Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 29

Nhìn chằm chằm giám sát Lục Ngôn uống thuốc đến xoa thuốc xong, dữ dằn ra lệnh hắn nhất định làm phục hồi chức năng đúng hạn, sau khi nhìn thấy hắn ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng Cố Dương mới về phòng của mình.

Chỉ có điều, trên đường về phòng, không còn ngầu nổi nữa.

Cậu hận không thể vo mình thành quả bóng, bay về phòng, nhào lên giường, vùi mặt vào trong gối, trong đầu vẫn còn chiếu lại 360 góc độ thân hình Lục Ngôn, vóc người gợi cảm khiến người khác không dời mắt được.

Cố Dương chui vào trong chăn a a a a a la hét một hồi, kích thích quá lớn, gần như đã điên mất rồi.

Cậu mới vừa rồi còn bất ngờ ngồi trên đùi Lục Ngôn!

Nghĩ tới đây, Cố Dương nửa quỳ ngồi trên giường, dùng đầu đập xuống gối. Quá gần rồi! Tư thế cũng rất mắc cỡ!

Nhưng vì muốn xác định Lục Ngôn ngoan ngoãn xoa thuốc, cậu nhất định phải ngồi xổm canh giữ ở cửa, chờ hắn xoa xong, độ xấu hổ của Cố Dương cũng tăng mạnh, mà càng xấu hổ, trên mặt cũng phải giả vờ như không có chuyện gì, nghiêm mặt, lỗ tai đỏ đến mức tụ máu, lãnh khốc nói: "Nhớ uống thuốc xoa thuốc đúng hạn, mỗi ngày em sẽ tới kiểm tra."

Sau đó, cũng không chờ Lục Ngôn đáp lại, cậu liền quay đầu chạy.

Nếu không chạy, cậu sợ chân mình sẽ run đến nỗi không đứng lên được!

Cố Dương ôm gối lăn hai vòng, nằm lỳ trên giường thiếu chút nữa đụng vào con gấu trên đầu, là Lục Ngôn đặt chỗ này. Cố Dương chớp mắt, vươn tay ôm con gấu vào trong ngực, lăn thêm vài vòng, như mèo con xù lông.

Cố Dương ôm gấu bông, kích động hồi lâu, bởi vì hơi mệt mỏi, từ từ chui vào chăn, co lại thành một đoàn, ngủ mất.

Trong giấc mơ, cậu nhớ lại đời trước.

Khi vừa bắt đầu, Cố Dương như một con búp bê không biết suy nghĩ, mặc cho Lục Ngôn thao túng, cho cậu học đàn dương cầm, học thư pháp, cậu đều không từ chối, rất biết điều, nói gì thì làm cái đó. Lục Ngôn nóng lòng dạy cho cậu biết tất cả, trong lúc vô tình, Cố Dương làm những việc này, trong đôi mắt không gợn sóng.

Lục Ngôn mời chuyên gia tâm lý nổi tiếng về, tiến hành điều trị tâm lý cho cậu, dần dần, trên mặt Cố Dương xuất hiện nụ cười nhiều hơn, đồng thời, cũng rất buồn bực, một người xa lạ, tại sao Lục Ngôn lại đối xử tốt với cậu đến vậy.

Cậu bắt đầu lén lút quan sát Lục Ngôn, tò mò về Lục Ngôn, cũng rất cảm kích, muốn làm chuyện gì đó báo đáp hắn. Cố Dương coi mình che đậy rất khá, nhưng thực tế đều bị Lục Ngôn phát hiện, Lục Ngôn còn đặc biệt hưởng thụ. Ai bảo mèo con Dương Dương nhìn lén người khác lại đáng yêu như vậy, lại như động vật nhỏ thật cẩn thận, khiến người hận không thể ôm vào trong lồng ngực mà hôn.

Có một lần, Cố Dương được Lục Ngôn dẫn đi tiệc rượu, rất nhiều người, có bạn bè của Lục Ngôn, còn có rất nhiều người xa lạ Cố Dương chưa từng gặp. Cố Dương hơi câu nệ, nhưng dưới sự cổ vũ của Lục Ngôn, vẫn thử nói chuyện với người khác. Một chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp có phần ẻo lả chủ động đến sát người cậu, vừa đố kị lại xem thường nhìn, nói: "Đây là tình nhân của Lục tổng? Nhìn cũng chả ra sao mà."

Cố Dương sửng sốt, nhất thời không biết nên đáp lại ra sao... Hoá ra, cậu là tình nhân của Lục Ngôn ư? Nhưng sao cậu không biết?

