Hách Dã đứng trên thuyền, gió biển thổi mái tóc hắn tán loạn khiến người ta không thấy rõ được nét mặt của hắn.
“Lần này cậu nghĩ kỹ chưa?”
Hắn quay đầu lại nhìn người vừa nói chuyện, cũng là người duy nhất còn lại bên cạnh hắn lúc này. Những người khác không bị bắt thì thất lạc, ngay cả người trung thành với hắn nhất là Liên Tây cũng bị hắn giao cho một nhiệm vụ có đi mà không có về.
Từ cảnh tượng được vạn người chú ý, trăm người đi theo cho đến cái cảnh bị vây bắt, chặn đường, chỉ có thể tìm mọi cách trốn đi như chó chết chủ lúc này, chênh lệch lớn như sông với biển như thế là điều mà Hách Dã không thể đoán trước được.
“Hết cách rồi.” Hắn nói: “Dù sao thì người lần này cũng không dễ ăn.”
Cho nên chỉ có thể đập nồi dìm thuyền.
Thanh Phù dập tàn thuốc, nhìn hắn.
“Nếu đã biết Ninh Tiêu không dễ ăn, Từ Thượng Vũ cũng khó nuốt thì tại sao ngay từ đầu cậu còn đi trêu chọc hai người bọn họ?”
“Cậu muốn tôi trả lời thế nào đây?” Hách Dã mìm cười: “Nên nói là không nhịn được à? Thật ra đối với Ninh Tiêu, ban đầu tôi chỉ muốn bày tỏ sự sùng bái của mình mà thôi, tôi thích tiểu thuyết của cậu ấy lắm.”
Thanh Phù cười nhạo, thích đến nỗi biến quyển sách của người kia thành án mạng đầm đìa máu tươi, khiến người ta mắc bệnh tâm lý luôn. Thật sự không thể nào chịu nổi kiểu yêu thích này. Nhưng gã cũng không nói suy nghĩ trong đầu mình ra, dù sao, những người đi theo đều biết Hách Dã là một kẻ điên cuồng đến mức nào. Có đôi khi gã cũng cảm thấy Ninh Tiêu rất đáng thương, đang yên đang lành viết tiểu thuyết, chả hiểu sao lại lọt được vào mắt lão Đại b**n th** của bọn họ.
“Cậu không đồng tình à?” Hách Dã như đọc được suy nghĩ trong đầu Thanh Phù, “Có biết tại sao tôi chỉ đọc tiểu thuyết của Ninh Tiêu không?”
Thanh Phù thành thật lắc đầu.
“Bởi vì cậu ấy viết rất chân thật.” Hách Dã nói: “Tội phạm giết người thì không phải là người bình thường à? Không, chính bởi vì bọn họ cũng là người bình thường có máu có thịt, cho nên mới biết ghen ghét, tức giận, đến nỗi g**t ch*t kẻ đã tạo ra những cảm xúc đó. Rất nhiều người đều cho rằng tội phạm giết người là kẻ khác loài, là cái u ác tính của xã hội, nhưng trên thực tế, mỗi một người đều có khả năng trở thành hung thủ. Không giết người là bởi vì còn chưa bị ép buộc đến mức đó.”
Hách Dã cười khẽ, giọng nói như tan ra trong gió biển.
“Ninh Tiêu lại hiểu được cái đạo lý mà rất nhiều người không hiểu được đó, cậu nói xem làm sao tôi không cảm động cho được?”
Cũng chính bởi vì sự cảm động đó mà tự đẩy mình đến tình cảnh không thể không trốn chui trốn nhủi đến phương xa thế này sao? Có đôi khi Thanh Phù thật sự không thể hiểu nổi Hách Dã, trên đời này cũng không có ai thật sự hiểu được Hách Dã.
Hắn cướp đi tính mạng của người khác không phải vì có oán hận trong lòng, mà là vì thương hại.
Hắn thao túng những vụ án giết người, xem mạng người như trò đùa, rồi lại cảm thán rằng tội phạm giết người cũng là người bình thường mà thôi.
