“Yuki, sinh nhật vui vẻ!” Mai hai tay đưa cho nữ độc miệng một gói quà được bao bọc tinh mỹ.
“Cám ơn.” ngữ điệu bằng phẳng mang theo sự ấm áp nhè nhẹ.
“Thì ra hôm nay là sinh nhật cậu, Matsumoto Yuki, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!” Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy.
“Chỉ thế thôi?” nữ độc miệng nhíu mày nhìn tôi.
“Còn muốn thế nào nữa?” Yuki vươn tay phải ra trước mặt tôi.
Phách, đánh nhẹ cậu ấy một cái, “Cậu không phải là đại tiểu thư nhà Matsumoto
sao? Sao còn ham hố chút quà như vậy chứ. Nếu không, tớ hy sinh vậy, lấy thân báo đáp!”
“Lấy thân báo đáp! Tớ không dám muốn cậu đâu, cậu ăn nhiều như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ ăn cả nhà tớ mất.” công phu Độc
Miệng lại phát tác.
“Được rồi, được rồi, ngày mai tớ bù một món quà cho cậu.” Hôm nay cậu ấy là đại ca, tôi nhường cậu ấy.
“Không cần ngày mai, tối hôm nay ba tớ tổ chứ tiệc sinh nhật cho tớ, đến lúc đó cậu mang đến.”
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Mẹ! Hôm nay đâu phải là sinh nhật của con, không nên ép con như thế chứ!”
Tôi bất mãn rống to với quý cô Nakamura Chie đang vui mừng.
“Mau giơ tay lên, không nên cử động! Rất nhanh là xong.” Mẹ cầm kim khâu loay hoay ở bên eo tôi.
“Kimiko-chan, không nên cử động đầu, nếu không sẽ phải chải lại đấy.” Chị ở sau lưng
tôi, đang giúp tôi làm tóc kiểu nữ thần Hy Lạp. Thượng Đế ơi, Phật tổ
ơi, có ai tới cứu tôi với! Bụng đang phát ra tiếng ‘thầm thì’ bất mãn,
tôi cũng không phải búp bê Barbie, tôi muốn ăn cơm! Tôi muốn ăn cơm!
Chậm rãi bước ra từ xe của nhà Yuki, bước chân mềm nhẹ, vẻ mặt xanh xao.
Chậm rãi tiến đại sảnh vào xa hoa, ánh mắt giống hệt Rađa tìm đồ ăn~ing.
“Cậu đã đến rồi à, quà của tớ đâu?” Hôm nay, trông Yuki tinh xảo giống như búp bê vậy.
“Đây, tặng cậu.” Đưa gói quà cực lớn trên tay cho cậu ấy.
“Đây là gì vậy? Thật nặng.”
“Là đại lễ à, Kimiko?” Mai một thân trang phục dạ hội màu xanh nhạt, mặc sát vào dáng người khêu gợi của cậu ấy.
“Mẹ tớ, nữ sĩ Dạ Phong Linh, tự tay ký tên một bộ tiểu thuyết thiếu nữ.” Xấu xa nhìn Yuki khẽ biến sắc mặt.
“Tuyệt quá! Yuki cậu thật may mắn! Thật may mắn!” Mai hâm mộ kêu to.
“Đúng là cám ơn.” Nữ độc miệng gằn từng tiếng.
“Không cần quá cảm động, đúng rồi. Mẹ tớ có kinh nghiệm viết tiểu thuyết loại
này lắm đấy, không được sơ suất, dùng toàn bộ chiêu số theo đuổi con
trai lên Mukahi-kun đi!” xấu xa nhìn mặt Yuki biến hồng.
“Ồ, đúng là cảnh đẹp ý vui.” Mặc màu trắng tây trang, Oshitari tựa vào cạnh cửa, ánh mắt lưu luyến trên người ba cô gái.
Trang phục dạ hội kiểu La Mã màu trắng, chiếc nơ màu xanh nhạt được cài nhẹ
nhàng trước ngực, một trận gió nhẹ thổi quanh thân hình mảnh khảnh. Hai
dải lụa nhỏ màu vàng như ẩn như hiện trong làn tóc, nhẹ vòng ra sau đầu
buộc thành một đóa hoa dường trông như bím tóc, một cái nơ con bướm màu
xanh theo động tác của cô ấy mà khẽ đong đưa múa nhẹ nhàng, mái tóc màu
lá cọ quăn dài được thả xuống, mềm mại phủ lên lưng. “Ha ha.” Atobe dùng ngón tay sờ nhẹ hoa hồng cài trên tây trang màu tím. Dù là kimônô, hay
là trang phục dạ hội nhẹ, mặc ở trên người cô ấy trông thật hoa lệ.
“Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc, hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của con gái
tôi – Matsumoto Yuki, hi vọng con bé được mọi người chúc phúc.” Chả
trách bề ngoài Yuki lại mê người như vậy, thì ra ba cậu ấy là “Tinh hoa
cô đọng”. “Tiếp theo, Yuki sẽ đàn một bản ‘Thiếu nữ cầu nguyện’ để tạ
lễ, tặng cho mọi người.”
Ừm, không sai, không sai, tiếng đàn của
Yuki hấp dẫn mọi người. Tôi dựa vào tường, lén lén lút lút di chuyển,
rốt cục lẻn được đến trước bàn ăn. Cảm kích nhìn nữ độc miệng, nhờ cậu
ấy mà tôi được ăn thoải mái. Cầm một cái đĩa không lên, đánh giá đủ loại đồ ăn kiểu dáng xinh đẹp trên bàn, cấp tốc xuống tay. Đúng là nhà đại
phú hào gia, một bánh ngọt đơn giản thôi mà cũng mĩ vị như vậy. Còn cả
pudding mơ này nữa, tôi thích cái vị này, đúng là quá tuyệt vời! Tiếng
đàn dương cầm dần dần dừng lại, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay. Tôi
buông đĩa, cũng theo phong trào trầm trồ khen ngợi.
Đột nhiên,
một ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua khóe miệng tôi. Vừa nhấc đầu, là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của nữ vương. Cuống quít lui ra sau hai
bước. “Cậu làm thế, dọa chết người.”
“Đúng là một cô gái không
hoa lệ, ăn bánh ngọt thôi mà cũng có thể dính lên mặt.” Thủy tiên ngượng ngùng thu tay. Tôi lấy tay sờ sờ miệng, Ủa? Làm gì có chứ.
“Hừ, cậu tới chỗ này là vì ăn?” Atobe trào phúng nhìn tôi.
“Buổi tối tớ còn chưa ăn cơm đâu!” trừng cậu ta một cái, lại cầm lấy đĩa. “Kabaji, lấy đi đĩa của cô ấy cho bổn đại gia!”
“Wushi” có lầm hay không chứ, tôi ăn đâu có làm phiền cậu!
“Này? Cậu làm gì thế!” Atobe bước đến, kéo tôi vào trong sân khiêu vũ.
Nâng lên gương mặt bị va đau, hung ác trừng mắt Atobe. Đóa hoa thủy tiên kia lại hoàn toàn không nhìn lửa giận của tôi, tay phải ôm lấy eo tôi, tay
trái cầm lấy tay phải của tôi. “Ha ha, biểu cảm thú vị.” Lại là mùi
hương tươi mát như biển lớn.
“Nhắc nhở đại thiếu gia trước một câu, bản thiên tài không biết khiêu vũ.” Lạnh lùng nói.
“Không sao, để bổn đại gia dạy cậu, rất nhanh là sẽ biết.” khẩu khí kiêu ngạo.
“Rất xin lỗi.” Một chân dẫm phải giày da màu trắng của Atobe.
“Không sao.” Thoải mái trả lời.
“Rất xin lỗi.”
“Không sao…”
“Rất xin lỗi!”
“Không ―― sao.”
“Rất xin lỗi mà, thật sự là rất có lỗi.”
“Đúng là cô gái không hoa lệ!”
…
“Rất xin lỗi, tôi thật sự không là cố ý!”
Hai khúc qua đi, tôi đại khái có thể nắm giữ những bước khiêu vũ cơ bản,
không nghĩ tới thủy tiên lại là một thầy giáo nhẫn nại. Nhìn giày da của Atobe bị tôi dẫm vô cùng thê thảm, thầm cười gian một chút. Quay đầu,
nhìn thấy Yuki ngượng ngùng đang nói chuyện với Mukahi, sau đó hai người cùng tiến vào sân khiêu vũ. “Atobe-kun, chúng ta lại khiêu một khúc
đi.”
“Thế nào? Mê cảm giác khiêu vũ với bổn đại gia rồi?” trong mắt Atobe thoáng hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng.
“Ừ, ừ, mê rồi. Atobe-kun, sang bên kia, hướng bên kia!” Hất hất cằm, ý bảo
Atobe đưa đến gần Mukahi, xoay quanh Yuki, vươn dài lỗ tai ra. “Cậu… rốt cục là làm gì thế!” Atobe bất mãn ôm chặt eo tôi.
“Ầm ĩ cái gì! Không nghe thấy gì cả!”