Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 28

Mới vừa khai giảng không lâu, thầy chủ nhiệm đề cử Cố Dương và Đào Tử An cùng nhau chuẩn bị thi đua, giáo viên cho bọn họ không ít đề thi thử.

Trường học của bọn họ được xem là một trong những trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, nhưng nếu muốn tham gia giải toán học toàn quốc, không phải chuyện đơn giản như vậy, mấy lần thi đều xếp hạng thấp, trường học rất không cam tâm.

Lần này, có đại học bá Đào Tử An, lại có học sinh giỏi toán như Cố Dương, trường học tự tin hơn mấy phần.

Vào giữa tháng chín, Cố Dương bị thầy giáo và Đào Tử An huấn luyện một trận, tham gia giải toán học, cũng được chọn vào vòng bán kết, mười người được chọn, cuối cùng còn lại chỉ có ba người, trong đó có Cố Dương và Đào Tử An.

Chủ nhiệm hết sức cao hứng, vội vã chuẩn bị nhiều đề thi đa dạng để làm thử, tranh thủ đoạt giải nhất sau đó tham gia giải toán học mùa đông.

Cho nên ba người họ, ngoài việc học tập trên trường với bạn học cùng lớp, còn phải nỗ lực thi đua huấn luyện chuyên môn. Cứ như vậy, tất cả mọi người cảm thấy tiến độ học tập của họ nhất định sẽ bị thụt lùi, thành tích thi tháng lần sau bị tụt hạng là chuyện rất bình thường, giáo viên chủ nhiệm cũng an ủi bọn bọ, hỗ trợ điều chỉnh tâm thái.

Đến khi có kết quả, mấy học sinh không bị ảnh hưởng tinh thần, vẫn thi đua tốt như trước kia. Lần này trái lại giáo viên còn lo lắng hơn, cảm thấy học sinh tự đề ra yêu cầu quá cao cho bản thân, thức đêm học tập, còn cố ý gọi bọn họ tới văn phòng nói chuyện.

Lúc nói chuyện, mới phát hiện mấy học sinh này đã tự học xong sách giáo khoa cấp ba, coi như hiện tại trực tiếp tập trung ôn tập vào lớp 12, cũng có thể nhảy lớp.

Giáo viên chủ nhiệm là người lớn, cũng không khỏi ngưỡng mộ.

Ba người đều lấy tư cách tham gia, chuẩn bị tham gia giải toán học mùa đông toàn quốc. Trường học tràn đầy mong đợi, càng giúp giáo viên có thêm kinh nghiệm phong phú để giảng dạy và huấn luyện.

Vì vậy, trong phòng học thường thường không thấy bóng người họ. Một tốp học sinh vốn học tập nghiêm túc, đang nhìn Đào Tử An và Cố Dương không cần nghe giảng cũng có thể thi tốt như vậy, bọn họ bị kích thích, thấy được người thông minh còn nỗ lực hơn bản thân, càng vùi đầu chăm chỉ học tập, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí học tập trong lớp còn sôi nổi hơn trước đây. Thầy giáo rất vui mừng.

Cố Dương và Đào Tử An sóng vai cùng đi đến phòng học khác, lớp huấn luyện, thảo luận đề bài vừa làm.

Lúc này, cách đó không xa có mấy nam sinh đi ra, kề vai sát cánh.

Ban đầu Cố Dương không để ý, nhưng liếc mắt nhìn sang một cái, mới phát hiện là Cố Hưng Huy.

Gã bị mấy nam sinh kia kẹp ở giữa, không phải khuôn mặt bình thường cùng nhau chơi đùa, hơn nữa vẻ mặt của Cố Hưng Huy có chút quái lạ, tựa như rất không tình nguyện đi cùng, khom lưng, co rúm lại, miễn cưỡng cười phụ hoạ.

Đối diện tầm mắt, cả người Cố Hưng Huy cứng đờ.

Dùng quan hệ giữa bọn họ, gật đầu chào hỏi cũng không cần thiết, Cố Hưng Huy trong tình trạng gì, Cố Dương cũng không thèm để ý, không nhìn thẳng, quay người rời đi cùng Đào Tử An.

Bởi vì Cố Dương làm thủ tục học ngoại trú, theo lý mà nói, nên trả hết đồ, rút tiền thuê về. Nhưng Lục Ngôn không làm thủ tục rút, vẫn bảo lưu đồ đạc giường chiếu như trước, để Cố Dương ngủ trưa. Ban đầu Lục Ngôn còn muốn mua nhà bên cạnh trường học, nhưng đáng tiếc bị Cố Dương bác bỏ.

