Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 22

Từ đầu Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã xây dựng Plan A và Plan B hết rồi, chuẩn bị hành động tùy theo tình hình.

Sau đó, ở sảnh tiệc, đợi cho Tiểu Kim và tên mặt sẹo chính thức ngả bài, hai người đã giao lưu ánh mắt trong giây lát, quyết định thực hiện theo Plan B.

Dẫn dắt để người khác bỏ phiếu cho Phó Lam Tự, ở một mức độ nào đó cũng đồng nghĩa với việc đặt cô vào tình thế “chắc chắn phải chết”, trái lại sẽ dễ khiến người chơi khác mất cảnh giác.

Quả nhiên, sau khi biết kế hoạch của hai người, Bạch Sanh đã hoảng hốt.

“Sao hai người liều thế? Thế có ổn không đây?!”

“Có được hay không thì cũng phải thử tí mới biết chứ.” Phó Lam Tự vừa quấn một sợi dây thừng vào eo cô ấy vừa dặn, “Lát nữa cậu ngoan ngoãn ở trong phòng nhé, đừng có tùy tiện ra ngoài, nếu lỡ gặp phải tình huống nguy hiểm bất đắc dĩ thì nhảy xuống sân từ cửa sổ rồi chờ bọn tớ, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Bạch Sanh gật đầu, “Nhưng giờ cậu tính dẫn tớ đi đâu vậy?”

“Căn phòng đối diện dưới phòng Kiều Vân Tranh không có người chơi, dù sao phòng tớ với phòng anh ấy cũng không an toàn, chắc chắn đám mặt sẹo sau nửa đêm sẽ tới lục soát.”

So ra, tầng 2 là chỗ an toàn nhất, trốn trong đó sẽ không dễ bị những người khác phát hiện.

Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh dùng dây gai treo người ngoài cửa sổ tầng 2, dùng mảnh sắt gỡ ra từ bàn làm việc để cắt chốt cửa sổ qua khe hở.

Anh hỗ trợ Phó Lam Tự đón lấy Bạch Sanh đang run rẩy vào phòng, sau đó nhanh nhẹn quay về, giống hệt như một tên trộm được huấn luyện bài bản vậy.

Bạch Sanh thò đầu ra, dưới ánh trăng mơ hồ, cô ấy có thể thấy bóng người lóe lên ở tầng 4, có lẽ hai người kia đã thuận lợi gặp nhau rồi.

Haizz, hai người này mà sống trong thời loạn lạc chắc thành gián điệp rồi cũng nên.



Trong phòng Phó Lam Tự.

Một người ngồi bên giường, một ngồi trên ghế sô pha, vẫn cầm ly nước chờ hồi chuông 12 giờ đêm điểm.

Kiều Vân Tranh ngẩn người nhìn chén đèn dầu trên tường một lúc lâu, chợt quay đầu lại rồi hỏi bâng quơ.

“Em Lam à, lúc tự xuyên rank Vàng em đã từng bị thương chưa?”

“Rồi.” Phó Lam Tự bình tĩnh nói, “Trước đây lúc Vàng I, ở lúc cuối cùng trước khi qua cửa tôi có bị người khác chém một dao lên đùi, phải bò qua cánh cửa đó — Vì thế vào cửa cuối tháng, Bạch Tiêu lại sợ tôi gặp chuyện nên xuyên việt chung với tôi một lần.”

Vì một tháng chẳng đủ cho vết thương cô hoàn toàn lành lại, mà xuyên vào thế giới trò chơi trong tình trạng bị thương, dù là cơ thể hay tinh thần đều sẽ cực kỳ yếu ớt.

Dễ bị người chơi khác ám toán.

Nhưng hệ thống đâu có cho người ta cơ hội để thở.

Cô xắn ống quần jeans lên cho anh thấy, một vết sẹo màu nâu nhạt kéo dài từ đầu gối tới cổ chân trông rất đáng sợ, có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó nguy hiểm tới cỡ nào.

Kiều Vân Tranh bất giác thở dài, anh cúi người xuống, rất dịu dàng giúp cô chỉnh lại ống quần.

“Em Lam, trận tiếp theo chúng ta cũng xuyên chung nhé.”

Phó Lam Tự cụp mắt nhìn anh, khóe môi khẽ mím lại.

“Thế thì phải đợi qua cửa trận này rồi tính.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông trong lâu đài cổ lại đánh mười hai tiếng trầm trầm.

Đã tới nửa đêm.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân từ xa tới gần vang lên trong hành lang, sau đó là tiếng gõ cửa phòng.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Bạn của ngài là quản gia William mời ngài vào trinh nữ sắt trên tầng 5, vắt bốn thùng máu cho Nữ bá tước tắm rửa.

Phó Lam Tự đứng dậy, bước tới mở cửa một cách bình tĩnh.

“Xin chào?”

“Xin chào.” Quản gia William khách sáo hành lễ, “Thưa quý khách, Nữ bá tước chân thành mời ngài tới dự nghi lễ thần thánh của bà ấy ạ.”

Vẫn là lời thoại này.

Cô dứt khoát trả lời: “Không đi.”

Sau đó nhanh chóng quay người vào phòng, bước chân rất nhanh.

Quản gia đen mặt, lập tức đi vào trong theo cô, ông ta giơ tay mò lấy dây thừng bên hông như muốn trói cô lại.

Ai ngờ ngay sau đó, cửa phòng bị đóng sầm lại.

Kiều Vân Tranh xuất hiện sau cánh cửa như một bóng ma, đột nhiên dùng một tay ghì chặt cổ quản gia, tay kia thì ra sức bẻ đầu quản gia ra sau.

Quản gia là NPC rank Vàng nên tất nhiên không hề yếu, ông ta giãy giụa như phát điên.

Phó Lam Tự rút dao ăn trong túi ra, quả quyết bước tới rồi đâm thẳng một nhát vào trái tim ông ta, sau đó dùng sức ở cả hai tay, xoay tròn cho tới khi con dao ngập hết vào trong cơ thể, chẳng hề chảy giọt máu nào.

Cổ họng quản gia phát ra tiếng vang “rắc rắc”, cả người ông ta co quắp, chẳng mấy chốc đã mềm oặt, tắt thở.

Phó Lam Tự rút dao, thuận tay lau vết máu trên đó rồi cất lại vào túi.

“Nhanh lên, tranh thủ thời gian.”

