Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 137

Writer: Therubycass

Beta: Tiêu Dao Tử



===========================

Bốn năm sau.

Khước Diệc Phiền tiếp quản công việc kinh doanh của Khước gia. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, hắn đã thực hiện 1 cuộc cải cách lớn, thay đổi gần như toàn bộ bộ máy công ty, đồng thời còn bắt tay với Lạc gia, đưa tập đoàn Khước thị vươn lên một đẳng cấp mới. Mọi con mắt đều đổ dồn về hắn: ngưỡng mộ có, ghen tị có, mong ước có. Thế nhưng lại chẳng có một ai đủ can đảm để tìm hiểu hay cố tiếp cận hắn, bởi vì dù cho hắn là người đàn ông độc thân hoàn hảo đến thế nàothì trong đôi mắt ấy khi nhìn vào người khác, lúc nào cũng chỉ có sự lãnh đạm và vô cảm. Kể từ khi hắn tiếp quản Khước thị, không một ai từng thấy hắn đi dự bất kì buổi tiệc nào, cũng chưa từng thấy hắn cặp kè với bất kỳ ai. Một ngày của hắn chỉ có đến công ty, về nhà, rồi lại đến công ty, thi thoảng đám săn ảnh cũng tóm được hắn đến trường Đại học Phong Dương, ngồi thật lâu dưới một gốc cây, đôi mắt nhìn xung quanh như đang kiếm tìm gì đó rồi lại mang bộ mặt buồn bã quay về, lần nào cũng là gốc cây đó, ánh mắt đó, vẻ mặt đó.

Tám giờ tối, Khước Diệc Phiền thả bước về nhà sau khi đã hoàn thành xong đống văn kiện cho một dự án lớn sắp tiến hành.Từ sau khi Tống Chỉ Hi rời đi, hắn đã dọn tới một ngôi nhà không quá lớn nhưng cách xa nơi cha hắn ở. Dù đã quyết định đi con đường này nhưng mỗi lần nhìn thấy ông, hắn lại kìm lòng không được mà nhớ tới người kia, nhớ tới những đau đớn mà hắn đang phải gồng mình lên gánh chịu. Hắn hiếm khi về nhà trước 12h đêm, hắn sợ cái tĩnh lặng đáng sợ của ngôi nhà lạnh lẽo đó sẽ bức hắn phát điên. Thế nhưng hôm nay lại là một ngày đặc biệt, khi bước chân mệt mỏi về đến trước cửa nhà, hắn bắt gặp hai vị khách đặc biệt đã lâu không thấy, Lạc Dĩ Mạt và Ân Nhược Triệt.

“Diệc Phiền, lâu rồi không gặp.”  Ân Nhược Triệt mỉm cười chào Khước Diệc Phiền.

“Mới có mấy năm không gặp mà sao cậu đã biến thành kẻ cuồng công việc thế này? Hại chúng tôi đợi đến sắp mọc mầm rồi.”  Lạc Dĩ Mạt không kiêng kị cằn nhằn tên bạn thân đã lâu không gặp

Khước Diệc Phiền vẫn chưa hết bất ngờ: “Hai người….Sao…sao…”

“Sao sao cái gì, mau mở cửa ra cho bọn tôi vào đã chứ, nói chuyện gì cũng để sau đi, đợi cậu cả ngày mệt muốn chết rồi!” Lạc Dĩ Mạt không kiên nhẫn rên rỉ.

Đến khi cả ba đã yên vị ngồi trong nhà, Khước Diệc Phiền lúc này mới hoàn hồn, tên bạn bốn năm không gặp bỗng nhiên xuất hiện lù lù trước cửa nhà quả thật đã dọa hắn không ít.

“Sao hai người lại đến đây? Không sợ ông ta phát hiện ra sao?”

“Cậu yên tâm đi, ông ta đã từ bỏ rồi, nếu không bọn tôi căn bản không thể trở về thành phố này chứ đừng nói gì đến nhà cậu”  Lạc Dĩ Mạt cười khẩy.

“Từ bỏ?” Mồm hắn há hốc.

“Ừ, nghe Dĩ Nhu bảo vậy, nhưng tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện nhìn mặt ông ta thêm lần nào nữa đâu.” Lạc Dĩ Mạt trả lời.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Cũng không còn sớm nữa, hai người cứ nghỉ ở tầng 3 đi, có chuyện gì để mai nói.”

“Ừm, cũng được”  Lạc Dĩ Mạt lập tức đồng ý, Triệt của hắn cũng có vẻ mệt rồi.

