Hậu viện của tiệm Tạ Kim là nơi ở, chỗ không lớn lắm, nhưng ở một người thì vẫn rất xa xỉ, tối qua Lý Hạc Đông ngủ ở đây.
Y uống rất nhiều, cùng với Trương Vân Lôi, hai người bọn họ chỉ thiếu điều cầm cái phễu rót vào bụng, bốn lượng bạc còn lại mà nha môn ban thưởng thì hai người bọn họ đều dùng để mua rượu uống sạch.
Đến khi sắp trưa y mới dậy, còn chưa mở mắt đã nghe thấy một mùi rất thơm...mùi...tiền, mùi hương đó dù có rớt vào trong hố phân vớt ra chôn xuống ba thước đất thì y cũng sẽ không ngửi nhầm, lúc này bật ngồi dậy, chun mũi kêu lên: Tiền!
Tạ Kim đang ngồi bên bàn tính thành tích của hai ngày nay, nghe thấy y gào lên, lập tức phì cười: Ôi cha mẹ ơi! Chỗ này cách xa như vậy mà ngươi còn có thể ngửi thấy được, đây có được coi là công năng đặc biệt không?
Lý Hạc Đông nhìn thấy hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống, ghét bỏ liếc mắt: Đúng là xui xẻo! Vừa mới mở mắt đã gặp phải mấy thứ bẩn thỉu!
Tạ Kim đã quen với thái độ của y nên không tức giận, giơ một thỏi vàng ròng lên, nhướng mày cười với y: Ngươi nói ta à? Hay là nói nó?
Đương nhiên là nói ngươi rồi! Lý Hạc Đông gần như là chạy vội xuống giường, xông tới cướp lấy thỏi vàng trong tay hắn, nâng trong lòng bàn tay còn chưa đủ, còn cắn một cái: Sao có thể là nó được chứ! Tiểu bảo bối vàng óng ánh của ta mà!
Ngươi thích nó tới vậy à? Tạ Kim đầy hâm mộ nhìn thỏi vàng ròng kia, trong mắt cũng sắp cọ ra lửa rồi.
Nói thừa! Ngươi không thích tiền sao! Tiếc là Lý Hạc Đông không hiểu phong tình kia không thèm nhìn đến hắn, trong mắt trong lòng đều là thỏi vàng ròng bảo bối của y.
Tạ Kim bất đắc dĩ liếc y, đẩy hết rương vàng thỏi kia đến trước mặt y, cười nịnh nọt: Hay là như này? Ngươi hôn ta một cái, cả rương tiền này đều là của ngươi.
A~ Lý Hạc Đông cực kỳ ghét bỏ quay đầu nhìn hắn: Ngươi có buồn nôn quá không vậy! Chơi cái trò tiểu cô nương gì với một người đàn ông như ta vậy!
Vốn là trêu y thôi, Tạ Kim cũng không ngờ y sẽ nói vậy, nhất thời cũng hơi xấu hổ, gãi đầu, sửa lại lời: Vậy, vậy ngươi ngươi đừng giận ta nữa, ta sẽ cho ngươi hết rương tiền này, có được không?
Cái này là ngươi nói đấy! Lý Hạc Đông không hề nghĩ ngợi, một phát kéo rương vàng ròng tới trước mặt mình, cười khà khà, nước bọt cũng muốn chảy cả ra.
Tạ Kim thật không ngờ có thể suôn sẻ như vậy, còn chưa ra đòn sát thủ nữa mà! Vậy là y đã tha thứ cho mình rồi sao? Nhưng thật ra như vậy cũng được, một rương vàng thôi, cũng chỉ là lợi nhuận của một tháng, thấy y thích thú đến vậy thì thôi cứ cho y đi!
Nhưng Tạ Kim không tin lắm, cẩn thận xác nhận lại với y: Ngươi thật sự không giận ta nữa à? Chịu tha thứ cho ta hả?
Chịu chứ chịu chứ! Lý Hạc Đông gật đầu liên tục, thật ra vốn cũng không có giận, chỉ là không muốn hắn làm phiền mình nên mới cố ý làm khó hắn thôi.
