Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 102

Nhiều năm trước, bốn người nhà họ Bạch đã từng gặp một tai nạn nghiêm trọng, cha mẹ Bạch đều mất mạng trong tai nạn, Bạch Tiêu và Bạch Sanh bị thương nặng, sau đó được cứu sống lại.

Từ đó hai anh em bị ràng buộc với hệ thống [Thoát hiểm cho người sống sót].

Bạch Sanh nhỏ hơn Bạch Tiêu 4 tuổi, là người thân duy nhất trên đời này của Bạch Tiêu, vì thế Bạch Tiêu cực kỳ chiều em gái, chiều tới mức không giới hạn.

Từ Đồng tới Bạc, anh ta tự mình gánh team cho Bạch Sanh, để nâng cao thực lực của mình và tiện thể kiếm tiền nên lúc không có nhiệm vụ qua cửa cũng sẽ thường xuyên nhận đơn dẫn khách hàng qua cửa.

Vốn dĩ anh ta chẳng thấy có gì không ổn, cộng thêm việc Bạch Sanh nhát gan đã quen đứng sau lưng mình chờ thắng, trạng thái này của hai người cứ thế mà kéo dài rất lâu.

Mãi tới khi Bạch Sanh thăng lên rank Vàng, Phó Lam Tự, người bạn thân thiết share tiền thuê nhà mới đặt vấn đề.

So với rank Bạc, rank Vàng là một bước nhảy vọt, nếu không chú trọng nâng cao kinh nghiệm và thực lực của Bạch Sanh thì sau này cô ấy không chỉ kéo chân sau Bạch Tiêu mà còn khó bảo vệ cho mình nữa.

Cuối cùng ngày này cũng tới, trong hệ thống tàn khốc này, anh ta không thể nào bảo vệ cô ấy được.

Nhưng anh ta lại không ngờ sau này Bạch Sanh lại gặp được Cố Mặc Trì, cái tên thích ra vẻ đó.

Cố Mặc Trì là cao thủ rank Bạch Kim, chiến lược khi dẫn Bạch Sanh qua cửa hoàn toàn khác với Bạch Tiêu, y chú trọng trau dồi khả năng phấn đấu của Bạch Sanh hơn, tức là lúc bảo vệ an toàn cho Bạch Sanh vẫn cố gắng để cô ấy tự động não, phát triển tính tích cực và lòng tự tin của cô ấy hơn.

… Thực tế là Bạch Sanh cũng đã làm được thật, còn nhớ tối đó, cô ấy qua cửa sau khi lăn lộn trong đầm lầy máu, chuyện đầu tiên là vui vẻ báo cho mọi người biết mình đã dám cầm dao chém ma rồi.

Từ đó về sau, cô ấy tiến bộ thần tốc.

Nếu hỏi Bạch Tiêu là có thấy thất vọng hay mất mát gì không?

Tất nhiên đáp án là có, người ta có câu anh cả như cha, em gái mình nuôi từ nhỏ tới lớn đã thích người khác thì cảm giác sẽ như bắp cải mình trồng bị lợn ủi mất vậy.

Tuy nhiên, anh ta biết dù bề ngoài có vẻ là người kiêu căng khó thuần nhưng thực chất Cố Mặc Trì lại là người tốt, cũng thực sự đối xử tốt với Bạch Sanh.

Anh ta tin vào mắt nhìn của em gái, cũng tôn trọng lựa chọn của em mình.

Phó Lam Tự từng nói: “Sanh Sanh đang đi trên con đường của riêng cậu ấy rồi, cậu ấy trưởng thành nhanh lắm, anh cũng phải tin cậu ấy, học cách bớt lo chút đi.”

Đúng nhỉ, bớt lo lại, nhìn người bên cạnh nhiều hơn.

Người bên cạnh tất nhiên là Kỷ Linh rồi.



Bạch Tiêu và Kỷ Linh biết nhau lần đầu tiên trong một cửa rank Vàng lấy bối cảnh dân quốc.

Khi ấy Kỷ Linh trang điểm rất đẹp, áo gió đỏ phối với giày Martin, vừa đẹp mà lại vừa ngông, dáng đi yểu điệu khiến các người chơi nam chung cửa đều phải dán mắt.

Còn Bạch Tiêu thì bận nghiên cứu NPC kỳ lạ nên chẳng để ý gì tới Kỷ Linh, trái lại lại khiến chị đẹp chú ý.

Về hoạt động tâm lý của chị đẹp, chắc có lẽ là kiểu “Được lắm, anh là người đàn ông đầu tiên hoàn toàn không bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, tôi có hứng thú với anh rồi đấy” (?)

Sau này Kỷ Linh cũng giải thích là cô ấy thuộc kiểu “người yêu sớm”, Bạch Tiêu lại tình cờ là gu đeo kính lịch sự đẹp trai cô ấy ưng nhất nữa, với tính của cô ấy ắt sẽ chủ động ra tay trước.

Vì thế cuối game cô ấy luôn giả vờ vô tình tới gần Bạch Tiêu, tìm manh mối sẽ bàn với Bạch Tiêu trước, phát hiện dấu vết của ma quỷ cũng báo cho Bạch Tiêu, muốn gài bẫy người chơi nào cũng hỏi ý kiến của anh ta.

