Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 21

Dù giọng điệu nói chuyện của Kiều Vân Tranh vẫn nhẹ nhàng nhưng Phó Lam Tự lại ý thức được tình hình đang khá nghiêm trọng.

Anh bị ghim trên ghế không đứng dậy được, chuyện này chứng tỏ nghi thức đã bắt đầu, tiếp theo có thể sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cô thấp giọng hỏi: “Anh nói tay còn cử động được, có thể cử động tới mức nào?”

Kiều Vân Tranh bất đắc dĩ cười: “Có thể gọt vỏ táo được.”

Bạch Sanh bên cạnh hoảng hốt, hơi luống cuống: “Thế phải làm sao đây? Chúng ta phải tìm cách cứu anh Kiều đi!”

“Sức mạnh này không cho anh ấy rời khỏi cái ghế, chứng tỏ là bắt buộc anh ấy phải hoàn thành nghi thức, thiết lập của trò chơi đã như thế rồi, chúng ta không thể can thiệp được.” Phó Lam Tự im lặng một lát rồi bĩnh tĩnh vỗ xuống tay cô ấy, “Cậu ngồi ở đây đợi đi, một lát dù có chuyện gì cũng không được đi lung tung, hiểu chưa?”

“Ừ…”

Sau đó Phó Lam Tự đứng dậy, bình tĩnh đi tới phía bàn làm việc, cúi người đi tới trước gương.

Quả nhiên, trong gương không hề có hình ảnh của Kiều Vân Tranh.

Nhưng lại phản chiếu ra hình ảnh của cô.

Kiều Vân Tranh nhìn thấy cô trong gương, không quay đầu lại được nhưng giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.

“Em Lam, em làm gì đấy? Mau quay về đi.”

“Tôi xem thử cái gương này có vấn đề gì không.” Phó Lam Tự đặt tay lên vai anh, bình tĩnh trả lời, “Anh khỏi để ý tới tôi, lo gọt táo của mình đi.”

Cô không nói thẳng nhưng ý rất rõ ràng, dù tối nay xảy ra chuyện gì, cô vẫn sẽ cùng mạo hiểm với anh.

Cô đã mời anh tới để cùng giúp Bạch Sanh qua cửa, cô có trách nhiệm này.

Tất nhiên Kiều Vân Tranh cũng nghe ra, anh nhìn cô trong gương chăm chú, ngây người một lúc lâu rồi chợt bật cười.

“Ừm.”

Anh cầm con dao gọt trái cây lên, bắt đầu gọt từ phần đỉnh quả táo.

Vỏ táo xoay tròn theo hình xoắn ốc, rơi xuống giữa ngón tay thon dài trắng nõn của anh để lộ phần thịt màu vàng óng.

Phó Lam Tự vẫn luôn đứng sau lưng anh, thi thoảng ngước lên nhìn tấm gương một chút rồi lại cụp mắt nhìn anh.

Cô cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, đúng là lo thật.

Cũng chẳng biết đang lo vì thắng thua trò chơi, hay là vì người trước mặt nữa.

“Em Lam à.” Kiều Vân Tranh chậm rãi nói, “Sao tay em run thế?”

“… Trong phòng hơi lạnh.”

Nụ cười của anh càng sâu hơn: “Yên tâm đi, kỹ thuật gọt táo của tôi rất giỏi, không cắt đứt vỏ đâu mà.”

Phó Lam Tự thở dài: “Ừ, thế anh cố lên nhé.”

Bạch Sanh ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nơm nớp lo sợ: “Hai người đều cố lên nhé…”

Trong lúc nói chuyện, cuối cùng Kiều Vân Tranh cũng đã gọt vỏ táo thành một dây hoàn chỉnh, anh ném con dao đi, đặt quả táo trở lại trước gương.

Anh giơ tay khẽ vỗ lên bàn tay đặt trên vai mình của Phó Lam Tự như đang an ủi.

“Đừng sợ.”

“Tôi không sợ, anh đừng sợ là được rồi.”

Cả hai nín thở, nhìn tấm gương chằm chằm không chớp mắt.

Bầu không khí giảm xuống âm độ, đến cả Bạch Sanh cách đó không xa cũng không kìm được mà rướn cổ nhìn sang bên này, tựa như chỉ cần rướn đủ dài thì sẽ giúp các trùm lớn thêm một phần lực vậy.

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, mặt gương cũ ố vàng trước mặt như bị một sức mạnh nào đó triệu hồi, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng đỏ thẫm.

Phó Lam Tự chỉ thấy mắt mình hoa lên, cô nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện quả táo mới còn tròn trĩnh đã như bị ai hút sạch nước, đang nhanh chóng khô quắt đi, tới khi hoàn toàn biến thành một phần hạt màu đen.

Cùng lúc đó, ánh sáng trong gương như lại càng sáng hơn nữa.

Hơn nữa, hình ảnh của cô trong gương cũng trở nên mơ hồ.

Trong ánh sáng đỏ thẫm đó, từng làn sương trắng từ từ lan ra từ trung tâm, cuối cùng tỏa ra khắp mặt gương.

Giữa sương trắng tràn ngập, tựa như có một cây bút chậm rãi phác họa, hiện ra hình ảnh bán thân của một người phụ nữ nào đó.

… Nếu người đó còn được gọi là “phụ nữ”.

Phó Lam Tự vô thức mím chặt môi, vẻ mặt đanh lại.

Người phụ nữ trong gương mang một cái khăn trùm đầu màu đen, che kín cả người, chỉ để lộ gương mặt.

Sắc mặt ả trắng tới đáng sợ nhưng hai mắt lại đen nhánh, tựa như mực bị nhỏ trên đống tuyết, cực kỳ tương phản;

Môi ả đỏ tươi, bảo là như một chậu máu cũng chẳng ngoa.

Ả nhìn Kiều Vân Tranh ngồi trước gương rồi chợt bật cười.

Trong lúc ả cười, cái miệng đầy máu kéo ra hai bên, khóe miệng như bị ai xé rách, nếu không có lỗ tai cản lại thì nhiều khi sẽ chạm tới sau gáy mất.