Cậu bỗng nhiên nghĩ, đúng nha, quan hệ giữa cậu và Lục Ngôn tính gì? Lục Ngôn đối với cậu tốt như vậy, chẳng lẽ coi trọng khuôn mặt của cậu? Nhưng mà đẹp hơn cậu thì còn rất nhiều người, tỷ như chàng trai trước mắt này.

Chàng trai ẻo lả trào phúng: "Vẻ ngoài bình thường, năng lực xã giao cũng không có, đến cùng thì cậu có gì tốt?"

Cố Dương gật gật đầu, rất tán thành, "Đúng, anh còn xinh đẹp hơn tôi nhiều, cũng rất biết cách nói chuyện."

Chàng trai ẻo lả cho là cậu sẽ thẹn quá hóa giận, làm lớn khiến tất cả mọi người nhìn thấy cậu xấu mặt, không ngờ cậu lại đáp một câu đơn thuần, đôi mắt trong suốt hồn nhiên chân thành, như thể cậu thực sự nghĩ thế.

Chàng trai nọ: "..." Cậu ta bị gì vậy? Còn giả vờ đến mức này, có tâm cơ!

Kết quả, Cố Dương không bị y chọc tức, ngược lại là y bị Cố Dương chỉ đơn giản một câu nói, nghẹn đến đòi mạng, đối phương còn cố tình khen vẻ ngoài của y, làm cho y không nói ra được mấy lời châm chọc khác, chỉ có thể căm giận phất tay áo rời đi.

Buổi tối, trở về biệt thự Lục gia.

Cố Dương cảm thấy ân tình Lục Ngôn đối với mình quá lớn, nếu như Lục Ngôn nói muốn cậu làm tình nhân, cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được. Cố Dương tìm được cách báo đáp cho hắn, có chút vụng về nhào tới trên người Lục Ngôn, hai tay ôm cổ hắn, dán lên môi hắn, ngây ngô mà hôn.

Lục Ngôn choáng váng, phản ứng đầu tiên cho là Cố Dương uống say hoặc là bị hạ thuốc, nhíu mày sốt sắng vội kiểm tra tình hình thân thể của cậu, nhưng hai mắt Cố Dương vẫn sáng rực, ngoại trừ gương mặt đang đỏ lên, cũng không có gì dị thường.

Cho nên, Cố Dương thật sự muốn làm.

Cuống họng Lục Ngôn khẽ lăn, ánh mắt tối sầm, "Dương Dương, cậu biết mình đang làm gì không?"

Cố Dương đương nhiên biết chứ, biết không dừng, còn gật đầu một cái nói: "Em cũng muốn yêu anh."

Cậu chưa từng hẹn hò, cũng chưa từng thích ai, không biết nói chuyện yêu đương là muốn như thế nào, nếu như đối tượng là Lục Ngôn, cậu cảm thấy có thể thử yêu một lần. Đến khi Lục Ngôn không thích cậu nữa, cậu cũng sẽ buông tay.

Lục Ngôn nghe cậu nói xong, nét mặt ôn hòa hiếm thấy khi không bình tĩnh, đôi mắt sáng lên đến kinh người, trong một đoạn thời gian ngắn, một tay ôm eo Cố Dương, một tay áp vào mái tóc vàng nhạt, đè sau gáy Cố Dương lại, dùng sức ấn người vào trong lồng ngực của mình, tình cảm kiềm chế bao lâu nay cũng được giải toả, hôn Cố Dương thật sâu.

Đầu lưỡi đảo quanh tùy ý, dùng sức hôn mút, gần như mất khống chế.

Cố Dương thiếu chút nữa không thở nổi, bởi vì một cái hôn mà nghẹt thở.

Cậu theo bản năng giãy giụa, chờ Lục Ngôn buông ra, đôi môi vừa tê vừa đau, cảm giác không phải của mình nữa.

Lần đầu tiên hôn môi làm Cố Dương bối rối.

Hoá ra hôn môi là chuyện đáng sợ vậy sao?

Cố Dương không nhịn được run run một chút, hai chân như nhũn ra, gần như đứng không được, vẫn là Lục Ngôn đúng lúc ôm cậu lại, còn chưa thấy đủ mà liếm liếm môi.

Giống như thú dữ nhịn đã lâu lại chỉ được ăn chút thịt bằm, vẫn chưa đủ thoả mãn bụng đói.