Một giờ sáng.

Khước Diệc Phiền đứng tựa bên khung cửa sổ nhấm nháp ly rượu Gin ấm áp, ánh mắt mông lung nhìn ra khu vườn chìm ngập trong bóng tối. Hắn không ngờ có một ngày lão già họ Lạc kia sẽ buông tha cho Lạc Dĩ Mạt, biến đổi này khiến cơn sóng ngầm hắn vất vả kìm nén bấy lâu rục rịch tràn bờ. Hắn chưa bao giờ có ý định từ bỏ Tống Chỉ Hi, rào cản duy nhất giữa hai người và cũng là lí do duy nhất khiến hắn rời xa cậu bao lâu nay chỉ là  gia đình. Thế nhưng, việc một người bảo thủ đến cực đoan như Lạc Dịch mà còn chịu buông tay khiến hắn không khỏi có chút suy nghĩ.

“Khuya như vậy mà cậu còn chưa ngủ, mai không phải đi làm sao? ” Thanh âm Lạc Dĩ Mạt vang lên kéo theo tâm trí Khước Diệc Phiền trở về thực tại.

“Có chút chuyện cần suy nghĩ nên không ngủ được.”

“Chuyện của tôi và Triệt đúng không? ” Lạc Dĩ mạt hỏi thẳng.

“Ừ, Lạc Dịch chịu tha cho hai người, tôi quả thật rất bất ngờ.”

“Tôi cũng bất ngờ khi biết chuyện của cậu và Tống Chỉ Hi….Cậu…định từ bỏ thật sao?”  Lạc Dĩ Mạt hơi ngập ngừng nhưng vẫn hỏi.

“Tôi chưa bao giờ có ý định buông tha em ấy! Nhưng hoàn cảnh của tôi, cậu biết rồi đấy, nhiều lúc thật sự muốn bỏ hết tất cả để đuổi theo bắt em ấy về… Nhưng tôi không thể, chưa đến lúc…” Khước Diệc Phiền thở dài.

“Nói vậy, cậu sẽ mang em ấy trở về?”

“Ừ, nhưng không phải bây giờ, tôi vẫn chưa biết phải giải quyết chuyện gia đình hai bên như thế nào…”  Hắn nhăn mặt.

Sáng hôm sau. Tổng công ti tập đoàn Khước thị. Phòng Chủ tịch.

“Chủ tịch, tài liệu ngài cần tôi đã tìm hiểu đầy đủ, mời ngài xem qua!”

Khước Diệc Phiền lật lật tập hồ sơ, khẽ nhíu mày:

“Được rồi, cho người triển khai đi!”

“Vâng, thưa Chủ tịch!”

Khước Diệc Phiền thả tập hồ sơ xuống mặt bàn, đưa tay lên xoa xoa mi tâm, hắn tự hỏi quyết định lần này của mình là sai hay là đúng.

Cùng lúc đó, ông Khước bất ngờ được hai vị khách ghé thăm: “Đã lâu không gặp, bác Khước dạo này vẫn khỏe chứ?”  Lạc Dĩ Mạt mỉm cười chào người đàn ông có vẻ mặt hiền từ đang bước xuống từ tầng trên.

Ông Khước mỉm cười nhìn thằng bạn thân của con trai, đứa trẻ mà ông coi như con cháu trong nhà: “Dĩ Mạt, sao lâu như vậy mới đến thăm bác? Đây là…?”  Ông nhìn sang Ân Nhược Triệt đứng bên cạnh Lạc Dĩ Mạt đang mỉm cười lễ độ cúi chào ông.

Lạc Dĩ Mạt cười cười, trả lời ông bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Dạ, đây là vợ cháu.”

Ông Khước hơi giật mình nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, Lạc gia với ông là chỗ quen biết nhiều năm, chuyện của Lạc Dĩ Mạt ông biết ít nhiều: “Thì ra là cậu là cậu Ân, thất lễ rồi.”

“Dạ, không có gì đâu bác.” Ân Nhược Triệt nhận ra sự dao động thoáng qua trong mắt ông nhưng thấy ông không nói gì nên cũng bỏ qua.

“Bác Khước, cháu hôm nay đến đây là vì có chuyện muốn nói với bác, bác có thể dành chút thời gian cho cháu không?”  Lạc Dĩ Mạt hỏi ông, giọng nói rất nghiêm túc. Đoạn quay sang người bên cạnh bói: “Triệt cũng vào luôn đi.”

