Năm Cảnh Hạc học lớp 10, vì bảo vệ một đứa trẻ mà gặp phải tai nạn giao thông nghiêm trọng khi ra khỏi trường, chấn động não và xương toàn thân gãy rất nhiều, lại còn bị thương cả ở nội tạng.
Sau này cậu ta bình phục lại, tai vạ mới cũng tới.
Cậu ta bị trói buộc với hệ thống [Thoát hiểm cho người sống sót].
Khỏi cần bàn cãi về mức độ tàn khốc của hệ thống này rồi, tóm lại là lúc mới vào mấy ván Đồng đầu, cậu ta lúc nào cũng trọn combo run chân + kêu rên + chắp tay trước ngực cầu Thần gọi Phật, sợ chết khiếp.
Uổng công ngày thường cậu ta còn tự xưng mình là “nam chính nhiệt huyết bước ra từ trong manga”, lúc này đã đánh mất hoàn toàn phong thái nổi loạn dũng cảm tiến tới trước rồi.
May mà cậu ta có một người cha yêu chiều con vô điều kiện điển hình, những năm qua hai cha con vẫn luôn rất hoà thuận, kể cả chuyện này cậu ta cũng chẳng giấu cha mình là Cảnh Sam nên đã nói thật.
Cảnh Sam dùng rất nhiều mối quan hệ để liên lạc được với tổ chức Đảo Ngầm lừng danh trên diễn đàn có liên quan tới hệ thống này, nghe nói tổ chức Đảo Ngầm là tập hợp của những trùm lớn qua cửa, tệ nhất cũng đã là Vàng III, IV, dư sức gánh team cho mấy đứa tay mơ.
Như trong diễn đàn nói thì trừ ra giá khá chát ra, Đảo Ngầm không có khuyết điểm nào khác nữa.
Nhưng Cảnh Sam làm chủ tịch công ty mà, thứ không thiếu nhất lại chính là tiền, ông ta ra giá rất cao, mời về thành viên thiên phú có triển vọng lên làm thủ lĩnh của Đảo Ngầm, Kiều Vân Tranh.
Nói thật, thằng nhóc Cảnh Hạc đang trong lứa tuổi dậy thì phản nghịch này đúng là có hơi trông mặt mà bắt hình dong.
Lần đầu tiên gặp Kiều Vân Tranh, cậu ta thấy đối phương trông dịu dàng tao nhã, bộ dạng vui tính dễ dãi thì lại rất nghi ngờ.
“Người này giỏi thật đấy à? Sao trông như công tử bột ấy.”
Sau đó Kiều Vân Tranh qua 2 màn Đồng với cậu ta, cậu ta phục luôn.
Thậm chí cậu ta không cần xuất chút sức nào hết, chỉ cần nằm chờ thắng thôi.
Người ta văn võ song toàn, làm gì tới phiên kẻ vô dụng như cậu ta đánh giá cơ chứ?
Cậu ta không xứng, không xứng chút nào!
Tính cách cá nhân của Kiều Vân Tranh có hơi lạ, thoạt trông có vẻ luôn mỉm cười nhưng thực chất trong lòng cực kỳ lạnh lùng, bình thường cũng chẳng nói gì nhiều.
Trong game rất nhiều người chơi nữ trẻ trung xinh đẹp luôn muốn bám đùi anh để thoải mái qua cửa, nhưng chưa bao giờ thấy anh để ý tới ai hết.
Cảnh Hạc vốn cứ nghĩ Kiều Vân Tranh không gần nữ sắc có lẽ là vì trước đây từng bị tổn thương tình cảm, hoặc có lẽ xu hướng tính dục hơi hơi…
Ai ngờ một ngày nào đó của 2 năm sau, Kiều Vân Tranh lại đột nhiên lôi cậu ta từ trong nhà ra, nói muốn dẫn cậu ta đi gặp một người.
“Gặp ai vậy anh Vân?”
“Chẳng phải chủ tịch Cảnh lo cậu trong rank Bạc không an toàn nên muốn thuê hai người bảo vệ đi cùng hay sao? Anh dẫn cậu đi gặp người kia.”
“… Hả?”
