2.
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Nấm Nhỏ Chỉ Muốn Ly Hôn Nuôi Bé Con
3.
Pheromone Luôn Có Hình Dạng Yêu Anh
4.
Nhà Lao Của Cáo
=====================================
Tráng sĩ nghe thấy giọng nói khàn khàn của y như vừa mới khóc, nhất thời luống cuống, vội xua tay nói: Không sao không sao, nhưng ngọc bội kia đã được cha huynh chuộc về rồi.
Cha ta? Mạnh Hạc Đường thoáng nhíu mày, sao cha y lại biết được chuyện này?
Tráng sĩ lại nói: Đúng đó, không phải xe của cha huynh bị lún trong bùn, huynh mới mời chúng ta tới giúp sao? Ông ấy chuộc ngọc bội đi rồi, nói là bảo huynh với Bắc Kinh....Bắc Kinh, à! Nhà họ Vu! Đến nhà hội trưởng Vu ở Bắc Kinh tìm ông ấy.
Vậy, vậy đa tạ.
Mạnh Hạc Đường kịp nhận ra là xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ ông cụ kia cũng tốt bụng, nên cũng diễn theo, khẽ cúi đầu tạm biệt hắn, sau đó đi về Bắc Kinh.
Trời đã sáng hẳn, ba vị uống gục ở tiệc rượu tối qua cũng đã dần tỉnh táo lại từ cơn say, tửu lượng của Quách Kỳ Lân không tốt, uống cũng ít nhất, hắn là người đầu tiên tỉnh lại.
Vừa mở mắt, đột nhiên phát hiện mình đang nằm trong ngực một người, Quách Kỳ Lân bừng tỉnh trong nháy mắt, sau khi thấy rõ người bên cạnh là Đào Dương thì mới nhẹ nhàng thở phào, vô cùng tự nhiên mà nằm lại, vừa nhắm mắt, đột nhiên lại mở ra.
Không đúng! Như này có đúng không? Hình như không có gì không đúng, nhưng lại là không đúng! Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng chứ?
Đúng hay không đúng đây?
Đang lúc xoắn xuýt, Quách Kỳ Lân bất giác nói ra lời trong lòng, không đợi cho hắn suy nghĩ tiếp, trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng của Đào Dương: Cái gì đúng hay không đúng?
Á...! Quách Kỳ Lân giật nảy mình, luống cuống ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn y.
Đào Dương bị phản ứng lớn như vậy của hắn là sững sờ, nhất thời không hiểu, cũng chầm chậm ngồi dậy: Sao vậy? Sáng sớm như gặp quỷ vậy?
Không, không có gì! Quách Kỳ Lân trả lời lắp ba lắp bắp, mặt nóng lên từng cơn, rốt cuộc cũng nghĩ ra được là chỗ nào không đúng, hai người bọn họ thành thân rồi, nhưng ngoại trừ bái đường ra thì chưa làm cái gì hết, đột nhiên thức dậy trên cùng một cái giường nên vẫn chưa quen.
Thấy gương mặt đỏ bừng của hắn, Đào Dương cũng nhận ra, thấy hắn chống cự mình như vậy nên thoáng dịch ra ngoài một chút, sau đó ra vẻ không sao mà cười với hắn: Ta nằm thêm một lát, nếu huynh không buồn ngủ thì có thể đi rửa mặt ăn điểm tâm trước đi.
Nói rồi lại nằm xuống đưa lưng về phía hắn, Quách Kỳ Lân không tim không phổi sao có thể nhìn ra được tâm tư này của y, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngồi xếp bằng trên giường, nhẹ nhàng lay y: A Đào, đệ có mệt lắm không?
Một chút xíu.
Đào Dương nhẹ giọng trả lời hắn, cũng không quay người lại.
Quách Kỳ Lân nói với vẻ kỳ lạ: Không biết bắt đầu từ lúc nào, vừa nhìn thấy đệ thì đệ đã là dáng vẻ rất mệt mỏi thế này rồi, suýt chút là ta đã hoài nghi tính tình vốn có của đệ là như vậy.
Đào Dương không khỏi nhếch môi: Chắc cũng có nguyên nhân về cá tính riêng.