Lục Ngôn khôi phục ôn hòa của thường ngày, đáy mắt lại không áp chế nổi dục vọng cố chấp, như có một ngọn lửa khiến cả người khô nóng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi sưng tấy của Cố Dương, mềm mại, ẩm ướt, tư vị còn cực kỳ tốt, khiến người không nỡ buông ra.

Cố Dương chỉ muốn nỗ lực đáp lại tình cảm của Lục Ngôn, cũng không biết làm sao, mơ mơ màng màng đi đến bước kết hôn. Cố Dương không biết nghĩ như thế nào, tất cả đều cảm thấy không chân thực.

Lục Ngôn quá giỏi lừa người, lời nào nói ra cũng dễ nghe, hết lần này đến lần khác. Cố Dương là một mèo con ngốc bạch ngọt đương nhiên không đấu lại cáo già, bị dắt mũi cũng không phát hiện, bị lừa cũng vui vẻ giúp đếm tiền.

Lục Ngôn nói, sẽ cho Dương Dương thời gian, nếu như cuối cùng vẫn không thích hắn, có thể ly hôn.

Không cần nghĩ cũng biết, đây là chuyện không thể nào.

Lục Ngôn thật vất vả mới gặp được một người phù hợp đủ để hắn yêu thích, phải ngụy trang bản thân thành một nam nhân ôn nhu lịch thiệp, khắc chế che giấu hết thảy tâm tư biến thái, dùng mười phần kiên trì lừa được người về nhà, hiện tại cuối cùng Dương Dương cũng dần thích hắn, làm sao có khả năng buông tay.

Chết cũng sẽ không ly hôn.

Vĩnh viễn không thể.

Mà Cố Dương cũng không biết, cậu và Lục Ngôn chung đụng rất tốt, ngoại trừ trên phương diện nhỏ bé nào đó không hợp ra, Cố Dương không cảm thấy kết hôn có cái gì không tốt. Mỗi lần cậu nói đau, Lục Ngôn sẽ dừng lại, ôn nhu hôn lên khoé mắt ướt át ửng hồng của Dương Dương, liếm đi nước mắt của cậu, nhẹ giọng dỗ dành.

Dương Dương sợ đau vô cùng áy náy, nói mình không sao, sau đó —— ngày hôm sau hai chân bủn rủn run lập cập, không xuống giường được, nhìn thấy mặt Lục Ngôn đã tê cả da đầu, cảm giác mông hơi đau.

Điều này dẫn đến, Cố Dương vừa nhìn thấy Lục Ngôn lộ ra nụ cười biến thái, sợ rụt cổ, phản xạ có điều kiện quay đầu muốn chạy. Nhưng một giây sau, eo đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lại, ngã vào một cái ôm ấp nóng bỏng.

Dương Dương đáng thương muốn khóc.

Lục Ngôn cũng không muốn Cố Dương sợ hắn, mà sau khi được nếm trải tư vị khát vọng đã lâu, loại cảm giác làm người hưng phấn tê dại như dòng điện chạy khắp toàn thân, huyết dịch sôi trào, mỗi một tế bào đều nóng lên, khắc chế ẩn nhẫn lâu như vậy, thú hoang trong lồng tre cuối cùng không quản nổi nữa, phá lồng mà ra, hận không thể nuốt con mồi mỹ vị vào bụng.

...

Nặng nề ngủ một giấc, sáng hôm sau, Cố Dương tỉnh lại, cả người mơ mơ màng màng, giống như bị quỷ áp giường, tay chân bủn rủn, không nhúc nhích được.

Chỉ nhớ rõ, mình vừa trải qua một giấc mơ rất dài.

Về phần nội dung mơ cái gì.

Cố Dương đột nhiên run lên, mặt đỏ ửng lan xuống tận cổ, xấu hổ đến cực điểm mà rống to —— là ác mộng!!!

Sau đó...

Cậu vội vào tắm... Lén lén lút lút giặt quần lót.

Rửa mặt thay xong quần áo xong, đi ra cửa phòng, vừa lúc nghe được động tĩnh cách vách truyền đến, đối mặt với Lục Ngôn đang ngồi xe lăn.

Lục Ngôn nở nụ cười ôn nhu, "Dương Dương, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Cố Dương: "..."

Chột dạ nhanh chóng quay đầu dời tầm mắt, lỗ tai hồng lên.

Tốt cái rắm! Cậu không ngủ ngon gì hết!

Chân đến bây giờ vẫn còn nhũn!

