Bốn bề tĩnh lặng, lúc Phó Lam Tự mở mắt ra đã phát hiện tầm nhìn vẫn tối đen, chỉ có một con đường chật hẹp được thắp sáng bởi ánh nến, từ từ kéo dài tới phía trước vô định.
Cô đã từng thấy con đường này rồi, là đường tới suối Vàng trong rank Bạch Kim bách quỷ.
Cô không hề do dự mà đi thẳng tới trước.
Ngọn nến trắng chẳng cần gió cũng lay động, một mình cô đi dạo, chẳng biết rốt cuộc đã qua bao lâu, mãi tới khi nghe được một âm thanh rất nhỏ.
Hình như là một cặp thiếu niên thiếu nữ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
— Anh là ai, sao tôi lại phải tin tưởng anh?
— Em có thể chọn không tin tôi, thế thì tôi không chia sẻ manh mối này cho em đâu.
— Đợi đã, tôi đổi ý rồi, tạm thời tôi sẽ tin anh một chút, hai chúng ta kết thành đồng minh, xem manh mối trước đi.
Phó Lam Tự hơi ngẩn ra.
Cô phát hiện mình đang đi tiếp tới trước, đằng trước dần dần xuất hiện một làn sương mù mờ ảo lan ra hai bên, ánh sáng từ từ sáng lên như tạo thành một màn chiếu tự nhiên vậy, hình ảnh càng lúc càng rõ ràng.
Cô có thể tự do đi qua những cảnh tượng này, thị giác và thính giác lại cực kỳ nhạy, tựa như người đứng ngoài đang xem phim vậy.
Lúc này trong hình ảnh là một thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi đang ngồi xếp bằng trên ghế, nghiêm mặt đàm phán với thiếu niên bên cạnh.
Trông thiếu niên cũng chỉ mới 18, 19 tuổi, vừa gầy vừa cao, nét mặt dịu dàng tuấn tú, lúc cười luôn có cảm giác như rất si tình.
Cậu cúi người đưa một tấm thẻ cho thiếu nữ rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.
— Con ma nữ mới dán mặt vào cửa kính đã bay đi rồi.
— Đâu phải trong phim kinh dị chưa từng thấy ma đâu, căn bản đều giống nhau cả, thực ra con người đáng sợ hơn ma nhiều.
— Em còn nhỏ mà suy nghĩ sâu sắc quá nhỉ.
Cánh môi mỏng của thiếu niên khẽ cong lên, cậu mỉm cười nhìn thiếu nữ.
… Có lẽ đó là Phó Lam Tự 15 tuổi và Kiều Vân Tranh 19 tuổi, là lần đầu tiên hai người bước vào game.
Nhưng Phó Lam Tự không hề nhớ mình có đoạn ký ức này.
Cô không dừng lại nên hình ảnh bị cô đụng vào tự động tan biến, chẳng bao lâu, hình ảnh mới lại xuất hiện phía trước.
Lần này là trong rạp phim màu đỏ thẫm, tay trái cô gái cầm dao, tay phải cầm máy chụp ảnh, ngồi trên hàng ghế cuối cùng, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Trên màn hình đang chiếu cảnh những người chơi khác bị ác linh tra tấn dã man, cô nhìn một lúc lâu rồi không kìm được mà thở dài.
— Quả nhiên là giống “Coming Soon” rồi.
— Đừng sợ, anh có thể dẫn em qua cửa, chắc chắn sẽ dẫn em qua cửa mà.
Thanh niên ngồi bên cạnh giơ tay che kín mắt cô, giọng điệu ấm áp đầy sự trấn an.
… Đó là Phó Lam Tự 17 tuổi và Kiều Vân Tranh 21 tuổi.
Lúc này đối với Phó Lam Tự mà nói, mọi thứ đều rất lạ lẫm, không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong lòng cô cứ nảy sinh một trực giác kỳ lạ, nghĩ rằng đây không phải ảo giác.
Càng lúc cô càng đi tới trước nhanh hơn, hình ảnh thay đổi càng lúc càng dồn dập, cũ mới luân chuyển với nhau, cô lại lần lượt thấy mình 19 tuổi, mình 21 tuổi và mình 22 tuổi.
Mỗi lần cô xuất hiện đều sẽ có Kiều Vân Tranh ở bên cạnh, có thể thấy họ vẫn luôn xuyên việt chung.
Dù chỉ tái hiện trong một đoạn hình ảnh ngắn ngủi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự tin tưởng và ăn ý giữa hai người càng lúc càng tăng dần.
Sau đó, cô đã thấy mình năm 24 tuổi.
Tính ra đây hẳn là đấu thăng rank Vàng IV, không chỉ có câu chuyện phức tạp, quy tắc khắc nghiệt, ma quỷ hung bạo mà cuộc thảm sát giữa các người chơi cũng cực kỳ tàn khốc.
Cô mới chém ngã một con ác ma đang giương nanh múa vuốt, bất thình lình thấy Kiều Vân Tranh lách người tới chặn trước mặt mình, con dao găm trong tay một người chơi nào đó đâm vào bả vai anh.
