Ở thị trấn nhỏ, nhà ai có chuyện gì thì cả xóm đều biết. Huống chi Hình Việt lại là người có thể mua cho mẹ mình cả một dãy nhà phố — ai mà không bàn tán.
Không biết bao nhiêu bác trai bác gái ghen tị, suốt ngày nhắc đến Hình Việt:
“Con nhà người ta đó, Hình Việt đó, mua được cả đống nhà cho mẹ.”
Hơn nữa, Hình Việt lại là con một trong gia đình đơn thân. Người ta từng nghĩ mẹ con nàng đáng thương, không ngờ Hình Việt lại giỏi giang như vậy: học giỏi từ nhỏ, đậu đại học ở thành phố lớn, mua được biệt thự, xe hơn trăm triệu, điều kiện cá nhân không chê vào đâu được. Đáng quý nhất là nàng vẫn hiếu thuận với mẹ.
Cả thị trấn không ai giống Hình Ảnh Noãn — hơn 50 tuổi mà vẫn trẻ trung, thời thượng, bảo dưỡng tốt. Mỗi lần có người hỏi:
“Chị Hình, sao chị giữ dáng hay vậy?”
Bà đều lớn tiếng khoe:
“Con gái tôi — Hình Việt — gửi tiền cho tôi đi làm đẹp. Mấy ngàn là bình thường, hạng mục tốt thì vài chục triệu.”
Thế nên, trong mắt mọi người ở thị trấn, Hình Việt là hình mẫu lý tưởng:
“Con ngoan,” “Biết kiếm tiền,” “Hiếu thảo,” “Giỏi giang,” “Chung thủy.”
Trước đây, Hình Việt từng dẫn bạn gái về nhà, nghe nói yêu nhau suốt bảy năm. Dù đã chia tay, nhưng với người dân nơi đây, chuyện yêu bảy năm là rất hiếm.
Tổng hợp lại, có không ít cô gái muốn được mai mối với Hình Việt. Mẹ nàng tự mình chọn lọc, cuối cùng chọn được một cô gái làm bánh kem trong thị trấn — dịu dàng, nho nhã, càng nhìn càng vừa ý.
Còn Bộ Yểu thì quá ồn ào, nếu cưới về thì cả nhà sẽ náo loạn. Chỉ cần ngoan hơn Bộ Yểu một chút, mẹ nàng đã thấy hài lòng.
Giờ phút này, “yêu tinh” nhà họ Bộ đang làm loạn trong điện thoại:
- [Tỷ tỷ về rồi còn thích ta không?]
- [Rất nhớ ngươi, một ngày không thấy là nhớ phát điên. Tỷ tỷ ngày mai nhất định phải về nha ]
- [Gọi “vợ” đi, có nhớ ta không?]
- [Ta có thể chui vào ổ chăn của ngươi thám hiểm không.jpg]
- [Giúp ta hỏi cái đuôi của ngươi một câu, có thể cho ta sờ sờ không]
Trên đường về quê, Hình Việt liên tục nhắn tin với Bộ Yểu. Con đường này nàng đã đi không biết bao nhiêu lần, thường thì nghe nhạc, ngắm cảnh. Nhưng lần này, mắt không rời màn hình, tay không rời điện thoại, chỉ lo trả lời tin nhắn.
Sau ba tiếng ngồi tàu, trời đã tối. Đến ga, nàng còn phải đổi xe để về thị trấn. Vừa xuống tàu, Hình Việt gọi ngay:
“Mẹ, con tới rồi. Mẹ đang ở bệnh viện nào? Gửi vị trí cho con, con sẽ đến ngay.”
Hình Ảnh Noãn sửng sốt, quên mất chưa nói rõ, ngạc nhiên hỏi:
“Xe con đâu? Thiếu tiền nhiều vậy à? Bán xe rồi sao?”
“Chuyện đó để con nói sau. Mẹ gửi vị trí trước đi.” — Hình Việt lảng sang chuyện khác.
Đến nước này, nàng còn giấu được gì nữa?
Hình Ảnh Noãn cười khẩy:
“Mẹ biết mà, con dính vào con bé nhà họ Bộ là không có chuyện tốt. Nó sẽ hại chết con. Đừng qua lại với nó nữa, nhưng con vẫn không nghe lời… Mẹ nằm liệt ở nhà, viện phí đắt quá nên mẹ xin xuất viện rồi.”