Nhìn thấy mặt Lục Ngôn, còn nhũn hơn!

Đều do tên biến thái này!!!

Lục Ngôn cũng không biết chuyện gì, hơi nghi ngờ nhìn cậu, "...?"

Cố Dương nói bữa sáng sắp nguội, ăn nhanh rồi chuồn mất.

Lục Ngôn bấm ngón tay, gõ gõ lên tay vịn xe lăn, cụp mắt trầm ngâm, suy nghĩ xem chẳng lẽ chuyện tối qua? Hù mèo con sợ rồi?

Vậy phải làm sao bây giờ, nhưng mà hắn còn chưa làm được gì cơ mà!

Lục Ngôn phát sầu, thở dài một tiếng, do dự có nên thu liễm một chút không, doạ mèo con chạy thì không biết thế nào.

Vì vậy, lúc ăn điểm tâm, Lục Ngôn rất nghiêm túc, nhanh nhẹn biến thành một nam nhân ôn nhu cấm dục. Thực ra, hắn nguỵ trang rất tốt, giấu hết thảy tâm tư tối tăm cố chấp của bản thân, đối mặt với Cố Dương, chỉ lộ ra mặt tốt. Chỉ có điều, ngụy trang, trong lúc lơ đãng sẽ bị nhìn ra, có lúc khó tránh khỏi không khống chế được.

Ăn điểm tâm xong, Lục Ngôn đưa Cố Dương đến trường học.

Tuy nói là đưa, nhưng chính xác là tài xế lái xe, hai người bọn họ ngồi phía sau cùng nhau. Lục Ngôn nói dì Chu chuẩn bị một ít hoa quả, sandwich, bánh ngọt, đặt trong hộp cơm.

Trên ghế sau xe, Lục Ngôn đưa cơm hộp cho Cố Dương, nói: "Dương Dương nghỉ giữa giờ nếu đói bụng thì ăn một chút, dì Chu chuẩn bị thêm một phần, ăn cùng bạn đi."

Cố Dương gật gật đầu, bé ngoan nhận lấy, bỏ vào ba lô. Thường thường học hai tiết, đúng là hơi đói bụng, hay đến canteen mua bánh mì ăn, có điều không có nhiều sự lựa chọn, rất dễ ngán. Trù nghệ của dì Chu rất tốt, làm cái gì cũng ngon, chỉ mới ngẫm lại, cậu đã bắt nuốt nước miếng, không muốn chờ đến nghỉ giữa giờ, bây giờ đã muốn ăn hết.

Tuy mới vừa ăn sáng xong, cảm giác bây giờ đói bụng rồi đây.

Cố Dương cẩn thận ôm ba lô vào trong ngực, một mặt thâm tình trìu mến nhìn —— hộp cơm bên trong.

Rất muốn ăn.

Lục Ngôn ngồi bên cạnh triệt để không được để ý tới, ánh mắt từ từ trở nên u oán.

Quay đầu lại, hắn không quan trọng bằng cái hộp cơm kia!

Có tiếng vụn vỡ trong tim.

Lục Ngôn nhìn ra ngoài cửa xe, lần thứ hai phát ra tiếng thở dài não nề như ông già.

Cố Dương nghe được, mờ mịt nhìn sang, "Lục tiên sinh, anh sao vậy?"

Lục Ngôn quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn ba lô trong ngực Cố Dương.

Cố Dương hơi cảnh giác, ôm chặt ba lô nhỏ của mình, giống như động vật nhỏ đang bảo vệ thức ăn, nếu có đuôi, chắc chắn đã dựng thẳng lên.

Lục Ngôn đè nén khoé môi đang muốn cong lên, cố ý lạnh mặt, nói: "Không có gì."

Cố Dương do dự một chút, cúi đầu nhìn ba lô trong tay mình, ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn, lại cúi thấp đầu nhìn ba lô, tiếp tục ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn... Trong lòng suy đoán, lẽ nào vừa nãy Lục Ngôn không ăn no?

Cố Dương nhịn đau cắt thịt, lấy hộp cơm của mình ra, đưa cho Lục Ngôn, nói: "Lục tiên sinh, cho anh nè."

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Cố Dương xem hộp cơm như người yêu.

Lục Ngôn hơi nhíu mày, "Em chắc chắn chứ?"

Cố Dương không đành lòng nhìn hộp cơm, dùng sức gật đầu.