Lúc này Tạ Kim cười, vội hỏi lại y: Vậy ngươi có bằng lòng cùng ta đối phó dì Hai của ta không?
Bằng lòng bằng lòng! Có tiền thì cái gì cũng bằng lòng hết! Lý Hạc Đông vẫn gật đầu không do dự, ánh mắt không rời khỏi rương vàng kia, cứ cong môi cười ngây ngô.
Tạ Kim thấy y đã hoàn toàn bị tiền tài mê hoặc, tròng mắt đảo vòng, thăm dò hỏi y: Vậy ngươi...cũng bằng lòng hợp tác với ta đóng kịch trước mặt dì Hai chứ? Bao gồm chút trò tương đối thân mật ấy?
Bằng...Đợi đã! Rốt cuộc Lý Hạc Đông cũng tỉnh tái lại, quay đầu lườm hắn: Ngươi lặp lại lần nữa!
Nghe giọng điệu sắp nổi giận này của y, Tạ Kim lập tức móc đòn sát thủ từ trong tay áo ra, giơ lên trước mặt y: Ngươi ý thỏa thuận rồi! Ta còn cho không ngươi một rương vàng! Đều là người trong nghề! Nói phải giữ lời!
Thỏa thuận gì? Ta ký thứ đó với ngươi hồi nào? Lý Hạc Đông không tin, kéo tờ giấy trên tay hắn qua, vừa nhìn đã lập tức nhăn mày, hất tờ giấy vào người hắn: Cái thứ này viết quái gì vậy! Ngươi to xác rồi mà còn viết chữ như gà bới í!
Này này này, đây là tự ngươi viết! Tạ Kim cười, giơ tờ giấy lên, học theo giọng điệu tối qua của y, đọc từng câu từng chữ cho y nghe: Ta, Lý Hạc Đông, em trai của Lý Vân Kiệt! Em trai chồng của vợ của Lý Vân Kiệt! Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tạ! Còn cả quả phụ của Tạ Kim! Lần nữa lập lời thề! Điều thứ nhất! Sau này không tùy tiện giận dỗi Tạ Kim nữa! Ta phiêu bạt giang hồ, không câu nệ tiểu tiết!
Nói đến đây, Tạ Kim còn học theo động tác của Lý Hạc Đông tối qua, vung tay lên, vô cùng khí phách, nhưng Lý Hạc Đông nhìn bộ dạng hắn như vậy thì chê khỏi phải nói, cũng không phải ghét bản thân uống say mà là ghét bỏ cái loại người ỷ bản thân tỉnh táo, hôm sau học theo dáng vẻ say khướt của người ta để chọc ghẹo! Vô cùng chán ghét!
Tạ Kim càng nhớ lại càng buồn cười, cũng mặc kệ y có ghét hay không, tiếp tục đọc: Điều thứ hai! Cho dù có giận, Tạ Kim mà dỗ thì sẽ lập tức nguôi giận! Tuyệt đối không già mồm! Tuyệt đối! Không được! Già mồm! Điều thứ ba, điều cuối cùng!
Tạ Kim đọc đến đây đột nhiên dừng, Lý Hạc Đông nghe rất hăng say, khó hiểu nhìn hắn: Đọc đi!
Ta nói trước, ta đọc ra, ngươi không được đánh ta đâu đấy.
Tạ Kim cố nén cười.
Lòng Lý Hạc Đông thấy không ổn, nhưng vẫn gật đầu: Được thôi, ngươi đọc đi.
Điều thứ ba! Đây là tự ngươi viết đấy! Ta không ép buộc ngươi chút nào đâu! Tạ Kim nuốt nước bọt, cắn chặt hàm, cố gắng đè khóe miệng xuống, lặng lẽ liếc nhìn y, nhanh chóng đọc: Sau này, Tạ Kim là cha của ta!