Trong trường tiến hành huấn luyện thi đua, về đến nhà, Cố Dương cũng không thư giãn, tiếp tục nghiêm túc làm bài.

Thấy thế nào cũng là một đứa trẻ con ngoan trò giỏi.

Lục Ngôn bén nhạy cảm giác được thái độ Cố Dương không đúng, lúc thường nói chuyện cũng có thể nhận ra một chút. Cố Dương nói Đào Tử An rất thông minh thiên phú, rất lợi hại, còn cho là mình có thể tham gia chung kết toán học toàn quốc, với lại thành tích tốt lúc thường đều là do mình may mắn. Không phải khiêm tốn, mà là cậu thật sự cho là như thế.

Lục Ngôn nhíu mày, không nhìn nổi Cố Dương tự ti thế nữa, nghĩ đến việc này, nhất định là từ nhỏ bị cái người gọi là bác và anh họ kia khinh thường, dẫn đến mất tự tin như bây giờ

Lục Ngôn từ trước đến giờ cưng chiều Cố Dương, cưng đến cỡ nào? Mặc dù Cố Dương nói mình không tốt, Lục Ngôn cũng không cho phép.

Vì vậy, Lục Ngôn bật chế độ không dùng não.

Chỉ cần Cố Dương làm gì, hắn đều sẽ nắm lấy tất cả cơ hội khen ngợi hết lời.

"Dương Dương nghĩ được phương pháp này luôn à? Quá thông minh."

"Dương Dương hát thật dễ nghe, còn hát hay hơn ca sĩ chuyên nghiệp."

"Dương Dương gắp sườn xào chua ngọt ăn cũng cực kỳ ngon."

...

Những điều như vậy, nhiều không kể xiết.

Cố Dương bị hắn thổi phồng đến mức vô cùng xấu hổ, thiếu chút nữa vừa nhìn thấy hắn đã muốn bỏ chạy. Hơn nữa mà nói, gắp sườn xào chua ngọt tính là gì? Cũng không phải cậu nấu, cậu chỉ gắp lên rồi bỏ vào chén Lục Ngôn thôi mà!

Cố Dương đỏ mặt lên, muốn Lục Ngôn đừng khen cậu nữa, quá khoa trương, mỗi lần như vậy, biểu hiện trên mặt Lục Ngôn hết sức chân thành, giống như từ trong đáy lòng đã nghĩ như thế, làm cho cậu không tiện nói gì. Hơn nữa, bị Lục Ngôn khen, hơi xấu hổ, nhưng lại không phải không thừa nhận, thật ra trong lòng rất vui vẻ, có chút đắc ý. Ai không thích nghe người khác khen mình đâu?

Cố Dương không phát hiện, Lục Ngôn khen hơn nhiều, thực sự cậu đã trở nên tự tin không ít, thẳng lưng ưỡn ngực, kiên cường tuấn tú, không mất bình tĩnh mà mỉm cười, khác nào một gốc cây tùng bách thẳng tắp, tản ra hào quang chỉ thuộc về riêng cậu.

Trong lúc đó, đương nhiên Cố Dương cũng luôn luôn chú ý đến chấn thương ở chân Lục Ngôn, tự hỏi làm sao khuyên hắn thật hiệu quả, mà không kích thích đến chuyện mẫn cảm của bệnh nhân.

Vào lúc này, Ôn thúc cho cậu ý kiến.

"Thái độ nhất định phải cứng rắn."

Cố Dương hơi mờ mịt: "Dạ?"

Không phải nên khuyên bảo nhẹ nhàng, để không khiến bệnh nhân càng thêm chống cự sao?

Vẻ mặt Ôn thúc rất nghiêm túc, cẩn thận giải thích: "Bởi vì cha mẹ thiếu gia đã mất, không ai quản cậu ấy, luôn toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, quên ăn cơm là chuyện thường, bởi vậy thường bị đau dạ dày. Bây giờ bị chấn thương cũng thế, bác sĩ kê đơn cấp thuốc cũng không uống đúng chỉ định. Thiếu gia rất cố chấp, nhẹ nhàng khuyên nhủ rất vô dụng, phải là người thân cận bắt ép, cậu ấy mới nghe một chút."