Nhưng khi còn bé đệ rất khỏe mà! Quách Kỳ Lân phản bác, sau đó ý thức được lý do, lại từ từ cúi đầu, hỏi y: Có phải ta quá tùy hứng rồi không?
Đào Dương hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn: Sao lại nói vậy?
Quách Kỳ Lân nói với giọng tự trách: Nếu ta chịu ngoan ngoãn ở trong nhà, học làm ăn cho giỏi, sẽ có thể san sẻ giúp đệ một chút, đệ cũng không cần phải mệt mỏi đến vậy.
Dáng vẻ này của hắn cực kỳ đáng thương, trái tim của Đào Dương cũng muốn tan ra, vội ngồi dậy, an ủi hắn: Không sao, mặc dù huynh hơi tùy hứng, nhưng vẫn ở mức độ ta có thể chấp nhận được, sớm muộn cũng có một ngày, những công việc làm ăn buôn bán này cũng giao hết vào tay huynh, đến lúc đó huynh còn mệt hơn cả ta.
Tất nhiên Quách Kỳ Lân biết rõ chuyện này, bất đắc dĩ bĩu môi: Vì lý do như vậy nên ta mới muốn chạy.
Huynh chạy được nhất thời chứ cũng đâu thể chạy được cả đời chứ? Đào Dương cười, giơ tay lên, yêu thương vuốt ve gương mặt hắn: Thật ra ta lại mong huynh có thể tùy hứng lâu hơn một chút, ta rất muốn ở bên huynh như Cửu Lang ở bên sư ca vậy, nhưng chuyện này đối với ta mà nói lại có chút khó khăn, thứ mà ta có thể cho huynh không nhiều, cuộc sống vô ưu vô lo là thứ duy nhất ta có thể làm vì huynh, có ta ở đây, huynh mãi mãi có thể làm bất cứ chuyện gì mà huynh thích, cũng có thể không làm bất cứ chuyện gì mà huynh không thích.
Trong lòng Quách Kỳ Lân hết sức cảm động, nghiêm túc hỏi y: Ta có gì đáng để đệ làm vậy?
Đào Dương bật cười, nhẹ nhàng nhéo mặt hắn: Đương nhiên là vì ta thích huynh, muốn nuôi huynh thành tiểu vô dụng, huynh sẽ không thể rời khỏi ta.
Bầu không khí tuyệt vời trong nháy mắt biến mất không còn gì, Quách Kỳ Lân liếc mắt, ghét bỏ nói: Đệ đang chửi khéo ta à?
Hiếm thấy thật nha, thế mà huynh lại hiểu.
Đào Dương cười, nghiêng đầu hôn lên trán hắn một chút: Được rồi, huynh tự chơi đi, ta nằm một lát phải về tiệm.
Hôm nay ta đi chung với đệ! Quách Kỳ Lân vội bày tỏ thái độ: Ta cũng không phải đồ vô dụng!
Đào Dương nghe vậy chẳng những không thấy vui, nhớ đến mấy khoản tính toán kia của hắn, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đau đầu, thở dài bất đắc dĩ: Được được được, để ta nằm một lát đi.
Việc đã đến nước này rồi có nói gì nữa cũng vô ích, dù sao cũng không thể đả kích lòng hăng hái của Đại Lâm ca ca của y, đành phải quý trọng chút thời gian an nhàn hiếm có này.
Cùng lúc đó, một bên khác.
Vương Dụ Tôn từng mướn người bắt có Châu Cửu Lương, đám cướp đó còn đang bị nhốt trong nhà lao, hắn cũng không dám vào nha môn, đành phải trốn ở trong con hẻm gần đó nhìn ông chủ Loan Vân Bình của Minh Nguyệt Lâu hùng hổ đi ra từ nha môn, cuống quít bước tới chặn y lại: Ông chủ Loan, từ từ đã!
Loan Vân Bình dò xét hắn từ trên xuống dưới, làm thế nào cũng không nhớ nổi người ngày là ai, nhưng vẫn khẽ gật đầu, khách sáo chào hỏi: Ồ, khách quan, sao ngài lại ở đây?