Vừa đọc xong, Tạ Kim lập tức quăng tờ giấy xuống nhanh chân chạy biến, Lý Hạc Đông sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, lúc này đứng lên chụp lấy cái ghế, quăng về phía bóng lưng của Tạ Kim, tức nổ phổi chỉ vào hắn quát: Con mẹ nó chứ ta mới cha ngươi đấy! Ngươi đưa tờ giấy đó lại đây cho ta!
Cuối cùng dưới sự đuổi bắt của Lý Hạc Đông, Tạ Kim lọt lướt, tờ thỏa thuận kia cũng bị xé nát, thật sự là nát bét, dường như một câu hoàn chỉnh cũng không thể giữ lại được.
Về phần Lý Hạc Đông nguôi giận chắc phải để khi khác nói, nhưng cuối cùng y cũng chịu nói chuyện với Tạ Kim, không xoay người bỏ đi như trước kia, dù sao rương vàng thì y cũng đã ôm đi thật.
Thẳng đến giữa trưa, con ma men cuối cùng kia mới từ từ tỉnh lại, y thì không xảy ra chuyện gì, ngáp một cái đi ra khỏi phòng như tỉnh ngủ bình thường.
Biện nhi ca!
Đổng Cửu Hàm gọi y, vội vàng đi tới cửa chính, Trương Vân Lôi thấy dáng vẻ hắn sốt ruột như vậy thì vội kêu hắn lại: Này! Cửu Hàm! Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi vội muốn đi đâu!
Đổng Cửu Hàm gấp đến độ nhíu mày: Là Mạnh ca, tối qua cả đêm Mạnh ca không về, khiến Cửu Lương lo lắng, thiếu gia đang bảo chúng ta đi khắp nơi tìm!
Cả đêm không về á! Trương Vân Lôi cũng kinh hãi, vội hỏi lại hắn: Vậy Cửu Lang đâu?
Đang ở trong phòng Cửu Lương đó.
Đổng Cửu Hàm chỉ hướng cho y.
Trương Vân Lôi lập tức quay người chạy tới, mới vào cửa đã thấy Dương Cửu Lang đứng bên giường, còn Châu Cửu Lương ngồi dựa vào giường, sắc mặt còn muốn tiều tụy hơn gấp đôi tối qua.
Trương Vân Lôi vội tới hỏi: Mạnh ca sao rồi?
Dương Cửu Lang nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn y, cũng là dáng vẻ lo lắng: Cả đêm không về, không phải đang cho người tìm khắp nơi đó sao?
Khụ khụ khụ! Châu Cửu Lương muốn nói gì đó, mới mở miệng đã ho khan mấy cái trước, tái mét nắm lấy rèm che, hỏi thăm Trương Vân Lôi: Sư ca, hôm qua huynh có nghe huynh ấy nói muốn đi đâu không?
Trương Vân Lôi lắc đầu: Không có, huynh ấy đi vội lắm, ta không kịp nói gì với huynh ấy cả, với lại lúc đó mấy đứa Đại Lâm về, đúng lúc cũng gặp huynh ấy nhưng Mạnh ca chỉ nói là có chuyện gấp ra ngoài một chuyến, không nói gì khác nữa!
Châu Cửu Lương nhíu chặt mày: Vậy rốt cuộc là huynh ấy đi đâu chứ! Khụ khụ!
Dương Cửu Lang thấy hắn ho dữ dội nên vội vỗ lưng thuận khí cho hắn, rõ ràng cũng lo muốn chết nhưng vẫn khuyên hắn: Đừng vội quá, ngươi cứ yên tâm ở đây đi, có thể là huynh ấy có chuyện gấp thật, đều đã lớn hết rồi, chắc không đi lạc được đâu, ha?.
||||| Truyện đề cử: Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị |||||
Châu Cửu Lương lắc đầu: Vừa mới qua một lần bị bắt cóc, huynh nói ta làm sao có thể yên tâm được?
Dương Cửu Lang nói: Không phải ba người đó đều bị bắt rồi sao? Ngươi đừng tự mình dọa mình.
Nhưng kẻ đứng phía sau còn chưa bắt được mà! Châu Cửu Lương bất kể thế nào cũng không yên tâm được, nhất thời sốt ruột lại dẫn tới từng trận ho khan.
