Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 70

Ninh Tiêu sững sờ như một pho tượng.

Gió bắc gào thét thổi vào mặt nhưng cậu lại thờ ơ, không hề cảm thấy đau đớn. Hình Phong đứng bên cạnh Ninh Tiêu, lén nhìn biểu cảm của cậu, chỉ thấy Ninh Tiêu hơi mím môi như đang dùng hết sức lực trên người để nhẫn nhịn điều gì đó.

Lần đầu tiên Hình Phong nhìn thấy một Ninh Tiêu như thế, giống như đang đứng lung lay bên vách núi.

“Ninh Tiêu …” Nhưng cho dù vào lúc này, Hình Phong cũng không thể không khống chế cảm xúc của mình, nhắc nhở cậu, “Còn 5 phút nữa.”

Cách thời hạn bom nổ chỉ còn 5 phút đồng hồ, mà Trương Vĩ Vĩ vẫn chưa được cứu.

Ninh Tiêu mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn cô gái ở đối diện, rõ ràng không có bao nhiêu cảm xúc nhưng lại khiến Liên Tây phải run rẩy.

Cô ta nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh rồi đẩy Trương Vĩ Vĩ tới trước.

“Cậu thắng, trả nó cho cậu.”

“Bom đâu?”

“Trên người nó không hề có bom.” Liên Tây nói.

Cái gì?

Hình Phong siết tay trừng cô gái đó. Chỉ bởi vì một trò chơi mà khiến Từ Thượng Vũ phải đeo trên lưng biết bao nhiêu nguy hiểm, khiến Ninh Tiêu phải chịu tra tấn khi đưa ra lựa chọn, nhưng đến cuối cùng lại nói với cậu ấy rằng cậu vốn không cần phải lựa chọn, bởi vì chẳng có quả bom nào ở đây cả.

Vậy thì tại sao Ninh Tiêu lại phải chịu những điều này? Tại sao Từ Thượng Vũ lại phải mất mạng? Chỉ bởi vì một trò đùa của Hách Dã mà thôi!

Cảnh sát đứng xung quanh cũng muốn nhào lên chặt cô gái đó ra thành tám khúc, nhưng bị Ninh Tiêu cản lại.

“Trên người Vĩ Vĩ không có bom.” Ninh Tiêu nhìn cô ta, “Cô thì sao?”

Liên Tây thản nhiên cười.

“Quả nhiên đúng như lão Đại nói, không thể lừa được cậu.” Cô ta nói xong thì cởi áo khoác, một bộ bom đang được cột rõ ràng trên người cô ta, trông rất đáng sợ. “Nếu cậu muốn vô hiệu hóa nó thì đến đây, một mình thôi.”

Còn 3 phút.

Ninh Tiêu nhìn cô gái đang cột bom trên người đó, bỗng hiểu được kế hoạch của Hách Dã.

Ngay từ đầu đây đã là một trò chơi không công bằng. Hách Dã nói với cậu rằng có hai quả bom, rồi lại cố ý đánh lừa cậu và Từ Thượng Vũ, dụ ra phần lớn lực lượng cảnh sát, khiến cả thành phố này trở nên hoang mang. Nhưng mà mục đích của hắn cũng là vì chạy trốn nên mới đưa ra trò chơi này. Vậy thì bây giờ hắn đã trốn được ở đâu đó một cách an toàn rồi, đã sớm chuẩn bị rời khỏi thành phố Lê Minh. Mà Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ vẫn đang lọt vào cái bẫy của Hách Dã.

Trương Thất bị bắt, trở thành người hỗ trợ kỹ thuật cho bọn họ, điều này tạo cơ hội để Trương Thất liên lạc với Hách Dã, quả bom bắt buộc cần có Ninh Tiêu tự phá ngăn cản cậu tham gia vào những việc khác, Từ Thượng Vũ một thân một mình bị vây vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.

Ván cờ này, ngay từ đầu Hách Dã đã không định thua cuộc!

Ninh Tiêu từ từ đến gần Liên Tây, vô hiệu hóa quả bom theo chỉ dẫn của cô ta. Từ đầu đến cuối đều không thể mất tập trung, nếu chỉ cần làm sai lệch một bước thì tính mạng của tất cả mọi người ở đây đều sẽ khó mà giữ được.

“Cậu thật sự rất thông minh.” Liên Tây nhìn cậu, “Nhưng người thắng cuối cùng vẫn là lão Đại.” Cô ta nói thêm: “Sau khi phá bom, các cậu muốn làm gì tôi cũng được, có thể bắt tôi về tranh công đấy.”