Lục Ngôn nhận lấy, nhẹ nhàng gõ gõ nắp hộp, sau đó đưa lại cho Cố Dương, còn tiện tay vuốt đuôi tóc vểnh lên, tâm tình rất tốt mà nói: "Dương Dương ăn đi, đây là tôi cố ý nói dì Chu chuẩn bị cho em."

Ánh mắt Cố Dương sáng lên, xếp gọn hộp cơm vào, ôm chặt ba lô nhỏ.

Lần này, Lục Ngôn không ghen tỵ. Nói cho cùng, vẫn là hắn quan trọng hơn trong lòng Dương Dương.

Đường đường là một chủ tịch tập đoàn, cũng không nhìn ra mình đi ghen với một hộp cơm có bao nhiêu ấu trĩ.

Xe chạy đến trường học, thời gian còn một chút, vẫn chưa bắt đầu.

Trước khi xuống xe, Cố Dương quay đầu đàng hoàng trịnh trọng nghiêm túc nói: "Lục tiên sinh, nhất định phải nghe lời uống thuốc, cuối tuần có buổi phục hồi chức năng, em sẽ đi với anh, không thể trốn."

Lục Ngôn khẽ giật mình, nín cười, lạnh lùng gật đầu, "Ồ."

Cố Dương không yên lòng, lại một lần nữa cường điệu, "Em sẽ ở bên cạnh giám sát anh."

(个_个)

Tim Lục Ngôn như đang nở hoa rồi, nhưng vẫn muốn vờ như bình thường, không tình nguyện nghiêng đầu, "Ừm."

Cố Dương nhìn, cảm thấy nhất định hắn sẽ không ngoan, dữ dằn ra lệnh: "Trưa nay em sẽ gọi cho anh, mở video nhìn anh uống thuốc, anh cứ chờ đi."

Lục Ngôn thật sự nhịn không nổi, vội vã quay đầu đi chỗ khác, nhanh chóng khàn khàn nói: "Biết rồi, mau vào đi."

Không còn nhiều thời gian, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là vẫy tay rồi chạy vào trường học, một bên chạy, một bên cau mày ưu sầu mà nghĩ, Lục tiên sinh thực sự là quá không nghe lời, mình nhất định phải giám sát hắn thật tốt.

Trong lòng thầm nghĩ đến Lục tiên sinh, cao hứng cười cong mắt.

Tài xế lơ đãng thấy được, lưng cũng đổ mồ hôi, ông chủ tức giận có một cái tật xấu, càng tức càng cười vô cùng xán lạn, thế này phải cười thành một đóa hoa, ông chủ không phải là tức đến nỗi muốn giết người rồi chứ?

Tài xế rất nghiêm túc nghĩ, mình cần phải từ chức, hay là hỗ trợ đào hầm chôn xác.

Cố Dương đi đến lớp học, lấy bài tập ra đặt trên bàn, chuẩn bị làm, hộp cơm thì bỏ lại vào trong hộc bàn.

Đào Tử An ngồi cùng bàn đột nhiên giật giật mũi, hai mắt sáng lên nhìn về phía cậu, ngữ điệu cao vót như đang hát, thấp giọng mè nheo, sợ những người khác nghe thấy được cũng tới cướp phần, "Bạn thân mến của tôi ơi! Ông mang mỹ vị cực phẩm gì đến lớp vậy? Tôi đây nguyện ý dùng vàng đổi với ôngggg!"

Cố Dương bị y chọc phát cười, "Tôi mang một hộp đồ ăn cực ngon, ông dùng vàng đổi, có thiệt thòi quá không?"

Đào Tử An không hề để ý, vỗ ngực một cái nói: "Không sao, thân là dị thế chi vương, vàng còn nhiều mà."

Cố Dương thầm nghĩ, nhiều như vậy, chẳng lẽ ngang ngửa núi vàng của rồng?

Cố Dương đã quen với Đào Tử An trung nhị, cảm thấy y hết sức đáng yêu, cũng không để trong lòng, nói: "Cậu cũng nói đó, chúng ta là bạn thân, nghỉ giữa giờ sẽ cùng ăn với ông, không cần vàng bạc gì cả."

Đào Tử An thấp giọng đáp một tiếng, tựa như Cố Dương không nhận vàng của y, Đào Tử An vô cùng mất mát, cảm giác đôi tai vô hình trên đỉnh đầu đang rũ xuống.

Cố Dương thấy y như vậy, nghĩ đại khái chắc là thỏi vàng socola gì đấy mà thôi, thẳng thắn nói: "Vậy tôi nhận của ông một thỏi."