Trương Vân Lôi sợ hãi vội trấn an hắn: Đệ đừng vội, đừng nóng vội, bọn ta cùng giúp đệ tìm, đệ tuyệt đối đừng gấp!
Châu Cửu Lương mở lớn miệng thở dốc, nhìn bọn họ với vẻ có lỗi: Rất..
Dừng! Dương Cửu Lang đưa tay ngăn lại: Ngươi đừng có nói mấy lời khách sáo đó mà! Ngay cả câu cảm ơn từ miệng ngươi ta cũng không muốn nghe!
Châu Cửu Lương miễn cưỡng mỉm cười với hắn, khẽ rủ mắt, không nói nữa.
Cuối cùng để hắn tỉnh táo lại, Trương Vân Lôi đẩy Dương Cửu Lang ra ngoài, vừa định hỏi hắn nên đi đâu tìm, đột nhiên phát hiện dưới mắt hắn có hai vết thương, thoáng chốc khó hiểu nói: Ngươi bị sao vậy?
Em còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa? Cái này không phải do em túm ta à? Dương Cửu Lang bật cười, nhớ lại chuyện tối qua, cố hết sức mở to mắt trêu y: Bây giờ em đã tìm thấy mắt của ta chưa?
Nói lung tung cái gì vậy! Trương Vân Lôi không nhớ một chút gì, vỗ hắn một cái để hắn đứng đắn lại một chút, vội hỏi lại hắn: Bắc Kinh này rộng lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm Mạnh ca đây?
Dương Cửu Lang cũng khổ não tặc lưỡi: Đừng nói là Bắc Kinh, cả đêm không về, nếu thật sự là người ta lừa đi rồi thì đoán chừng bây giờ đã đưa ra Sơn Hải quan* rồi!
*Một trong các cửa chính của Vạn Lý Trường Thành.
Vậy phải làm sao bây giờ! Trương Vân Lôi sốt ruột nhảy dựng.
Đừng gấp đừng gấp! Dương Cửu Lang vuốt vuốt tóc y, suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra gì đó: Phải rồi, chúng ta có thể đi tìm tiên sinh coi bói cho ta để hỏi, có rất nhiều người lạc mất mèo, chó, con cái đều tìm ông ta để bói đấy!
Chuyện này không nên chậm trễ, còn không mau đi! Trương Vân Lôi nói rồi vội đẩy hắn về phía cửa chính.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạc Đường rốt cuộc cũng về tới Bắc Kinh, trả con ngựa về chuồng ngựa rồi vội vàng đi về nhà họ Dương.
Mỗi lần đi một bước, trong lòng đều rất đau xót, y không dám đối mặt với Châu Cửu Lương, không dám đối mặt với một Châu Cửu Lương ba tháng nữa sẽ rời khỏi cõi đời này, nhưng y không tìm được lão Tần, bất kể thế nào cũng không tìm ra được, sụp đổ bất lực đến vô cùng, Mạnh Hạc Đường cảm thấy như bất kể mình có làm thế nào thì tất cả đều không thể cứu vãn được.
Càng nghĩ càng khó chịu, mũi dần cay cay, nước mắt lại rơi xuống, người đến người đi trên đường, Mạnh Hạc Đường không muốn lộ ra vẻ đáng thương, chỉ có thể cúi đầu tăng tốc bước chân.
Úi!
Có lẽ đi quá vội, không cẩn thận đụng phải một người, Mạnh Hạc Đường giật mình, cuống quít cúi người xin lỗi người kia: Rất xin lỗi! Rất xin lỗi!
Vương Dụ Tôn xoa xoa bả vai bị đụng đau, từ đầu tâm trạng đã không tốt, lần này còn bực mình hơn, tức giận hỏi y: Người đi trên đường nhiều như vậy, ngươi đi cúi đầu không cần nhìn đường à?
Rất xin lỗi, ta thật sự không cố ý! Mạnh Hạc Đường xin lỗi không ngừng, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn: Nếu, nếu ta đụng phải ngài bị thương ở đâu thì ta có thể bồi thường.