Vương Dụ Tôn tỏ vẻ thuận theo mà cười: À, trùng hợp đi ngang thôi, nghe nói hôm qua trong tiệm ngài có người chết, ta vốn còn không tin, không ngờ thế mà đụng phải ngài ở đây, rốt cuộc là tình hình ra sao vậy?
Loan Vân Bình khẽ nhíu mày, nhất thời hơi không vừa ý, người này nhìn thông minh vậy mà sao nhiều chuyện thế chứ? Nhưng Loan Vân Bình cũng không biểu hiện ra, vẫn lễ phép đáp lời hắn: Không có gì, chỉ là một vị khách uống nhiều quá thôi, căn bản là không có ai chết hết.
Ra là vậy.
Vương Dụ Tôn gật đầu, rồi lại vội hỏi: Là vị khách nào vậy?
Như này quá nhiều chuyện rồi đi, sao còn truy hỏi đến ngọn nguồn nữa? Loan Vân Bình hơi bực mình, cố dằn lòng đáp lại hắn: Chính là Vương thiếu gia của tiệm lương thực Thụy Dụ Phường, uống say quắc cần câu để một con ma men khác tưởng là chết, làm hại ta tới lập biên bản, lát về còn phải bác bỏ tin đồn nữa, ngài tự nhiên đi, ta cáo từ trước.
Nói xong sợ hắn hỏi nữa, Loan Vân Bình đi ngang qua người hắn luôn.
Lúc này Vương Dụ Tôn mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, tảng đá trong lòng cũng xem như rơi xuống, may là Vương Cửu Long không chết, nếu không hắn cũng không biết giải thích với Vương lão gia thế nào!
Đột nhiên thoáng thấy mấy quan binh khiêng quan tài đi tới, Vương Dụ Tôn vội trốn vào trong hẻm, nhất thời thấy lạ, không phải nói là không chết sao? Quan tài này là sao chứ?
Đang thấy kỳ lạ, bỗng một bàn tay từ trong quan tài vươn ra, nhìn động tác đó hình như đang vươn vai, trong nháy mắt Vương Dụ Tôn đen mặt, không phải ông anh họ kia đang ngủ trong quan tài chứ?
Bắc Kinh này thật không hổ là kinh thành, thật không hổ là thành phố lớn, có lắm chuyện khiến người ta mở mang tầm mắt đến vậy!
Vương Dụ Tôn thở dài, cũng lười quan tâm đến hắn, dù sao không chết là được rồi, về phần tại sao hắn lại ngủ trong quan tài thì Vương Dụ Tôn không muốn biết! Cũng không muốn đi hỏi! Thích làm sao thì làm!
Quan binh khiêng quan tài kia về nhà họ Vương, cả đoạn đường khiến vô số quần chúng vây xem, mới sáng sớm đã đưa một cái quan tài tới nhà người ta, như vậy quá xui xẻo!
Lúc Vương lão gia nhìn thấy quan tài cũng tức giận vô cùng, vừa định nổi trận lôi đình thì một quan binh vội giải thích với ông: Vương lão gia bớt giận, đây không phải ý của chúng ta, là Cửu Linh thiếu gia nhà các ngài tối qua uống nhiều quá, nói cái gì mà ông già* của cậu ấy chết rồi, còn khóc quậy nhất định phải mua cho ông già của cậu ấy một cỗ quan tài tốt nhất, sau đó Cửu Long thiếu gia của các ngài uống cũng không ít, nửa đường đi nhà xí thì nghe thấy Cửu Linh thiếu gia nói cậu ấy chết rồi nên cũng sống chết đòi bò vào quan tài, chúng ta đã ngăn lại nhưng không ngăn được, nếu ngài không tin thì ngài tới nhìn xem.
Còn chưa dứt lời, các quan binh khiêng quan tài đều cúi đầu liều mạng nín cười, bả vai run lên, nhìn vô cùng khổ sở.
Vương lão gia bán tín bán nghi đi về phía quan tài liếc nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy hai tiểu tử thối nhà ông, trong đó Vương Cửu Long thoải mái nằm tướng chữ đại trong quan tài, còn Trương Cửu Linh nằm sấp trên người hắn, hai người đang ngủ say, còn không ngừng ngáy.
Vương lão gia giận đỏ cả mặt, đột nhiên ôm lấy ngực, cơ thể co lại, ngất đi..