Ban đầu còn thấy phiền vì bị mẹ lải nhải, nhưng vừa nghe “xuất viện sớm”, Hình Việt lập tức lo lắng:
“Sao mẹ lại xuất viện sớm? Bác sĩ có cho về không?”
Trong lòng nàng rối bời, lo đến mức muốn quay xe chạy về ngay.
Vừa đến đầu thị trấn, Hình Việt đã thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tay cầm đèn pin ra đón mình. Bà mặc quần tây cao cấp, áo dài kiểu cách, tóc uốn thời thượng, sắc mặt hồng hào, tinh thần còn hơn cả Hình Việt.
Ánh mắt Hình Việt lập tức thay đổi, cố nén giận:
“Mẹ không phải nói bị ngã gãy chân sao?”
Hình Ảnh Noãn vung vẩy đèn pin:
“Đúng rồi, nhưng mẹ nghĩ con về một mình không an toàn, nên chân tự nhiên khỏe lại. Mẹ là siêu nhân mà!”
Kiểu nói chuyện như đang dỗ trẻ con, Hình Việt chỉ muốn quay người bỏ đi.
“Đi đâu? Tiền con cũng không cần à?” — Hình Ảnh Noãn giữ chặt nàng lại, nhìn kỹ xem con gái gầy hay béo, rồi kéo vào nhà.
“Hỏi con thiếu công ty bao nhiêu tiền cũng không nói, tự mình gánh à? Có ngu vậy không? Không có tiền thì nói với mẹ chứ!”
Hình Việt biết mẹ mình có tích lũy. Dù ở thị trấn nhỏ, tiền thuê nhà rẻ, nhưng vị trí tốt, gần tuyến xe buýt đi thành phố lớn, nên người thuê không ít.
Hơn nữa, hồi trẻ Hình Ảnh Noãn cũng biết cách kiếm tiền và quản lý tài sản. Bà có thể rút ra vài chục triệu thì dễ, nhưng một lúc lấy 700 triệu thì chắc phải bán nhà.
Tự trọng khiến Hình Việt không mở miệng. Từ khi có thể tự kiếm tiền, nàng không lấy tiền của gia đình, huống chi lần này còn là để trả khoản nợ lớn — như thể xin mẹ mua cho mình cái quan tài.
Thấy con gái im lặng, Hình Ảnh Noãn đã chuẩn bị tâm lý:
“Cứ nói thẳng đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền. Sợ mẹ không chịu nổi à?”
Trời đêm ở thị trấn, sao sáng hơn cả thành phố lớn.
Hình Việt hơi hoảng hốt. Đã nhiều năm, mỗi lần mẹ gọi điện đều là để giục cưới. Lâu lắm rồi mới nghe mẹ nói chuyện khác. Không ngờ lần này lại là lúc nàng sự nghiệp lao đao, rơi vào đáy cuộc đời.
“Bảy… bảy trăm… triệu…”
“Bao nhiêu?” — Hình Ảnh Noãn chưa nghe rõ.
“Bảy trăm triệu?”
Hình Việt gật đầu, chua xót.
Mặt Hình Ảnh Noãn không cảm xúc, ngón tay chọc trán con gái:
“Trời ơi, bảy trăm triệu mà gọi là tiền à? Mẹ đây mà cần thì bảy tỷ cũng lo được cho con. Con mở miệng nhỏ xíu, nói ra bảy trăm triệu? Chút tiền đó mà cũng không dám nói? Nhà mình nghèo đến mức đó sao? Sáng mai đi ngân hàng, con theo mẹ mang hai bao tải tiền về.”
Bà còn tưởng con thiếu bao nhiêu, đến mức phải bán xe, làm bà lo lắng cả buổi trưa.
Hình Việt bắt đầu nghi ngờ mẹ mình có thật sự bị ngã không, hay ngã đập đầu rồi nói năng lung tung:
“Mẹ, nhà mình làm gì có nhiều tiền như vậy?”
“Sao lại không có?” — bà bực mình, không hiểu sao con gái lại nghĩ nhà không có nổi 700 triệu. Nhắc đến người đàn ông kia, mặt bà hiện rõ vẻ khó chịu:
“Ba con có nhà máy đó. Sau khi ly hôn lúc con bảy tuổi, ông ấy quay về quê, đấu đá với chú bác con hai năm, giành lại nhà máy. Mỗi tháng ông ấy chuyển cho mẹ con mình mười triệu sinh hoạt phí. Bao nhiêu năm rồi, giờ tăng lên thành 23 triệu. Mẹ còn ép thêm, tháng sau sẽ là 25 triệu.”
