Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 103

Khoảnh khắc Phó Lam Tự tìm thấy Kiều Vân Tranh, gió ngưng, sương tan, bách quỷ đứng im, cô thấy thời không giữa hai chiều như hai bên mặt gương, ranh giới đã mờ đi và đang dần dần dung hợp và nhau.

Giữa đất trời chợt hiện lên một tia sáng trắng, che khuất tầm mắt của cô.

Lúc cô mở mắt ra lần nữa đã phát hiện mình vẫn nằm trong vòng tay Kiều Vân Tranh, cả hai đã ngồi bên mép giường phòng ngủ.

Cô kinh ngạc nhìn xung quanh: “Ở đây là…”

Kiều Vân Tranh im lặng, anh ngẩn người nhìn bồn hoa xanh biêng biếc ở bên cửa sổ và rất nhiều gấu bông được trưng bày trên giá sách. Một lúc lâu sau, mắt anh đỏ hoe, cười nhẹ nhõm.

“Ở đây là chỗ chúng ta ở chung với nhau trước đây, tất cả trang trí trong phòng đều do em tự tay thiết kế đấy.”

Hợp đồng quay ngược có hiệu lực, hệ thống dịch chuyển họ về thời không đích đến, nhìn lịch thì đây chính là năm mà Phó Lam Tự 28 tuổi đã chết trong rank Bạch Kim.

Anh và cô đã quay lại điểm xuất phát rồi.

Phó Lam Tự cũng ngước mắt nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Năm đó anh qua cửa Bạch Kim cũng gia hạn hợp đồng à? Có tác dụng gì vậy?”

“Hồi sinh em đấy.” Kiều Vân Tranh dịu dàng vuốt tóc cô, đôi mày và đáy mắt tràn đầy yêu chiều, “Hình vẽ hợp đồng của anh là thánh giá, biểu tượng cho sự hồi sinh, nếu anh muốn giúp em sống lại thì sẽ có hai điều kiện — Một là bị ràng buộc với hệ thống lần nữa, hai là xóa ký ức.”

[Đã chọn xong chưa, đặt bút là không được hối hận]

Hợp đồng thánh giá này có thể nói là loại khắc nghiệt nhất trong ba loại hợp đồng.

Nhưng anh đã ký tên không hề do dự, dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất của anh.

Anh sẽ không hối hận.

Anh bị mất đi trí nhớ về trò chơi, trở về năm mình 19 tuổi, bắt đầu từ rank Đồng, đi lại con đường này một lần nữa.

Anh đã quên mất cô nên tất nhiên không thể đi tìm cô được, có thể gặp nhau được không hoàn toàn nhờ vào vận may và duyên phận.

Từ trước tới giờ vận may của anh chưa bao giờ tốt, nhưng lần này lại không quá xui xẻo.

Năm 26 tuổi, anh nhận ủy thác của một khách hàng, ký hợp đồng thế thân để vào một cửa game rank Đồng.

Lúc đẩy cánh cửa đầy bụi đó ra, anh thấy một cô gái có gương mặt thanh tú mà lạnh lùng, tóc đen dài đang đứng cạnh cầu thang chật chội.

Sợi dây cung trong đáy lòng như bị gió thổi lay động, lặng lẽ run lên.

Anh mỉm cười nhìn lướt qua cô.

Đó là ánh nhìn từ sự sắp xếp của vận mệnh, của kiếp trước và kiếp này.

Dù tới muộn bảy năm ròng, nhưng cuối cùng cũng có ngày được gặp nhau, thế cũng viên mãn rồi.

“Bởi vậy Lam Tự à, em mãi mãi là em, anh cũng vĩnh viễn là chính anh.”

Phó Lam Tự sờ lên cổ, sợi dây chuyền bông tuyết mà anh đã tặng cô trong thời không thứ hai vẫn còn, nhưng mặt dây chuyền hình bình nước thì biến mất thật rồi.

Chuyện này có nghĩa là đã thực sự qua cửa rồi, không cần phải đi lại nữa, cũng chẳng cần phải trải qua chia lìa khổ đau gì, con đường gian nan nhất đã tới kết thúc rồi.

