“Dì ơi, chúng ta còn bao lâu mới đến?”
Trương Vĩ Vĩ quỳ cao lên ghế nhìn ra ngoài, hơi run rẩy. Cậu ngồi trong xe gần một tiếng rồi nhưng người phụ nữ này cứ chạy lòng vòng suốt mà không thèm ngừng lại. Trương Vĩ Vĩ vừa khát vừa đói nhưng không dám than thở, chỉ có thể hỏi xem khi nào mới có thể xuống xe.
Cô gái hình như đang vừa lái vừa xem điện thoại, nghe Trương Vĩ Vĩ nói thì quay đầu lại nhìn cậu nhóc một cái, có vẻ mềm lòng.
“Đừng gọi là dì, gọi Tây Tây.”
“Tây Tây … dì, chừng nào chúng ta mới có thể xuống xe? Con đói, con có thể ăn gì đó được không?”
Trương Vĩ Vĩ là một đứa trẻ thông minh, từ khi bị đám người này bắt được, cậu biết nên tỏ ra yếu thế với ai mới có tác dụng. Khi đối mặt với Hách Dã, cậu không hề phản kháng một chút nào, nhưng nếu đối mặt với người phụ nữ này, cậu biết mình có thể đưa ra một vài yêu cầu nho nhỏ.
“Không được.” Tây Tây từ chối cậu nhóc, “Phải đợi cho đến khi có người tìm được chúng ta thì mới có thể ngừng xe.”
Trương Vĩ Vĩ hỏi: “Vậy còn bao lâu nữa?”
Tây Tây nhìn đồng hồ.
“40 phút.” Cô ta nói: “Sau 40 phút, tất cả đều đã giải quyết xong rồi.”
—
Từ Thượng Vũ nhìn Ninh Tiêu kéo Trương Thất lên xe.
“Cậu mang theo hắn làm gì?” Từ Thượng Vũ hỏi.
“Tìm bom.” Ninh Tiêu trả lời: “Hắn là đôi mắt của chúng ta.”
“Cậu chắc chứ?”
“Thành phố này rộng hơn 600 kilomet vuông, lấy nơi này làm tâm vẽ một cái vòng tròn với bán kính bằng lộ trình 30 phút thì cũng phải gần trăm kilomet vuông. Trong một diện tích lớn như thế mà phải tìm hai trái bom không biết đang ở đâu, xác suất gần như bằng không.” Ninh Tiêu nói: “Nhưng tôi nghĩ Hách Dã sẽ không đưa ra một câu đố không có lời giải, tôi tin rằng hắn đã đưa ra gợi ý rồi.”
“Gợi ý là hắn à?” Từ Thượng Vũ nhìn Trương Thất.
“Hắn là một trong những gợi ý, còn lại là Trương Vĩ Vĩ, Hách Dã chắc chắn sẽ đặt một quả bom gần cậu nhóc.”
Từ đó bắt đầu lọc ra một vài điều kiện, Hách Dã không thể nào để Trương Vĩ Vĩ lại một mình, cũng không thể để cậu nhóc đi lang thang bên ngoài được. Để tiện cho việc đặt bom thì phải có một không gian đủ rộng, cũng có tính cơ động nhất định.
Nghĩ một hồi, Ninh Tiêu nhìn Trương Thất: “Nội trong bán kính với lộ trình nửa tiếng, xe riêng, hai người ngồi, rất có thể là vẫn luôn chạy không ngừng, tìm ra tất cả mục tiêu đáng nghi đi.”
Trương Thất hừ lạnh, như có vẻ rất miễn cưỡng.
“Không phải cậu luôn tự xưng là sứ giả của chính nghĩa à?” Từ Thượng Vũ nói với gã: “Nếu để trái bom của Hách Dã phát nổ thì không biết sẽ khiến bao nhiêu người vô tội bị thương. Nếu ngồi yên không để ý đến chuyện này thì cậu không có tư cách để tuyên dương chính nghĩa của bản thân, mà là giống như đám tội phạm đó, là một tên tiểu nhân coi rẻ sinh mạng của người khác.”
“…”
Không biết có phải vì những lời Từ Thượng Vũ nói có tác dụng hay không, vẻ mặt Trương Thất hơi thả lỏng: “Tôi đồng ý giúp các cậu, nhưng chỉ trong lần này thôi.”
Đối với cao thủ chân chính mà nói thì cho dù chỉ có một cái máy tính, một trang web, cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.”
“Có ba chiếc xe khá đáng nghi.” Sau một hồi bận rộn, Trương Thất chỉ vào màn hình, nói: “Cách chúng ta khoảng mười cây số có một chiếc xe van màu trắng chạy đi chạy lại xung quanh. Cách 5 cây số về phía Nam, một chiếc xe buýt ngừng ở ven đường, phần lớn người bên trong đã xuống xe rồi nhưng vẫn còn vài hành khách mãi không xuống. Còn cả …”
Cuối cùng, từ camera an ninh, Trương Thất tìm ra được bảy mục tiêu đáng nghi, trong đó có 4 chiếc xe riêng, một chiếc van, một chiếc xe buýt và một chiếc taxi. Đặc điểm chung của bảy mục tiêu này là không thể thấy rõ tình hình trong xe từ camera, hành tung đáng nghi, chưa từng đi quá xa nơi này.”
