Cắn đầu bút, phiền chán gãi gãi đầu. Phiền chết! Đề thi kiểu gì thế này
chứ. Tờ thứ nhất của bài kiểm tra thì miễn cưỡng hiểu, nửa trang đầu của tờ kế tiếp có chút hiểu, nửa trang cuối thì hoàn toàn không hiểu. Vì
sao học sinh phải học môn Nguyên Lý chứ!!! Nhất thời kích động, niết
chặt gãy bút trong tay. Các môn học của trung học Nhật Bản khá đa dạng,
trong đó quan trọng nhất là môn Nguyên Lý, là từ Hóa Học, Sinh Vật cùng
Vật Lý tạo thành. Oán hận nhìn chằm chằm bài kiểm tra trên bàn, bất đắc
dĩ thở dài.
“Phờ phạc ỉu xìu, không kiểm tra tốt?” băng sơn Yuki dùng cùi chỏ chọc chọc tôi.
“Aiz, tớ không cần kiểm tra tốt, chỉ cần sáu mươi điểm, sáu mươi điểm đủ điểm!” Nằm ườn nửa người lên bàn.
“Kimiko, đừng lo lắng. Mọi người nhất định sẽ thuận lợi thông qua cuộc thi!” Mai vỗ vỗ lưng tôi, an ủi nói. “Vật Lý và Hóa Học là sự thương tâm vĩnh
viễn của tớ. Thật là buồn quá đi, làm sao mà Mendeleev có thể tìm ra mấy thứ nguyên tố Hóa Học chứ? Thật không thể tin nổi, ông ấy có phải người Trái Đất hay không vậy.” cau mày, dậm dậm hai chân.
“Đúng là một tư thế không hoa lệ ~” vừa quay đầu lại, đại thủy tiên khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, đang cao ngạo ngẩng nhìn tôi.
“Ai cần cậu
lo!” Hung hăng trừng cậu ta một cái. Nghe nói cậu ta là cao thủ toàn
khoa, xếp thứ nhất hàng năm. Thật là, trong nhà có tiền thì nên đi ăn
chơi trác táng, chứ thành toàn năng mười hạng làm cái gì! Khó chịu! (Tác giả Phi: rõ ràng là cô ghen tị! )
“Các bạn hãy ngồi yên tại chỗ, chúng ta bắt đầu kiểm tra Lịch Sử.”
Nhất định phải nổi dậy đấu tranh, không thể để tên hoa thủy tiên kia xem thường!
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
Tôi đạt tiêu chuẩn! Oa ha ha ha ha, cười to trong lòng! Không nghĩ tới Khoa học Tự nhiên lại được 67 điểm, thành tích vĩ đại trong lịch sử Khoa học Tự nhiên của tôi! Cười tủm tỉm nhìn Yuki và Mai, “Đi! Để chúc mừng bổn
tiểu thư thắng lợi, hôm nay tớ mời khách!”
“67 điểm mà cũng đáng cho cậu vui vẻ đến thế cơ à, đúng là giá rẻ.” nữ độc miệng khinh thường nhìn tôi.
“Vậy thì cậu không hiểu rồi, trong lòng tớ, thành tích Khoa học Tự nhiên chỉ có hai loại ―― đạt tiêu chuẩn và thất bại. Còn chuyện là 67 điểm hay là 99 điểm, ở trong mắt tớ không có gì khác nhau.” Rung đùi đắc ý giải
thích.
“Nhưng, các môn khác của Kimiko cực kỳ tốt mà! Đặc biệt là môn Lịch Sử và môn Số học, một môn là thứ nhất toàn ban, một môn gần
với Atobe-san.”
“Đúng, đúng, cám ơn quý cô đã khích lệ. Xin hỏi
tiểu thư mỹ lệ, liệu tôi có vinh hạnh mời cô uống trà chiều không?” Khom lưng làm động tác thân sĩ với Mai. ^^~
Trên đường đến nhà ăn, đi ngang qua bảng điểm kỳ thi, rất nhiều người đang tụm lại ở đó.
“Atobe-kun thật là lợi hại! Lại là thứ nhất cả năm!”
“Atobe-san vĩnh viễn ưu tú như thế!”
“Oshitari-kun cũng thật tuyệt!”
Hừ, có cái gì đặc biệt hơn người chứ, tôi thở phì phì. Vô tình nhìn về phía bảng của học sinh năm thứ ba, mặt trên giấy trắng mực đen viết: Hạng
nhất, Ohtori Zaki; thứ hai, Tsukimitsu Ochi. Nhìn đi, vẫn là câu lạc bộ
kiếm đạo nữ bọn tôi mạnh hơn, câu lạc bộ Tennis nam các cậu còn mada
mada dane!