Hàm răng trong miệng ả chi chít và nhọn hoắc, dày đặc như răng trong hoa ăn thịt người, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta không rét mà run.

Ả giơ tay lên, hơi vẫy tới phía Kiều Vân Tranh.

Móng tay ả đen bóng, như mười lưỡi dao sắc bén, rất dễ dàng cắt đứt cổ người khác.

… Nhưng ả không làm thế.

Tay ả dừng giữa chừng tựa như chỉ đang hù dọa chứ chẳng hề muốn làm hại tới tính mạng của Kiều Vân Tranh.

Ít ra là không phải tối nay.

Rất lâu sau, Bạch Sanh ở trên ghế sô pha mới cẩn thận nói: “Lam Lam, anh Kiều, hai người vẫn ổn đấy chứ?”

Phó Lam Tự đỡ vai Kiều Vân Tranh, nhìn sương trắng đang tản đi, người phụ nữ trong gương cũng từ từ biến mất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cũng may là chẳng sao.”

Kết quả vừa dứt lời, cô đã nghe Kiều Vân Tranh trầm giọng gọi mình.

“Em Lam.”

Lần này, trong gương phản chiếu lại hình ảnh cả anh và cô.

Khủng khiếp ở chỗ cả hai đều máu me đầy mặt, quần áo cũng dính đầy máu, đáng sợ cực kỳ.

Phó Lam Tự nhíu mày, vô thức sờ lên mặt mình.

Sau đó lại sờ vào mặt Kiều Vân Tranh.

Ngay sau đó, hai người trong gương như hai ngọn nến đỏ đang nóng chảy, từ từ chìm vào trong ánh sáng đỏ đang chảy.

Có máu tràn ra khỏi mặt gương.

… Đây không phải ảo giác.

Tấm gương thật sự đang chảy máu.

Máu hoàn toàn lấp đầy hình ảnh trong gương, tụ lại thành sông rồi phá vỡ lớp cản trở của tấm gương, rất nhanh đã tràn ra tới mặt bàn.

Nó đã sắp chảy tới người Kiều Vân Tranh.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phó Lam Tự phản ứng rất nhanh, cô khẽ kêu lên một tiếng rồi dùng hết sức kéo cả cái ghế lẫn Kiều Vân Tranh ra khỏi bàn.

“Sanh Sanh! Lên giường!”

Bạch Sanh giật mình, lập tức bật dậy, lảo đảo bổ nhào tới phía cái giường đằng trước.

Phó Lam Tự dùng hết sức mình kéo cái ghế của Kiều Vân Tranh từ bàn tới thẳng giường, hai tay cô nắm chặt hai chân ghế, nhấc nửa cái ghế lên như đòn bẩy rồi lật Kiều Vân Tranh lên giường.

Ngay sau đó, cô cũng nhảy ngay lên giường, máu trong gương mãnh liệt như sóng, liên tục túa ra trên mặt đất như trút mưa.

Trong lúc nhất thời, ngoài cái giường một tấc vuông này, cả phòng đều bị máu bao trùm hết cả, chẳng còn chỗ nào để đặt chân.

Có thể tưởng tượng được, nếu không phải lúc nãy cô quyết định nhanh thì chỉ trong vài phút Kiều Vân Tranh đã máu me đầy người rồi, dù không chết đêm nay thì cũng xem như vi phạm quy tắc “Không được để bị bẩn”, sớm muộn gì cũng gặp tai họa thôi.

Trong game rank Vàng và rank Bạch Kim có rất nhiều bẫy, đôi khi còn thi thoảng chọn mục tiêu nữa, người bị chọn trúng chỉ có thể xem như xui xẻo thôi.

Cho tới bây giờ, có thể tìm được đồng đội đáng tin cậy, hai bên cùng hỗ trợ nhau là việc cực kỳ quan trọng.

Sau khi rời khỏi tấm gương, Kiều Vân Tranh nằm trên giường một lát, cơ thể cứng ngắc mới bắt đầu hồi phục lại tri giác, anh ngồi dậy, ngẩn người nhìn Phó Lam Tự hồi lâu.

“Em Lam.” Anh thấp giọng nói, “Em mới cứu mạng tôi.”

“Đúng rồi, cái ghế nặng, mà anh cũng nặng nữa.” Phó Lam Tự xoa cánh tay đau nhức và mỏi nhừ, uể oải trả lời, “Anh nhớ cho kỹ ơn này nhé, sau này phải trả lại đấy.”

“Em muốn tôi trả thế nào đây?”

Bạch Sanh ngồi khoanh chân ở đầu giường, nghe vậy thì bà tám tiếp lời: “Bình thường trong tình huống kiểu này đều phải lấy thân báo đáp đấy, anh Kiều à, hay là anh cân nhắc thử đi?”

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Nếu thật sự phải lấy thân báo đáp thì người được hời lại là tôi ấy chứ, chuyện này phải xem ý em Lam rồi.”

“Hai người không thấy chán à?” Phó Lam Tự liếc Bạch Sanh một cái, “Còn không mau ngủ đi.”

Bạch Sanh ngạc nhiên nói: “Ba chúng ta ở chung trên một cái giường thì tớ ngủ kiểu gì? Tớ ngủ không ngoan, lỡ nửa đêm đạp hai người xuống, dính máu đầy người…”

“Tớ không ngủ, có tớ ở đây gác đêm cho cậu rồi đây.”

Kiều Vân Tranh gật đầu: “Tôi cũng không ngủ, tôi cũng sẽ gác đêm cho cô.”

Ánh mắt Bạch Sanh rất phức tạp: “Hai người ngồi, tôi nằm, đây gọi là gác đêm à? Thế này gọi là túc trực bên linh cữu đấy.”

Nhưng thân là người được bảo vệ, cô ấy chưa kịp mỉa mai thêm câu nào đã bị Phó Lam Tự lẳng lặng đè ngã ra giường, dùng chăn bọc lại thành con nhộng.

“Lúc cậu xuyên việt với anh mình cũng nói nhảm nhiều thế à?”