Kết quả tới nơi Cảnh Hạc mới biết hoá ra “bảo vệ” mà Kiều Vân Tranh nói lại là một cô gái mới chừng 20, bộ dạng lại rất trong sáng ngoan ngoãn tựa một đoá hoa trắng, trông như kiểu nữ chính Mary Sue yếu đuối trong phim truyền hình máu chó vậy.
Đm, anh Vân thích kiểu thế này à?
Thế là cậu ta lại phạm vào cái khuyết điểm trông mặt mà bắt hình dong của mình, không kìm được nói bậy.
“Cô ta là người chơi nữ, cấp bậc có đủ không vậy? Tới đó coi chừng còn phải bảo vệ ngược lại cô ta đấy.”
Chính vì những lời này mà cậu ta bị Kiều Vân Tranh đánh, cũng bị Phó Lam Tự mắng.
“Phắn nhanh giùm, không rảnh tiếp.”
“…”
Ánh mắt Phó Lam Tự lạnh băng, nói chuyện gọn gàng mà nhanh nhạy, trông có vẻ là một người dữ tợn chứ không hề giống với bề ngoài của cô chút nào.
Không thể không thừa nhận, Cảnh Hạc cứng đờ hết cả người.
Đó là lần đầu tiên cậu ta gặp cô, sau này trong vô số lần nhớ lại, cậu ta cũng không khỏi ảo não tiếc nuối, thấy mình đã để lại ấn tượng cực kỳ xấu cho cô.
Nhưng thời gian trôi qua chớp nhoáng, mới đó đã nhiều năm thế rồi, cậu ta gọi cô là chị Lam càng lúc càng thuận miệng, cô cũng thật sự xem cậu ta là em trai ruột.
Lần đầu gặp nhau có quan trọng không? Rất quan trọng.
Nhưng thời gian sau này lại càng quan trọng hơn nữa.
*
Năm 18, 19 tuổi, Cảnh Hạc chỉ xem Phó Lam Tự là chị gái, là người thân.
Dù sao thì Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã gần như qua với cậu ta tất cả cửa rank Đồng và Bạc, cả rất nhiều rank Vàng nữa, ngoài việc bảo vệ cậu ta ra, hai người còn cố gắng hết sức để dạy dỗ, mong cậu ta không ngừng tăng kinh nghiệm và thực lực, sau này sẽ đi được xa hơn.
Họ đi chung trên con đường trưởng thành của cậu ta, Cảnh Hạc khó mà tưởng tượng nổi nếu không có họ thì mình sẽ sống được bao lâu.
Tình nghĩa sâu đậm nhất đã được xây dựng từng chút một trong trận chiến đầy dao và máu như thế đấy.
Bình thường Phó Lam Tự hay gọi thẳng tên cậu ta, hai chữ Cảnh Hạc rất rõ ràng.
Thi thoảng lúc vui hoặc bàn chuyện đàng hoàng, hoặc muốn khuyến khích cậu ta, cô cũng sẽ tự nhiên gọi “Hạc Hạc”, như đang nói chuyện với trẻ con vậy.
Cảnh Hạc thích nghe cô gọi mình như thế, chẳng ai gọi tên cậu ta êm tai bằng cô.
Nhưng lúc đó cậu ta vẫn chưa ý thức được, cảm giác vui vẻ vi diệu này là nơi khởi đầu cho một thứ tình cảm nào đó.
Tuổi 21, máu huyết dồi dào, thế mà cậu ta lại luôn ngây ngô, ngốc nghếch trong phương diện tình cảm này.
Thực ra có thể nói là cậu ta thà tự lừa dối mình cả đời chứ không muốn nhận ra, phát hiện mình có tình cảm khác với cô.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào nhỉ? Cậu ta không biết.
Cậu ta chỉ biết mình phải bóp chết suy nghĩ này từ khi nó còn trong trứng nước, nhưng lại chẳng thể cản được nó đang sinh sôi như cỏ dại, hoàn toàn trở nên mất kiểm soát.
Kiều Vân Tranh là anh trai cậu ta, Phó Lam Tự là chị cậu ta, đối với Cảnh Hạc mà nói, đây là một tội lỗi không thể tha thứ được.
Đã nhiều năm trôi qua, cậu ta chưa hề nhắc tới chữ nào.
Lúc đó cậu ta chỉ nghĩ là không sao đâu, chỉ cần có thể giống như bây giờ, mọi người đều ở cạnh nhau mãi mãi, vui như thế là được.