*

Cửa phòng A Phấn hơi he hé.

Cô ta và A Lục đang nằm cạnh cửa, lén nhìn ra ngoài.

Quản gia William đã vào phòng Phó Lam Tự được một lúc nhưng vẫn chưa ra.

Cô ta cười lạnh: “Không ngờ con nhỏ đó vẫn có thể vùng vẫy nhỉ.”

A Lục vỗ vai cô ta, thấp giọng nhắc nhở: “Hình như là không được rồi.”

Nói xong, cánh cửa cách đó không xa mở ra, quản gia cúi đầu bước ra, túm cổ áo Phó Lam Tự sải bước đi tới phía cầu thang.

Còn Phó Lam Tự thì tóc tai bù xù, hai tay bị trói ra sau lưng, trong miệng nhét giẻ, lảo đảo chẳng còn tí sức phản kháng nào.

Cửa phòng bị khóa lại lần nữa.

“Chị lên xem thử, chắc chắn tầng 5 sẽ có manh mối gì đó.” A Phấn nhẹ giọng dặn A Lục, “Em ở đây canh chừng nhé, lỡ như tên mặt sẹo với Tiểu Kim thật sự vào phòng Lam Lam, tìm được đạo cụ gì đó thì nhớ cản họ lại, đợi chị về.”

“Em biết rồi, chị nhớ cẩn thận nhé.”

“Ừ.”



Cầu thang dẫn lên tầng 5 xây theo hình xoắn ốc, trong có vẻ rất dài và quanh co.

A Phấn thở hổn hển, nhờ ánh đèn hai bên chiếu sáng rồi cuối cùng xác định được cửa sắt ở cuối cầu thang.

Khoảng cách giữa mỗi hàng rào trên cửa rất hẹp, trên đó điêu khắc hoa văn phức tạp, dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng mờ ảo.

Cô ta rón rén bước tới, ngập ngừng thử đẩy một chút.

Rất bất ngờ, cánh cửa trông có vẻ đang đóng chặt nhưng thực chất lại khép hờ, thế mà bị quên khóa rồi.

Đây là cơ hội tuyệt vời.

Cô ta thầm mừng trong lòng, sau khi quan sát chắc chắn rằng hành lang tầng 5 không có ai mới nhanh nhẹn lách người đi vào.

… Đâu ngờ được có hai người đã đứng yên trong điểm mù tầm mắt của cô ta rất lâu rồi.

Con dao ăn xoay vài lần giữa những ngón tay thon dài, bóng dáng Kiều Vân Tranh như tia chớp, trong nháy mắt đã tới trước mặt cô ta.

Anh giơ tay lên, lưỡi dao cắt ngang động mạch cổ cô ta.

Phó Lam Tự theo sát phía sau, nắm chặt sợi dây thừng trong tay.

A Phấn thấy rõ cái áo đuôi tôm Kiều Vân Tranh đang mặc, đó vốn là quần áo của quản gia William, vạt áo trước còn dính vết máu.

Cô ta cực kỳ kinh ngạc: “Tụi mày…!!”

“Xin lỗi chị gái nhé.” Phó Lam Tự nhẹ giọng nói, “Quy tắc trò chơi đã thế rồi, chẳng ai làm gì được hết — Giờ tôi phải tìm người đi hiến tế thay mình thôi.”

“Cmn mày nằm mơ đi! Tao không… Mmmm!”

Thậm chí A Phấn còn chưa kịp hét tiếng nào đã bị Kiều Vân Tranh lạnh lùng nhét giẻ vào miệng.

Kiều Vân Tranh nhận lấy dây thừng Phó Lam Tự đưa tới, thành thạo bắt chéo hai tay A Phấn ra sau rồi trói cứng lại.

Một tay anh bóp cổ cô ta, kéo thẳng tới chỗ đặt cơ quan.

Phó Lam Tự học theo hành động lần trước của quản gia, gõ ba nhịp vào nơi nào đó trên bức tường, sau một hồi chấn động, một mặt tường trong đó xoay ra, để lộ thiết bị trinh nữ sắt được khảm bên trong.

Cô tháo xích sắt ra, những ngọn đinh sắt nhọn đầy máu cứ thế hiện ra trước mặt A Phấn.

Bấy giờ rốt cuộc A Phấn cũng đã hiểu cô gái thắt bím kia đã chết như thế nào trong tối đầu tiên, cũng biết “nghi lễ thần thánh” là gì rồi.

Cô ta điên cuồng giãy giụa, trợn trừng mắt nhìn Phó Lam Tự, vẻ mặt đầy oán hận như muốn phanh thây xé xác cô ra.

Phó Lam Tự quay đầu né tránh tầm mắt của cô ta.

Tay những người chơi đã thăng tới rank Vàng đều ít nhiều từng dính máu, nhân từ nương tay sẽ không thể sống nổi trong hệ thống này được.

Chẳng ai tốt mà sống được tới giờ, nếu không chịu ra tay mạnh bạo thì sớm muộn gì cũng trở thành con ma dưới tay người khác thôi.

Làm gì có ai muốn đặt cược bằng mạng mình?

“Không muốn nhìn thì nhắm mắt lại đi.”

Lúc Kiều Vân Tranh nói thế với Phó Lam Tự, giọng điệu rất ấm áp, tựa như đang an ủi vậy.

Nhưng tốc độ hành động của anh lại cực kỳ dữ dội, nhanh chóng đẩy A Phấn vào thiết bị.

Anh trở tay khép cửa thiết bị lại, cúi người vặn nút khóa dưới đáy.

Tiếng nước chảy róc rách, máu tươi như suối từ từ rót đầy bốn thùng sắt trong máng đá.

Giờ không phải lúc cho lòng trắc ẩn.

“… Vừa nãy cửa sắt được mở từ chìa khóa trên người quản gia.” Phó Lam Tự trầm giọng nói, “Tôi đã so sánh rồi, ổ khóa trên cửa này trông thì giống với chìa khóa chúng ta tìm được, nhưng thực chất lại không trùng khớp.”

Nói cách khác, chìa khóa lấy từ căn hầm được dùng cho mục đích khác.

“Tôi đi đưa máu cho Nữ bá tước đây.” Kiều Vân Tranh nghiêm túc nhìn cô, “Em còn thời gian đấy, thử đi hết một lượt tất cả phòng trên tầng 5 đi, nhớ cẩn thận.”

“Tôi biết rồi.”