“…”

Bạch Sanh không thể đánh lại Phó Lam Tự, hơn nữa hôm nay đã diễn một trận nên lúc nào cũng nơm nớp đề phòng, đúng là cô ấy cũng mệt thật rồi.

Có trùm lớn gác đêm giúp tất nhiên sẽ không có gì đáng ngại, cô ấy ôm chăn nhắm mắt một chốc, rất nhanh đã truyền tới tiếng ngáy khe khẽ như mèo con.

Kiều Vân Tranh đang xoa bóp cánh tay giúp Phó Lam Tự, lực không mạnh không nhẹ khiến Phó Lam Tự rất hài lòng, giống như đang thuê một kỹ thuật viên chuyên nghiệp vậy.

Hai người chừa đủ chỗ cho Bạch Sanh nghỉ ngơi, ngồi cạnh nhau ở mép giường, nhìn chằm chằm dòng máu đang chảy dưới chân.

Hình như Phó Lam Tự còn nghe được có tiếng cười yếu ớt của phụ nữ, đôi khi sẽ lơ lửng ngoài cửa sổ, đôi khi lại vang vọng khắp mọi ngóc ngách, từ xa tới gần, tựa như hiệu ứng âm thanh vòm Dolby vậy.

Cô nói: “E là tối nay sẽ có rất nhiều người chơi chết đấy.”

“Bình thường thôi.” Kiều Vân Tranh nói, “Thế giới này có nhiều người chơi phù hợp như thế, hệ thống không tàn nhẫn thì chẳng lẽ trông đợi vào việc mọi người tự giết nhau hay sao?”

Thế cũng hơi tàn nhẫn quá rồi.

Dù loại trò chơi sinh tồn này chưa hề nhân từ bao giờ.

Phó Lam Tự trầm ngâm suy nghĩ một lúc: “Tự nhiên tôi nhớ tới, thực ra Bloody Mary còn một dị bản được lưu truyền rộng rãi nữa — Khi ai đó tiến hành nghi thức triệu hồi dưới gương, họ sẽ nhìn thấy hình ảnh của phù thủy trong gương, nếu nghi thức không đúng sẽ bị phù thủy giế t chết.”

“Xem ra hệ thống là vua xào content rồi, trộn hết tất cả truyền thuyết với nhau.”

“Thế chẳng phải có nghĩa là Nữ bá tước mà chúng ta nhìn thấy thực chất cũng không phải Nữ bá tước thật sao?”

Kiều Vân Tranh im lặng.

“Trước khi tìm được nhiều manh mối hơn, chúng ta không thể nào kết luận qua loa được, nhưng mà…” Anh khẽ cười, “Chẳng phải chúng ta đã có chìa khóa dẫn lên tầng 5 rồi sao?”

Phó Lam Tự lập tức hiểu ý: “Tối mai đi một chuyến không?”

“Được chứ, đi chung đi.”

Hai người vỗ tay với nhau.

Câu chuyện tới đây là kết thúc, anh và cô lại rơi vào trạng thái im lặng của riêng mình, cực kỳ yên tĩnh nhưng cũng chẳng tới mức quá xấu hổ.

Phó Lam Tự một tay chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi, mãi tới khi nghe Kiều Vân Tranh gọi mình.

“Em Lam.”

“Hả?”

Anh nhẹ giọng hỏi: “Năm đó em mới 15 tuổi, còn nhỏ như thế mà sao lại bị lôi vào hệ thống này vậy?”

“Đây là Hệ thống thoát hiểm cho người sống sót mà, còn để ý tôi có nhỏ tuổi không à? Hợp tiêu chuẩn thì ắt bị lôi vào thôi.”

“Thế tại sao em lại hợp tiêu chuẩn?”

“Cha tôi là con nghiện, hôm đó dùng thuốc quá liều nên xuất hiện ảo giác, xem tôi là người mẹ đã tái giá từ lâu nên đâm một dao vào ngực tôi.” Phó Lam Tự thản nhiên kể lại, “Sau đó được cứu sống, đến cả bác sĩ cũng bảo tôi tốt số, nói là trong tình huống đó, đáng lẽ tôi không sống nổi nữa.”

“Thế cha em…”

“Tối đó cũng chết luôn, thi thể được mang đi hỏa táng công cộng rồi, chẳng ai chịu làm đám tang cho ông ta hết.”

Nghe vậy, ánh mắt Kiều Vân Tranh hơi tối xuống: “Xin lỗi nhé.”

“Có gì đâu, đã nhiều năm như thế rồi, tôi cũng đã sớm nghĩ thông.” Phó Lam Tự nhìn sang anh, “Thế còn anh? Chắc anh đâu bị đâm đâu nhỉ?”

Anh thản nhiên hỏi lại: “Em có từng nghe tới vụ đánh bom quán bar ở khu phía Tây thành phố chưa?”

“Hình như có hơi ấn tượng, lúc đó có thấy trên bản tin.”

“Đúng thế.” Anh bình tĩnh gật đầu, “Lúc đó tôi làm ca sĩ hát cố định ở quán bar, sáu người trên sân khấu chết hết, chỉ còn mình tôi sống sót.”

Chính vì thế nên anh cũng bị hệ thống đánh giá là “Người đáng lẽ phải chết”, bị cuốn vào trò chơi này.

Mỉa mai làm sao, đối với vô số người sống sót như anh, thứ gọi là may mắn sống sót sau thảm họa cuối cùng lại trở thành số liệu giúp hệ thống tính toán xác suất, mở ra một đợt bi kịch khác.

Thậm chí họ còn không có cơ hội để hỏi tại sao.

“Em Lam à, em nói xem, có bao nhiêu người có thể thật sự chống chịu nổi qua rank Bạch Kim?”

“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ có lẽ mình cũng không trụ được nổi.” Nhắc tới chuyện này, giọng điệu của Phó Lam Tự rất thong dong, “Vì thế tôi cứ sống một ngày thì vui một ngày, sống được một năm thì vui một năm, tạm thời như thế, không mang quá nhiều kỳ vọng, thế thôi.”