Cố Dương hơi do dự, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm của Ôn thúc, cậu vẫn gật đầu một cái, quyết định dùng ý kiến mà Ôn thúc đưa ra.

Vì vậy.

Cố Dương nghiêm túc gõ gõ cửa phòng Lục Ngôn với gương mặt nhỏ nhắn, đi vào.

Lúc này, Lục Ngôn mới vừa tắm rửa xong không bao lâu, tóc tai còn ướt, mặc áo ngủ ngồi trên giường, cổ áo hơi mở, lộ ra cơ ngực rắn chắc, cực kỳ gợi cảm.

Cố Dương trước khi tới, đã nhìn gương luyện tập nhiều lần, nhất định phải dữ dằn, dáng vẻ thật nghiêm khắc, để Lục Ngôn ngoan ngoãn nghe lời.

"Lục tiên sinh, uống thuốc không?"

Cố Dương đi đến bên mép giường, nhìn Lục Ngôn từ trên cao xuống, mím môi chất vấn, tự cho là mình như vậy rất có khí thế. Nhưng rơi vào trong mắt Lục Ngôn, là một dáng vẻ hoàn toàn khác.

Cố Dương cũng mới vừa tắm xong, mái tóc ướt nhẹp mới sấy qua còn xoã xuống, đỉnh đầu nhếch lên một nhúm tóc nhỏ, đuôi tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt tròn xoe giả vờ dữ dằn nhìn chằm chằm người khác, lại như chó con gào gừ gào gừ, đáng yêu đến nỗi không ra cái gì.

Mỗi mũi tên vô hình đâm vào ngực Lục Ngôn, bị đáng yêu làm nghẹt thở.

Vào lúc này, đừng nói Cố Dương kêu hắn uống thuốc khỏi bệnh, nói hắn uống thuốc độc, khả năng hắn cũng không do dự mà uống, hoàn toàn bị váng đầu —— được được được, em nói cái gì cũng tốt, đều nghe em đều nghe em.

Lục Ngôn nỗ lực đè xuống khóe miệng đang nhếch lên, kìm nén hưng phấn, giả vờ mâu thuẫn nói: "... À, uống rồi."

Cố Dương hiển nhiên không tin, xoè bàn tay ra trước mặt hắn, "Đưa thuốc đây, để em xem một chút."

Lục Ngôn môi mỏng khẽ nhếch, lạnh nhạt nói: "Trong ngăn kéo."

Cố Dương lấy thuốc, dựa theo yêu cầu liều lượng, mỗi một loại lấy một hai viên, đặt lòng bàn tay, cầm một cốc nước tới, dữ dằn nói: "Ngoan ngoãn uống thuốc."

Lục Ngôn nhìn những viên thuốc trong lòng bàn tay cậu, mi mắt run rẩy, thoạt nhìn thật sự rất không tình nguyện uống thuốc, mà Cố Dương cũng không thể nghĩ đến, đó là Lục Ngôn đang cao hứng đến độ phát run.

Cảm giác được Dương Dương chăm sóc! Thật là làm cho người ta trầm mê!

Lục Ngôn nắm chặt lấy bàn tay cậu, tựa như muốn trực tiếp uống thuốc. Cố Dương đột nhiên cảm giác có điểm không đúng, theo bản năng rụt lại, mà vừa muốn phối hợp với Lục Ngôn, không cần để ý đến chi tiết nhỏ, lỡ như hắn không chịu uống nữa thì làm sao bây giờ.

Cố Dương chỉ nhìn kỹ Lục Ngôn cúi đầu uống thuốc, cầm cốc nước uống hai ngụm, cuống họng khẽ lăn, nuốt thuốc xuống.

Cố Dương nhìn, lỗ tai không hiểu sao lại khá nóng, vừa nãy hắn cầm lấy tay cậu, ngón tay co ro, đụng phải lòng bàn tay hơi ướt át, có hơi ngứa ngáy.

Thuốc uống xong rồi, tiếp đến là xoa thuốc.

Cố Dương lại một nữa làm mặt dữ dằn đưa thuốc mỡ, nói: "Thuốc mỡ cũng không thể quên."

Nói xong, nghĩ lại hình như ngữ khí của mình hơi không được tốt, sẽ khiến hắn phản cảm chống cự, nhẹ nhàng bổ sung một câu, "Ngoan một chút."

Vai Lục Ngôn run lên, che lấp biểu tình thực sự khó có thể hình dung, chạy trên con đường biến thái hết tốc lực.