Hai người đập tay theo thói quen, tự hành động riêng.



Cùng lúc đó, trong căn phòng ở tầng 2, Bạch Sanh đang đứng kề bên khe cửa, lén lút để ý động tĩnh bên ngoài.

Sự thật đã chứng minh, dù cô ấy đã chiến đấu với năm tên cặn bã nhưng thi thoảng vận may vẫn còn kha khá.

Vì tên mặt sẹo và Tiểu Kim lại xuống lầu tìm người đàn ông để ria mép kia, có lẽ ba người này đã chính thức kết thành đồng minh rồi, tên mặt sẹo bắt đầu định dẫn người để ria mép kia cùng thắng cửa.

Cô ấy dán tai vào khe cửa, nín thở im lặng, cố gắng để nghe rõ cuộc đối thoại của họ.

Càng tới lúc này, cô ấy lại càng ảo não, tại sao mình không có được giác quan nhạy bén như Phó Lam Tự cơ chứ.

Cô ấy nghe loáng thoáng là tên mặt sẹo đang bàn kế hoạch với người đàn ông ria mép.

Bảo là kế hoạch nhưng thực chất lại rất qua loa, thậm chí còn có thể dùng bốn từ đơn giản thô bạo để hình dung.

“Con nhỏ đồ đen kia tối nay đã bị bỏ phiếu nên chết chắc rồi… Chúng ta lên tầng 3 trước, ép tên chung nhóm với nó giao manh mối ra, nếu không giao thì cứ giết thẳng… Trói luôn hai con đ ĩ trên tầng 4 đi, dù thông minh tới mấy cũng là phụ nữ, không khó đối phó đâu… À, cả con ngu ngốc mặc đồ vàng vào nhầm nhóm kia nữa, nếu giết được thì cứ giết đi…”

Người đàn ông ria mép thấp giọng đáp lại, rất đỗi cung kính.

Nhưng chúng không thể ngờ bây giờ Bạch Sanh và Phó Lam Tự, Kiều Vân Tranh luôn xuyên chung với nhau, cứ nghĩ cô ấy chỉ đơn thuần là muốn đu bám theo nên mới giúp hai người thôi.

Bạch Sanh tức tới nghiến răng, ai ngu chứ hả? Cả nhà anh mới ngu đấy!

Cô ấy đã hiểu, tên mặt sẹo này có thể lên tới rank Vàng có lẽ là nhờ vào vũ lực, cạy cửa trước, giết người sau, dịch vụ trọn gói, chỉ cần phe mình đủ sức áp chế thì xác suất thành công có thể đạt tới 100%.

Không thể không thừa nhận, đây là phương pháp chết tiệt mà những người khác chẳng thể học được!

Lát sau mới nghe Tiểu Kim nói: “Chúng ta phải tìm cho ra thứ được giấu trên tầng 5, nếu không dù giết được hết tất cả thì cũng không giết được Nữ bá tước, chúng ta vẫn không thể qua cửa được — Anh à, anh mở được cửa tầng 5 không?”

Tên mặt sẹo nói chắc nịch: “Không sao đâu, chỉ cần là ổ khóa thì anh mở được tất.”

Bạch Sanh nghe lén: “…”

Quá hay quá giỏi, có tài mà cũng có gan.

Tiểu Kim lại nói: “Thế đừng rề rà nữa, chúng ta đi mau thôi, tốt nhất là qua cửa tối nay luôn, đỡ phải làm nghi thức cầu nguyện tối mai nữa.”

“Đi.”

Tiếng bước chân xa dần, cả ba bước lên lầu, có lẽ là đi tìm Kiều Vân Tranh trước.

Tiếc là Kiều Vân Tranh cũng không có ở trong phòng, bấy giờ anh đang ở tầng 5, bận rộn vắt máu cho Nữ bá tước.

Chẳng hiểu sao, chắc có lẽ là ảo giác nên Bạch Sanh chợt thấy sau lưng ớn lạnh.

Trong rất nhiều trường hợp, trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn khi mối nguy hiểm sắp đến.

Cô ấy căng thẳng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở ngọn đèn dầu trên tường đá.

Cô ấy vẫn chưa quên việc máu chảy ra từ vết nứt trên tường đá đêm hôm trước.

Nghĩ kỹ lại, hình như thi thể của những người bị phù thủy giết tối qua cũng đã vô cớ biến mất vào tối nay.

Họ bị nhét vào tường hay sao nhỉ?

— Bạch Sanh, em hãy nhớ kỹ, trong trò chơi tuyệt đối đừng bao giờ xem thường bất cứ chi tiết nào.

Cô ấy nhớ lại lời anh trai Bạch Tiêu đã nói, chợt bừng tỉnh, nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Giờ tất cả mọi người đều đã lên lầu rồi, nếu cô ấy hành động ở lầu dưới sẽ chẳng ai phát hiện ra được.

Vì qua cửa, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã phải gánh rủi ro cực lớn, dù sao cô ấy cũng phải làm gì đó, lỡ như có thể giúp được thì sao?

Hạ quyết tâm xong, cô ấy lập tức rời khỏi phòng, đi qua cầu thang gần nhất rồi chạy bước nhỏ tới tầng 1.

Cô ấy đi qua một vòng hành lang phải đi trước mỗi bữa ăn, mượn ánh sáng từ ngọn đèn để từ từ quan sát những bức tranh sơn dầu có phong cách kỳ dị kia.

Những bức tranh được treo ở đây sẽ không bao giờ rẻ tiền được.

Mỗi một thiếu nữ trong bức tranh, dù được bao quanh bởi những bông hoa, vẫn trông méo mó và sợ hãi, tựa như đang đối diện với lời kêu gọi của cái chết trong thầm lặng vậy.

Cô ấy cố nén sự bất an trong lòng, cắn răng tìm kiếm.

Cuối cùng, cô ấy dừng bước trước một bức tranh.

Thoạt nhìn phong cách của bức tranh đó có vẻ giống với những bức tranh sơn dầu khác, không hề khác biệt.

Nhưng nội dung thì lại rất đáng để nghiên cứu.

Thiếu nữ tóc đen, mặc váy đỏ đang quỳ bên cạnh tường đá, dưới chân bị hoa tulip đen phủ kín.

Cô ta hoảng sợ quay đầu nhìn ra tấm gương sau lưng.