Cô thở dài thườn thượt, vươn hai tay vòng lấy cổ anh, úp mặt vào ngực anh.

“May mà vẫn còn kịp nhỉ.”

Vẫn còn thời gian để tiếp tục yêu nhau, vẫn còn kịp để trân trọng nhau.

*

Tuy rằng những tháng ngày xuyên việt không ngừng nghỉ đã kết thúc, nhưng Kiều Vân Tranh vẫn còn rất nhiều di chứng cũ theo thói quen.

Ví dụ như lúc nào cũng đề cao cảnh giác, dù chỉ có một ngọn gió thổi làm cỏ lay trong phòng, hễ không thấy Phó Lam Tự một chút là lại bắt đầu tìm cô, thường xuyên bừng tỉnh lúc giữa đêm…

Hôm nay vừa tảng sáng, sắc trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, anh đã lại mở mắt.

Anh mơ thấy rất nhiều chuyện trước đây, có vài chuyện ở thời không đầu tiên, cũng có vài chuyện ở thời không thứ hai, đều đầy máu và nước mắt, xác chết vương vãi khắp nơi.

Tính ra, dù trong thời không song song này anh chỉ mới 32 tuổi, nhưng thực tế trí nhớ chồng chất của anh đã trải qua hơn ba mươi năm rồi.

Nỗi đau mất người yêu vẫn luôn hiện hữu sâu trong linh hồn của anh.

Ngay sau đó, Phó Lam Tự bên cạnh uể oải trở mình, giơ cánh tay vòng qua eo anh.

“Anh Vân.” Cô khép hờ mắt, ngái ngủ lẩm bẩm, “Lại mơ thấy ác mộng nữa à?”

Áo ngủ của cô thoang thoảng mùi bạc hà, hơi ấm từ đầu ngón tay thẩm thấu vào từng tấc da thịt của anh.

Cảm giác này là thật, đủ thật để khiến anh an lòng.

Kiều Vân Tranh dém chăn lại cho Phó Lam Tự, hôn xuống tóc cô rồi khẽ thì thầm bên tai cô: “Ừ, anh cần chút thời gian để thích ứng lại.”

“Không sao, chúng ta vẫn còn thời gian để từ từ thích ứng mà.” Phó Lam Tự cười, “Anh đừng sợ, giờ không cần phải qua cửa nữa rồi, em sẽ sống lâu trăm tuổi, ở với anh cả đời luôn.”

Cả đời là một lời hứa thật sự rất cảm động, cuối cùng giờ cũng có thể thực hiện trong thoải mái rồi.



Phải nói là hệ thống chó má này chỉ làm đúng được một chuyện, đó là bảo lưu số dư trong thẻ ngân hàng lúc đầu của hai người.

Ít nhất là mấy năm nay, dù hai người ngồi không ăn tiền tiết kiệm cũng không bị thiếu thốn gì.

Dạo gần đây Phó Lam Tự đã nhuộm mái tóc dài thành màu hồng tím khói và bắt đầu có hứng thú với việc đăng tiểu thuyết kinh dị nhiều kỳ. Truyện của cô khá hay, số lượt click và sưu tập trên trang web cũng tăng đáng kể, sau này lên được BXH vàng, lợi nhuận khá khả quan.

Thế là trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi lần Kiều Vân Tranh đẩy cửa vào phòng là lại thấy bà nhỏ nhà mình ngồi xếp bằng trên ghế, búi tóc lên tận đỉnh đầu, đeo một cặp kính chống ánh sáng xanh che hết cả nửa gương mặt, ngậm một cây kẹo mút chẳng biết là vị gì, mười ngón tay mảnh khảnh gõ chữ lách tách.

Ánh nắng tràn ngập trong phòng, năm tháng nhàn nhã.

“Vất vả, vất vả rồi, em phải cố gắng nhiều quá cho cái nhà này rồi, nào, có ăn sữa chua trái cây không?”

“Ăn chứ.” Phó Lam Tự tiện tay gỡ mắt kính ra, ngửa đầu ra thành ghế phía sau, dùng một tư thế có độ khó rất cao cho xương cổ, “Anh hiểu là được rồi, em không dễ dàng gì mới nuôi được anh, có khác gì nuôi bé đường không đây?”