Cảnh Hạc chưa bao giờ nghĩ họ sẽ chết, mãi tới cuối mùa hè năm 25 tuổi, cậu ta nhận được tin Kiều Vân Tranh đã chết.
Kiều Vân Tranh đi rồi, Phó Lam Tự cũng đưa ra quyết định tàn khốc nhất.
Thế gian này nào có thứ gì tồn tại mãi mãi, huống hồ gì họ cũng chỉ là những người chơi bị ràng buộc trong hệ thống, làm gì có tư cách để yêu cầu xa xôi.
Đêm ngủ lại chung cư Tân Tinh đó, cậu ta nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, lấy gối che mặt lại, khóc ròng cả đêm.
Sáng hôm sau, Cảnh Hạc về nhà, lấy thẻ hợp đồng dài hạn ra.
“Chị, ký vào cái này đi.”
Trong những năm qua, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự bất chấp gió mưa, bất kể hoàn cảnh có khắc nghiệt tới cỡ nào, vẫn luôn cầm dao đứng trước mặt cậu ta.
Cậu ta không có gì để báo đáp, chỉ có thể kiên trì một chút, dù số phận đã định phải chia ly cũng phải bảo vệ Phó Lam Tự an toàn thay cho Kiều Vân Tranh trên con đường đó.
Dù không đi được tới cuối cùng thì cũng phải cố gắng hết sức.
Trong đêm sinh nhật 31 tuổi của Phó Lam Tự, cậu ta tự làm bánh kem, ở trên cắm 22 ngọn nến.
Cô hỏi cậu ta tại sao, cậu ta bảo, lúc mình mới gặp cô là lúc cô vừa 22 tuổi.
Cô trong mắt cậu ta mãi mãi là dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt, vẻ ngoài lười biếng lạnh lùng nhưng lại có một trái tim vừa kiêu ngạo vừa mềm yếu.
Trong cửa rank Bạch Kim cuối cùng của mình, cô đã từ bỏ một mạng, xem như đáp lễ cho cậu ta.
— Hạc Hạc, game sắp kết thúc rồi, chị không có gì để lại cho cậu được, thôi thì cho cậu một lá bùa hộ thân nhé.
Vạch đỏ quấn quanh cổ tay là bùa hộ thân của cậu ta, sau này trong một cửa game có quy tắc đặc biệt, cậu ta không qua cửa được, sau khi tỉnh dậy lại đang nằm trên giường nhà mình, vẫn còn sống sót.
Cảnh Hạc nghĩ, nếu Phó Lam Tự biết chuyện này hẳn sẽ thấy vui lắm.
Đêm tiễn Phó Lam Tự đi đó, Bạch Tiêu, Bạch Sanh và Kỷ Linh đều xúc động nói tạm biệt và chúc may mắn, chỉ có cậu ta là uống rượu suốt chứ chẳng nói lời nào.
Sau đó, cậu ta đưa cô về chung cư nhưng không theo cô lên lầu.
Cậu ta đứng đó nhìn cô chăm chú, dường như là muốn khảm hình dáng của cô vào đầu, rất lâu vẫn chưa chịu rời mắt.
Cảnh Hạc chợt bật cười, tựa như năm xưa, cười rạng rỡ và nồng nhiệt với đôi mắt sáng ngời.
“Chị, em chỉ đưa chị tới đây thôi.”
Chẳng hề nói tạm biệt.
Vì sau này họ sẽ không gặp lại nữa.
*
Thời điểm công ty bận rộn, thi thoảng Cảnh Hạc sẽ lướt bài viết trên diễn đàn, chọn vài khách hàng rank Đồng hoặc Bạc để dẫn qua cửa.
Một vài người ngoan ngoãn, nghe theo chỉ dẫn, cũng có vài người tự cho mình là đúng, lúc nào cũng kén chọn.
Với tính tình của Cảnh Hạc, cậu ta sẽ không bao giờ thích kiểu như vậy.
— IQ kém mà thể lực cũng yếu, vậy mà mở mồm ra là beep beep, tôi thiếu anh mấy chục nghìn tiền thù lao vậy? Trả hết cho anh, anh tự cút đi chịu chết đi.
