Trong phòng ngập tràn những hạt bụi li ti khiến ánh sáng khó mà xuyên qua được, chỉ có thể chiết xạ trong màn sương khói giống như một vầng hào quang mông lung.
Cho dù là dưới hoàn cảnh như thế, Hách Dã chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra Ninh Tiêu. Khuôn mặt của cậu, từng đường cong trên khuôn mặt cậu đã từng được Hách Dã khắc sâu vào trong lòng, không thể nào quên được. Bởi vì Ninh Tiêu là người gần như duy nhất trên đời này có thể hiểu được hắn.
Vào lúc đọc được《 Người có tội 》của Ninh Tiêu, Hách Dã đã có một cảm giác, là cậu ấy, chính là cậu ấy, chỉ có người này mới có thể thật sự hiểu được mình.
Ngay giờ phút này, gặp được Ninh Tiêu vốn không nên xuất hiện ở đây, Hách Dã cũng chẳng bất ngờ gì mấy.
Hắn bật cười ra tiếng.
“Cậu còn nhớ rõ chuyện của ba năm trước à?”
Ninh Tiêu hơi híp mắt, hai tay nắm chặt như đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.
“Đương nhiên là nhớ rõ.”
Cậu trả lời lạnh lùng: “Ba năm trước, nếu không nhờ có anh thì tôi sẽ không thể nhận ra mình đang phạm biết bao nhiêu sai lầm.”
Ninh Tiêu nhìn người đối diện, trong lòng ngập tràn lửa giận.
Ban đầu khi viết tiểu thuyết, thay vì nói là trinh thám, chẳng thà gọi đó là tiểu thuyết phạm tội. Tình tiết trinh thám trong tác phẩm không phải là chủ đạo, mà phần lớn là miêu tả tâm lý của người phạm tội. Không thể không nói, vào thời điểm đó, mỗi khi miêu tả cảm xúc phạm tội âm u, u ám trong nội tâm của hung thủ, trong lòng Ninh Tiêu sẽ có một loại cảm giác sung sướng khó hiểu, cứ như bằng vào những miêu tả qua câu chữ là cậu có thể nắm được thứ gì đó trong tay.
Một tên tội phạm cực hung, cực ác, những tình tiết vặn vẹo sinh ra dưới ngòi bút của cậu, mang đến cho cậu một cảm giác khác thường. Nếu không nhờ có chuyện sau đó xảy ra thì e là Ninh Tiêu sẽ vẫn tiếp tục đắm chìm vào nó.
Đúng là bởi vì Hách Dã, hắn biến vụ án trong quyển sách đầu tiên của Ninh Tiêu thành sự thật! Vào khoảnh khắc Ninh Tiêu nhìn thấy tình tiết giống hệt như trong nguyên tác và viên cảnh sát đã mất mạng bằng một cách tương tự, bầu trời trong lòng cậu bắt đầu sụp đổ.
Tại sao cậu lại viết tiểu thuyết?! Là vì khiến tất cả tội ác trong đó trở thành sự thật sao? Là vì muốn xốc lên bức màn, bày ra những góc tối của thế giới này khiến ai nấy đều phải chịu tổn thương sao? Nếu thế thì cậu cũng có khác gì một tên đồ tể đâu?
Ninh Tiêu bắt đầu mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn vào lúc đó, cũng bắt đầu xem xét lại nguyên nhân mình quyết định đặt bút sáng tác. Mãi cho đến hôm nay —
“Hách Dã.” Ninh Tiêu nói: “Hôm nay tôi phải chuộc lại sai lầm của cả tôi và anh ở ngay tại nơi này.”
“Chuộc tội?” Hách Dã như vừa nghe được một điều gì rất thú vị, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Ninh Tiêu, hỏi như một đứa trẻ khờ dại: “Cậu nói tôi nghe, tôi sai ở đâu?”
“Cho dù không có tôi thì những chuyện đã xảy ra cũng sẽ xảy ra, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Hách Dã lạnh nhạt nói: “Yêu hận, tranh cãi, tử vong, tất cả đều là những thứ đã tạo nên và đồng hành với con người. Không có tôi thì trên đời này sẽ không có tội phạm giết người sao?”
Ninh Tiêu nói: “Không có anh thì sẽ không có nhiều người chết đi như thế.”