Hắn có tư tưởng riêng của mình, cũng đối đầu với tư tưởng chủ đạo của xã hội này bởi vì nó, dần tạo ra tổ chức của riêng mình. Mà bây giờ hắn lại vì một tên tiểu thuyết gia, không tiếc phá hủy vương quốc do chính tay mình tạo ra.
Chỉ có thể nói, Hách Dã thật sự không phải một người bình thường, hắn luôn làm thế giới này phải điên đảo theo ý hắn. Thanh Phù nghĩ rồi cười khổ, gã tự nguyện đi cùng kẻ điên khùng này đến tận bước đường này cũng đã không bình thường theo từ lâu rồi.
“Sau này cậu định làm gì?” Hắn hỏi.
“Trên đời này không có ai là không thể trở thành tội phạm giết người, không giết người là bởi vì không bị ép buộc đến đường cùng.” Hách Dã lặp lại lời mình đã nói, lẩm bẩm: “Ninh Tiêu hiểu được điều này nhưng lại vờ như đã quên. Vậy thì bây giờ ít nhất, tôi phải khiến cậu ấy nhớ ra nó, cậu nói xem đúng không?”
Hắn nở một nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến Thanh Phù nhìn mà thấy sợ.
—
“Liên lạc được với Từ Thượng Vũ chưa?”
Hình Phong vừa vào đã hỏi.
“Chưa, từ mười phút trước, sau khi Từ đội đuổi hết mọi người bên cạnh hắn đi thì không cho chúng tôi đến gần nữa.” Người liên lạc nói: “Hắn cũng tắt bộ đàm rồi, không trả lời chúng ta.”
Hình Phong khó thở: “Cái con người này lại định làm trò gì nữa đây?” Hắn nhìn sang Ninh Tiêu, người này đã không nói gì một lúc lâu rồi. Nhưng Hình Phong vẫn đang ký thác hy vọng lên người cậu, hắn không hiểu nguyên nhân vì sao, giống như người hiểu được suy nghĩ của Từ Thượng Vũ chỉ có Ninh Tiêu.
Cách thời hạn bom nổ còn 15 phút.
Ninh Tiêu mở mắt ra.
“Tìm được vị trí của Trương Vĩ Vĩ chưa?”
“Hách Dã đã bày ra bốn, năm con mồi giả, nhưng mà chúng ta cũng đã loại trừ gần hết rồi, bây giờ đang tập trung vào hai mục tiêu cuối cùng, sắp rồi.”
Ninh Tiêu gật đầu, lại tiếp tục chìm vào yên lặng, không nói thêm gì nữa. Hình Phong mất kiên nhẫn thúc giục: “Ninh Tiêu, cậu nghĩ ra được cách gì chưa? Từ Thượng Vũ và đứa trẻ đó, cậu định …”
“Định chọn thế nào à?” Ninh Tiêu ngẩng đầu hỏi lại: “Anh đang muốn hỏi tôi rằng nếu thời gian còn lại chỉ đủ để tôi đi gỡ một quả bom thì tôi sẽ chọn ai à?”
Hình Phong hơi xấu hổ, nhưng cũng không phủ nhận.
Lúc này, Trương Thất ngồi bên cạnh buột miệng trào phúng: “Không cần biết là chọn ai, tóm lại là dù sao cũng phải có một người chết.”
Tất cả mọi người trong xe đều nhìn sang gã, Trương Thất đắc ý cười nói: “Các người đều nói tôi điên bởi vì tôi giết người vì cái mình gọi là chính nghĩa, vậy còn các người thì sao? Bây giờ đang có hai mạng người đặt trước mặt cho cậu chọn, cậu sẽ chọn ai đây Ninh Tiêu? Dù có chọn ai thì cũng là giết một người khác bởi vì cái lựa chọn đấy. Đương nhiên ai cũng có tình cảm, cũng có cảm xúc cả thôi, nếu cậu thật sự chọn viên cảnh sát ngoài kia thì cũng không ai có thể nói gì được cậu.” Ánh mắt gã đầy vẻ châm chọc nhìn quét mọi người trong xe, “Ít nhất thì những người trong này đều hy vọng cậu có thể chọn như thế.”