Kiều Vân Tranh lạnh mặt đạp thẳng đối phương vào vách tường rồi dứt khoát vung dao, hung hăng cắt đứt cổ họng của người đó.
— Anh điên rồi à? Chán sống hả?
— Mũi dao đã gần em như thế rồi, anh còn kịp suy nghĩ gì nữa?
Kiều Vân Tranh bịt bả vai đang không ngừng chảy máu, tay kia vẫn còn rảnh để xoa đầu trấn an cô.
Bảo vệ an toàn cho cô đã trở thành bản năng của anh từ lâu rồi.
Đây là năm thứ chín kể từ khi anh gặp cô.
Đã rất lâu rồi Phó Lam Tự không được thấy Kiều Vân Tranh, cô nhìn hình ảnh này, trong lòng xót xa, rất lâu vẫn không đành rời mắt.
Nhưng dù cô không đi tới trước thì những đoạn phim ngắn này cũng rất nhanh mà tự động biến mất.
Ánh nến chập chờn ven đường dường như hơi sáng hơn một chút.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt ngưng lại.
Cô thấy bối cảnh trò chơi rất quen thuộc, ngôi nhà phong cách steampunk, nhưng hình vẽ hình học trừu tượng đầy trên trần và sàn nhà, cả cửa kính đầy phù văn màu vàng kim ở hai bên nữa.
Là bối cảnh trong cửa Mười Ba Oan Hồn rank Bạch Kim.
Trong hình ảnh, hai người đều đeo kính thông minh, nắm tay nhau chạy thục mạng, phía sau là ma quỷ dữ tợn đuổi riết không ngừng, chậm một bước là có thể bị xé xác ngay.
— Anh Vân, còn ba phút nữa là bố cục sẽ lại thay đổi.
— Lên căn phòng ở tầng 4 đi, trên cánh cửa đó cũng có phù văn, chúng ta câu giờ thôi.
— OK, nhớ đeo phù hiệu nhé.
Đây có lẽ là cô khoảng 26, 27 tuổi, tâm lý và thực lực đã trưởng thành rồi.
Quan trọng hơn là, cô thực sự đã trải qua cửa này hai lần.
Chẳng trách từ sau khi xuyên qua cửa rank Bạch Kim này, cô bắt đầu gặp ác mộng liên tục, hóa ra là vì đã từng trải qua.
Thế thì…
Cửa bách quỷ kia cũng như vậy sao?
Con đường này hình như không dài lắm, nhưng cô lại như được nhớ lại nửa đời của mình.
Sau đó, ở nơi cuối đường, cô đã tìm được đáp án.
*
Phó Lam Tự lại gặp được bản thân mình, cô gái tóc xoăn nhuộm màu hồng tím khói, mặc bộ đồ trắng, kiêu hãnh và tự cao.
Lần này, giữa cô với đối phương không hề có rào cản vô hình kia nữa.
Nhưng cô vẫn không thể chạm vào đối phương, rõ ràng cô gái chỉ là một ảo ảnh trong ánh sáng.
Ánh mắt, nụ cười của đối phương hướng về cô, cuối cùng là cất bước đi tới phía cô.
Trong lòng cô vẫn còn cảnh giác nên vô thức lùi ra sau một bước, nhưng đối phương lại hoàn toàn không có ý dừng lại.
— Anh ơi, hóa ra anh tên là Kiều Vân Tranh à? Tên hay thế.
— Em là Phó Lam Tự, Lam trong trời xanh, Tự trong hòn đảo.
Cô đột nhiên nghe thấy giọng của mình với âm điệu cao vút, đó là niềm vui của một thiếu nữ trong sáng.
Ngay sau đó, đối phương biến mất ngay trước mắt cô.
Hoặc nói cách khác là hợp thành một với cô.
Những ngôi sao trời không thể chạm tới được kia cuối cùng ngưng tụ lại trong sâu thẳm linh hồn, tất cả những ký ức bị chôn vùi trong cát bụi đã trở nên rõ ràng.
Còn nhớ người mình đã từng yêu không? Còn nhớ lời hứa đã hứa hay không?
Sống và chết, oanh oanh liệt liệt, sự thật và hư ảo, cứ dai dẳng mãi không nguôi.
Và cô đã trở lại nơi bắt đầu.
Cô đã hiểu tại sao trước đây mình hoạt bát tươi sáng như thế, khác với bản thân hiện tại như thế.
Năm đó, cô 15 tuổi đã gặp Kiều Vân Tranh, anh ở bên cô ròng rã mười ba năm, cũng bảo vệ cô trong mười ba năm đó.
Anh luôn xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất, chữa lành sự ngờ vực và đau đớn của cô, giữ vững sự ngây thơ và nhiệt huyết của cô.
Từ bắt đầu tới kết thúc, vì có anh nên cô mới không sợ gió mưa, mặc sức nở rộ.