Đào Tử An ngẩng đầu như sống lại, lập tức móc một thỏi vàng từ trong túi ra, đặt vào trong lòng bàn tay Cố Dương, mắt sáng lên, giòn tan nói: "Cho ông! Bạn chí thân của tôi!"

Cố Dương cảm giác được sức nặng trong tay, cúi đầu vừa nhìn, phát hiện thỏi vàng giả này làm rất đẹp, vô cùng chân thực, nếu không phải cậu biết An An là một học sinh cấp ba bình thường, thiếu chút nữa cũng phải tin.

Cố Dương đùa giỡn, "An An, chắc không phải cậu đi cướp kho bạc ngân hàng đâu ha?"

Đào Tử An nghiêm túc lắc đầu, "Tôi ở nhân gian, đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của nơi này, đó là chuyện trái pháp luật, đây là của tôi."

Cố Dương vốn tưởng rằng là sô cô la, muốn mở ra để ăn, mà lăn qua lộn lại xem, cũng không thấy khe hổng giấy bọc, thầm nghĩ chắc là đồ chơi rất giống thật, người làm có lương tâm. Đối với Cố Dương mà nói, đây chính là đồ chơi của bạn mình tặng, tiện tay bỏ thỏi vàng vào ba lô, định tan học mang về nhà.

Vốn nghỉ giữa giờ sẽ ăn, trong lúc học, hương thơm vẫn ngừng tỏa ra, câu dẫn bọn họ, làm cho không thể tập trung học bài, bất giác nuốt nước miếng.

Thừa dịp giáo viên quay đầu lên viết bảng, Đào Tử An đến gần Cố Dương, khẽ nói: "Khi nào mới được ăn đây? Tôi đói bụng."

Cố Dương nhìn thấy Đào Tử An tha thiết mong chờ, cũng không nhịn được. Thôi, không ăn nó lại toả hương làm bọn họ càng không thể tập trung nghe giảng, bây giờ ăn nó cũng là vì muốn nghiêm túc nghe giảng mà thôi.

Không phải tật xấu.

Vì vậy, hai người dùng sách giáo khoa che lại, mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn say sưa ngon lành, cũng may nhờ dì Chu tỉ mỉ không làm đồ ăn lớn, nếu không giáo viên nghe thấy, chắc chắn sẽ bị phạt.

Có điều, coi như là vậy, bạn học ngồi sau bàn phát hiện bọn họ ăn vụng trong lớp, khiếp sợ đến nỗi trợn tròn hai mắt.

Mẹ ơi, học bá lên lớp cũng sẽ làm quân nhân đào ngũ, lén lút làm chuyện xấu sao?!

Hơn nữa bọn họ đang ăn cái gì? Nhìn ngon lắm, tui cũng thèm...

Bạn học ngồi sau nuốt ngụm nước miếng, không chịu được, chỉ muốn chạy xuống canteen để mua đồ ăn.

Vừa vặn lúc này, giáo viên trên bục giảng điểm danh Cố Dương lên giải đề.

Bạn học phía sau còn hồi hộp sốt sắng hơn cả bản thân Cố Dương. Xong rồi! Cũng bị giáo biên phát hiện!!!

Cố Dương nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng, mím môi bình tĩnh đứng lên, nhìn đề bài trên bảng đen, suy nghĩ vài giây, đọc đáp án và cách giải vô cùng trôi chảy.

Giáo viên hài lòng gật gật đầu, nói Cố Dương ngồi xuống, "Không sai, đáp án và cách làm rất rõ ràng, các bạn học đã hiểu chưa?"

Người khác nghe ra sao không biết, nam sinh ngồi sau cũng không biết, nhưng nó chỉ biết mình bị hù chết rồi, càng khâm phục Cố Dương. Học bá không giống người thường, ăn vụng trong lớp, bị điểm danh cũng có thể đứng tại chỗ giải đề, hơn nữa còn hoàn toàn chính xác.

Đừng hỏi tại sao tôi quỳ xuống nghe giảng...

Nam sinh khóc không ra nước mắt, gà cay không hợp với quân nhân đào ngũ, lát nữa nó muốn ăn nướng que cay, khoai lang, bánh phồng tôm, cá khô, mực khô, thịt bò khô, kem để động viên tâm hồn bị tổn thương TvT

Một ngày học tập đã hết, Cố Dương cất bài tập sách vở vào ba lô, chuẩn bị về nhà. Đào Tử An đi cùng cậu, sau khi Cố Dương làm thủ tục ngoại trú, Đào Tử An cũng đi tìm chủ nhiệm, bởi vì là đại học bá, biết tự giác, chủ nhiệm phê chuẩn rất nhanh... A, thực ra quan trọng nhất vẫn là chủ nhiệm không muốn động vào thiếu niên trung nhị.