Kiều Vân Tranh suy nghĩ một lúc, mắt cong lên, dịu dàng chân thành trả lời cô: “Chắc khác ở chỗ bé đường bình thường đều không đẹp trai bằng anh chăng.”

“… Nói cũng phải, thế thì em đành chịu thiệt thôi.”

Cô cười nhận lấy cái bát thủy tinh anh đưa, cúi đầu nếm thử: “Ngon quá, tay nghề của anh càng ngày càng giỏi rồi đấy.”

“Vẫn còn thua xa anh Bạch, anh biết lúc trước em được tài nấu nướng của anh ấy nuôi giỏi lắm mà.”

Cô nghe vậy thì hơi ngẩn người, không khỏi thở dài một tiếng.

“Bạch Tiêu lúc nào cũng là một người anh tốt.”

Nếu có cơ hội, cô rất muốn đi xem thử trong thời không này, những người bạn mà mình chưa kịp gặp kia rốt cuộc có ổn hay không.

Cô sẽ mãi chúc họ may mắn.

*

Tháng 7 cùng năm, thành phố C đổ mưa to, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự ra ngoài không mang ô nên bèn vào một quán đồ nướng để chuẩn bị ăn tối luôn.

Phó Lam Tự ngồi ở ghế gần cửa, đang lật menu thì chợt nghe có một giọng nữ lanh lảnh như chuông bạc đang nũng nịu phàn nàn với người bên cạnh.

“Anh, em đã bảo hôm nay sẽ mưa mà, thế mà anh không tin! Em mới mua bộ đồ này đấy!”

Sau đó là một giọng nam ôn tồn đáp lại: “Lỗi anh, nhưng cũng khéo mà, chẳng phải hôm qua em thèm đồ nướng sao? Ghé quán này đi.”

Cô và Kiều Vân Tranh vô thức nhìn nhau rồi đột nhiên ngẩng đầu lên —

Một cặp anh em đang đi vào quán, người anh đeo kính gọng vàng, lịch sự tuấn tú, người em có mái tóc xoăn màu trà sữa, vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, là Bạch Tiêu và Bạch Sanh.

Như có người quen cũ đến vậy.

Bạch Sanh nói: “Chà, quán này nổi tiếng quá nhỉ? Hết chỗ mất rồi.”

Bạch Tiêu đảo mắt: “Chắc phải chờ một lúc rồi.”

“Hai người.” Phó Lam Tự bình tĩnh giơ tay ra hiệu, “Bàn chúng tôi là bàn bốn người, nếu không ngại thì có thể ngồi chung.”

Bạch Sanh xoay đầu lại, ánh mắt sáng rỡ: “Thật ư? Thế thì làm phiền rồi.”

Bạch Tiêu cũng khách sáo cười một tiếng: “Cảm ơn.”



Tháng 11 cùng năm, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự tới thành phố D lân cận xem festival âm nhạc, đường không xa, ngồi tàu cao tốc bốn mươi phút là tới ngay.

Festival hết, Phó Lam Tự đứng tại chỗ đợi Kiều Vân Tranh mua nước trái cây về, ai ngờ đợi gần nửa tiếng, gần như nghĩ là mất liên lạc với anh thì anh lại chậm rãi xuyên qua đám đông đi tới phía cô.

“Đi đâu vậy? Nhiều người xếp hàng lắm à?”

“Xếp hàng thì không nhiều, nhưng mà…” Kiều Vân Tranh hơi cười, cúi đầu thì thầm với cô, “Anh gặp Cố Mặc Trì ở chỗ bán nước trái cây.”

“…” Phó Lam Tự kinh ngạc, “À em quên mất, trước đây anh ấy ở thành phố D nhỉ… Đâu rồi? Anh để anh ấy đi rồi à?”

“Đừng vội, hai bọn anh có nói vài câu.” Kiều Vân Tranh khẽ nhướng mày, “Anh ấy hứa sẽ làm hướng dẫn viên tạm thời cho chúng ta mấy ngày nay, dẫn chúng ta đi chơi các thắng cảnh của thành phố D — Anh đã kết bạn WeChat rồi này.”

Cô như thở phào, không kìm được mà đánh vào ngực anh một cái.