“Mục tiêu có vẻ khá nhiều, xem ra chúng ta nên chia ra hành động.” Từ Thượng Vũ nói: “Tôi và Triệu Vân một đội, cậu và Lục Phi một đội, Hình đội và người của anh ấy lại chia đội ra. Phải tra cho hết bảy chiếc xe này nội trong nửa tiếng, không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.”
Ninh Tiêu nhìn hắn, “Vết thương của anh …”
“Không sao.” Từ Thượng Vũ cười, “Chỉ vài vết thương nhỏ mà thôi, vẫn chưa đủ khiến tôi phải lùi bước đâu.” Hắn vỗ vai Ninh Tiêu, “Tôi đi đây, còn lại đều giao hết cho cậu đấy.” Nghĩ một lúc lại nói: “Nếu Hách Dã có gọi lại, đừng để hắn chọc giận.”
“Tôi biết.” Ninh Tiêu gật đầu, nhìn Từ Thượng Vũ dẫn người đi. Giữa trưa, mặt trời đứng bóng chiếu lên băng vải trên người Từ Thượng Vũ, làm cho người ta cảm thấy chói mắt. Cậu quay đi, nhìn Trương Thất.
“Tốt nhất là mày đừng có giở trò.”
Trương Thất cười, “Tôi chưa bao giờ giở trò gì cả.”
12 giờ rưỡi, tất cả bắt đầu hành động. Đội cảnh sát chia ra làm bảy, tiếp cận bảy mục tiêu đáng nghi. Để tránh đánh rắn động cỏ, bọn họ đổi hết thành đồ thường, cho tay súng bắn tỉa mai phục ở xung quanh. Để giảm bớt số thương vong, đội cảnh sát bắt đầu sơ tán người dân xung quanh, giảm bớt nguy hiểm.
Trương Vĩ Vĩ tựa vào kính xe nhìn ra ngoài, bỗng hô lên.
“Dì Tây Tây.”
“Tôi chưa có già như thế đâu, đừng gọi là dì nữa.”
“Tây Tây, em thấy hình như người ở ngoài đang ít dần đi á.”
Tây Tây im lặng một lúc.
“Bởi vì người đón nhóc đã đến rồi.”
Trương Vĩ Vĩ nhìn sườn mặt của cô ta từ phía sau, thì thầm: “Chị có để em về với bọn họ không?”
“Về? Nhóc muốn về đâu?” Tây Tây không đáp mà hỏi lại, “Tôi sẽ đưa em về thôi, sớm muộn gì cũng sẽ như thế.”
Trương Vĩ Vĩ nhìn cô ta, có một loại cảm giác rằng rất có thể đây là lần cuối cùng mình được ra ngoài. Một đứa trẻ vẫn còn nhỏ tuổi, trong lòng có dự cảm như mình sắp phải chào tạm biệt với thế giới này.
“Tại sao chị lại đi theo Hách Dã?” Cậu hỏi ra điều thắc mắc giấu mãi trong lòng, “Hắn đã giết rất nhiều người.”
Cậu sẽ không thể hỏi điều này với một ai khác, ví như tay bắn tỉa tên Thanh Phù. Cậu hỏi Tây Tây là bởi vì cậu cảm thấy Tây Tây rất giống mình, bọn họ đều là những người rất bình thường chứ không phải loại người rõ ràng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, xa lạ mà không thuộc về thế giới này như Hách Dã.
“Bởi vì …” Trong đầu xuất hiện vô số lý do, nhưng Tây Tây chỉ cười lạnh nhạt: “Bởi vì tôi thích thế.”
Đi theo người nọ, cho dù chỉ là một cái bóng nhỏ bé lẳng lặng nhìn lên cũng giống như đã có được cả thế giới. Hách Dã mang đến cho cô ta một thế giới hoàn toàn khác biệt, là thần của cô ta. Cho nên không cần lý do gì để đi theo tín ngưỡng của bản thân mình.
Trương Vĩ Vĩ cảm nhận được, rõ ràng biết Hách Dã là một người rất đáng sợ, nhưng có đôi khi chính cậu cũng sẽ vô thức bị hắn hấp dẫn. Có lẽ sự đáng sợ của Hách Dã không chỉ nằm ở năng lực của hắn mà còn là loại “mị lực” có thể thao túng được lòng người.
“Nhưng em không muốn …” Trương Vĩ Vĩ cuộn người ở ghế sau. “Em không muốn chết, em muốn sống.”
Tây Tây dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu nhóc, nghĩ thầm, cái này không phải do nhóc quyết định. Cô ta nhìn ra ngoài, vòng vây của cảnh sát đã càng lúc càng nhỏ, cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi.