Đào Tử An và Cố Dương đi đến cổng trường học, sau đó bye bye tách ra, Cố Dương lên xe Lục Ngôn, Đào Tử An cùng Trang Húc về nhà.

Bạn học chung quanh nhìn thấy bọn họ phải đi, rất không nỡ, học bá không dừng chân, không có ai chép bài tập... A không, là học hỏi cũng không thể.

Nam sinh giả vờ giả vịt đùa giỡn, nói một nửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, các ông nghe nói chuyện có đám lưu manh cản đường học sinh trường chúng ta để thu phí bảo kê chưa? Có mấy người trong lớp mình bị trúng chiêu, các ông về nhà phải cẩn thận, để gia đình đưa đi đón về cũng tốt. Nói thật, khu vực trường học của chúng ta có hơi nguy hiểm."

Cố Dương vừa ra khỏi cửa trường đã lên xe, cũng không phải lo lắng, cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Đào Tử An.

Đào Tử An lại không sợ chút nào, "Bọn họ không dám cản tôi, nếu không tôi sẽ khiến bọn họ chết rất khó coi."

Đại học bá lớp trọng điểm nhìn mặt con nít, thoạt nhìn ngoan ngoãn hiền lành, không ngờ lại nói ra những lời lớn mật như vậy. Nam sinh ồn ào nháo nhào lên tiếng, xem trò vui không chê chuyện lớn, có điều, đương nhiên cũng không tin cho lắm.

Cố Dương cũng cảm thấy vậy, dị thế chi vương không cần quan tâm đến đám nhãi con nhân gian, quá mất thời gian. Vương gia cần phải làm đại sự, ví dụ như cứu vớt thế giới. Đào Tử An nghe xong, cảm thấy rất hợp lý, quyết định cùng Trang Húc đi đường vòng đi uống trà sữa.

Ra trường, Cố Dương lên xe, mới vừa lái ra ngoài không bao lâu. Cậu nhìn thấy trong con hẻm nhỏ có mấy tên côn đồ, đứng giữa còn có một bóng người vô cùng quen mắt, nhìn hình như là... Cố Hưng Huy?

Cố Dương nhíu mày, có chút buồn bực, Cố Hưng Huy lại chơi cùng đám lưu manh đầu đường?

Nhưng mà nghĩ lại, Cố Hưng Huy là học sinh nội trú, lúc này không thể ra khỏi cửa trường, chắc là nhìn lầm rồi.

Vừa vặn lúc này, Lục Ngôn gọi cậu, cậu và Lục Ngôn trò chuyện, quên mất việc này.

Trở lại biệt thự.

Tháng mười một, phía nam không có mùa đông, vẫn nóng như trước, mỗi người đều mặc áo ngắn tay, bật điều hòa, nghi ngờ ngày lập đông gì đấy đều là giả, rõ ràng vẫn trong mùa hè mà!

Hôm nay Cố Dương có tiết thể dục, càng nóng đến nỗi không chịu nổi, sau khi thấy dì Chu còn đang nấu ăn, cậu chạy thẳng lên phòng bật vòi sen, tắm rửa trôi đi mồ hôi dính dớp trên người, thay quần cộc áo ngắn tay ở nhà, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, nhảy nhót xuống lầu.

Cậu lung tăng chạy vào bếp, siêu siêu đói bụng, nhìn chằm chằm những món ăn thơm ngát trên bàn, hai mắt phát sáng.

Cố Dương ngồi trên ghế, quần cộc lộ ra hai bên cẳng chân trắng nõn, thẳng tắp thon dài, vui vẻ đung đưa, da trắng như tuyết, nhẵn nhụi như ngọc, xương cổ chân mảnh khảnh, mu bàn chân hơi cong lên, ngón chân khẽ nhếch, miễn cưỡng dán vào dép lê, móng chân hồng nhạt như vỏ sò.

Bất kể là chỗ nào, đều cực kỳ đẹp mắt.

Lục Ngôn chỉ nhìn lướt qua, hô hấp dần cứng lại, khó có thể dời mắt.

Cố Dương nhẹ nhàng lắc lư chân, Lục Ngôn như bị móng vuốt mèo con nhẹ nhàng cào vào tim, ngứa đến đòi mạng.