Trong khoảnh khắc mà y ngẩng đầu lên, Vương Dụ Tôn thấy rõ được mặt y, thoáng chốc hít sâu một hơi: Ngươi!
Thế mà lại có thể đụng phải y ở đây! Vương Dụ Tôn thoáng nhíu mày, đột nhiên nhớ tới hôm qua lúc y bị bắt cóc, mình từng đến căn nhà gỗ đó, Vương Dụ Tôn vội bịt miệng lại, sợ y nghe được tiếng của mình, lại cuống quít đưa tay che mặt, sợ là ngày đó y giả vờ ngất sẽ nhận ra mình là chủ mưu bắt cóc y!
Nhưng lúc đó Mạnh Hạc Đường ngất xỉu thật, cũng thật sự không nhận ra hắn, thấy một loạt phản ứng quỷ dị này của hắn còn tưởng là hắn đang tức giận vì bị mình va phải, cúi đầu nói: Rất xin lỗi vì đã va vào ngài, vì trong nhà ta có chút chuyện gấp, cho nên ta đi hơi nhanh một chút, thật sự rất xin lỗi!
Thấy hình như y thật sự không nhận ra mình, rốt cuộc Vương Dụ Tôn cũng thở phào, đột nhiên không thấy giận nữa, phất phất tay với y: Eh...Không sao không sao không sao, cũng trách ta không né, sau này đi đường nhìn một chút là được!
Nói rồi Vương Dụ Tôn vội muốn đi, vừa mới xoay người lại nghe thấy tiếng của Mạnh Hạc Đường: Đa tạ.
Đột nhiên Vương Dụ Tôn dừng bước, phát hiện giọng của y hơi khàn, còn hơi run rẩy nữa, giống như khóc, Vương Dụ Tôn không khỏi nhíu mày, quay người lại hỏi thăm y: Ngươi...Sao vậy? Có vẻ như là ngươi khóc hả?
Ta...! Vừa mở miệng thì đã nghẹn ngào, Mạnh Hạc Đường nhận ra giọng nói hiện tại bán đứng mình, vội khịt mũi, lại ho nhẹ một cái, miễn cưỡng cười với hắn: Cảm ơn sự quan tâm của ngài, ta không sao, chỉ bị phong hàn chút thôi.
Cái cớ tệ thế này, đoán chừng sẽ không ai tin, Vương Dụ Tôn dò xét y từ trên xuống dưới, có lẽ vì ba tên đần kia bắt lầm người nên khiến hắn có chút áy náy đối với Mạnh Hạc Đường, Vương Dụ Tôn nhất thời nhíu mày, kéo tay y qua, móc ra một cái khăn tay từ trong túi nhét vào trong tay y.
Ngươi đừng trách ta xen vào chuyện của người khác, con người ta luôn coi trọng thể diện, cũng không quen nhìn người khác nhếch nhác, lau sạch nước mắt đi, đừng để người ta chế giễu.
Trên đời này không nhiều người đối xử tốt với y, đột nhiên được quan tâm khiến lòng Mạnh Hạc Đường thấy ấm áp, nước mắt không khống chế được mà càng trào dâng.
Mạnh Hạc Đường nắm thật chặt chiếc khăn tay kia, khẽ cúi đầu với hắn: Cảm ơn ý tốt của ngài, xin hỏi ta có thể làm gì được cho ngài?
Ngươi không cần làm gì cho ta hết.
Vương Dụ Tôn lạnh giọng trả lời, thấy y động một chút là lại khóc, tựa như chịu uất ức rất lớn, không khỏi tặc lưỡi, hơi ghét bỏ mà bỏ lại một câu: Chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi!
Nói rồi đi lướt qua người y, Mạnh Hạc Đường vội xoay người hỏi hắn: Có thể xin ngài để lại tên không!
Có duyên ắt sẽ gặp lại nhau! Vương Dụ Tôn giơ tay lên, cũng không quay đầu mà tiếp tục đi về phía trước, miệng thì nói gặp lại, trong lòng thì đang thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp lại nhau nữa!.