(Tác giả Phi: cậu chẳng phải cũng là câu lạc bộ kiếm đạo sao?
Kimiko: tôi không nghe thấy gì hết, tôi không nghe thấy gì hết. )
“Được rồi, muốn ăn cái gì cứ chọn!” Tôi chống eo, rất hào phóng đẩy menu về phía các cậu ấy.
“Tớ muốn một cái bánh kem táo, một cốc nước hoa quả.” Mai.
“Một bánh nướng Áp Chảo cách thức tiêu chuẩn, một chén hồng trà Ceylon.” Yuki.
“Một bánh cà rốt, một bánh thạch chanh thơm, một cái bánh ngô, còn có một cốc nước dừa. Cám ơn.” Tôi cười cười với bồi bàn.
“Cậu thật đúng là có thể ăn.” Yuki trào phúng nói.
“Mấy ngày nay lo lắng thành tích cuộc thi, tiêu hao quá nhiều thể lực, nhất
định phải bồi bổ trở về!” Tôi nắm chặt nắm tay, ưỡn ngực.
“Đúng,
đúng. Kimiko ăn nhiều một chút, trận đấu cuối tuần phải cố lên nhé. Rồi
tiếp tục cố gắng lấy quán quân giải đấu Tokyo đi!” Mai gật mạnh đầu cổ
vũ tôi.
“Tuyệt đối không thành vấn đề!”
No bụng, tâm tình rất tốt. Ủa?
“Sao vậy, mau trả tiền đi, chẳng phải là cậu mời khách sao?”
“À…” Tôi xấu hổ ngẩng đầu, “Yuki, có thể cho tớ mượn chút tiền không, hình như hôm nay tớ quên mang ví tiền.”
‘Phách!’ Một tiếng búng tay vang lên, phát ra từ chỗ ngồi vip phía sau. “Waiter, ghi phần của họ vào hóa đơn của bổn đại gia!” Nữ Vương đút tay vào túi
quần, tao nhã đi tới, cúi người xuống, ánh mắt sáng nhìn tôi. “Thật đúng là một cái cô gái không hoa lệ!” hơi thở ấm nóng phả vào mặt, trong
lòng bỗng tê dại. Ba giây sau, tôi mới phục hồi tinh thần lại, thân thể
lập tức ngả ra sau, chỉ vào đóa thủy tiên kia, “Đâu có gì đặc biệt hơn
người chứ, ngày mai tớ sẽ trả lại cậu!”
Buổi tối về nhà, “Con đã trở về!” Đi vào phòng khách, thấy có hai khách đang ngồi trên sofa.
“Kimiko-chan, đây là cô Iwasaki và nhà nhiếp ảnh Fumizuki của nhà xuất bản.” Mẹ giới thiệu.
“Cháu chào chú, cô!” lễ phép chào đối phương. “Cháu không quấy rầy nữa, mẹ, con đi lên tầng đây.”
“Hãy chờ một chút.” ngài Fumizuki gọi tôi lại. Nghi hoặc nhìn ông ấy.
“Tổng biên tập Iwasaki, chính là cô ấy! Chính là loại cảm giác này!” Hả? Chuyện gì vậy?
“Đúng là rất giống, Nakamura-sensei, không biết có thể phiền toái con gái
ngài hay không?” Tôi dùng ngón tay chỉ vào mình, nghi hoặc nhìn mẹ.
“Kimiko-chan, ngồi đây, mẹ nói cho con.”
Thì ra, sách mới ‘Tinh linh tháng năm’ của mẹ già đang chuẩn bị đưa ra thị
trường, nhưng mà mặt bìa mãi vẫn chưa hoàn thành, nguyên nhân là không
tìm được một người mẫu thích hợp. Đó cũng là mục đích mà hai người này
đến, muốn nghe ý kiến của mẹ. Bỗng sau đó, liếc tôi một cái là quyết
định ngay là tôi.
“Nhưng mà… cháu là một nữ sinh trung học, làm
người mẫu mặt bìa chỉ sợ không tốt lắm.” Chán ghét chụp ảnh, tôi không
đồng ý, không đồng ý.
“‘Tinh linh tháng năm’ thuộc số sách phải
phát hành vào mùa xuân này, nếu không thể tuyên bố phát hành vào tháng
này, chỉ sợ hiệu quả tuyên truyền sẽ bị suy giảm rất lớn.” Cô Iwasaki
nghiêm túc nói.
“Kimiko-chan, coi như mẹ năn nỉ con mà. Vì mẹ, con hãy hy sinh một lần đi.” vẻ mặt siêu cấp loli.
“Vậy… con liền thử xem sao.”