Ngọn đèn dầu trên vách tường chiếu vào đáy mắt Kiều Vân Tranh, anh nhìn cô một lúc lâu, nét mặt dịu dàng và bối rối.

“Lạ quá, hình như tôi đã từng nghe những lời này ở đâu rồi ấy.” Anh thở dài đầy khó hiểu, “Nhưng mà chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ đúng không?”

“Tôi chưa từng trải qua việc mất trí nhớ, chỉ cần đã từng gặp trong trò chơi, chắc chắn tôi đều sẽ có ấn tượng.”

Anh cười nói: “Xuyên việt lâu quá rồi, thi thoảng cũng sẽ bị ảo giác, có thể thông cảm được — May mà dù trước đây chưa từng gặp nhau nhưng ít ra giờ chúng ta cũng quen biết rồi.”

Phó Lam Tự nhìn thẳng vào mắt anh, im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu.

“Đúng vậy.”

Có duyên thì gặp nhau lúc nào cũng chẳng muộn.

*

Sáng sớm, chân trời lờ mờ hiện ra một tiếng nắng mờ mờ.

Phó Lam Tự mở mắt, cô phát hiện tối qua mình đã tựa vào người Kiều Vân Tranh ngủ thiếp đi, giống như lúc trong phòng chứa đồ ở bệnh viện thẩm mỹ lần trước vậy.

Cô dịch đầu ra một chút, Kiều Vân Tranh liền mở miệng, giọng nói rất tỉnh táo.

“Em Lam à, không còn sớm nữa đâu, em nên gọi cô Bạch về phòng rồi đấy.”

Anh giơ tay lên trán cô, xoa rất nhẹ, như muốn xua đi cơn buồn ngủ giúp cô.

“… Ừm.”

Phó Lam Tự đứng thẳng dậy, thấy dòng máu đỏ thẫm chảy đầy mặt đất tối qua đã biến mất không còn chút dấu vết.

Cô xốc nhẹ chăn của Bạch Sanh lên, vỗ nhẹ lên bụng Bạch Sanh như đang gọi chú mèo lười trong nhà.

“Sanh Sanh, dậy nào.”

Bạch Sanh giật nảy mình, nhảy lên như một con cá chép: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

“Tính cảnh giác được đấy, có tiến bộ.” Phó Lam Tự nói, “Nhưng không có gì xảy ra hết, là chúng ta phải về phòng rồi.”

“À…” Bạch Sanh thuận tay vuốt mái tóc rối bù, vận động gân cốt rồi xuống giường đi giày vào, “Chúng ta vẫn phải dùng dây thừng leo lên hả?”

“Đúng thế, lần này cậu leo trước đi, tớ ở dưới đỡ cậu.”

Kiều Vân Tranh nhìn Phó Lam Tự: “Bản thân em cũng nhớ cẩn thận đấy.”

“Tôi biết rồi.”

Bạch Sanh cài khuy áo khoác lại, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, sao cứ thấy mình ở đây hơi thừa thãi.

Sau một đêm khó khăn, hình như quan hệ mập mờ giữa hai người này đã tiến thêm một bước nữa rồi nhỉ.



Về quá trình gian nan leo từ tầng 3 tới cửa sổ tầng 4 của cô Bạch Sanh, ở đây không tiện nhiều lời.

Dù sao cô ấy cũng trượt chân khá nhiều, trong đó có một lần còn suýt đạp vào mặt Phó Lam Tự nữa.

Khi lâu đài cổ gõ bảy tiếng chuông, lại đến giờ ăn sáng.

Phó Lam Tự đứng ngoài cửa, nghe tiếng la hét sợ hãi phát ra ở hướng tầng 2 và tầng 3, xen lẫn đó là những lời lẽ tục tĩu của những người chơi nam đang hoảng hốt.

Xem ra cô đã đoán đúng rồi, tối qua đúng là chết kha khá người.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng chếch đối diện cũng mở ra, A Lục yểu điệu bước tới.

“Chuyện gì đấy? Sao lại ồn ào hết cả lên vậy.”

Phó Lam Tự chỉ xuống tầng dưới: “Có người chết, không biết là ai nữa.”

“Là ai không quan trọng, chết là được rồi.” Giọng nói của A Lục rất êm tai, nhưng nội dung nói ra lại rất tàn nhẫn, “Chết càng nhiều thì tỷ lệ thẳng của chúng ta lại càng tăng.”

“Cũng đúng.” Phó Lam Tự bình tĩnh gật đầu, “Rất có lý.”

“Thế thì đi thôi, chúng ta cũng tham gia cuộc vui tí, lỡ như có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao.”

Vừa lúc này, Bạch Sanh cũng mở cửa, tỏ vẻ bối rối thò đầu ra: “Hai người tính xuống lầu à? Đi chung đi.”

Sau đó cả ba cùng nhau đi xuống lầu, hỏi thăm tình hình ở tầng 3 trước.

Ở tầng 3 tối qua đã chết ba người.

Từ bên này đi xuống cầu thang, phòng gần nhất là của gã IT đầu hói — Đúng như dự đoán của mọi người, gã là đã vi phạm quy tắc từ trước, dính vết máu ô uế, chắc chắn sẽ không qua khỏi tối qua.

Cửa phòng gã IT khép hờ như thể hệ thống đang cố tình cho tất cả người chơi thấy được tình trạng khốn khổ của gã.

Trán đám người chơi nam ở cửa đều ướt đẫm mồ hôi, có người còn mới nôn trong phòng vệ sinh ra, vừa lau miệng vừa chửi.

“Đệch, dù có xuyên bao nhiêu lần cũng không chịu nổi cảnh này thật chứ.”

Phó Lam Tự đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, cô đã phản ứng lại rất nhanh, lập tức cản Bạch Sanh đang ghé tới sau lưng.

“Cậu đừng nhìn.”

“…” Bạch Sanh vô thức lùi ra sau một bước, nhỏ giọng hỏi, “Sao thế? Chết rồi hả?”

“Ừ, chết rất thảm.”

Gã IT nằm trên giường mình, bên giường còn có một cái áo sơ mi kẻ sọc mang tính biểu tượng.