Cậu ta thật sự có tư cách nói những lời này, vì thực lực lúc đó của cậu ta dù đặt vào tổ chức Đảo Ngầm cũng có thể đứng TOP 1, TOP 2 mà.
Tất nhiên, đối với khách hàng nghe lời, cậu ta vẫn rất kiên nhẫn.
Có lần, cậu ta ký hợp đồng với một nam sinh 19 tuổi, nhát gan, lắm lời, thích thử cái mới, cực kỳ giống cậu ta năm xưa.
Đêm hôm khuya khoắt, trong sân nhà hoang, cậu ta ngồi bên cửa sổ hút thuốc, nam sinh thì đứng sau lưng cậu ta, thấp thỏm hỏi.
“Anh Hạc, qua hết cả game này phải mất bao nhiêu năm vậy? Em còn cơ hội kết hôn với bạn gái không anh?”
“Chắc mười lăm, mười sáu năm thôi, cũng nhanh mà.”
“… Thôi xong! Sao em nỡ để cô ấy đợi lâu thế chứ?!”
Cảnh Hạc chậm rãi nhả ra một làn khói, nhíu mày không vui.
“Cậu không tự ý thức được là mình rất ồn à?”
Nam sinh tủi thân lắm: “Em đang xúc cảnh sinh tình mà, anh Hạc, chẳng lẽ anh không thích cô gái nào hay sao?”
“…”
“Anh Hạc?”
Cảnh Hạc ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, đáy mắt chẳng chút gợn sóng nào, giọng điệu bình tĩnh như đang tường thuật lại một sự việc đơn giản vậy.
“Có.”
“… Rồi sao nữa?”
“Rồi sao á?” Cảnh Hạc cười tự giễu, “Từ khi anh ý thức được mình thích cô ấy, anh cũng hiểu ra, cả đời này hai bọn anh chẳng thể có cơ hội được.”
Nhưng làm gì được chứ? Vì có cô nên từ đó, cậu ta không thể nào rung động được với bất cứ ai khác nữa.
Thuở thiếu thời không nên gặp một người quá xuất sắc được, nếu không sẽ như cậu ta vậy, cứ chìm đắm mãi, càng lún càng sâu.
Cậu ta chỉ có thể mỉm cười chúc cô may mắn, kết thúc mối tình vô vọng này rồi cất nó trong âm thầm thôi.
Cậu ta gọi cô là chị Lam, cô cũng chính là chị gái trong cả đời Cảnh Hạc.
Cô là bí mật dịu dàng nhất sâu thẳm trong trái tim cậu ta.
*
Sinh nhật năm 30 tuổi, Cảnh Hạc nhận được một cái gói hàng, người gửi là Phó Lam Tự, thời gian gửi là từ ba năm trước.
Là năm cô đi.
Khi ấy, ánh nắng chan hòa, cây sơn trà trồng trong sân biệt thự xanh um.
Cậu ta đứng trong bóng cây lốm đốm, đầu ngón tay khẽ run lên, mở cái hộp đó ra.
Trong hộp là một chuỗi hạt đàn hương màu đỏ mịn cao cấp, cả một bức ảnh nữa.
Đó là bức ảnh sinh nhật năm cậu ta 25 tuổi, cậu ta, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh cùng nhau chụp một bức chung ở công viên giải trí. Phó Lam Tự ở bên trái, Kiều Vân Tranh ở bên phải, còn cậu ta thì ở giữa ôm vai hai người, trên đầu là cặp tai thỏ, nụ cười rất đỗi vô tư.
Đó cũng là bức ảnh chụp chung cuối cùng của họ.
Sau bức ảnh là một hàng chữ viết bằng bút máy, nét chữ rất đẹp, là chữ của Phó Lam Tự.
— Hạc Hạc, chúc mừng sinh nhật, dù sau này chị ở đâu đi nữa, chị vẫn luôn mong cậu bình an hạnh phúc.
Cô không hề quên, cô từng hứa sẽ chúc mừng sinh nhật 30 tuổi của cậu ta, dù không thể tự thực hiện nhưng vẫn dùng cách này để nói cho cậu ta biết là mình vẫn còn nhớ.
Những cung đường đã từng đi cùng nhau, những khoảng thời gian đã từng trải qua với nhau, tất cả đều là thật.