“Mày …” Hình Phong hít sâu một hơi, nhịn cảm giác muốn đánh người của mình.
Trương Thất đang trào phúng bọn họ một cách trắng trợn, cười nhạo tâm tư của bọn họ, nếu không nói đến chính nghĩa thì thật ra bọn họ đều hy vọng rằng Từ Thượng Vũ có thể sống sót. Nhưng nếu Ninh Tiêu chọn như thế thật thì sẽ là tự tay g**t ch*t Trương Vĩ Vĩ. Vì cảm xúc riêng của bản thân mà g**t ch*t một đứa trẻ. Một Ninh Tiêu như thế thì có khác gì tội phạm giết người đâu?
Hình Phong lo lắng nhìn Ninh Tiêu, biết cậu đang phải đối mặt với một quyết định vô cùng khó khăn, bây giờ người khó chịu nhất hẳn là cậu mới đúng. Đúng như những lời khiêu khích của Trương Thất, dù có chọn bên nào thì cũng đồng nghĩa với việc Ninh Tiêu chính tay g**t ch*t một bên khác.
Hình Phong lạnh cả người, thầm nghĩ Hách Dã đúng là rất biết đặt bẫy. Chắc chắn ngay từ đầu, khi định ra quy tắc của trò chơi này thì hắn đã nghĩ đến tình huống này, mà mục đích của hắn là hoàn toàn phá hủy Ninh Tiêu. Sau sự kiện của ba năm trước, nếu lại có một người chết vì mình, không biết Ninh Tiêu có phát điên hay không đây?
Bình tĩnh đưa Ninh Tiêu đến trước vách núi, đó là cái bẫy cuối cũng của Hách Dã.
Còn 13 phút.
Trong ánh mắt gấp gáp chăm chú của mọi người trong xe, Ninh Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng: “Đưa tôi đến chỗ Trương Vĩ Vĩ.”
“Cố vấn!” Lục Phi là người đầu tiên đứng bật dậy, lo lắng nhìn Ninh Tiêu. Trương Thất cười ha hả, Hình Phong nắm chặt tay cản Lục Phi lại.
“Nếu …” Hắn khàn giọng nói: “Ninh Tiêu đã đưa ra lựa chọn, vậy thì làm theo lời cậu ấy nói đi.”
Lục Phi đỏ mắt, quát: “Nhưng đội trưởng thì sao? Không ai cứu hắn sao? Hắn có chết cũng chẳng là gì sao?”
“Lục Phi.” Hình Phong nhìn hắn, gằn từng chữ: “Chúng ta là cảnh sát.”
Hình Phong lặp lại lần nữa: “Chúng ta là cảnh sát!”
Lúc trước lựa chọn cái nghề này, phần lớn mọi người đều đã đưa ra lựa chọn cho mình. Nếu có một ngày trên cán cân là tính mạng của bọn họ và người thường, cái cán cân này sẽ nghiêng về phía nào là chuyện đã quyết định sẵn rồi.
Bởi vì là cảnh sát, cho nên mới xem nhẹ tính mạng của bản thân mình.
Lục Phi mắng thầm một câu, đấm mạnh vào cửa sổ xe, không liếc nhìn Ninh Tiêu một cái nào. Cho dù trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nhưng khi thấy đội trưởng thân thiết của mình bị bỏ rơi một cách dễ dàng như thế, hắn vẫn không thể kiềm được nỗi bi phẫn. Chúng ta cũng là người, cũng có máu có thịt, biết khóc lóc, biết đau đớn, cũng là người bình thường có người thân, có vợ con! Tại sao, tại sao lại bị ép phải đưa ra lựa chọn như thế?
Hình Phong vỗ vai hắn: “Đừng trách cậu ấy.”
Nói xong, hắn lập tức đưa Ninh Tiêu ra khỏi xe, đến vị trí của Trương Vĩ Vĩ.