Đầu của gã vẫn còn nguyên, đôi mắt trợn trừng, miệng há to, tạo ra một biểu cảm cực kỳ kinh hãi và khiếp đảm trên gương mặt.

Mà từ cổ gã cho tới chân, xương thịt đã bị lột và cạo sạch hoàn toàn, chỉ còn lại một mảnh da người đẫm máu trải ra giữa đệm.

A Lục theo sát phía sau cũng thấy cảnh này, vô thức nhíu mày ghét bỏ.

“Đúng là một kiểu chết tàn ác mà.”

Phó Lam Tự hỏi cô ta: “Cô còn thấy ai chết nữa không?”

“Bên kia kìa, có hai cánh cửa không khóa.” A Lục chỉ tới cuối hành lang, “Một là người chơi nam bị giấy bạc ủi, là người không có cảm giác tồn tại trước đây ấy, còn một người nữa là đối tượng ban đầu của Tiểu Kim.”

Đối tượng của Tiểu Kim là tên đen gầy kia.

Thoạt trông có vẻ rất xui xẻo, cũng không thể sống nổi qua hôm qua được.

Để chứng thực, Phó Lam Tự tự đi một vòng, lúc bước vào phòng tên đen lùn, cô thấy Kiều Vân Tranh cũng đang đứng đó.

“Hai người này chết giống nhau.” Kiều Vân Tranh thấp giọng nói, “Bị phù thủy giết trong lúc làm nghi lễ cầu nguyện.”

Phó Lam Tự nhìn vào trong phòng, thấy tên đen lùn vẫn ngồi trước gương ở bàn làm việc, nửa người trên dặt dẹo ngửa ra sau, có năm vết thương rõ ràng do dao cứa, rạch nát mặt tên đó, cứa thẳng từ đỉnh đầu tới phần bụng, phanh da thịt ra hết để lộ xương trắng bên trong ra.

Máu chảy đầy đất.

Rất rõ ràng, những vết thương này được tạo thành từ móng tay sắc nhọn của phù thủy, tối qua cô đã được tận mắt chứng kiến rồi.

“Để tôi xuống tầng dưới xem thử.”

Cô không ở lâu, dọc đường quay lại gặp Bạch Sanh và A Lục rồi lại xuống tầng 2.

Tối qua tầng 2 chết hai người.

Trong đó có một người chơi không có tí đặc điểm nào, cùng lắm Phó Lam Tự chỉ có chút ấn tượng mờ nhạt với y, cái chết của y cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng bị móng tay phù thủy cào chết.

Mà người chơi còn lại là đối tượng mục tiêu của A Phấn.

Hắn cũng ngồi trước gương, nhưng cả người vẫn nguyên vẹn, không có vết thương nào.

Mãi tới khi Phó Lam Tự tới gần mới thấy rõ hơn, hóa ra trên cổ hắn có một vết bầm tím đen, hằn sâu vào trong cổ.

Hắn bị người ta siết cổ chết.

… Hoặc, rất có thể là bị A Phấn siết cổ chết.

Rốt cuộc thì do người này không được may mắn cho lắm, trốn khỏi sự trừng phạt của phù thủy nhưng lại không né được việc đồng đội ám sát.

*

Sáng nay Nữ bá tước cũng không tới, hình như việc này được quyết định bằng tâm trạng của ả thì phải.

Theo tình hình trước mắt, chỉ còn mười người chơi sống sót.

Nhưng lúc bọn Phó Lam Tự tới sảnh tiệc lại phát hiện trên bàn chỉ bày có chín bộ đồ ăn.

A Phấn tới rất sớm, đã ngồi vào chỗ chờ trước.

A Lục đi thẳng tới ngồi bên cạnh A Phấn, cả hai làm như vô tình liếc nhau một cái.

Sau khi người thứ chín bước vào sảnh tiệc, quản gia William đóng cửa bên ngoài như thường lệ.

Phó Lam Tự nhanh chóng đảo mắt qua tất cả, cuối cùng kết luận: Ngoài những người chết, đối tượng của A Lục – sinh viên nhã nhặn kia cũng không thấy đâu.

Cô cúi đầu uống cháo sữa, tỏ vẻ rất tập trung nhưng thực chất thính giác lại rất nhạy bén, nghe A Phấn và A Lục ngồi kế bên nhẹ giọng trao đổi vài câu.

A Phấn: “Xử sao vậy?”

A Lục: “Tôi không có đụng vào, từ đầu cậu ta đã tự nhảy xuống lầu rồi.”

A Phấn: “Thế thì suy đoán của cô đã đúng rồi, phải tiến hành nghi thức trong phòng mình.”

A Lục: “Sau này nhớ đem theo dao nhé.”

A Phấn: “Biết rồi.”

Cuộc trò chuyện này quá đỗi tự nhiên, sự ăn ý không giống như đồng minh mới gặp chút nào hết.

Phó Lam Tự nghĩ tới chuyện gì đó, cô lạnh mặt xúc một thìa cháo, tiện thể cắn một miếng bánh quy ngọt luôn.

Cơm nước ở đây đúng là không tệ chút nào.

Sau đó, cô lại cảm thấy góc áo bị Bạch Sanh kéo.

Bạch Sanh thận trọng ra hiệu cho cô nhìn vào góc bàn ăn.

Cô ngước đầu nhìn thoáng qua rồi bình tĩnh rời mắt đi.

“Ừm.”

Thực ra từ nãy cô đã để ý tới người chơi nam đó rồi, không chỉ có cô mà rất nhiều người cũng để ý.

Người chơi nam đó cài chặt áo khoác, ngay cả nút trên cùng cũng cài vào, rõ ràng là đang che giấu điều gì đó;

Quần và giày thể thao của y đều là màu đen nên thoạt nhìn sẽ không thấy gì, nhưng lợi dụng ánh sáng phản chiếu để nhìn kỹ sẽ thấy trên vải dính đầy máu đã khô.

Có lẽ người khác không biết được vết máu lớn này đến từ đâu, nhưng cô lại rất rõ.