Ông Khước có cảm giác chuyện Lạc Dĩ Mạt sắp nói không phải chuyện vui vẻ gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dẫn đường vào phòng đọc sách.

“Có chuyện gì cháu cứ nói, đừng ngại.”  Ông Khước mở lời khi cả ba đã yên vị trong phòng.

Lạc Dĩ Mạt hơi im lặng một chốc, cuối cùng mới mở lời: “Bác Khước, chuyện cháu sắp nói có liên quan đến Diệc Phiền, là cháu tự muốn đến chứ không phải cậu ấy nhờ vả gì cả. Thế nên dù có cảm thấy thế nào cũng mong Bác đừng trách cậu ấy về việc cháu đến đây hôm nay. Cháu chỉ xin bác hãy nghe cháu nói, còn sau đó thế nào, muốn xử lí ra sao là quyền của bác, cháu sẽ không có ý kiến gì cả.”

Lạc Dĩ Mạt yên lặng nhìn ông, đến khi nhận được cái gật đầu đồng ý mới nói tiếp: “Chuyện này bắt đầu từ khi cháu đến Đại học Phong Dương….”

Một cách chậm rãi, Lạc Dĩ Mạt kể hết cho ông nghe những chuyện đã xảy ra trong trường đại học, mối tình bị cấm đoán của hắn cùng Ân Nhược Triệt cũng như mối quan hệ dây dưa không ngớt của Khước Diệc Phiền và Tống Chỉ Hi, ngay cả những chuyện cha hắn đã làm cũng không hề bị bỏ sót.

“Bác Khước, cháu nói chuyện này không phải vì muốn xin bác cho phép Diệc Phiền và Chỉ Hi. Cháu chỉ là không muốn nhìn thấy đứa bạn thân nhất của mình phải sống trong dằn vặt đau khổ, cũng không muốn nó mỗi khi nhìn thấy bác thì lại cảm thấy tội lỗi. Quan hệ hiện giờ của cháu và cha có lẽ bác ít nhiều cũng biết. Bác không giống cha cháu, nếu để chuyện giống thế xảy ra trên người Diệc Phiền, cháu tin, người đau khổ nhất chính là bác. Cháu chỉ mong bác hãy rộng lòng chấp nhận cho tình yêu này. Cháu và Triệt trải qua biết bao gian khổ mới có thể sống bên nhau, cháu mong Diệc Phiền cũng sẽ tìm được hạnh phúc như thế cho mình.”  Lạc Dĩ Mạt nén lòng nói xong, bàn tay gắt gao nắm lấy tay Ân Nhược Triệt nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh.

Khước lão gia vẫn yên lặng từ đầu đến cuối, chỉ có ánh mắt ông là hiện rõ trong lòng ông lúc này có bao nhiêu bàng hoàng cùng bối rối. Nghe Lạc Dĩ Mạt nói xong, ông chỉ nhắm lại đôi mắt, mệt mỏi phất tay: “Bác hiểu rồi, cảm ơn cháu đã kể cho bác nghe chuyện này. Giờ cháu cứ về trước đi, ta cần yên tĩnh một lát.”

Lạc Dĩ Mạt kéo tay Ân Nhược Triệt đứng dậy chào ông rồi lặng lẽ ra về. Tận đến khi cánh cổng sắt nặng nề khép lại sau lưng, Ân Nhược Triệt lúc này mới quay sang Lạc Dĩ Mạt nói: “Dĩ Mạt, sao cậu lại kể cho Bác Khước những chuyện này? Cậu không sợ…”

Câu nói ngập ngừng của Ân Nhược Triệt cũng đủ khiến Lạc Dĩ Mạt hiểu được anh muốn nói gì. Hắn nhìn bảo bối trong lòng, mỉm cười trấn an: “Cha của Diệc Phiền không giống cha tôi, ông ấy là một người hiền từ, cũng rất yêu con trai mình. Tôi tin ông ấy sẽ chọn con đường khiến con trai ông ấy hạnh phúc nhất. Thầy yên tâm đi. Trước đây Diệc Phiền đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, tôi không muốn nhìn thấy cậu ấy giống như bây giờ, một chút sức sống cũng không có.”

Ân Nhược Triệt nghe thế lòng cũng thả lòng hơn, mỉm cười tựa vào lòng Lạc Dĩ Mạt, hai người còn phải đến thăm Dĩ Nhu nữa.
Bình Luận (0)
Comment