Mãi tới sau này, mọi người tình cờ bàn tới chuyện này, Phó Lam Tự mới đưa ra một đánh giá cực kỳ chính xác.

— Chị Linh là da người đẹp, tim sắt thép, não yêu đương*, người bình thường không thể nào đạt tới level của chị ấy được.

(*) Não yêu đương còn là từ lóng chỉ việc trong đầu chỉ biết có yêu, chẳng thiết chuyện gì nữa hết.

Tới lúc gần qua cửa, thấy con ma nữ rạp hát sắp cắt đứt cổ Bạch Tiêu, Kỷ Linh tìm thấy đạo cụ cực kỳ quan trọng, xem như cũng gián tiếp cứu anh ta một mạng.

Cô ấy cởi giày ra, xách một cây rìu chặt vào cánh cửa, ầm ầm cực kỳ khí thế, khiến Bạch Tiêu rất khâm phục.

“Quả nhiên cô Kỷ là nữ anh hùng.”

“Quá khen rồi.” Kỷ Linh quay người lại, yểu điệu nhìn thoáng qua anh ta, “Cho tôi địa chỉ đi, hai chúng ta cũng xem như đã kết thành đồng minh một cửa rồi, tôi có thứ quan trọng muốn gửi cho anh, chắc chắn sẽ có ít cho anh sau này qua cửa đấy.”

Bạch Tiêu nghi ngờ trong lòng nhưng vẫn cho.

“Phòng 1607, khu 2, tòa 1, chung cư Liên Hoa, đường Vĩnh Hưng, quận Tịnh Thủy, thành phố C.”

Kỷ Linh cười: “Ừm.”

Kết quả, sau khi về thế giới thực, Bạch Tiêu mới hiệu được hàm ý trong chữ “Ừm” của Kỷ Linh.

Hóa ra “thứ quan trọng” mà cô ấy nói chính là bản thân cô ấy.

Cô ấy xách thẳng hành lý tới thành phố C, dễ dàng chiếm được cảm tình của Bạch Sanh và Phó Lam Tự, cứ thế đã trở thành bạn cùng nhà thứ ba của anh ta tự bao giờ.

Cô gái này đã chính thức xâm nhập vào cuộc sống của anh ta từ đó.

*

Nửa cuộc đời của Bạch Tiêu thực sự có quá nhiều biến cố, may mà tính tình anh ta điềm tĩnh dịu dàng, luôn biết cân nhắc, giải quyết từng thứ một.

Lúc ở chung với nhóm bạn, anh ta luôn là người ít nói nhất, bình thường chỉ phụ trách việc mỉm cười, lắng nghe và kiên nhẫn an ủi, cũng như thu thập gu ăn uống của từng người để nấu cơm, pha rượu, nướng bánh.

Anh ta là anh cả của tất cả mọi người, lúc nào cũng hoàn thành trách nhiệm này một cách chỉn chu hết.

Anh ta khao khát có được một cuộc sống êm đềm, mong người thân, bạn bè và người yêu đều ở bên cạnh mình, ngắm trời chiều và sự thay đổi qua từng năm tháng.

Nhưng tạo hóa lại trêu ngươi, đó cũng chỉ là hy vọng xa vời thôi.

Anh ta vốn không ngờ Cố Mặc Trì lại là người đi đầu tiên, Cố Mặc Trì mới chết, Bạch Sanh cũng phát điên.

Anh ta không đành lòng thấy em gái đau khổ nên bèn nói cho cô ấy nghe về bí mật hình vẽ trên mặt dây chuyền.

Cũng từ đó trở đi, anh ta đã hiểu mình không thể nào giữ cô ấy được nữa.

Cô ấy đã không còn là cô bé làm nũng khóc thút thít trong lòng anh ta, cô ấy đã trưởng thành, có trách nhiệm, biết nhớ mong, yêu một người mà chẳng nề hà gì.

Sau đó nữa, năm 31 tuổi, Phó Lam Tự qua cửa, ký hợp đồng màu vàng kim, muốn đi ngược dòng thời gian để tìm Kiều Vân Tranh.

Bạn thân mười mấy năm cuối cùng cũng phải xa nhau.

Ba năm sau, Bạch Sanh qua cửa, anh ta vẫn theo thường lệ mà bày món ăn đầy một bàn, hai anh em cười ôm nhau tạm biệt.

“Dù em đi tới đâu, anh đều sẽ chúc em bình an hạnh phúc, gặp được anh Cố rồi nhớ thay anh hỏi thăm một tiếng nhé.”

Nửa đời này của anh ta gần như là sắm vai người tiễn đưa cuối cùng, nhìn những bóng lưng quen thuộc dần dần biến mất trước mặt rồi lại bừng tỉnh giữa đêm, ôn lại từng chút một.

Cảnh còn người mất.

Chẳng lẽ anh ta không đau ư?

Tất nhiên là đau rồi.

Anh ta từng bừng tỉnh trong cơn ác mộng, tâm trạng suy sụp, ngồi một mình ở ban công rồi lẳng lặng ôm mặt khóc.

