Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 136

Edit: Tiêu Dao Tử

Không đành lòng tiếp tục nhìn nam nhân thống khổ mà giãy dụa, Tống Chỉ Hi chỉ có thể thay anh lựa chọn.

” Diệc Phiền, từ một khắc bắt đầu kia cả tôi lẫn anh đều biết, chúng ta là không có khả năng cùng một chỗ, phân cảm tình này nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp. Giống như, buổi chiều ấm áp kia, anh hung hăng ôm lấy tôi, nói cho tôi biết, anh cái gì cũng có thể cho tôi, chỉ riêng tình yêu là không thể.”

Trái tim Khước Diệc Phiền đau như dao cắt, trước đây hắn rốt cuộc đã làm sai bao nhiêu việc? Vì sao tận đến bây giờ mới phát hiện? Vì sao lại không cho hắn có lấy một cơ hội để sửa chữa?

Là hắn chính mình từng bước từng bước đẩy cậu rời đi, đây là tạo nghiệt  hắn chính mình làm ra….

” Diệc Phiền, đừng đau buồn, về sau anh nhất định sẽ tìm được một người thích hợp, một người thiệt tâm đối xử tốt với anh.”

” Sẽ không, tôi tìm không thấy, trừ em ra, ai còn có thể thật tâm yêu tôi?”

Ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao, Tống Chỉ Hi tự dặn bản thân không được khóc, đây là con đường mà cậu tự chọn cho mình, cậu không có quyền khóc…

Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Khước Diệc Phiền môi run nhè nhẹ, hắn còn ôm một hy vọng, hắn vẫn còn cách để vãn hồi. Lại mở mắt ra, Khước Diệc Phiền mang hết thảy, đánh cược hết thảy vào thời khắc này.” Chỉ Hi, em có biết tôi……”

” Đừng nói.” Cậu biết anh muốn nói gì, vẫn y nhiên nhìn bầu trời, Tống Chỉ Hi ngăn đi lời anh định nói.” Diệc Phiền, hiện tại nói mấy lời này chỉ càng làm chúng ta trở nên khó chịu hơn thôi. Anh quên tôi đi, ngay từ đầu quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ vì tiền, anh cứ coi như mất đi một bạn giường…… mất một kẻ có thể vì tiền mà bán cả thân thể mình đi……”

…….

” Tôi biết em không phải vì tiền, hiện tại tôi mới biết, tôi đã làm sai không biết bao nhiêu chuyện. Thế nhưng, giờ đã không thể vãn hồi. Nguyên lai, cảm giác đau lòng chính là thế này.” Khước Diệc Phiền nhàn nhạt cười, hắn biết, hắn đã thua, hắn đã quyết định, hắn đã không thể vãn hồi….., hắn….. đã mất cậu……

” Giống như tên, Diệc Phiền Diệc Hi, chúng ta vốn không có khả năng cùng một chỗ.” Quay lại nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cậu cũng cười. Diệc Phiền cười rộ lên nhìn rất đẹp, cậu muốn đem nụ cười này của anh ghi tạc vào trong lòng, cậu đã tự tay chặt đứt tình cảm của mình, đã chặt thì chặt nốt nhát cuối cùng đi.” Tôi phải trở về rồi, người nhà còn đang chờ tôi về ăn mừng.”

” Ngày mai em đã đi, mà tôi lại là người cuối cùng được biết. Em cũng thật tàn nhẫn, cho tôi thời gian ít ỏi như vậy, tình cảm khi bắt đầu thì hoang đường, giờ lại vội vàng chấm dứt……” Nỉ non tự nói, quay lại phía cậu, hắn giơ ra hai cánh tay.” Chỉ Hi, tôi có thể ôm em một lần không?”

Lắc đầu, cậu cố chấp cự tuyệt, hôm nay ôm hay không, có còn có ý nghĩa sao?