Lục Ngôn hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, mi mắt che đi đáy mắt đang dần tối sầm.

Bữa cơm này, Cố Dương ăn rất ngon miệng, chỉ có tên biến thái hơi mất tập trung, vì vờ như ôn hòa bình thường, quả thực nín sắp thổ huyết.

Chỉ có điều, coi như là vậy, chờ Cố Dương cơm nước xong, cũng nhận ra được tầm mắt Lục Ngôn như có như không mà đặt trên người cậu. Ban đầu, tim cậu đột nhiên nhảy một cái, rất hồi hộp, lỗ tai cũng lặng lẽ hồng lên, mà sau đó phát hiện Lục Ngôn đang nhìn chân của cậu, nên bình thường trở lại.

Cố Dương nghĩ đến tư liệu vừa xem lần trước, một người càng quan tâm cái gì, sẽ càng chú ý đến cái đó. Bay giờ chân Lục Ngôn bị thương không thể đi đứng bình thường, cho nên hắn sẽ không tự chủ ước ao đôi chân hoàn hảo khỏe mạnh như những người khác, cũng muốn mình có thể bay nhảy.

Nghĩ như vậy, Cố Dương cũng không thèm để ý nữa, ngược lại, cậu còn ước gì Lục Ngôn nhìn lâu hơn, để kích thích Lục Ngôn, làm cho hắn khát vọng đi lại như bao người, tích cực phối hợp thực hiện phục hồi chức năng.

Cố Dương không về phòng học bài như lúc thường, mà cố ý ở lại bên cạnh Lục Ngôn, còn thỉnh thoảng đứng lên, đi lấy hoa quả, lấy sữa bò, lấy giấy ăn, đi ngang qua trước mắt Lục Ngôn, cho hắn thấy đôi chân khoẻ mạnh đi lại thế nào.

Lục Ngôn cũng không nhận ra, hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảnh sắc tốt đẹp trước mắt, rất hưởng thụ.

Thời gian hơi trễ, Cố Dương cùng Lục Ngôn về phòng, còn cố ý cường điệu cuối tuần đến bệnh viện tái kiểm tra, cậu sẽ cùng đi, giám sát Lục tiên sinh.

Lục Ngôn buồn cười, "Hôm nay tôi đã ngoan ngoãn uống thuốc rồi còn gì?"

Cố Dương gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc, "Đúng là xem như có hơi ngoan, tiếp tục phát huy."

Lục Ngôn câu môi: "Vậy tôi ngoan rồi, có thưởng không?"

Cố Dương phản xạ có điều kiện nghĩ đến phiếu bé ngoan, nhất thời không nhịn được cười, trong lòng nghĩ Lục Ngôn muốn thưởng cái gì. Vừa vặn lúc này, dư quang khóe mắt thấy được lọ hoa trên bàn, bên trong là những cành hoa khô đơn giản không xứng với lọ hoa tinh xảo này chút nào.

Cố Dương giật mình, "Đây không phải là em..."

Lục Ngôn thuận mắt nhìn sang, "Phải, là quà của Dương Dương tặng cho tôi, rất quan trọng, đương nhiên tôi phải giữ thật tốt rồi."

Nghe Lục Ngôn nói rất quan trọng, Cố Dương có hơi cảm động, trong lòng nóng hầm hập, không nhịn được nói: "Lục tiên sinh muốn gì? Chỉ cần em có thể làm được, em nhất định sẽ tặng cho anh."

Lục Ngôn: "Có thật không?"

Cố Dương dùng sức gật đầu, chăm chú lắng nghe Lục Ngôn nói tiếp.

Lục Ngôn không có lên tiếng, theo bản năng nhìn về phía đôi chân thon dài đẹp đẽ của Cố Dương.

Lần đầu tiên Lục Ngôn phát hiện, hình như mình có hơi... mất khống chế.

Cố Dương không rõ ràng, một mặt mờ mịt nghiêng đầu, "...?"

Tại sao Lục tiên sinh không nói chuyện, hắn không nói, làm sao cậu biết hắn muốn cái gì, biết tặng gì bây giờ?

_________

Tác giả có lời muốn nói: Cố Dương bừng tỉnh: "Lục tiên sinh, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện, kiên trì trị liệu, anh sẽ đi lại bình thường nhanh thôi!"

Lục tiên sinh: "..." Không, không phải tôi muốn cái này.
Bình Luận (0)
Comment