Hách Dã cười: “Trước đây cũng có người từng nói giống như cậu. Hắn nói nếu không có tôi thì sẽ không có nhiều người tự sát như thế. Nhưng cậu lại nói nếu không có tôi thì sẽ không có nhiều người chết đi như thế, nghe như tôi là kẻ ác độc nhất trên thế gian này vậy? Vậy thì tôi hỏi cậu, Ninh Tiêu, nếu sau này không còn tôi, thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn à? Cho dù chỉ là một chút thôi?”
Ninh Tiêu im lặng không nói gì.
Hách Dã nói tiếp: “Không! Không hề! Những người đang tức giận hay oán hận vẫn sẽ oán hận như thế, những người nên chết cũng sẽ chết! Mà tôi cùng lắm chỉ là đẩy bọn họ bước tới một bước, tạo một cái cơ hội cho bọn họ mà thôi. Chẳng lẽ không phải là vì giúp đỡ bọn họ hay sao? Ninh Tiêu, tôi thấy được sự phẫn nộ và bất mãn với thế giới này trong từng câu chữ của cậu. Tôi vốn đã tưởng rằng cậu là người đầu tiên có thể hiểu được tôi.”
Ninh Tiêu nói: “Không ai hiểu được anh.”
“Không, có cậu.” Hách Dã nói: “Tội phạm, hung thủ giết người, tội ác, tất cả những thứ này đều xuất hiện ngay từ khi sinh ra rồi sao? Không, không phải. Khi loài người xuất hiện trên cõi đời này, không hề có thiện hay ác gì cả, cùng với sự phát triển của xã hội, mọi người mới bắt đầu vạch rõ cái gì là thiện, cái gì là ác.”
“Cái gì là thiện, cái gì là ác?” Hách Dã cười nói: “Đối với những kẻ thống trị trên thế giới này, thứ có lợi để giữ gìn sự thống trị của bọn họ là thiện, mà thứ phá hỏng lợi ích của bọn họ là ác. Mà tội phạm, trong mắt tôi, bọn họ giống như một đám người đang khởi nghĩa, đang một mình cô độc chống lại cả thế giới.”
“Tại sao không được phạm tội, tại sao không được giết người? Vứt những thứ giả nhân giả nghĩa đó đi, có thù báo thù, có oán báo oán. Kẻ mạnh thắng kẻ yếu bại. Đó vốn nên là quy luật tự nhiên, như thế thì có gì là không đúng?”
Hách Dã lạnh lùng nói: “Trên đời này không có thánh nhân, có ai là chưa từng có suy nghĩ xấu xa trong đầu? Khác biệt giữa người tốt với kẻ xấu chỉ là có những kẻ chưa kịp làm ra điều ác mà thôi. Cho nên cho dù tôi có tội thì trên đời này có ai có tư cách để trừng phạt tôi?”
“Ninh Tiêu.” Hách Dã nhìn cậu, thả chậm tốc độ, “Cậu cũng hiểu điều đó, đúng không? Giống như hôm nay, sở dĩ cậu có thể chất vấn tôi ở đây chính bởi vì cậu là kẻ mạnh. Cậu vạch trần, phá hỏng kế hoạch của tôi. Cho nên lúc này cậu có thể định đoạt tính mạng của tôi.”
“Không.” Ninh Tiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu, phản bác hắn: “Tôi có thể đứng được ở đây là bởi vì tôi không sa đọa như anh.” Cậu rút súng trong túi ra nhắm thẳng vào Hách Dã.
“Xem mạng người như trò đùa, tùy tiện bỡn cợt với cuộc đời của người khác. Nhưng mà Hách Dã, anh nói đúng, kẻ mạnh thắng kẻ yếu bại, đó vốn là quy luật bình thường của tự nhiên.”
Không quan tâm đến họng súng đang chĩa vào mình, Hách Dã vui sướng: “Cậu tán thành suy nghĩ của tôi …”
“Nhưng anh lại quên mất một điều quan trọng nhất.” Ninh Tiêu ngắt lời hắn: “Con người không phải động vật, không phải dã thú. Thứ quan trọng, chân thật nhất của chúng ta là tình cảm.”
Bởi vì có đủ loại cảm xúc yêu ghét, vui buồn, cho nên loài người mới không chết đi một cách dễ dàng như động vật, mới không thể quyết định sống chết, thù hận một cách dễ dàng. Bởi vì tình cảm của con người không phải là thứ để giao dịch, không thể đặt lên bàn cân xem ai nhiều ai ít hay bù qua sớt lại.
“Anh không hiểu cái gì gọi là tình cảm, cho nên mới xem mạng người như một trò chơi, Hách Dã, thật ra anh rất đáng thương.” Ninh Tiêu nói: “Bởi vì điều đó chứng tỏ từ trước đến nay chưa từng có một ai thật lòng yêu thương anh.”