Tối qua người chơi nam này cũng gặp phải tình cảnh tương tự với Kiều Vân Tranh.

Tiến hành nghi thức cầu nguyện sẽ xuất hiện ba loại kết quả: 1. Bình an vô sự; 2. Bị phù thủy giết ngay tại chỗ; 3. Sau khi bị dính máu chảy từ gương ra sẽ được hoãn chết lại một ngày.

Ba kết quả này được kích hoạt ngẫu nhiên, nói cách khác, vào những đêm chẵn, người chơi nam tiến hành nghi thức chỉ có thể trông đợi vào vận may.

Chẳng ai biết được thứ gì đang chờ đợi mình.

Muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, ngăn chặn hoàn toàn cái chết thì chỉ có một cách duy nhất.

Qua cửa trước khi đến đêm chẵn tiếp theo.

Phó Lam Tự vươn tay ra, giấu con dao sắc bén trước mặt vào tay áo khoác.

Cô bình tĩnh ngước mắt lên.

Quả nhiên, Kiều Vân Tranh đối diện cũng đang làm giống cô.

Tiếp theo e sẽ có một trận chiến khốc liệt.

*

Ăn sáng xong, mọi người vẫn trở về phòng như thường lệ, Phó Lam Tự cố tình đi chậm lại một chút rồi tới thẳng tầng 3.

Kiều Vân Tranh đã chừa cửa cho cô.

“Em vào như thế không sợ bị người khác phát hiện à?”

“Tổng cộng chỉ còn chín người thôi, A Phấn A Lục đã ngầm thừa nhận anh là mục tiêu của tôi rồi, Tiểu Kim đã thấy chúng ta cùng hành động với nhau, cứ cho cô ta phát hiện đi.”

Kiều Vân Tranh: “Giờ chỉ còn lại tám người thôi.”

“Gì cơ?”

“Tôi vừa nhìn xuống cửa sổ, thấy người chơi nam dính đầy máu kia đã dùng dây thừng leo từ tầng 2 xuống, ý đồ chạy ra khỏi lâu đài.”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó…” Kiều Vân Tranh không nhanh không chậm đáp, “Anh ta nhanh chóng bị quản gia bắt kịp, bị cuốn vào trong bụi gai ngoài vườn rồi biến mất.”

Phó Lam Tự im lặng một lúc lâu, khẽ gật đầu: “Thật ra anh ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.”

Người chơi nam đó từ lúc ăn cơm đã như mất hồn, sắc mặt u ám, rõ ràng đã sắp tới giới hạn suy sụp rồi.

Hoặc là đợi tới tối nay chết, hoặc là thử chạy trốn, y chỉ có thể được ăn cả, ngã về không thôi.

Dù cái gọi là được ăn cả, ngã về không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Do tối qua có quá nhiều người bị tiêu diệt, tới giờ, những người chơi còn sống bao gồm: A Lục, A Phấn, Tiểu Kim, tên mặt sẹo, bộ ba Phó – Kiều – Bạch và một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, để ria mép.

Kiều Vân Tranh nói: “Tên mặt sẹo đã câu kết với người đàn ông kia rồi, có lẽ là muốn kết đồng minh vào thời khắc sống còn, hoặc có lẽ là…”

Phó Lam Tự hiểu ngay: “Muốn khống chế phiếu tối nay ư?”

“Rất có thể.”

Dù sao tối nay cũng sẽ là đêm lẻ để người chơi nữ đi hiến tế, nếu tên mặt sẹo có mục tiêu sẵn, chắc chắn sẽ tìm người để bắt chẹt, hợp sức hạ gục mục tiêu.

“Còn tổng cộng ba người chơi nam, sao hắn lại không lôi kéo anh luôn nhỉ?”

“Chắc do hắn thấy tôi không dễ đối phó chăng.”

“Nhưng giờ chúng ta có tám người, dù hai người kia kết thành đồng minh thì hai phiếu cũng đâu có đủ.”

“Ai cũng có suy nghĩ riêng hết, hết số phiếu bị phân tán thì khó mà nói trước được kết quả lắm.” Kiều Vân Tranh suy nghĩ một lúc, hơi hào hứng hỏi, “Em nghĩ hắn sẽ bỏ phiếu cho ai?”

“Khó nói lắm, tôi không nói chuyện gì với hắn hết.” Phó Lam Tự lắc đầu, “Tôi chỉ biết chiều hôm đầu tiên hắn từng bị A Phấn mắng, nhiều khi muốn diệt A Phấn trước cũng nên — Nhưng A Phấn và A Lục chắc chắn sẽ hợp sức, chưa chắc gì hắn được như ý đâu.”

“Em cũng nghĩ A Phấn với A Lục là cùng một nhóm à?”

“Đáng lẽ là vẫn chưa chắc, nhưng vừa rồi trong sảnh tiệc, tôi phát hiện hai người họ nắm rất rõ hành động của đối phương, rất ăn ý, hẳn không phải lần đầu tiên hợp tác.”

Có thể nhanh chóng kết thành đồng minh, tin tưởng lẫn nhau, như hình với bóng, tác phong làm việc tương tự nhau, có thể lợi dụng những người chơi nữ khác làm vũ khí… Có thể tưởng tượng ắt hẳn họ đã hợp tác với nhau rất lâu rồi.

Đã tới rank Vàng rồi, mới bắt đầu có mười sáu người chơi, sao lại không có người chơi xuyên việt chung được?

Chỉ đơn giản là che giấu tốt thôi.

Kiều Vân Tranh trầm ngâm: “Thế em có manh mối gì về người họ sẽ bỏ phiếu tối nay không?”

“Xét theo tình hình hiện tại thì chắc sẽ bỏ phiếu cho Tiểu Kim, nhưng chuyện này không ai dám chắc hết, đồng thời không thể loại trừ khả năng hai người họ sẽ quay lưng lại với nhau, dù sao cả hai chỉ cần đảm bảo mình không bị hiến tế là được rồi mà.”

“Nói cách khác, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, trong đó bao gồm cả kế hoạch nếu em hoặc cô Bạch bị bỏ phiếu.”