Bà nói tiếp, cố tình nhấn mạnh với Hình Việt:
“Con đừng tưởng ba con yêu thương con. Ông ấy không yêu đâu. Chút tiền đó như hạt cát rơi từ kẽ tay. Không đáng gì cả. Chờ ông ấy chết, chia tài sản ra, con sẽ biết ông ấy giàu cỡ nào.”
Hình Ảnh Noãn sợ Hình Việt có tình cảm với người đàn ông đã rời bỏ họ. Trong mắt bà, người đó là kẻ bạc tình, đáng lẽ phải bồi thường cho hai mẹ con, mà còn chưa bồi đủ. Giờ bà chỉ mong ông ta sớm “thăng thiên” để lại nhiều tiền hơn.
Hình Việt nghe mẹ nói mà đầu óc trống rỗng, những lời sau đó hoàn toàn không lọt vào tai. Cả người nàng như rơi vào trạng thái mơ hồ:
“Mẹ, có phải mẹ bị ngã đập đầu không? Hay là mình đi bệnh viện kiểm tra thử?”
“Xời, con bé này từ nhỏ đã bướng bỉnh. Mẹ còn không biết con giống ai mà ra cái tính đó.” — Hình Ảnh Noãn lắc đầu, bắt đầu liệt kê những điều kỳ quặc ở con gái:
“Mẹ bảo con mở quán rượu, con không chịu. Mẹ đề nghị mở phòng thu, tự phát hành nhạc, con cũng không làm. Làm chủ thì không muốn, cứ thích đi làm thuê. Mẹ nói mẹ có tiền, con lại cứ khổ sở. Mẹ hỏi con nên mua nhà ở đâu, con không trả lời, rồi tự đi mua cả dãy nhà ở thị trấn.”
Dù Hình Việt tiêu tiền vì mẹ, khiến bà vui vì thấy con gái quan tâm, nhưng bà càng muốn con đỡ vất vả thì Hình Việt lại càng cố gắng kiếm tiền. Đến mức bà cũng không dám khuyên nữa.
Sau này, khi Hình Việt đến tuổi kết hôn, mẹ nàng định mua một căn nhà lớn làm quà cưới. Không ngờ Hình Việt lại hiểu lầm, tưởng mẹ không có chỗ dưỡng già, nên mua hẳn một khu nhà cho mẹ dưỡng lão.
Bà luôn nghĩ con gái chỉ là quá hiếu thắng, không ngờ Hình Việt lại cho rằng nhà mình nghèo.
Thực tế, gia đình Hình Việt vốn có gốc gác quý tộc, dù giờ nhà máy có phần suy yếu. Nhưng những năm gần đây, người đàn ông lạnh lùng kia lại làm ăn phát đạt, tiền bạc dư dả. Mỗi tháng chuyển vài chục triệu cho mẹ con họ, mà bản thân không thèm nhìn đến.
“Xem cái tên tiện nhân đó mà tức.” — Hình Ảnh Noãn nhắc đến chồng cũ là lại nghiến răng, tuyệt đối không cho phép Hình Việt có chút tình cảm nào với ông ta.
“Mẹ, sao mẹ chưa từng nói với con chuyện này?” — Hình Việt vẫn chưa hết bàng hoàng, đầu ong ong.
“Nói với con để làm gì?” — Hình Ảnh Noãn kéo con gái về nhà, vừa đi vừa lải nhải:
“Nhắc đến cái tên xui xẻo đó làm gì! Bà ngoại con không phải vẫn hay nói chuyện với con sao? Sao bà không kể?”
Thấy Hình Việt thật sự không biết gia đình có tiền, bà bắt đầu thấy xót xa. Đứa con ngốc này, bà cứ tưởng con gái mình sinh ra đã thích làm thuê, chịu khổ bên ngoài mà không than vãn.
“Bà ngoại sợ con buồn, nên không dám nhắc.” — Hình Việt nói trong cơn hỗn loạn.
Thì ra Hình Ảnh Noãn tưởng bà ngoại sẽ kể, nhưng bà ngoại lại sợ Hình Việt tổn thương, nên không bao giờ nhắc đến người đàn ông ấy.
Suốt bao năm, Hình Việt chỉ biết cha mình có một nhà máy, từng yêu mẹ thời đại học, rồi kết hôn, cuối cùng bỏ vợ bỏ con vì cuộc sống quá khổ. Những chuyện khác nàng hoàn toàn không hay biết.