Bàn tay ở trong không trung đang giơ lên nắm lại thành quyền, hắn cố gắng tận lực khiến nụ cười của mình tự nhiên một chút. ” Vậy em có thể nói cho tôi biết ngày mai mấy giờ em bay không?”

“6 giờ 15, nhưng, Diệc Phiền, đừng đến tiễn tôi được không?”

……

Tống Chỉ Hi một người ngồi trong nhà chờ ở sân bay, Khước Diệc Phiền vẫn chưa tới, bởi vì đang là buổi sáng, cho nên nhà chờ cũng không có mấy người, số ít người có mặt đều đang ngủ hoặc xem báo, chỉ còn lại cậu ngồi ngơ ngác một mình.

Chia tay, trái tim trống rỗng.

Cậu chỉ mang theo giấy tờ, đến một bộ quần áo cũng không có, cậu phải quên đi quá khứ, hết thảy bắt đầu lại từ đầu, cậu phải đem quá khứ, để lại nơi đây……

Thông báo vang lên, là chuyến bay của cậu, Tống Chỉ Hi chậm rãi đứng lên, đi theo mọi người đến chỗ làm thủ tục.

Cậu đứng xếp hàng cuối cùng, im lặng nhìn số người đứng trước kéo ba lô từng bước từng bước tiến lên ít dần đi, đột nhiên, cánh tay bị một người bắt lấy, còn chưa quay đầu lại cậu đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Anh đã đến……

” Chỉ Hi.” Giọng Khước Diệc Phiền có chút khàn khàn, hắn thanh thanh lại yết hầu, dùng thanh âm chỉ có cậu nghe được ghé vào tai cậu nói: ” Nhiều năm như vậy, tôi vẫn thiếu của em một câu, hôm nay nếu không nói, về sau cũng không có cơ hội nữa…. Tống Chỉ Hi, tôi yêu em.”

Xếp hàng trước cậu cũng chỉ còn một người, Khước Diệc Phiền buông tay ra, đối với người vẫn chưa từng quay đầu lại kia, nói tiếp: ” Hảo hảo chăm sóc bản thân, Chỉ Hi. Tái kiến.”

Đem giấy tờ đưa cho nhân viên kiểm tra, Tống Chỉ Hi nghe thấy tiếng bước chân nam nhân rời đi.

Tống Chỉ Hi không quay đầu lại, tốn không biết bao nhiêu công sức chuẩn bị tư tưởng mới có thể vứt bỏ được phân cảm tình này, cậu không thể để thất bại trong gang tấc.

Tiếp nhận giầy tờ kiểm tra xong, Tống Chỉ Hi đi vào bên trong, khoảnh khắc, nước mắt liền vỡ đê……

Diệc Phiền, em cũng yêu anh……

Tuy, em chưa từng nói ra……

Anh cũng biết……

Chúng ta, sẽ không thể tái kiến……

……

Đi ra khỏi sân bay, Khước Diệc Phiền nhìn lên bầu trời trong xanh, giờ cũng đúng là mùa bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, gió thổi vào người có bao nhiêu thoải mái, hắn phảng phất có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh tươi mát nhàn nhạt…..

Để cho tất cả dừng lại ở quá khứ đi!

Hết thảy cũng không có thay đổi gì quá lớn, giống như quyết định từ ban đầu. Hắn hy sinh tình yêu, lựa chọn cha mình.

Một khi đã chọn, sẽ không có lý nào hắn không làm được, có thương cảm đến đâu cũng không thay đổi được gì.

Khước Diệc Phiền cúi đầu, hướng về xe của mình. Vựng dậy tình thần, công việc hôm nay vẫn còn, hắn nhất định sẽ không để cha thất vọng.

Bởi vì yêu, bọn họ lựa chọn buông tay, nhưng, người ở sâu tận đáy lòng, vĩnh viễn vẫn sẽ tồn tại.

Hồi ức sở hữu hạnh phúc kia, đời này, vĩnh viễn không phai nhạt……

–END–
Bình Luận (0)
Comment