Lục Ngôn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dương chậm rãi nói: "Dương Dương giúp tôi xoa thuốc sao?"

Cố Dương sững sờ, không biết làm sao, dưới cái nhìn của hắn, mặt bắt đầu đỏ lên, nhanh chóng lùi về sau một bước, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc nói: "Em nhìn anh xoa."

Lục Ngôn rũ mắt, hơi thất vọng, sau đó... Dứt khoát cởi áo choàng, thản nhiên lộ ra lồng ngực tinh tráng, cơ bụng săn chắc.

Cố Dương bối rối, hoang mang nói: "... Anh, anh anh sao tự dưng lại cởi quần áo?!"

Chờ đến khi Lục Ngôn lộ cả lưng, gương mặt đỏ ửng của Cố Dương trong nháy mắt đã tản đi, thậm chí hơi trắng bệch, không tự chủ hít vào một ngụm khí lạnh, dùng sức cắn môi.

Trên lưng Lục Ngôn có một vết thương rất sâu, một đường thật dài, gần như muốn cắt rời tấm lưng cường tráng của hắn thành hai nửa, bên cạnh cũng có không ít vết sẹo nhỏ, vẫn còn màu hồng nhạt, đối lập với màu da của hắn.

Cố Dương chỉ nhìn như vậy, cũng cảm thấy đau, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, lúc đó tại sao Lục Ngôn lại bị thương.

Lục Ngôn cảm giác người phía sau an tĩnh dị thường, quay đầu lại nhìn sang, đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Cố Dương, dáng vẻ đau lòng khó chịu. Lúc này, Lục Ngôn hối hận rồi, vốn chỉ muốn xem dáng vẻ lúc Cố Dương quản hắn thế nào, nhưng nhìn thấy Cố Dương đau lòng, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, đột nhiên không muốn làm vậy nữa.

Lục Ngôn thả thuốc mỡ xuống, nghĩ xem nói dối Cố Dương rằng vết thương thế kia cũng chỉ là nhìn đáng sợ mà thôi, thực ra không có gì, hai ngày nữa tốt rồi, thuốc mỡ này bôi hay không cũng không vấn đề gì.

Nhưng hắn vừa mới thả thuốc mỡ xuống, Cố Dương lập tức dữ dằn mà nhào tới, vươn tay cướp thuốc trong tay hắn, gấp đến độ lúng túng nói: "Không được không xoa!"

Lục Ngôn sửng sốt, không phản ứng lại, cũng quên mất. Cố Dương cứ như vậy nhào vào trong lồng ngực hắn, một tay đè vai hắn, một tay khác ôm hắn cướp thuốc mỡ trong tay.

Một giây sau, Cố Dương phát hiện mình lại áp vào đùi Lục Ngôn, sợ làm vết thương của hắn càng nặng thêm, nhanh chóng lùi đầu gối, cũng bởi vì vậy, trong nháy mắt biến thành mặt đối mặt, khóa ngồi trên đùi Lục Ngôn... càng kỳ lạ.

Bầu không khí có hơi....

Cố Dương lấy lại tinh thần, xấu hổ cực kỳ, cả người cứng ngắc, chỉ muốn nhanh chóng nhảy xuống đất, kéo dài khoảng cách ám muội này, nhưng cậu vừa mới động đậy, Lục Ngôn đột nhiên đè cậu xuống, âm thanh khàn khàn trầm thấp, như đang đè nén, "... Chớ lộn xộn."

Cố Dương lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện có cái gì không đúng...

Sau đó, cả khuôn mặt đỏ lên.

Lưu manh này!!!

Cố Dương bất động mới là lạ, quả thực nóng mông rồi, nhanh chóng nhảy xuống đất, còn vội mang dép lê lạch cạch lạch cạch chạy trốn tới cạnh cửa, dùng sức vặt nắm cửa, đỏ mặt, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Ngôn.

Lục Ngôn có chút bất ngờ, "Sao không đi?"

Cố Dương nhìn chằm chằm hắn, biểu tình kiên định, đôi mắt đen láy mở lớn không chớp lấy một lần, nói: "Em muốn giám sát anh xoa thuốc."

Lục Ngôn sững sờ, lập tức cười cong mắt, cao hứng chưa từng thấy.

Dương Dương quá đáng yêu.

Khiến người không thể cam lòng buông tay?

_______

Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Nhìn chăm chú —— (个_个)

Lục Ngôn (che ngực): Thật đáng yêu!
Bình Luận (0)
Comment