Trong gương phản chiếu đôi mắt xanh như ngọc bích của cô ta, gương mặt xinh đẹp động lòng người, nhưng…

Nếu ghé tới gần hơn sẽ phát hiện có bóng dáng của một phù thủy áo đen khác mơ hồ lộ ra giữa làn sương trắng trong gương.

Khuôn mặt phù thủy không được rõ ràng lắm, nhưng có thể chắc chắn là mụ ta đang cười toe toét.

Bạch Sanh chợt rùng mình một cái, cô ấy khẽ cắn môi rồi giơ tay tháo bức tranh này xuống.

*

Nhóm ba người do tên mặt sẹo cầm đầu cạy cửa phòng Kiều Vân Tranh đầu tiên, phát hiện Kiều Vân Tranh không có ở đó thì hợp sức nhau lật tung cả căn phòng, vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Chúng vừa nghi ngờ vừa tức giận, vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục đi thẳng tới phòng Phó Lam Tự trên tầng 4.

Tất nhiên, Phó Lam Tự cũng chẳng thể ở đó được.

Nhưng chúng không thể nào ngờ rằng mình lại phát hiện ra thi thể trắng bệch chỉ mặc quần áo trong của quản gia William dưới giường.

Quản gia chết rồi ư? NPC chết sao?

Vậy rốt cuộc hai người kia đã đi đâu rồi?!

Tên mặt sẹo hùng hổ lao ra khỏi phòng, suýt chút đã đâm vào A Lục đang đứng ngoài cửa.

A Lục vốn chỉ tính tới quan sát tình hình một chút, kết quả là nhìn thấy nét mặt không ổn của hắn nên dự cảm chẳng lành dâng lên, cô ta vội vàng vòng qua hắn, chạy vào trong phòng.

Rõ ràng, ngay lúc nhìn thấy thi thể quản gia, cô ta đã lập tức biến sắc.

“Tên đó giả thành quản gia làm gì chứ? Lam Lam không hiến tế! Chúng ở trên tầng 5!” Cô ta vội vàng xoay người lại, nhanh chóng chạy lên lầu, “Chị mình đâu rồi? Chị mình vẫn chưa quay về!”

Cô ta luôn nói nhẹ cười duyên, ít khi nào mất bình tĩnh tới mức nói năng không lưu loát thế này.

Nhưng Tiểu Kim vẫn tổng hợp lại được trọng điểm.

“A Phấn, Lam Lam và tên kia đã lên tầng 5 hết, chúng ta cũng đi xem đi, cẩn thận đấy nhé.”

Tên mặt sẹo gật đầu đồng ý: “Ừm.”

Người đàn ông để ria mép không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng đã đi của A Lục.

Khi có người khác lao tới trước, dù là ai cũng sẽ trở nên dũng cảm hơn một chút, dám tham gia vào bất cứ cuộc vui nào, tựa như sẽ không có chuyện gì xui xẻo xảy đến với mình vậy.



A Lục vội vàng chạy lên tầng 5.

Cô ta chống hai tay trên gối th ở dốc, lúc cúi đầu xuống, ánh mắt chợt liếc thấy một chùm chìa khóa rơi cạnh cửa sắt.

Có người để quên ở đây sao?

Tục ngữ có câu quan tâm tắc loạn*, cô ta vội vã đi tìm bạn đồng hành nên chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cứ nhặt chìa khóa lên.

(*) Chuyện gì quan tâm tới nhiều ắt sẽ bị rối.

Lúc này đám mặt sẹo cũng đã đuổi tới, hai mắt Tiểu Kim sáng lên, ỷ mình có chỗ dựa nên vội chạy tới cướp chìa khóa rồi nhanh chóng mở cửa ra.

A Lục liếc xéo cô ta một cái.

“Cô nhìn cái gì?” Tên mặt sẹo hừ nhẹ, “Nó muốn mở thì phải cho nó mở, nếu tôi vui vẻ thì chắc cô cũng sống được thêm một lúc đấy.”

A Lục đi thẳng vào trong, cười khẩy mà chẳng buồn ngoảnh lại.

“Quý hóa quá cơ.”

Cả nhóm đi tới hành lang tầng 5, trong hành lang trống rỗng, nhiệt độ âm u lạnh lẽo, tràn ngập một mùi máu tanh tưởi.

Lạ ở chỗ là chẳng có ai ở đây, hiện trường cũng không có bất cứ dấu vết khả nghi gì.

Tiểu Kim nghiêng tai lắng nghe: “Anh ơi, hình như có tiếng nước.”

Người đàn ông để ria mép chỉ tới một chỗ cách đó không xa: “Cánh cửa đó không khóa, là phòng tắm nhỉ? Anh sẹo, tôi thật sự không dám đi đâu…”

Tên mặt sẹo nhìn gã đầy khinh bỉ: “Lá gan của anh như thế mà sao lên tới tận Vàng được hay vậy?”

Người đàn ông để ria mép cười gượng: “Thì… nằm không hưởng thắng lợi thôi, lúc nào cũng có quý nhân kéo tôi, ngài cũng là quý nhân của tôi đấy.”

“Hừ.”

Thế là tên mặt sẹo xung phong dẫn cả nhóm tới gần cánh cửa sắt khắc hoa khép hờ kia, tiếng nước càng lúc càng rõ ràng, hắn cúi người xuống, nhắm một bên mắt để nhìn vào khe cửa.

Tiểu Kim cũng ghé tới.

Dù chuyện nhìn lén phụ nữ tắm này bình thường chỉ có lưu manh bi3n thái làm, nhưng nhắc tới cũng khó tránh sẽ liên tưởng tới hướng ướt át.

Nhưng lần này lại là ngoại lệ.

Chỗ này thật sự là một căn phòng tắm, ánh sáng yếu ớt tỏ ra từ ngọn đèn trên vách tường chiếu sáng cái bồn tắm đá lớn có tạo hình như một đóa hoa tulip.

Váy ngủ bằng lụa đang được treo bên cạnh, mà người đang ở trong bồn tắm lúc này rõ ràng chẳng phải Nữ bá tước nghiêng nước nghiêng thành kia.

Người phụ nữ trong bồn tắm đưa lưng về phía cửa, mái tóc đen dài xõa xuống vai.

Họ không thấy được mặt của ả, nhưng cánh tay và phần lưng vốn căng tràn nõn nà nay đã trở nên nhăn nheo, tựa như vỏ cây khô, xỉn màu, chẳng còn chút bóng loáng nào.