“Đủ rồi!” Hách Dã hét lớn, một nửa khuôn mặt hắn bị khuất trong bóng tối. Sau một lúc lâu mới khàn giọng nói tiếp: “Tôi rất đáng thương, tôi rất đáng thương, Ninh Tiêu.” Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt hắn nhìn Ninh Tiêu đã có vẻ âm u, “Thì ra ngay cả cậu, cũng không hề hiểu tôi …”
“Cẩn thận!”
Bỗng, trong góc tối truyền ra một tiếng hô.
Ninh Tiêu chỉ cảm thấy lảo đảo đã bị một người đè xuống đất.
“Bụp”.
Viên đạn ghim vào mặt đất, đúng ngay vị trí Ninh Tiêu vừa đứng. Từ Thượng Vũ chạy từ trong góc tối ra bảo vệ Ninh Tiêu: “Tính sai rồi! Hắn còn một tay súng bắn tỉa!”
Không chỉ có một tay súng bắn tỉa, ngoài Thanh Phù vẫn còn một kẻ khác đang nấp ở chỗ nào đó! Hách Dã đã biết trước đây có thể là cái bẫy của Ninh Tiêu, hắn có chuẩn bị sẵn!
“Trốn đi!” Từ Thượng Vũ kéo Ninh Tiêu đến góc tối mà bên ngoài không thấy được, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Dã đẩy cửa ra ngoài. Trước khi đi, Hách Dã còn quay lại nhìn một cái khiến Từ Thượng Vũ lạnh cả người. Hắn cứ cảm thấy mình đang quên một điều gì đó.
“Hắn chạy kìa.” Ninh Tiêu nói.
“Không sao.” Từ Thượng Vũ nói: “Hình đội đã đến rồi, lúc cậu kéo dài thời gian với Hách Dã, bọn họ đã tiêu diệt được một bộ phận tay chân của hắn, hắn trốn không thoát đâu.”
Ninh Tiêu cắn răng nhìn cây súng trong tay. Từ Thượng Vũ thở dài, biết cậu đang nghĩ vì. Bọn họ vốn chỉ để Ninh Tiêu giữ chân Hách Dã, chuẩn bị bắt giữ Hách Dã và đồng bọn của hắn, ai ngờ Hách Dã còn bố trí một tay súng bắn tỉa khác, suýt nữa không bắt được gà còn mất nắm thóc.
“Cậu biết hắn không dễ đối phó như thế.” Từ Thượng Vũ an ủi: “Yên tâm, chúng ta còn cơ hội.”
Ninh Tiêu nhìn hướng Hách Dã chạy thoát, lặng lẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, ở cục cảnh sát, Quý Ngữ Thu và Vu Mạnh vẫn đang giằng co.
Quý Ngữ Thu nhìn Vu Mạnh đang giơ súng nhắm vào mình, cười: “Không ngờ lại là cậu.”
“Phải vậy không? Nhưng mà tôi đã biết từ trước.” Vu Mạnh lạnh lùng nói.
“Cho nên cậu mới cố tình tiếp cận tôi, lặn vào tổ giám định.” Quý Ngữ Thu nói: “Đều là chuẩn bị cho kế hoạch hôm nay à? Đúng là bỏ ra rất nhiều công sức.”
“Như nhau thôi.” Vu Mạnh nói: “Nhưng tôi lại muốn hỏi anh, tổ trưởng Quý, anh liên lạc với hắn từ khi nào thế?”
“Ai?” Quý Ngữ Thu biết còn cố hỏi.
“Hách Dã.” Vu Mạnh lạnh lùng nói: “Anh trở thành tay trong của Hách Dã, thu thập tình báo cho hắn từ khi nào thế Quý Ngữ Thu?”
Một câu như sét đánh giữa trời quang.
Quý Ngữ Thu trừng mắt đánh giá Vu Mạnh từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng hiểu ra: “Thì ra là thế. Bảo sao tôi lại thấy lạ, tại sao Từ Thượng Vũ có thể trở thành đội trưởng chỉ trong ba năm ngắn ngủi? Tại sao hắn phạm tội giết người nhưng đội cảnh sát chỉ đưa ra một cái lệnh truy nã chứ không còn hành động gì khác? Tại sao ngày hôm đó đuổi theo Từ Thượng Vũ lại không ai bảo tôi đến khám nghiệm thi thể trong xe.”