“Anh được đấy.”



Tháng 7 năm sau, Phó Lam Tự nhận được lời mời của Bạch Tiêu, cầm theo quà sinh nhật để tới nhà anh ta ăn chực.

Từ lần chung bàn ở quán đồ nướng năm ngoái, cả hai đã thể hiện khả năng của mình, thành công lọt vào nội bộ anh em nhà họ Bạch, kết thành bạn bè.

Không ngờ trong nhà Bạch Tiêu, hai người còn gặp được bạn gái mới của anh ta.

“Giới thiệu tí nhé, bạn gái tôi, Kỷ Linh, quen trong rank Bạch Kim.” Bạch Tiêu nói xong thì mỉm cười quay sang Kỷ Linh, “Phó Lam Tự, Kiều Vân Tranh, họ đều là người sống sót từ hệ thống, xem như người một nhà cả, đừng lo.”

Chị đẹp Kỷ Linh lập tức vui vẻ, hớn hở khoác vai Phó Lam Tự: “Em còn trẻ thế mà đã qua Bạch Kim IV rồi à? Thế thì chị phải học hỏi bọn em rồi.”

Trên tay chị ta đeo một chiếc vòng ngọc xuân đới thái, y hệt với chiếc trên cổ tay Phó Lam Tự.

Đó là món quà cuối cùng chị ta đã tặng cho Phó Lam Tự trong thời không thứ hai.

Phó Lam Tự khẽ liếc nhìn Kiều Vân Tranh một cái.

“Chuyện này ấy à, kể ra thì dài lắm.”



Tháng 12, Cố Mặc Trì tới thành phố C, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh ra ngoài mời y một bữa.

Trong bữa ăn, Phó Lam Tự thản nhiên nhắc tới một chuyện với y như bàn chuyện nhà.

“Hôm đó tôi có đưa ảnh của anh cho một người chị em xem, cô ấy rất hứng thú với anh, một người chơi Bạch Kim, anh muốn tìm hiểu tí không?”

Cố Mặc Trì: “?”

Thậm chí y còn chưa kịp trả lời thì Phó Lam Tự đã mở ảnh hàng ngày của Bạch Sanh ra, đưa tới trước mặt y.

Trong ảnh, cô gái ôm con thỏ bông, đang mỉm cười nhìn ống kính, mắt cong như vầng trăng khuyết, ngọt ngào và tràn đầy sức sống.

Y hơi ngẩn ra: “Chà, xinh quá.”

“Xinh à?” Kiều Vân Tranh gật đầu, rót rượu vào ly của y, “Thế thì ở thành phố C thêm ít bữa nữa đi, tôi sẽ sắp xếp cơ hội cho hai người gặp nhau một lần.”

“… Đệch, anh làm môi giới hôn nhân đấy à?”

Phó Lam Tự vừa múc cho mình một thìa canh cá luộc, vô tình nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ sát đất bên cạnh rồi chợt ngẩn người.

Ở đối diện quán ăn này là một tòa nhà văn phòng thương mại vừa hoàn thành.

Qua cửa kính, cô thấy một chiếc Maybach màu bạc đang giảm tốc lái tới, cuối cùng đậu lại ở lối vào văn phòng.

Có trợ lý xuống xe, cung kính kéo cửa ghế lái phụ ra.

Chàng trai trẻ mặc một bộ vest cao cấp được cắt may cẩn thận, gương mặt tuấn tú và khí chất cao quý.

Cậu ta ân cần thăm hỏi những nhân viên chào đón, khẽ gật đầu rồi sải bước đi về phía tòa nhà.

Cực kỳ tươi sáng và nhiệt huyết.

Chà.

Thằng nhóc đã trưởng thành rồi, đã một mình đảm đương được chức chủ tịch Cảnh thị rồi, quá tốt.

Cô giơ tay chống cằm rồi khẽ bật cười.

Trong thế giới nhộn nhịp này, người qua lại vội vã, trong thời không song song, chưa chắc chúng ta đã có thể đụng được nhau.

Nhưng bạn thân mến, bạn phải vững tin rằng chúng ta rồi sẽ được gặp nhau.

[XONG TOÀN TRUYỆN]
Bình Luận (0)
Comment