Không chỉ có thế, thậm chí ả còn già đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tựa như sức sống đang từ từ mất đi.

Bên cạnh bồn tắm đang bày bốn thùng sắt, từ góc nhìn ngoài cửa sẽ không thấy được bên trong chứa gì.

Ai ngờ ngay sau đó, Nữ bá tước đột nhiên cầm lấy cái gáo gỗ trên kệ, múc một thứ chất lỏng màu đỏ từ trong thùng rồi xối xuống người mình.

“…”

Cuối cùng họ cũng đã hiểu mùi tanh nhàn nhạt kia từ đâu mà ra rồi.

Nữ bá tước đang tắm bằng máu tươi!

Họ trơ mắt ra nhìn, Nữ bá tước chậm rãi tắm hết bốn thùng máu, sau đó thả gáo gỗ xuống, nhã nhặn giơ tay lên đầu.

“Roẹt” một tiếng, móng tay ả đã lập tức dài ra và trở nên sắc bén, rạch một vết hở từ đỉnh đầu xuống, mạnh mẽ xé da của chính mình thành hai nửa.

Lớp da người dúm dó đã thấm đẫm máu, rất dễ dàng bong ra khỏi cơ thể ả, thay vào đó là một làn da mềm mại và trắng mịn như tuyết.

Ả đã lại trở về thành một người đẹp không chút tì vết.

Má, đây là Họa Bì phiên bản thời Trung cổ à!

Những người ngoài cửa đều nổi hết cả da gà, sau một lúc lâu vẫn không dám động đậy gì.

A Lục tái mét mặt mày, cô ta nhìn chằm chằm bốn thùng sắt đựng máu, ánh mắt từ từ tối sầm xuống.

Cô ta đoán được đó là máu của ai.

E là A Phấn đã không còn nữa rồi.

… Thế thì đừng ai hòng sống sót.

Lập tức, cô ta nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông để ria mép.

Người đàn ông để ria mép như cảm nhận được gì đó, vội liếc nhìn cô ta.

Ngay sau đó, cả hai cùng rút một con dao ăn từ trong tay áo ra, lưỡi dao sắc bén lóe lên trong ánh đèn.

Ngay lúc A Lục đâm dao vào lưng tên mặt sẹo, người đàn ông để ria mép cũng đâm thẳng dao vào sau gáy hắn.

Trong thế giới trò chơi tàn khốc này, chuyện phản nhau là bình thường, không bao giờ có đồng minh mãi mãi được.

Cạnh tranh quyết liệt như thế thì phải xử kẻ kiêu ngạo và mạnh mẽ nhất, đưa bản thân lên vị trí thống trị, đó mới là cách hay.

Vì thế người đàn ông để ria mép đã bí mật đồng ý kết thành đồng minh với A Phấn và A Lục.

Hai người nữ dù sao cũng ít uy hiếp hơn nhiều.

Mùi máu nồng nặc dâng lên, Tiểu Kim quay phắt đầu, con ngươi đột nhiên co lại, bỗng dưng hét lên một tiếng đầy giận dữ.

Cùng lúc đó, Nữ bá tước đang ngâm bồn tắm cũng âm u nhìn sang phía bên này.

*

Phó Lam Tự đã thử qua lần lượt những phòng ở tầng 5 với chìa khóa kia, ổ khóa đều không khớp nhau.

Chỉ có cánh cửa cuối cùng kia là chìa khóa có thể tra vào, đồng thời mở ra một cách trơn tru.

Sau cửa là một gian phòng chật hẹp, mặt đất rộng chưa tới nửa mét, cùng lắm chỉ đủ nhét hai người đứng bên trong thôi.

Một mùi chua ẩm ướt xộc thẳng tới, cô bước qua, vặn chốt cửa sổ, đẩy cánh cửa đối diện ra.

Gió đêm rét lạnh tràn vào, thổi tung mái tóc dài đang thả của cô.

Ở góc độ này có thể nhìn thấy được toàn cảnh lâu đài dưới ánh trăng, những bụi hoa tulip đen xếp chồng nhau tạo ra một vẻ đẹp cực kỳ u ám và ảm đạm.

Đúng lúc này, lâu đài lại gõ hai hồi chuông, chấn động tới mức tai Phó Lam Tự ong hết cả lên.

Cô nhận ra rằng cái đồng hồ đó đang gần ngay bên cạnh.

Cô tới gần bệ cửa sổ để xem xét, phát hiện bên dưới vẫn còn một sân thượng có thể đặt chân vào được, theo hướng sân thượng kéo dài có thể lờ mờ trong thấy hình dáng của cái đồng hồ.

Cô xắn tay áo, đang tính leo xuống bệ cửa sổ nhưng ai ngờ mới ló nửa người ra thì cánh tay đã bị ai đó từ đằng sau chụp lấy.

Phó Lam Tự cảnh giác quay đầu lại, thấy Kiều Vân Tranh đã đứng sau mình tự bao giờ, anh trở tay đóng cửa, cẩn thận khóa lại.

“Giao máu đi rồi à?”

“Giao rồi.” Anh thấp giọng nói, “Tôi nghi ngờ phù thủy đã ký sinh trong cơ thể Nữ bá tước, mà Nữ bá tước thật sự thì đã chết rất lâu rồi, vì thế cơ thể này mới không chịu nổi, phải nhờ phép thuật, tắm bằng máu tươi của thiếu nữ, nếu không sẽ già đi rất nhanh.”

Phó Lam Tự gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Em đang làm gì vậy?”

Cô chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cửa sổ này dẫn tới chuông đồng trong lâu đài, tôi đoán trong đồng hồ có giấu manh mối gì đó nên tính đi xem thử.”

“Em đợi ở đây đi, để tôi đi cho.”

Kiều Vân Tranh vỗ vai cô, sau đó chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, vững vàng đáp xuống sân thượng nhỏ hẹp.

Phó Lam Tự ném dây thừng mình đem theo cho anh: “Anh buộc vào eo đi, lỡ có chuyện gì thì tôi còn kéo anh lên được.”

Anh nhìn cô, khẽ bật cười.

“Ừ.”

Đồng hồ trong lâu đài đã cũ từ lâu, chẳng ai lau dọn, bên ngoài đã bị hoen gỉ rất nhiều.