Chưa kịp tiêu hóa hết lượng thông tin đêm nay, vừa bước vào nhà, Hình Việt đã thấy một bàn ăn đầy món ngon — và một cô gái trẻ xa lạ.
Hình Ảnh Noãn mặt mày rạng rỡ, giọng nói cũng cao hẳn mấy tông:
“Việt Việt, tới đây. Đây là thím con giới thiệu, không có gì đâu, chỉ là ăn một bữa cơm, làm quen, kết bạn.”
Cô gái kia thấy Hình Việt liền đứng dậy, hơi ngượng ngùng:
“Chào bạn…”
Hình Ảnh Noãn nhiệt tình kéo người đến ngồi xuống, lại túm lấy Hình Việt, ép nàng ngồi cạnh:
“Lâm cô nương không cần khách khí, Việt Việt nhà ta tính tình cũng giống ngươi, thẹn thùng, ít nói. Ngày mai ta bảo nàng dẫn ngươi lên thành phố dạo phố, hai đứa chơi với nhau, làm quen một chút.”
Trước mặt người ngoài, Hình Việt không muốn cãi nhau với mẫu thân — bà rất sĩ diện.
Nhưng nghe đến chuyện mẹ tự ý sắp đặt, nàng không nhịn được:
“Ta khi nào nói là muốn lên thành phố?”
Hình Ảnh Noãn liếc mắt ra hiệu:
“Làm quen một chút thì có sao? Người ta chờ ngươi cả một ngày, ngươi không bồi một chút à? Chuyện này không bàn nữa, đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.”
Hình Việt nhìn bàn ăn toàn món mình thích, nhưng chẳng còn tâm trạng ăn uống.
Nàng đứng dậy, hướng về phía nữ hài kia nói lời xin lỗi:
“Lâm tiểu thư, bên ngoài đã khuya. Chờ ngươi ăn xong, lên tầng bốn gõ cửa là được, ta sẽ đưa ngươi về. Ngày mai ta phải bồi bạn gái, mẫu thân ta không rõ tình hình, làm phiền ngươi rồi. Thật xin lỗi.”
Dù sao cũng là tiệc do mẫu thân nàng tổ chức, lại để người ta chờ đến giờ này. Vì an toàn, Hình Việt vẫn sẽ đưa người về nhà. Nhưng chuyện đi chơi ngày mai, nàng không có chút tâm tư nào.
Chỉ là, tiểu cô nương tuổi còn trẻ, làm sao chịu nổi kiểu từ chối thẳng thừng như vậy.
Tuy rằng Hình Việt nói năng khéo léo, nhưng chuyện này không thể chỉ xin lỗi là xong. Cô gái đã đói bụng chờ cả ngày, còn cẩn thận trang điểm để đi xem mắt, cuối cùng lại bị nói thẳng là “đã có bạn gái”. Ai mà không thấy khó chịu?
Đôi mắt nữ hài đỏ hoe, rồi chạy ra khỏi nhà.
“Hỏng rồi hỏng rồi!” — Hình Ảnh Noãn hoảng hốt, giục Hình Việt:
“Đuổi theo đi!”
Thấy Hình Việt vẫn đứng yên, bà liền kéo nàng ra ngoài:
“Còn không đi? Ngươi tưởng đây là thành phố lớn, đầy camera à? Ở thị trấn nhỏ thế này, xảy ra chuyện thì chẳng ai tìm ra thủ phạm đâu!”
Nghe mẫu thân nói vậy, Hình Việt đành bất đắc dĩ chạy theo.
Xuống lầu, nàng chạy chậm đuổi theo nữ hài kia. Thấy đối phương càng đi càng nhanh, nàng đành chạy lên chặn lại:
“Thật xin lỗi. Ngày mai ta mời ngươi ăn một bữa cơm để nhận lỗi, được không? Ta thật sự không cố ý.”
Hai người đứng giữa đường, một người kéo tay, một người giận dỗi — trông chẳng khác gì một đôi tiểu tình lữ đang cãi nhau.
Cô gái kia mắt đỏ hoe, càng nhìn càng tủi thân. Hình Việt lúc này còn không bằng đừng đuổi theo.
Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh. Cửa kính xe từ từ hạ xuống — Bộ Yểu ngồi bên trong, vừa vặn nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này…
Trên người nàng, thuốc tê sau phẫu thuật còn chưa hết tác dụng, nửa th*n d*** vẫn tê dại.
-----
Editor : Tr ơi là tr bộ này yên dc mấy chap vậy....