Trong xe chỉ huy, trái tim của Ninh Tiêu đập mạnh một nhịp. Rõ ràng là mọi thứ vẫn đang theo đúng như kế hoạch nhưng cậu vẫn cảm thấy có thứ gì đó sắp sửa vụt khỏi lòng bàn tay. Sai ở đâu đây? Quý Ngữ Thu đã bị bọn họ khống chế, Trương Thất cũng ngoan ngoãn hợp tác, mục tiêu đang giữ bom cũng đang được điều tra.
Tất cả đều rất thuận lợi, vô cùng thuận lợi nhưng lại khiến Ninh Tiêu vô cùng bất an. Cậu nhìn sang bên cạnh, vị trí trống bên cạnh vốn là của Từ Thượng Vũ.
Bởi vì hắn không có ở đây cho nên mình mới bất an như thế sao? Ngay lúc Ninh Tiêu đặt tay lên ngực suy ngẫm, mục tiêu cậu đang theo dõi xuất hiện một vấn đề. Chiếc xe nhỏ màu trắng đột ngột tăng tốc phá tan vòng vây của cảnh sát.
“Sao thế?”
Viên cảnh sát theo dõi báo cáo: “Nghi phạm đột ngột tăng tốc vượt qua chúng tôi, bây giờ đang chạy lên cầu!”
Ninh Tiêu biến sắc: “Có phong tỏa đường lên cầu chưa?”
“Không kịp nữa rồi, chỉ có 5 phút để đến đó thôi, bây giờ không kịp sơ tán đâu! Từ đội đã bắt đầu lùng bắt rồi!”
Nghe đến Từ Thượng Vũ, hơi thở của Ninh Tiêu hơi nghẹn lại. Cậu nhìn chằm chằm lên màn hình giám sát, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Chỉ thấy sau khi mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo xe của nghi phạm, cả hai bên đều đang chạy lên cầu. Đầu bên kia cầu đã bắt đầu được sơ tán nhưng vẫn còn hơn mười chiếc chưa kịp rút lui, trong đó có một chiếc xe buýt đưa đón học sinh.
“Ninh Tiêu.”
Bộ đàm bên cạnh bỗng có tiếng của Từ Thượng Vũ.
“Lát nữa tôi sẽ đến gần ngắm bắn nghi phạm, nhưng tôi nghi ngờ bọn họ đang bẫy chúng ta, đừng thả mấy chiếc xe khác.”
Ninh Tiêu còn chưa kịp nói thêm vài câu thì Từ Thượng Vũ đã quyết đoán tắt bộ đàm.
Trên màn hình theo dõi, một chiếc xe cảnh sát bất ngờ tăng tốc chạy vượt lên chiếc xe của nghi phạm hòng chặn đối phương lại. Nhưng chiếc xe đó sau vài lần va chạm lại đột phá vòng vây. Trong lúc nguy cấp, có một người thò ra khỏi xe, giơ súng bắn vào bánh xe của đối phương mới có thể chặn nó lại trước khi nó lên cầu. Ninh Tiêu mới vừa thở phào đã thấy một người che mặt nhảy ra khỏi xe, chạy về phía xe cảnh sát. Mà trên màn hình, Từ Thượng Vũ gần như ngay lập tức giơ súng lên bắn, cuối cùng vẫn chậm một nhịp, đối phương đã kích hoạt quả bom.
Ngay lúc người nọ ngã xuống, hai tia laze màu đỏ đồng thời sáng lên chặn cả xe cảnh sát và chiếc xe của nghi phạm ở đầu cầu, một trước một sau, mà Từ Thượng Vũ cũng vừa lúc bị nhốt trong phạm vi đó.
Vào khoảnh khắc đấy, Ninh Tiêu cuối cùng cũng hiểu được kế hoạch của Hách Dã.
【 Chúc mừng cậu đã tìm được quả bom đầu tiên. Sau đây là một phần thưởng nho nhỏ: mật mã vô hiệu hóa bom là vân tay của cậu, thời hạn chúng phát nổ vẫn còn 28 phút. 】
Gần như cùng lúc đó, Ninh Tiêu nhận được một tin nhắn của Hách Dã.
Hàng chữ ngắn ngủi này cho biết rất nhiều thông tin, cũng bày tỏ lòng dạ ác độc của Hách Dã.
Hai quả bom sẽ nổ cùng một lúc, mà vân tay của Ninh Tiêu là mật mã vô hiệu hóa duy nhất. Trong vòng 28 phút ngắn ngủi tiếp theo, cậu sẽ vô hiệu hóa quả bom này hay đi tìm quả còn lại, Ninh Tiêu chỉ có thể kịp để hoàn thành một trong hai.
Hách Dã đang ép cậu phải lựa chọn.
Từ Thượng Vũ và Trương Vĩ Vĩ, chỉ có một người có thể sống.