Kim giờ và kim phút trong đồng hồ đều có màu đỏ như máu, lúc chuyển động sẽ phát ra tiếng “tách tách” nhỏ, ngay ở giữa là một bông hoa tulip đen, giữa hoa như ẩn giấu một con mắt khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Kiều Vân Tranh quỳ một chân trên đất, cẩn thận tìm kiếm bên dưới đồng hồ.

Ở đó có một cánh cửa nhỏ rất kín, xung quanh bị bịt kín bằng sáp đỏ, không có ổ khóa.

Anh lấy con dao ăn trong túi ra, dùng sắc cạo lớp sáp đỏ đi, sau đó xoay ngược cán dao, cạy cánh cửa kim loại ra.

Bên trong tối đen như mực, chỉ vừa đủ chứa một cánh tay.

Anh vươn tay lần mò bên trong, cuối cùng lấy ra được hai vật hình trụ tròn bằng sắt lớn bằng cánh tay trẻ con.

… Ai ngờ ngay khi anh cất hai vật sắt đó vào túi, trên tầng cao nhất bất chợt nổi lên một trận gió lớn, dường như có một sức mạnh vô hình đang muốn đẩy thẳng anh xuống mép sân thượng.

Chỉ còn một bước nữa là anh sẽ rơi xuống khỏi tầng 5.

Giữa thời khắc quan trọng, Phó Lam Tự đột nhiên ngửa ra sau, chống hai chân lên mặt tường rồi dùng hết sức kéo căng dây thừng, khó khăn lắm mới kéo anh từ mép sân thượng về được.

Sức mạnh kia vẫn hung hãn như thế, tiếng rít thê lương lanh lảnh quanh tai, mà sợi dây thừng nối giữa Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đã xuất hiện vết đứt càng lúc càng sâu.

Cơ thể Phó Lam Tự gần như đã tạo thành một góc 180 độ với mặt đất, sức ở chỗ eo của cô cũng đã đạt tới giới hạn tối đa.

Kiều Vân Tranh chống lại cơn gió mạnh kia, chật vật bước tới trước vài bước, một tay anh nắm dây thừng, tay kia lấy vật bằng sắt ra, dùng răng vặn mở cái nắp ở trên.

Một ngọn lửa màu đỏ kèm theo nhiệt độ nóng rực lập tức bùng lên trên đỉnh vật bằng sắt.

Tia sáng xua tan bóng tối xung quanh, rõ ràng cũng làm sức mạnh kia yếu đi, bức tường gió cản trước anh cũng từ từ tan biến.

Anh nhân cơ hội phóng tới bệ cửa sổ, nắm chặt bàn tay đang giơ ra của Phó Lam Tự, nhảy vào lại trong phòng.

“Em Lam, có sao đấy chứ?”

Phó Lam Tự xoa xoa cái lưng đau nhức, lắc đầu: “Không sao.”

“Em tránh xa tôi ra trước đi.” Kiều Vân Tranh nghiêng người tránh cô, “Chẳng biết thứ này là gì nữa, rất lạ, có thể làm em bị phỏng đấy.”

Phó Lam Tự lùi ra sau nửa bước, tiện thể lôi vật bằng sắt còn lại trong túi anh rồi cũng vặn nắp như vừa rồi.

Quả nhiên, lại một ngọn lửa nữa bùng lên, suýt chút đã đốt trụi tóc cô rồi.

Cô dùng tay kia vén mái tóc dài ra sau gáy, giơ ngọn đuốc kỳ lạ này lên rồi bình tĩnh nói: “Tôi còn nhớ trong truyền thuyết về Bloody Mary, bất cứ dị bản nào thì Nữ bá tước hoặc phù thủy vẫn sẽ bị lửa thiêu chết.”

Bởi vậy, lửa là đạo cụ quan trọng để diệt Boss trong cửa.

Kiều Vân Tranh khẽ gật đầu: “Thế thì đi thôi, chúng ta thử xem sao.”

Hai người mở cửa, bước vào hàng lang tầng 5.

… Sau đó trông thấy cảnh tượng đúng như họ suy đoán, ngoài Bạch Sanh ra, tất cả mọi người còn lại đều tụ tập ở đây.

Có vẻ đã xảy ra một trận hỗn chiến.

Trên người tên mặt sẹo bị đâm hai con dao, máu vẫn đang liên tục chảy ra ngoài, nhưng vì không trúng điểm yếu nên hắn vẫn ngoan cường bám trụ được.

Không chỉ không ngã xuống, thậm chí hắn còn đang đánh nhau với người đàn ông để ria mép, mặt mũi cực kỳ dữ tợn như thể muốn chết chung vậy.

“Khốn kiếp, dám đánh lén ông mày hả? Tao kéo mày xuống địa ngục chung luôn!”

Tiểu Kim thì như đang phát điên đuổi theo A Lục, nhưng rõ ràng sức chiến đấu của cô ta kém hơn A Lục nhiều, chẳng mấy chốc đã bị A Lục vặn tay, ném một cú qua vai.

A Lục đang bóp cổ cô ta, trong lúc vô tình ngẩng đầu lại lên phát hiện Phó Lam Tự đang đứng gần đó.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đẹp đẽ của A Lục từ từ đỏ bừng, tràn đầy sát khí.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chị tao đâu?”

“Cô gái tối hôm đầu tiên ở đâu thì chị của cô ở ngay đó.”

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay tới chảy máu, A Lục không kiềm chế được mà run lên bần bật, cô ta hung tợn đẩy Tiểu Kim sang một bên, đứng phắt dậy, hai mắt trợn trừng.

“Mày giết chị tao, thế thì tao sẽ chôn mày chung mồ!”

“Hai chị em mấy cô đều là người giỏi, tôi rất tiếc.” Phó Lam Tự bình tĩnh nói, “Nhưng đổi lại, tôi không nghĩ mấy người sẽ tha cho tôi một con đường sống, vốn dĩ tối nay hai người cũng đã muốn bắt tôi chết rồi mà, không phải sao?”

“…”

“Quy tắc trò chơi là kẻ phù hợp mới có thể sống sót, tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi thôi.”

Ai cũng muốn thắng, cũng muốn cố gắng sống sót hết.

Ai cũng đúng, chỉ có hệ thống là sai.

Thế mà người chơi lại phải gánh chịu hậu quả.

Đó là những người đã may mắn sống sót trong thế giới thực nhưng phải chịu khổ trong lúc xuyên việt.