Từ đầu đến cuối, Ninh Tiêu ngoài nói hai câu đó thì không nói thêm tiếng nào nữa. Nét mặt cậu không buồn không vui, không ai biết bây giờ cậu đang cảm thấy thế nào. Hình Phong nghĩ bây giờ cậu cũng không dễ chịu hơn là bao, an ủi: “Nếu Từ Thượng Vũ ở đây thì cậu ta cũng sẽ chọn như thế.”
Ninh Tiêu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thong thả gật đầu. Sau đó ánh mắt lại nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
10 phút trước khi bom nổ.
Hách Dã nhìn tin tức mình vừa nhận được, hơi mở to mắt kinh ngạc.
“Cậu sẽ không cảm thấy hối hận sao?” Không biết đang thì thầm với ai, hắn lầm bầm nhìn xuống mặt biển.
9 phút trước khi bom nổ.
Trương Vĩ Vĩ bị Liên Tây giục mặc một cái áo khoác vào, trong lòng vô cùng bất an.
Liên Tây nhìn cậu nhóc, nói: “Yên tâm đi, nhóc rất may mắn.”
Là sao? Trương Vĩ Vĩ không hiểu lời này, chỉ ngây thơ nhìn ra đường cùng với cô ta. Thật sự sẽ có người đến đón cậu ư? Chú Từ và anh Ninh Tiêu sẽ đến đón cậu về nhà sao?
8 phút trước khi bom nổ.
Từ Thượng Vũ đứng ở đầu cầu nhìn cây cầu trống trải và ngã tư đường yên tĩnh đến đáng sợ, cảnh tượng giống như đang quay phim tận thế. Nhưng Từ Thượng Vũ biết, cho dù là tận thế cũng chỉ là tận thế của một mình hắn. Vào giờ khắc này, hắn nhớ đến rất nhiều điều. Mỗi một vụ án hắn đã điều tra và giải quyết khi vừa vào đội cảnh sát; ngày gặp mặt Ninh Tiêu, hai người cùng nhau phá án; sau khi bị Hách Dã phát hiện thân phận, bất đắc dĩ phải vờ như phản bội; và cả sự hận thù đối với Hách Dã đã là động lực suốt ba năm nay của hắn.
Cho đến bây giờ, sinh mạng của hắn trên thế giới này chỉ còn lại 8 phút. Từ Thượng Vũ biết Ninh Tiêu sẽ chọn thế nào, cũng như biết bản thân mình sẽ chọn thế nào. Hắn đến gần lan can trên cầu, nhìn lên bầu trời một lần cuối cùng.
Nhớ lúc vừa vào trường cảnh sát, cha nuôi đã nói với hắn một câu.
【 Con trai, một là không làm, hai là phải trở thành một viên cảnh sát ưu tú. 】
Làm một viên cảnh sát ưu tú.
—
Viên cảnh sát đang giám sát cây cầu bỗng đứng bật dậy, hoảng sợ nhìn vào màn hình!
“Không ổn!” Hắn gào với mọi người: “Từ dội —!”
5 phút trước khi bom nổ.
Ninh Tiêu nhìn Trương Vĩ Vĩ ở đối diện và cô gái đứng sau lưng cậu nhóc, biết rõ đây là lựa chọn cuối cùng của mình, không thể hối hận được nữa. Mà cũng chính vào lúc này, cậu nghe được tin đội cảnh sát vừa thông báo.
“Hình đội! Lúc nãy đội giám sát báo rằng Từ đội, Từ đội …” Giọng của viên cảnh sát truyền tin nghẹn ngào: “Từ đội tự nhảy xuống cầu, kích nổ bom sớm rồi!”
Từ Thượng Vũ …
Ninh Tiêu hơi run rẩy, cứng đờ.
Vào khoảnh khắc đó, cậu như nghe được một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai:
【 Tôi đã đưa ra lựa chọn rồi, cậu không cần phải khó xử nữa. 】
Nếu đây là một trò chơi giết người.
Vậy thì Ninh Tiêu biết, là chính tay cậu đã g**t ch*t Từ Thượng Vũ.