“Thế này thì rõ rồi.” Quý Ngữ Thu nói: “Từ Thượng Vũ bị điều đến thành phố Lê Minh cũng là kế hoạch của các cậu. Hắn không phải là cảnh sát bình thường, mà là con mồi các cậu dùng để dụ dỗ Hách Dã cắn câu, giống như Ninh Tiêu vậy. Tôi nói đúng không, Vu Mạnh?”
Hắn cười: “Không, hẳn nên gọi cậu là — đặc vụ viên của Cục An ninh quốc gia.”
Vu Mạnh nắm chặt súng trong tay: “Bây giờ anh đưa tay chịu trói còn kịp.”
“Chịu trói?” Quý Ngữ Thu nghe xong thì cười to, “Muốn tôi ngoan ngoãn để các cậu bắt, trở thành công trạng của các cậu à? Cậu cảm thấy bây giờ cậu có tư cách để nói điều này không? Cậu tưởng các cậu đã chiếm được ưu thế rồi sao?”
Nhìn nụ cười trên mặt hắn, Vu Mạnh chỉ thấy lạnh sống lưng.
“Anh!”
Cậu ta còn chưa nói thành câu, bỗng nghe được một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa từ hướng ngoại ô thành phố, giống như bầu trời muốn sập xuống.
Quý Ngữ Thu nhìn ánh lửa sáng lên ở ngoại ô, khóe miệng đầy ý cười.
“Vu đội, Vu đội!”
Triệu Vân tông cửa vào, “Mất liên lạc với đội trưởng rồi!”
Vu Mạnh quát hỏi: “Bên Hình Phong sao rồi?”
“Cũng không trả lời! Âm thanh cuối cùng truyền đến là tiếng nổ lúc nãy, bây giờ không rõ tình hình!”
Vu Mạnh nghe thế, trừng Quý Ngữ Thu.
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì?” Quý Ngữ Thu lắc đầu, “Không, tôi không làm gì cả. Người mà cậu nên hỏi đang không có ở đây.”
Quý Ngữ Thu cũng rất muốn biết, Hách Dã, cậu định làm gì vào khoảnh khắc chung cuộc này?
…
Trương Vĩ Vĩ bị đưa lên xe, không biết đang đi đâu.
“Chị ơi.” Cậu nhóc hỏi cô gái trẻ đang lái xe. “Chúng ta đang đi đâu thế?”
Cô gái ngồi ghế lái không quay đầu lại.
“Đi đến một nơi.”
“Có xa không?”
“Không.” Cô ta nói: “Đi đến nơi mỗi người trên thế giới này rồi sẽ đến.”
Trương Vĩ Vĩ không hỏi tiếp nữa, im lặng ngồi trong xe.
Sau đó không bao lâu, cậu nhóc thấy được ngọn lửa và bụi đất bốc lên trời ở ngoại ô như những người khác.
Khói bụi bị gió lớn thổi tới, mang theo mùi khói thuốc súng lan tràn khắp thành phố.
Giống như đang thông báo về một trận gió tanh mưa máu.
Tác giả: Làm cái tiểu kịch trường nào:
Lục Phi thấy “thi thể” trong xe: “Không phải anh ấy! Không phải anh ấy! Á á á, thật sự không phải anh ấy!”
Triệu Vân: “Đủ rồi, người ta nghe thấy rồi, cậu muốn gào thêm bao nhiêu lần nữa đây?”
Lục Phi khựng một lúc, lại gào: “Là hắn, là hắn, chính là hắn! Lên trời xuống đất, ặc …”*
*Muốn nghe giai điệu thì tham khảo nhạc nền Na Tra =)))))))))))
Còn chưa dứt lời đã bị Triệu Vân bịt miệng kéo sang một bên đánh đập.
Bên kia, Quý Ngữ Thu đứng ở phía xa nhìn vết máu trong xe, tức cảnh sinh tình với bầu trời buổi chiều, hoàn toàn không thấy được hành động vớ vẩn của hai tên ngốc nào đó. Vài phút sau, hắn thấy Lục Phi cả người chật vật, khóe mắt đỏ ửng đi tới, tốt bụng an ủi.
Quý Ngữ Thu: “Đừng buồn quá, chắc là lão Từ có nỗi khổ riêng gì đó.”
Lục Phi: “Na Tra cũng có nỗi khổ riêng.”
Quý Ngữ Thu: “?”
Triệu Vân tha Lục Phi đi: “Xin lỗi, cậu ta buồn quá nên hơi điên.”