“Đúng thế.” Phó Lam Tự thở dài, “Chúng ta phải suy nghĩ mọi chuyện thật chu toàn, tốt nhất là tìm được cách để qua cửa tối nay, nếu không sẽ dây dưa tới tối mai, nếu phù thủy chọn trúng anh thì…”

“Không đâu.” Kiều Vân Tranh dùng giọng nói ấm áp an ủi cô, “Con người tôi luôn cứng rắn, nếu không cũng chẳng lên nổi Bạch Kim, em không cần lo cho tôi, tới đó tự bảo vệ mình thật tốt là được rồi nhé.”

Giọng điệu anh rất bình thản như đang bàn việc nhà, giống như người đối diện nguy hiểm chẳng phải là mình vậy.

Phó Lam Tự nhìn anh, hiếm khi vô thức hỏi lại một câu.

“Xuyên việt bảy năm rồi, có khi nào anh thấy sợ hãi không?”

Kiều Vân Tranh có vẻ cũng hơi kinh ngạc, không khỏi bật cười: “Sao lại hỏi thế?”

Cô nghiêm mặt: “Tôi tò mò.”

“Nếu nói là sợ hãi thì… Tất nhiên cũng từng sợ rồi, lần đầu xuyên việt, mỗi đêm tới lúc nhắm mắt là tôi lại mơ thấy rất nhiều bóng ma lơ lửng trước mặt mình, lúc tỉnh dậy cả người đầy mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm hết.”

“Nhưng dần dà cũng thành thói quen, bị cái hệ thống chó má này chọn trúng, nếu không tự nghĩ thấu thì dù có qua cửa được cũng sẽ không sống nổi trong hiện thực đâu — Vì em không bao giờ biết thế giới xuyên việt tiếp theo có phải là mồ chôn mình không.”

Đây là một con đường dẫn tới cái chết, người chạy được tới cửa sống càng lúc càng ít, thời gian chờ đợi lại càng ngày càng dài.

Chẳng ai có thể nhìn thấy bình minh trước bóng tối hết.

Hoặc là chấp nhận, hoặc là tự hủy hoại bản thân.

Dù chọn thế nào đi nữa cũng đều cực kỳ tàn khốc.

Phó Lam Tự hiểu hết, vì thế mấy năm nay, cô vẫn nói đi nói lại với mình rằng sống ngày nào cứ vui ngày đó, đừng để mình nuối tiếc gì trước khi bi kịch ập tới.

“So với rất nhiều người, chúng ta đã được xem như may mắn rồi.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Kiều Vân Tranh cười, “Thật ra, em Lam à, trước khi hành động tối nay, tôi vẫn còn một câu nữa muốn hỏi em.”

“Anh nói đi, tôi nghe đây.”

Anh vươn tay đặt lên vai cô, nghiêm túc nói: “Tới khi nào em mới định cho tôi biết câu trả lời về việc xuyên việt chung lâu dài đây?”

“…”

*

Cả ngày hôm nay như sự bình yên trước cơn bão, khiến người ta phải rùng hết cả mình.

Buổi tối, trên bàn ăn chỉ còn lại tám bộ đồ ăn, Nữ bá tước vẫn ngồi ở cuối như cũ, vừa nhã nhặn thưởng thức rượu vừa dùng đôi mắt xanh như đá quý ngắm nghía những người còn sót lại.

Đó không phải là ánh mắt nhìn những vị khách, mà là ánh mắt nhìn con mồi.

Cuối cùng, ả đứng dậy rời tiệc, một lúc lâu sau, quản gia William bước vào sảnh tiệc, cầm một xấp da dê và tám cây bút lông ngỗng trong tay.

Trên mặt ông ta trưng nụ cười khách sáo, cúi đầu nói.

“Để đáp lại lòng hiếu khách của Nữ bá tước, mọi người vui lòng hãy bình chọn một vị khách nữ xinh đẹp nhất, cô ấy sẽ có may mắn được tiến hành nghi thức thiêng liêng với Nữ bá tước khuya đêm nay.”

Chà, vẫn là kịch bản đó.

Nhưng tối nay có tâm hơn, đến cả giấy bút để bỏ phiếu cũng chuẩn bị sẵn, làm như sợ họ chưa đủ công bằng, công chính, công khai vậy.

Cửa sảnh tiệc lại bị đóng lại, đồng hồ cát trên bàn bắt đầu tính thời gian, tám người chơi nhìn nhau, trong đáy mắt đều có suy tính và cân nhắc riêng.

“Rõ ràng tối nay người chơi nam bị yếu thế mà, chỉ còn lại ba chúng ta thôi.” Tên mặt sẹo trầm giọng cười, “Tôi thấy chúng ta phải đoàn kết một tí, ưu tiên đẩy người nguy hiểm ra trước đi.”

Người đàn ông ria mép bị hắn lôi kéo cũng tỏ vẻ đồng ý.

Kiều Vân Tranh không mấy nể mặt mà lờ đi, vì thế cũng gật đầu cho có lệ.

“Thế anh trai có ý kiến gì không?”

Tên mặt sẹo nói: “Tóc hồng và đồ đen, chọn một trong hai đi.”

A Phấn cúi đầu cắt miếng sườn heo chiên trước mặt, nghe vậy thì chẳng nói gì, nhưng có thể thấy cô ta đã nghiến răng mấy lần rồi.

Phó Lam Tự xoay ly rượu đỏ trong tay, cũng chẳng đáp lại.

Kiều Vân Tranh dừng lại, nhìn tên mặt sẹo đầy ẩn ý.

“Có lý, nhưng tôi nghĩ người đeo kính kia cũng nguy hiểm đấy, trong những lần xuyên việt trước, kiểu người trông có vẻ nho nhã trầm lặng như thế đều rành việc đâm sau lưng người khác lắm.”

Tên mặt sẹo liếc nhìn Tiểu Kim đeo kính, không vui nhíu mày: “Cô ta có thể đợi một chút, lần sau hẵng bỏ phiếu.”