Tiểu Kim ngồi bệt trên đất chẳng hề có tâm trạng nghe họ nói gì, cô ta ch ảy nước mắt một lát, bấy giờ mới chợt nhận ra phải nhanh chóng quay lại giúp tên mặt sẹo, ai ngờ mới bò dậy đã nghe tên mặt sẹo rống lên.

“Đừng tới đây!”

Tiếng rống này khiến tất cả mọi người đều phải nhìn về phía hắn —

Chẳng biết từ khi nào, Nữ bá tước trong bộ đồ ngủ đã thản nhiên bước ra khỏi phòng tắm.

Trên làn da trắng nõn của đôi chân trần vẫn còn vương lại vết máu đỏ tươi chưa kịp khô, tựa như hoa mai trên nền tuyết, đẹp tuyệt trần.

Ả đứng đó, cúi đầu nhìn tên mặt sẹo và người đàn ông để ria mép đang giằng co nhau chằm chằm, sau một lúc lâu mới chậm rãi giơ tay lên.

Mỗi một móng tay dài của ả đều lộ ra ánh sáng âm u, trông sắc bén hơn cả dao găm.

Tiểu Kim hét lớn: “Anh ơi! Anh mau chạy đi!”

Người đàn ông để ria mép luống cuống, gã liều mạng muốn đẩy tên mặt sẹo ra để chạy trốn, nhưng cánh tay của tên mặt sẹo lại như bị khóa lại, ôm chặt gã chẳng chịu buông.

Tên mặt sẹo cười điên cuồng: “Hay, hay lắm! Chết chung đi! Con chó mày không xứng để sống!”

Móng tay của Nữ bá tước lập tức hạ xuống, thậm chí không cho người đàn ông để ria mép có cơ hội kêu lên mà đã chém xuống cơ thể cả hai.

Năm vết thương máu me đầm đìa chạy dọc từ đỉnh đầu tới phần bụng, sâu đủ thấy xương, y hệt với những người chơi nam chết bởi nghi thức trong gương tối qua.

Tiểu Kim hét lên một tiếng thảm thiết, tiếng kêu của cô ta khiến Nữ bá tước hứng thú, ả bước qua thi thể của tên mặt sẹo và người đàn ông để ria mép, lần tới phía cô ta.

Có lẽ vì đau buồn và sợ hãi nên hai chân cô ta như nhũn ra, chẳng chạy nổi nữa.

Kết quả là ngay khi Nữ bá tước muốn ra tay với Tiểu Kim, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã cùng nhau lấy ngọn đuốc giấu sau lưng ra, ném tới phía Nữ bá tước từ một khoảng cách rất xa.

Vật bằng sắt vô tri rơi xuống dưới chân Nữ bá tước, ngọn lửa chạm vào sàn nhà bằng gỗ, lập tức bùng lên như có thêm gió hỗ trợ, nhanh chóng lan ra xung quanh.

Tường lửa nóng rực ngăn cách Nữ bá tước với tất cả mọi người, Nữ bá tước chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết, như tiếng gầm của một con thú bị thương vậy.

A Lục phản ứng rất nhanh, cô ta quay phắt người lại, không hề do dự mà đẩy Tiểu Kim vào trong tường lửa.

Trước khi Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đuổi tới kịp, cô ta dùng vận tốc chạy nước rút 100m để lao ra khỏi cửa sắt, đồng thời trở tay chặn cửa lại, nhốt hai người ở bên trong.

Cô ta muốn thiêu sống họ.

Ánh mắt thường ngày dịu dàng của Kiều Vân Tranh lúc này tràn ngập sự lạnh lùng, anh phi lên đá thẳng vào cửa sắt một cái với sức mạnh cực lớn, dù A Lục có dùng trọng lượng toàn thân để đè lên cửa cũng không thể chịu nổi.

Cửa bị phá tan, cô ta trượt chân ngã ra sau, lăn thẳng xuống dưới dọc theo cầu thang uốn lượn, ngã nặng quá nên sau một lúc lâu vẫn chưa thể bò dậy nổi.

Phó Lam Tự quay đầu lại, mơ hồ trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nữ bá tước đang chìm trong lửa đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

Giữa làn khói đen, ả lập tức uể oải cúi xuống, lặng lẽ nằm xuống đất, dường như có một cái bóng khác đang cố gắng tách ra khỏi cơ thể của ả.

“… Là phù thủy trong gương.” Phó Lam Tự dứt khoát đẩy vai Kiều Vân Tranh, “Đi thôi!”

Hai người băng qua cửa sắt, vòng qua A Lục đang bị gãy xuống dưới cầu thang rồi sải bước chạy nhanh xuống tầng dưới.

Lúc rẽ vào góc, Phó Lam Tự lại nhìn A Lục lần nữa.

Kiều Vân Tranh phát hiện ra chi tiết này nên nắm lấy tay cô, kéo cô tới gần mình thêm vài bước nữa.

“Em Lam à, em vẫn cứ mềm lòng nhỉ.” Anh dịu giọng nói, “Nếu ở thế giới thực, có lẽ hai người sẽ trở thành bạn bè, nhưng trong thế giới game này, ngoài thắng thua ra thì là sống chết, em không nên như thế đâu.”

Đúng vậy, dù cô đã xuyên việt bảy năm ròng, thường xuyên thấy rất nhiều thù hận và sự phản bội, nhưng vẫn sẽ có đôi lúc cảm thấy chua xót.

Những người này vốn dĩ không cần phải như thế.

Nếu không phải bất đắc dĩ thì làm vậy để chi.

Phó Lam Tự nhìn sang chỗ khác, đi theo bước chân Kiều Vân Tranh, chạy thẳng tới phòng tầng 4.

Ai ngờ Bạch Sanh lại không có trong phòng.

“Cô ấy xuống lầu rồi ư?”

“Chắc thế rồi.” Kiều Vân Tranh ngẩng đầu lên, nghiêm mặt, “… Em nghe kìa, hình như có gì đó không ổn.”

Xung quanh là tiếng khóc và tiếng cười bén nhọn xen lẫn vào nhau, càng lúc càng mãnh liệt, tựa như đang kết thành một cái lồ ng kín không thể xuyên thủng, che hết cả trời vậy.

Âm thanh đó phát ra từng mọi vách tường, dường như có vô số bàn tay đang đập vào tường một cách điên cuồng, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm.

