Khói thuốc súng từ vụ nổ xộc thẳng vào mũi, Ninh Tiêu được một người ôm chặt vào lòng, đợi cho đến khi làn sóng xung kích qua rồi mới có thể thở được.
“Từ Thượng Vũ!”
Chuyện đầu tiên mà cậu làm là đứng dậy kiểm tra vết thương của người phía trên mình.
“Anh có sao không?”
Từ Thượng Vũ vốn đang đè lên người cậu, bây giờ ngồi sang một bên, cả người chật vật, hơi rũ đầu.
“Tôi không sao.” Hắn trả lời, chân mày nhíu chặt.
“Để tôi xem xem, anh …”
Ninh Tiêu nhìn lưng của hắn, giật mình, chỉ thấy sau lưng Từ Thượng Vũ bị mảnh vỡ trong vụ nổ cắt thành nhiều đường sâu hoắm, máu đỏ tuôn ra trộn lẫn với cát bụi, vết thương để lộ cả thịt bên trong trông vô cùng đáng sợ.
“Anh!” Ninh Tiêu nói: “Để tôi gọi cấp cứu, anh chờ chút thôi.”
Từ Thượng Vũ cười: “Không sao, không nặng đâu. Nhưng cậu gọi xe cấp cứu cho bên phía Hình đội đi, không biết bọn họ sao rồi nữa.”
Trung tâm của vụ nổ hẳn là nơi nào đó phía ngoài tòa nhà, sóng xung kích đánh vào từ cửa sổ, mảnh thủy tinh vỡ và đá vụn trở thành ám khí có thể làm người ta bị thương. Cả hai người đều lấm lem bụi đất, trên mặt cũng có đủ loại vết thương lớn nhỏ, trông rất chật vật.
Ninh Tiêu đẩy đống đổ nát xung quanh ra, cẩn thận nhìn ra ngoài: “Tình hình bên ngoài lúc này thế nào rồi?”
“Không biết, không dùng được thiết bị thông tin nữa.” Từ Thượng Vũ nói: “Chỉ mong không có thương vong. Không ngờ đến tận bây giờ vẫn bị hắn chơi một cú.”
Hai người im lặng một lúc, vốn ván cờ này Từ Thượng Vũ tương kế tựu kế, chuẩn bị dụ Hách Dã ra, bắt trọn cả lưới, không ngờ Hách Dã vẫn còn chiêu này. Bên ngoài, bụi bặm bay đầy trời, có mấy căn phòng vẫn còn đang bốc cháy, ngọn lửa bốc cao giống như nụ cười kiêu ngạo của kẻ nào đó.
Ván này, bọn họ vẫn không thắng.
Từ Thượng Vũ vỗ vai Ninh Tiêu, “Chúng ta vẫn còn cơ hội. Bây giờ tay chân của Hách Dã đã bị tách rời ra rồi. Vụ nổ lúc nãy kịch liệt như thế, người của bọn chúng chắc chắn cũng không kịp bỏ chạy. Chỉ cần có tiếp viện thì chúng ta có thể bắt được Hách Dã.”
Ninh Tiêu không nói gì, trong lòng cậu vẫn có một dự cảm rất không tốt.
“Cậu đang lo cho Vĩ Vĩ à?” Từ Thượng Vũ nhìn sắc mặt của cậu, nói: “Không phải đã nhận được tin nói Hách Dã giao nó cho cấp dưới, không đưa đến đây à?”
Ninh Tiêu lắc đầu.
“Nếu Hách Dã đã muốn cá chết lưới rách thì chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để bắt lấy điểm yếu của chúng ta.”
Mà Trương Vĩ Vĩ là quân cờ tốt nhất trong tay Hách Dã. Từ Thượng Vũ và Ninh Tiêu, không ai trong hai người muốn đứa trẻ này gặp chuyện không may cả. Giống như để chứng minh cho dự cảm của Ninh Tiêu, trong phòng bỗng có tiếng chuông điện thoại. Vào lúc vụ nổ vừa kết thúc, khói đặc còn chưa tan, tiếng chuông vang vọng một cách bình thản có vẻ vô cùng kỳ lạ. Huống chi cái điện thoại này lấy từ chỗ Trương Thất, chuyên dùng để liên lạc với Hách Dã. Vậy thì bây giờ là ai đang gọi đến?
Hai người nhìn nhau, Ninh Tiêu bước đến cầm điện thoại lên, nghe máy.
Đầu tiên là một trận cười.
“Không ngờ là gọi được thật, tôi chỉ định thử một lần này thôi.”
Giọng nói quen thuộc của người vài phút trước còn mặt đối mặt nói chuyện, bây giờ truyền đến qua cái loa điện thoại.
Quả nhiên là Hách Dã.
“Thấy sao, cậu có thích món quà này không?”