“Sao lại đợi?” Phó Lam Tự lạnh nhạt hỏi, “Rốt cuộc là anh nghĩ cô ta không có khả năng uy hiếp theo ý kiến khách quan, hay là muốn bảo vệ cô ta một cách chủ quan đây?”

“…”

Sắc mặt tên mặt sẹo rất khó coi.

“Cô nói hắn muốn bảo vệ tôi hả? Thực chất người này mới muốn bảo vệ cô thì có!” Tiểu Kim thả cái nĩa trong tay ra, ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng tới Kiều Vân Tranh, “Tôi đã tận mắt chứng kiến hai người cùng nhau hành động riêng, ra khỏi lâu đài, tiếc là chẳng ai tin tôi hết — A Phấn, A Lục, tôi sẽ nói câu cuối cùng, nếu mấy người đủ thông minh thì phải bỏ phiếu cho cô ta trước. Mảnh xương đó không phải manh mối gì hết, là thủ thuật che mắt cô ta dùng để vu oan cho tôi, chẳng lẽ mấy người thật sự để mặc cho cô ta cầm manh mối qua cửa à?”

“Trong tay tôi chẳng có manh mối gì hết, cô ăn không nói có, dù sao cũng phải lôi bằng chứng ra chứ.”

“Ai nói tôi không có bằng chứng hả?” Tiểu Kim tức tối nói, “Đuổi cô ra ngoài trước, tối nay về phòng cô lục soát là ra ngay — Nếu trong phòng cô không có thì ắt hẳn là trong phòng anh ta rồi!”

Phó Lam Tự gật đầu: “Xem ra ra vào phòng người khác chẳng phải việc gì khó với cô nhỉ. Sao, cô còn có ngón nghề cạy khóa nữa à?”

“…”

“Nó không biết, nhưng tôi biết.” Tên mặt sẹo thấy thế thì dứt khoát thừa nhận, vẻ mặt rất tự tin, “Đúng thế, hôm qua là tôi cạy khóa phòng anh ta, dây thừng cũng do tôi cuốn về, hai người nghĩ có thể giấu giếm được chuyện này à?”

Vậy là sáng nay thực chất có ba người hợp tác nhau.

Tiểu Kim lừa tên đen lùn đi mật báo với quản gia, để tên mặt sẹo cạy cửa phòng Kiều Vân Tranh, thu dây thừng lại, còn cô ta thì trốn sau cửa sổ để bí mật quan sát.

Tên đen lùn chỉ là công cụ cho cô ta lợi dụng, cộng sự thật của cô ta là tên mặt sẹo, xem ra rất có thể là xuyên chung rồi.

A Phấn chợt cười lạnh: “Ồ, hóa ra là thế, hóa ra chúng ta đều là xuyên chung 1:1 nhỉ, trước đây diễn cũng tốt quá cơ?”

Đã tới nước này, cũng nên ngả bài rồi, Phó Lam Tự cũng chẳng che giấu nữa, cô khoanh tay rồi khẽ ngả người ra sau.

“Đúng thế, đều là xuyên chung hết đấy, như cô với A Lục vậy.”

A Phấn lạnh lùng nhìn cô, A Lục cũng lập tức nhìn thoáng qua, mỉm cười quyến rũ.

“Mắt tinh nhỉ, chị à, em đã nói từ đầu rồi, cô gái này vừa nhìn đã biết là người hung ác, khí chất chẳng lừa được ai mà.”

“Thế thì còn gì để nói nữa? Dù sao cũng phải chết hết, chỉ là sớm hay muộn thôi.”

A Phấn cầm bút lông ngỗng trước mặt lên, quả quyết bắt đầu bỏ phiếu.

Rõ ràng lần này cô ta đang nhắm vào Phó Lam Tự.

Bạch Sanh bên cạnh lo sốt vó nhưng lại chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng so ra, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh lại rất bình tĩnh, cả hai cụp mắt bỏ phiếu của mình, không nhanh không chậm, dường như đã đoán trước được kết quả vậy.

Cô ấy chỉ sững sờ chốc lát rồi bất đắc dĩ thở dài, viết ra giấy hai chữ: Tiểu Kim.



Đồng hồ cát dùng để tính thời gian đã rơi hạt cuối cùng xuống.

Tám lá phiếu đã được xếp ngay ngắn trên bàn, vì không biết rõ tên nhau nên mọi người đều viết biệt danh.

Trong đó Tiểu Kim có ba phiếu, mà Phó Lam Tự có năm phiếu, cao nhất.

Con ngươi phía sau cặp kính của Tiểu Kim thoáng lộ ra vẻ đắc ý, đến cả giọng nói vốn khúm núm cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn.

“Quả nhiên, ai cũng có khả năng phán đoán mà.”

Phó Lam Tự uể oải nghiêng đầu, giọng điệu rất hờ hững.

“Phán đoán cái gì? Đoán xem bốn người các người ai chết cuối cùng hay gì?”

“…”

“Tôi bị hiến tế cũng chả sao, dù sao những người chơi game này đều phải chuẩn bị tinh thần hy sinh trước mà.” Cô thản nhiên nói, “Tôi chỉ rất tò mò thôi, trước khi qua cửa, mấy người đã chuẩn bị cho việc giết nhau chưa nhỉ.”

“Hai chị gái, Tiểu Kim nhỏ bé đã được anh hùng bảo vệ rồi, dù hai người thông minh thì cũng nắm được bao nhiêu phần thắng khi đối phó hắn đây hả?”

“Anh mặt sẹo này, tối mai anh sống sót nổi qua sự truy sát của ma nữ trong gương không cũng khó nói lắm, anh không có ý định tranh thủ giết vài người cho đồng bọn của mình trước khi tiếp nhận phán quyết à?”

“Cả quý ngài để râu kia nữa, tôi thấy anh chẳng nói tiếng nào, có chắc chắn không vậy? Đôi khi chọn đúng hay sai đồng minh sẽ là quyết định sống chết của anh đấy, mong là anh cẩn thận.”

Nói xong, cô quăng cây bút lông ngỗng đi, đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc.
Bình Luận (0)
Comment