Sự nhiệt huyết từ anh chị thân yêu của Cảnh Hạc đã ngưng đọng ở thế giới này, không bao giờ già đi theo tháng năm.
Chỉ có cậu ta là phải gánh quá khứ dài đằng đẵng, sống trong ký ức từ ngày này qua ngày khác.
Cảnh Hạc ôm tấm ảnh vào lòng, vốn định cười một cái nhưng ai ngờ ngay khi nhắm mắt lại, nước mắt đã giàn giụa.
Quá khứ đã qua rồi, cậu ta đã không còn là thiếu niên khi trước nữa.
——————–
Lời tác giả:
Lúc đầu Hạc Hạc vẫn luôn đối xử với em Lam như chị gái, sau này lớn dần, từ từ có suy nghĩ của đàn ông, nhưng cậu ấy cũng hiểu mình không được như thế, vì vậy tới cuối cùng vẫn không nhắc tới.
Trong cửa [Mười Cách Gặp Ma] có khá nhiều hint, ví dụ như lúc Hạc Hạc bị ma nữ dụ dỗ, tại sao cậu ấy lại nhìn thấy ảo ảnh của em Lam; và cả lúc cậu ấy nói mớ khi ngủ nữa, bảo là “Anh Vân là anh mình, chị Lam là chị mình, sao… sao mình có thể…” Lúc đó anh Vân còn thở dài, thực ra anh Vân cũng hiểu rồi.
…
Hạc Hạc là người cuối cùng còn lại trong truyện này, nhưng sau này cậu ấy sẽ thuận lợi qua cửa Bạch Kim IV, thừa kế công ty để đạt tới đỉnh cao, biết đâu sẽ gặp được tình yêu mới, có được một cuộc sống tốt hơn.
Tôi giải thích chút nhé, vì em Lam sử dụng quay ngược thời không nên cô ấy với anh Vân đã quay về thế giới thực lúc một tuần trước khi cô ấy chết, vì vậy thời không của cô ấy không có Hạc Hạc, không thể nào tạm biệt được.
——————–
Lời Bé Đẹp:
Ừm, hôm nay mạn phép để lại vài dòng suy nghĩ, vì từ khi đọc truyện này mình đã muốn nói rồi.
Có thể nói truyện nhà mình ít khi có nam phụ, thật ra là ngoài Cảnh Hồn thì chẳng còn truyện nào khác nữa, Hạc Hạc là nam phụ đầu tiên khiến mình có ấn tượng thế này.
Mọi người còn nhớ một topic nhỏ trong chương mà hỏi gu bạn trai của mọi người là ai trong số bốn người Kiều Vân Tranh, Cảnh Hạc, Cố Mặc Trì và Bạch Tiêu không? Đáp án của mình là Cảnh Hạc. Không hiểu sao lúc bắt đầu đào hố, mình đã có ý định dịch trước phần của cậu ấy rồi. Và đúng vậy, phần ngoại truyện của Hạc Hạc mà các bạn đang đọc được dịch trước cả khi mình dịch chương 1 đấy.
Không biết mọi người có đọc ra không, nhưng vì mình đã đọc trước đoạn kết rồi nên những chương cuối cứ phải gọi là dịch trong tâm trạng siêu buồn. Buồn vì sắp hết truyện một, nhưng buồn cho sự tiếc nuối của Cảnh Hạc mười.
Nói thật, mình rất sợ phải đọc những truyện có dòng thời gian kiểu này, tuyến thời gian dài, các nhân vật đã gắn bó với nhau rất nhiều năm. Vì mình là người sợ chia ly, bất cứ sự chia ly nào cũng khiến mình buồn lây hết. Như truyện đã nói, chẳng có thứ gì trên đời là kéo dài mãi mãi hết, nhưng nỗi buồn thì có, nó như một con rắn trườn theo người ở lại tới hết đời họ vậy. Buồn một cái là Cảnh Hạc lại không có CP, cậu chỉ có một mình tới cuối truyện thôi.
Btw, mình tin là mỗi bạn đọc truyện đều có nhân vật yêu thích riêng của mình, trên đây chỉ là cảm xúc cá nhân của mình, mong rằng mọi người không bị ảnh hưởng~ Đừng quên chia sẻ với mình cảm xúc của mọi người nữa nhé! Yêu~