Ninh Tiêu không nói gì mà chỉ lẳng lặng nghe, cậu không biết Hách Dã định làm gì tiếp theo, trước khi thăm dò rõ tình hình thì im lặng là lựa chọn sáng suốt nhất.
Tựa như biết người đang nghe máy là ai, Hách Dã lại nói tiếp: “Cậu muốn một cái kết thúc, tôi cho cậu một cái, được không?”
Hắn nói: “Ninh Tiêu, chúng ta sẽ chơi một trò chơi.”
Ninh Tiêu cuối cùng cũng trả lời: “Chơi gì?”
Hách Dã cười khẽ: “Đánh cược.”
“Tôi đặt hai quả bom trong thành phố này, đặt thời hạn một tiếng. Từ chỗ của cậu đến chỗ của hai quả bom là nửa tiếng. Tôi sẽ không nói cho cậu biết bom được đặt ở đâu, cũng sẽ không cản cậu đi phá nó. Mà việc duy nhất cậu cần làm là tìm ra hai quả bom trong một tiếng đồng hồ này, thu được mã số ở trên đó. Nơi được đánh dấu trên đó là nơi tôi đang ở.”
“Tôi chỉ chờ cậu một tiếng thôi, nếu qua thời gian này mà cậu không xuất hiện thì sẽ không còn cơ hội nào để bắt tôi nữa. Đương nhiên là nếu cậu không thể tìm ra được mã số, hoặc không tìm được bom, thì cậu biết hậu quả rồi đấy.”
“Phải rồi, cách duy nhất để phá bom là dấu vân tay của cậu.” Hách Dã nói lời tạm biệt: “Bây giờ, thời gian bắt đầu, tôi chờ tin tốt từ cậu.”
Tút tút tút, điện thoại bị ngắt máy.
Ninh Tiêu tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Từ Thượng Vũ, khóe mắt hơi đỏ lên.
“Một trong hai quả bom chắc chắn là ở trên người Trương Vĩ Vĩ.”
Cậu biết ngay là tên Hách Dã điên cuồng này sẽ không buông tha bọn họ dễ dàng như thế,
“Ninh Tiêu …” Từ Thượng Vũ lo lắng nhìn cậu, đang định nói chuyện thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng súng rất kịch liệt!
Tiếng súng lúc gần lúc xa như có hai nhóm người đang giằng co. Từ Thượng Vũ nghiêm mặt ló đầu ra cửa sổ xem xét tình hình.
“Là người của Hách Dã đang đánh nhau với Hình đội!” Hắn nói: “Bọn họ đang yểm hộ cho Hách Dã rút lui.”
“Tình hình sao rồi?”
“Hình đội hơi yếu thế, sắp trụ không nổi rồi.” Từ Thượng Vũ nhíu mày: “Người của Hách Dã đang bỏ chạy, bọn họ không tiếp tục bắn nhiều, chỉ có chặn hỏa lực rồi nhân cơ hội chạy thôi.”
“Mục đích của hắn là lui đến nơi an toàn.” Ninh Tiêu nói: “Hắn sẽ không đối kháng đến cùng với Hình Phong đâu, chờ sau khi Hách Dã bỏ chạy thì chúng ta hội hợp với Hình Phong.”
“Ừ.”
Hơn mười phút sau, tiếng súng hoàn toàn chấm dứt, đợi thêm một lúc nữa, Ninh Tiêu mới đỡ Từ Thượng Vũ ra khỏi chỗ trốn. Không bao lâu sau bọn họ đã chạm mặt đội người của Hình Phong.
“Tiểu Từ!” Bản thân Hình Phong cũng bị thương một cánh tay, nhưng thấy Từ Thượng Vũ bị nhuộm đỏ cả nửa người vẫn kinh hãi, “Cậu có sao không đấy?”
Từ Thượng Vũ cười lắc tay.
“Trông thì ghê chứ không nặng lắm, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Hình Phong quát to: “Có thế cũng không được sơ ý, nhiễm trùng thì làm sao?” Nói xong, hắn vội kéo Từ Thượng Vũ sang để người trong đội rửa vết thương.
Từ Thượng Vũ cười khổ, nói: “Bây giờ không phải lúc. Chúng tôi có một chuyện quan trọng muốn nói, Hình đội, e là Hách Dã còn bày một cái bẫy khác cho chúng ta.”
“Lại sao nữa thế?”
Vài phút sau, hai người nói được đại khái tình huống, Hình Phong nghe xong, sắc mặt rất là khó coi.
“Nói cách khác là bây giờ trong thành phố đang có hai quả bom, không biết ở đâu, mà quả bom này có thể uy h**p đến tính mạng của người dân bất cứ lúc nào.” Hình Phong đấm mạnh lên vách tường, “Cái tên Hách Dã này lại dám làm ra chuyện như thế!”