Cảm giác bí bách vô hình khiến người ta khó thở, Phó Lam Tự chợt có linh cảm:

Những thứ bị xây vào trong tường kia muốn được tự do.

Cùng lúc đó, linh hồn phù thủy thoát ra khỏi thể xác Nữ bá tước cuối cùng cũng xuất hiện ở cuối hành lang.

Phù thủy đang trong trạng thái bán trong suốt, ả vẫn mặc áo choàng đen, tay áo không gió mà vẫn tung bay, gương mặt trắng bệch, con mắt đen trống rỗng đáng sợ, cái miệng to như chậu máu há ra, hai hàm răng lởm chởm trông đang cực kỳ phẫn nộ.

Trên móng tay ả vẫn đang nhỏ máu, có lẽ đó là máu của A Lục.

Tốc độ di chuyển của ả tương đương với dịch chuyển tức thời, trong nháy mắt đã tới gần chỗ hai người đang đứng.

Có thể tưởng tượng được hậu quả nếu bị ả bắt được là gì.

Lúc này chẳng khác gì một cuộc chạy đua với cái chết hết.

Hai người điên cuồng chạy mà chẳng kịp quay đầu, lúc tới gần hàng lang tầng 3, Phó Lam Tự lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Một cơn ớn lạnh bất chợt dâng lên trong lòng.

“Kiều Vân Tranh, chỗ đó…”

Thậm chí là cô còn chưa kịp nói xong.

Âm thanh đinh tai nhức óc của sự sụp đổ như tiếng sấm vang lên, lập tức vang vọng khắp cả lâu đài.

Những bức tường nhỏ lần lượt vỡ tan, từ đó, sau ngần ấy năm, những thi thể chất thành đống bị xây trong bức tường đã được nhìn thấy màn đêm ở lâu đài lần nữa.

Bóng ma đen như mực thoát khỏi xương cốt phát ra tiếng gào rú thảm thiết, chen chúc nhau lao thẳng tới phía phù thủy.

Truy hồn đoạt mệnh.

Vết nứt trên mặt đất càng lúc càng dày đặc cho tới khi hoàn toàn sụp đổ, nhưng bên dưới không phải vực sâu vô tận mà là một dòng sông máu chảy xiết.

Máu tươi như thủy triều không ngừng ập vào bờ, chỉ trong chốc lát đã ngập tới cổ Phó Lam Tự.

Phó Lam Tự mơ hồ nghe tiếng Kiều Vân Tranh lo lắng gọi mình, nhưng cô không đáp lại được, người cô đã chìm trong biển máu và bị cuốn xuống cầu thang.

Cô hít một hơi thật sâu, chui thẳng xuống nước, dựa vào độ nhạy bén của mình với phương hướng để liều mạng bơi tới trước.

Cô có thể cảm giác được, phù thủy và đoàn quân oán linh đang càng lúc càng tới gần.

… Anh ấy có theo kịp không nhỉ?

Lạ thật, đó là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô ngay trong khoảnh khắc gần như hết oxy.

Sau đó, lúc cô khó khăn lắm mới trồi lên mặt nước, miễn cưỡng hít vào một hơi lại chợt thấy trước mặt lóe lên một ánh sáng vàng, tựa như là một khu vực an toàn được tách riêng ra vậy.

Cô bị sóng máu hất lên cao, sau đó nặng nề rơi vào khu được ánh sáng vàng bao quanh, vừa đúng nằm hẳn xuống một người nào đó.

“Ối! Lam Lam, cậu không sao đấy chứ? Làm tớ sợ chết mất thôi!”

Phó Lam Tự trở mình, lập tức ngẩng đầu lên: “Sanh Sanh?”

Bạch Sanh quỳ trên đất, cầm bức tranh lấy được từ hành lang tầng 1, đang dùng hai tay nâng bức tranh trên đầu như giơ tấm khiên bảo vệ tính mạng mình.

Đạo cụ có hiệu lực rồi, chỗ nào cô ấy đứng sẽ không bị sông máu ảnh hưởng, vẫn sẽ là đất liền.

“Lam Lam, anh Kiều đâu?”

Phó Lam Tự lau máu trên mặt, nhanh chóng xác định được Kiều Vân Tranh cách đó không xa.

Ngay khi bóng dáng Kiều Vân Tranh xuất hiện trong sông máu, cô cũng nhìn thấy phù thủy đang giơ móng vuốt về phía anh.

Oán linh đen như mực rất nhanh sẽ nuốt chửng anh.

Cô dứt khoát giật lấy khung tranh từ tay Bạch Sanh, dùng khung tranh như boomerang, ra hết sức ném tới phía phù thủy.

Khung tranh xuyên qua những cơn sóng máu đang dâng trào rồi bất chợt lóe lên hào quang sáng ngời, ánh sáng đi tới đâu, oán linh đều sợ hãi rút lui.

Ngay sau đó, linh hồn của Nữ bá tước đã xuất hiện trước mặt phù thủy trong một bộ váy đỏ thướt tha.

Là Nữ bá tước thật sự.

Trong tay Nữ bá tước đang cầm một đóa hồng đỏ tươi.

Dường như cô ta xoay đầu lại, mỉm cười quyến rũ với Bạch Sanh rồi nhã nhặn giơ tay lên, đâm thẳng nhành hoa vào trái tim phù thủy.

Cuối cùng cũng đã được giải thoát sau bao nhiêu năm bị giam trong bức tranh sơn dầu không thấy ánh mặt trời rồi.

Mỗi một chiếc gai nhọn trên nhành hoa đều biến thành dây leo sắc bén, chúng đan vào nhau, quấn chặt lấy phù thủy.

Phù thủy hét lên thảm thiết, lâu đài gần như đã sụp đổ hoàn toàn đổ đá nặng xuống đầu ả, b ắn ra máu tươi tung tóe.

Phó Lam Tự kéo Kiều Vân Tranh một cái, cùng với Bạch Sanh, cả ba nhanh chóng chạy tới phía cổng chính lâu đài.

Ở đó, khóa sắt đã rơi xuống, ánh trăng lọt qua khe hở.

Tulip đen khô héo, khóm bụi gai xung quanh lâu đài cũng bắt đầu tan biến dần.

Ngay khi cô chạm vào cánh cổng, mặt dây chuyền trên cổ sáng lên, vang lên tiếng giọt nước rơi rất khẽ.

Đã qua cửa.
Bình Luận (0)
Comment