— Lam Tự.
Là Kiều Vân Tranh đang gọi cô, dịu dàng mà xót xa, như trong những năm tháng xuyên việt dài vô tận vậy.
[Đã chọn xong chưa, đặt bút là không được hối hận.]
Thánh giá và đồng hồ bỏ túi, sống lại và quay ngược, anh của năm đó với cô của bây giờ đều chọn cùng một lựa chọn.
Anh sẵn sàng bước lên con đường tàn khốc không lối về này lần nữa, chỉ để tìm ra cô trong mênh mông bể người.
Anh thật sự đã chờ quá lâu.
Phó Lam Tự vươn tay ra trong hư không, chỉ trong nháy mắt, trước mặt đã tối sầm đi.
Ánh sáng ập tới, gió lùa khắp tứ phía, cô nghe thấy tiếng gầm gừ quen thuộc.
Trình Viện đang nửa quỳ cạnh cô, thấp giọng nghẹn ngào, gần như ngay trong khoảnh khắc cổng đá sắp biến mất, cô đã thấy được bóng dáng quen thuộc.
Đây là quay ngược thời không.
Cô đã quay lại khoảnh khắc anh chết.
Phó Lam Tự chợt đứng dậy, ngay trước khi Trình Viện cản mình mà lăn thẳng ra ngoài khe hở cổng đá.
Cổng đá rơi thẳng xuống đất.
Cô đứng dậy, lảo đảo chạy tới trước nhưng chợt không đứng vững nổi nữa mà ngã thẳng vào lòng Kiều Vân Tranh.
Kiều Vân Tranh trở tay ôm lấy cô.
Trên người anh vẫn còn mùi máu nồng nặc, nhưng nhịp tim rất mạnh mẽ, trao cho cô tất cả an toàn trên thế giới này.
Con thuyền cô độc phải cập bến, cánh chim mỏi mệt phải tìm cành tựa, có lẽ thế.
“… Em Lam?”
Kiều Vân Tranh chỉ kịp gọi cô như thế, anh ngẩng đầu lên nhìn đám ma quỷ đã tiến tới gần trong làn sương mù dày đặc.
Anh vô thức quay người bảo vệ cô, cả hai ôm chặt lấy nhau.
Nhưng cơn đau trong dự đoán lại không tới.
Lúc Phó Lam Tự ngập ngừng mở mắt ra, cô phát hiện đám ma quỷ đang giương nanh múa vuốt kia đã dừng lại ở gần đó.
Cả khu rừng đều như bị che thành hai mặt gương, từng phút từng giây trôi qua, ranh giới giữa hai khu vực từ từ mơ hồ rồi hòa thành một thể.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô mơ hồ nhận thấy Kiều Vân Tranh đang ra sức siết chặt hai cánh tay của mình, tựa như nếu buông lỏng ra là cô sẽ biến mất ngay vậy.
Anh áp sát tai cô, giọng nói chợt nhuốm đầy nước mắt.
“Lam Tự.”
Anh gọi cô là Lam Tự.
Phó Lam Tự ngước mắt nhìn anh, cô cẩn thận vuốt ve mặt anh rồi mới nghẹn ngào lên tiếng.
“Anh cũng nhớ ra rồi à?”
“Ừ, nhưng sao… sao lúc đó anh lại quên được chứ?”
Hệ thống cho anh cơ hội để giúp người yêu sống lại, nhưng lại không cho anh được nhớ quá khứ.
Bởi vậy nên mãi tới năm 26 tuổi, anh mới chậm chạp tìm ra cô.
Kiều Vân Tranh cười một tiếng nhẹ nhõm, nhưng giọt nước mặt lại lẳng lặng rơi xuống đầu ngón tay cô.
Anh nhẹ giọng thở dài: “Cuối cùng lại để em tự tìm tới rồi.”
Phó Lam Tự cũng cười: “Tại em không muốn để anh chờ quá lâu mà.”
Nói xong, cô nghiêng người tới trước, dịu dàng hôn lên môi anh.
Mặt gương nứt ra, sương mù tan biến, gió cũng ngừng, đất trời được bao trọn trong một ánh sáng bạc dịu dàng.
Kim đồng hồ bỏ túi dừng lại ngay trong khoảnh khắc hai không gian hợp lại với nhau.
Cô từ 15 tuổi tới 31 tuổi, anh từ 19 tuổi tới 35 tuổi, sau khi chết đều cùng nhau chờ đợi, cùng nhau đánh cược sinh tử lần nữa.
Kiếp trước và kiếp này, chẳng có gì hơn thế.
Hỡi người tôi yêu, người phải tin rằng chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ giữ vững lời hứa, băng qua núi đao biển lửa để đi tới hướng người.
Trái tim tôi đã trao cho người, có chết cũng chẳng đổi thay.
[XONG TRUYỆN CHÍNH]
——————–
Bé Đẹp: Các CP đều HE hết nha mọi người ui, đừng khóc vội, đợi ngoại truyện đê, ngoan ngoan~