“Nhưng mà bây giờ tất cả công cụ thông tin đều bị chặn hết, sao chúng ta liên lạc được với bên ngoài?” Hình Phong nhíu mày.
“Cái này dùng được.” Ninh Tiêu lấy điện thoại cướp từ Trương Thất, “Trước khi đến đây tôi đã nói chuyện này với tổng bộ rồi, bọn họ đã bắt đầu sơ tán người ở những nơi có thể tập trung đông, đang tra xét ở những địa điểm đáng nghi. Tôi còn bảo bọn họ dẫn theo một người đến đây.”
“Dẫn người?” Hình Phong hỏi: “Cậu còn muốn gặp ai nữa?”
Ninh Tiêu còn chưa kịp nói tiếp đã nghe thấy tiếng ồn ào từ một hướng, ngay sau đó là vài chiếc xe cảnh sát chạy thẳng tới, mà phía sau là xe cứu thương.
“Đội trưởng!” Triệu Vân và Lục Phi vừa xuống xe đã nhào về phía này. Nhất là Lục Phi, thấy Từ Thượng Vũ máu me đầy người thì không ổn tý nào.
“Á đội trưởng! Anh đừng có chuyện gì mà! Khó khăn lắm em mới gặp được anh, anh đừng bỏ em lại như thế nha đội trưởng! Òa …”
Thấy Lục Phi mất não nhào tới, Từ Thượng Vũ tức giận đạp hắn qua một bên.
“Không chết cũng bị các cậu làm cho tức chết. Sao lại đến đây? Giải quyết xong chuyện bên kia chưa?”
Lục Phi sáng mắt, “Giải quyết xong rồi! Há, Vu Mạnh cũng ghê gớm lắm, mới dùng hai, ba chiêu đã bắt được tổ … à không, Quý Ngữ Thu rồi. Không ngờ luôn, một người bình thường trông yếu đuối nhát gan, ai ngờ lại giấu nghề. Phải rồi, đội trưởng, sao anh biết Quý Ngữ Thu có vấn đề?”
Tại sao biết? Nếu không có ai âm thầm liên lạc với Hách Dã thì sao Hách Dã lại có thể biết rõ chuyện trong đội cảnh sát được? Lần nào Quý Ngữ Thu cũng như có như không nhắc nhở mọi người một chi tiết quan trọng, sau đó khiến mọi chuyện đi theo kế hoạch của Hách Dã. Nhưng mà Từ Thượng Vũ không rảnh giải thích nhiều với Lục Phi, hắn vẫy tay ý bảo Lục Phi qua góc ngồi yên cho rồi. Sau đó mới có thời gian nhìn người Ninh Tiêu muốn bọn họ mang tới.
Người bị còng hai tay áp giải đến đương nhiên là Trương Thất bọn họ bắt được lúc sáng, mới vừa được đưa vào cục cảnh sát không bao lâu đã bị Ninh Tiêu gọi ngược trở ra.
“Thời gian không còn nhiều nên tôi nói ngắn gọn thôi.”
Ninh Tiêu đứng ở chính giữa nói với mọi người: “Chúng ta có hai điều bất lợi trong trò chơi của Hách Dã. Một là hắn có thể không quan tâm đến tính mạng của người dân, nhưng chúng ta có, phải gỡ được bom trong một tiếng đồng hồ. Hai, ngoài việc nói có hai quả bom, Hách Dã không hề nhắc đến địa điểm, điều này sẽ khiến việc tìm kiếm trở nên khó khăn hơn nhiều. Nhưng mà cũng không phải là không có manh mối gì. Buổi sáng có tin báo rằng Trương Vĩ Vĩ bị một cấp dưới của Hách Dã mang đi, tôi nghi ngờ có một quả bom trên người đứa trẻ này.”
“Có lý do gì không?” Hình Phong hỏi.
“Hách Dã rất hiếu thắng, cũng thù rất dai.” Ninh Tiêu nói: “Đối với hắn mà nói, tôi và Từ Thượng Vũ là đầu sỏ phá hỏng kế hoạch của hắn. Chắc chắn hắn sẽ tìm mọi cách túm được điểm yếu của chúng tôi rồi ra tay với nó. Mà Trương Vĩ Vĩ có thể thỏa mãn được điều kiện này.”
“Vậy cậu gọi cái tên này quay lại để làm gì?” Hình Phong đá Trương Thất một cái, sắc mặt Trương Thất trắng bệch, không nói tiếng nào.
Ninh Tiêu nhìn Trương Thất, nhe răng cười với gã.
“Vật tẫn kỳ dụng*.”
*Vật tẫn kỳ dụng (物尽其用): tận dụng hết mọi thứ có thể.
Mà trong mắt Trương Thất, Ninh Tiêu đang tươi cười còn đáng sợ hơn viên cảnh sát mặt lạnh lúc nãy.
Ý cười của cậu ta không thấm vào đáy mắt.