Chỉ còn Kỷ Linh ôm anh ta từ phía sau, dịu dàng xoa dịu, xem anh ta như một đứa bé.

“Bạch Tiêu, đừng sợ, anh còn em nữa mà, em không bao giờ rời xa anh đâu.”

Kỷ Linh hứa không bao giờ, đúng là không bao giờ thật.

Lúc đó cô ấy và Bạch Tiêu đã qua cửa Bạch Kim IV từ lâu, trở lại với tự do, cái gọi là lời nguyền chỉ có một người sống sót trong số hai người xuyên chung không hề ứng nghiệm trên người họ.

Có lẽ đó cũng là một trong số ít sự dịu dàng mà số phận đã ban cho Bạch Tiêu, dù sao Bạch Tiêu cũng chỉ có mình cô ấy mà thôi.

Cô ấy thường ngẫm lại, uổng cho gương mặt quyến rũ mê ly của mình, thế mà trái tim lại là của một người vợ hiền, mấy năm qua niềm vui và mong muốn lớn nhất của cô ấy là xuống phòng bếp với Bạch Tiêu.

Vì đó là tình yêu.

Cô ấy và Bạch Tiêu đã cùng trải qua nhiều khó khăn hiểm nguy, cuối cùng cũng chờ được ngày gió dừng mưa tạnh, sau này vẫn còn nửa đời yên ả phải đi qua.

Cô ấy sẽ siết chặt tay Bạch Tiêu, không để anh ta cô đơn một mình.

*

Thoáng chốc mà lại tới mùa hè nữa.

Hiện tại Bạch Tiêu đang là cửa hàng trưởng của một đại lý đồ ngọt, nửa đầu năm nay có một khách hàng tới quay video ngắn của anh ta rồi đăng lên mạng xã hội khiến lượng truy cập bùng nổ, giờ có rất nhiều thiếu nữ tới cửa hàng chọn bánh chỉ để nhìn anh đẹp trai là anh ta.

Đánh giá của Kỷ Linh với chuyện này là: Người đã gần 40 tuổi rồi mà còn chưa già nữa, phục sát đất.

Còn cô ấy, giờ đã trở thành đại diện bán hàng cho một công ty con thuộc tập đoàn Kỳ Hạ, phải nói cô ấy thực sự là thiên tài trong lĩnh vực này, lên như diều gặp gió, càng ngày kiếm càng nhiều.

Lúc trước khi xuyên chung, hai vợ chồng đã có kha khá tiền tiết kiệm rồi, sau này đã mua một căn nhà riêng hơn 80m2 ở khu thành phố khá hẻo lánh, hai phòng ngủ một phòng khách, ánh sáng rất tốt.

Tháng ngày cứ suôn sẻ và đều đặn như thế, từ từ cũng đi vào quỹ đạo.

Cuối cùng, nắng chiều chiếu vào cửa sổ sát đất, sưởi ấm sàn gỗ với một lớp màu vàng nhạt.

Kỷ Linh ngồi trên xích đu chơi điện thoại, một lúc lâu sau, Bạch Tiêu bước ra từ phòng bếp, đưa cho cô ấy một ly nước xoài chanh dây mới ép.

“Ừm, có đá rồi đấy.”

“Cảm ơn cửa hàng trưởng Bạch của em nhé.” Cô ấy quay đầu lại hôn lên mặt anh ta một cái, “Cảnh Hạc mới gửi tin nhắn, bảo tối nay muốn tới nhà chúng ta ăn chực, thèm tôm khô tộ với sườn non hấp.”

“Ừ, không thành vấn đề, chốt.”

Kỷ Linh lập tức trả lời Cảnh Hạc, đang gõ chữ nửa chừng thì chợt sực nhớ ra chuyện gì đó mà thở dài.

“Thời gian trôi qua nhanh quá, nhoáng một cái mà Cảnh Hạc cũng đã 30 rồi, sao không lập gia đình nhỉ.”

“Nó lo sự nghiệp chứ chưa vội kết hôn mà.” Bạch Tiêu khựng lại một chút rồi thấp giọng nói, “Huống hồ gì chỉ cần nó chịu, ở đây sẽ mãi là nhà của nó.”

Kỷ Linh im lặng rất lâu, không khỏi mỉm cười: “Nói đúng đấy.”

Bạch Tiêu nhìn cô ấy chằm chằm, giơ tay vén một lọn tóc dài rủ bên mặt cô ấy ra sau tai.

Năm tháng thật sự đã bỏ qua cô ấy, mười năm trôi qua mà gương mặt Kỷ Linh vẫn như trước, vẫn là nét duyên dáng ngây thơ không thể phác họa ra bằng bút được.

Người anh ta yêu vẫn y như lần đầu mới gặp.

Anh ta chợt cụp mắt, dịu dàng hôn Kỷ Linh trong ánh mắt mê man của cô ấy.

Em yêu, chính nhờ có em mà cuộc đời anh vẫn còn ánh sáng dẫn lối.

Đây là một món quà không thể cầu xin được.

Anh thật sự rất may mắn.
Bình Luận (0)
Comment