Ninh Tiêu cúi đầu, không nói gì.

Cảng biển thành phố Lê Minh.

“Chúng ta cứ đi thế hả?” Thanh Phù nhìn con thuyền đang dần đi xa,

Vì phải truy tìm quả bom nên ở cảng lúc này không có bao nhiêu cảnh sát. Bọn họ chuẩn bị đầy đủ, dễ dàng qua được hải quan. Chỉ cần vào được vùng biển quốc tế thì Hách Dã có thể hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát trong nước, trở về với tự do.

Hách Dã đứng ở đầu thuyền, trên mặt không hề có vẻ vui sướng gì. Hắn nhíu mày, thân là người thắng lại không hề cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn hiểu mình không thắng được một ván nào, mà là bị Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đuổi đi biệt xứ. Nếu không phải có bọn họ đuổi riết phía sau không bỏ thì hắn cần gì phải dùng một chiêu lưỡng bại câu thương thế này? Nhớ đến Từ Thượng Vũ hắn lại thấy tiếc nuối. Một người như Từ Thượng Vũ lại chết dễ dàng như thế đúng là đáng tiếc.

Hắn nghĩ một hồi, vẫn quyết định nên cẩn thận thì hơn.

“Thanh Phù, hỏi Trương Thất xem camera theo dõi bên kia.”

Không ai trả lời.

“Thanh Phù?”

Hách Dã cảm thấy không ổn, quay người nhìn lại mới thấy cả boong tàu ngoài hắn ra thì chẳng còn ai cả. Thanh Phù vừa mới trò chuyện với hắn cũng không thấy đâu nữa. Trên mặt biển trống trải chỉ có tiếng máy thuyền đang chạy, vô cùng kỳ lạ.

Hách Dã sầm mặt, thò tay vào túi áo lấy súng.

“Thật là không biết nghe lời mà.”

Một xúc cảm kim loại lạnh như băng đặt lên huyệt thái dương của hắn.

“Đến lúc này rồi còn muốn phản kháng gì nữa?”

Cái giọng nói này —

Hách Dã quay ngoắt sang, thấy một người như vừa từ địa ngục bước ra.

“… Là cậu.”

Một phút cuối cùng.

Liên Tây nhìn người đang cúi đầu gỡ bom, đang thấy lạ vì cậu đột ngột ngừng tay.

“Toàn bộ lui ra.” Ninh Tiêu hô to: “Đưa Vĩ Vĩ theo, càng xa càng tốt.”

Hình Phong không hiểu tại sao: “Sao thế? Ninh Tiêu … cậu!”

“Đi nhanh đi!” Ninh Tiêu nói: “Về rồi nói!”

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của cậu, Hình Phong hơi sững lại, vội vàng ra lệnh cho đội cảnh sát đưa theo Trương Vĩ Vĩ rút lui. Hắn vừa chạy vừa quay đầu nhìn Ninh Tiêu. Chỉ thấy Ninh Tiêu đứng dậy, không gỡ bom nữa mà là lạnh lùng đối mặt với cô gái đó.

Liên Tây cười nói: “Không gỡ nữa à? Cậu muốn tự tử với tôi hả?”

Ninh Tiêu nói: “Yên tâm, cho dù có tự tử thì cũng không đi chung với cô.”

“Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu bảo bọn họ đi mà bản thân cậu lại ở lại đây, không gỡ bom nữa?”

“Tôi cũng muốn hỏi cô.” Ninh Tiêu nhìn cô ta, “Làm theo lời cô nói là có thể gỡ bom được thật sao?” Đôi mắt cậu trở nên sắc bén như có thể nhìn thấu được tất cả lớp ngụy trang, “Mà là sẽ không kích nổ một quả bom ở nơi khác?”

Liên Tây cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng.

“Cậu không tin tôi à? Vậy thì cậu có thể thử, còn vài chục giây nữa, để xem quả bom này có nổ không.”

Con số trên đồng hồ đếm ngược vẫn đang liên tục giảm đi, 30, 29, 28, …

Ninh Tiêu nhìn con số màu đỏ này, bỗng cười.

“Người muốn phá bom gấp không phải tôi.”

Là sao? Liên Tây biến sắc.

Cùng lúc đó, còn có một chuyện khác đang xảy ra.

Hách Dã nhìn người trước mặt mình, trong mắt hơi hiện vẻ kinh ngạc, từ từ nói ra tên của đối phương.

“Vậy mà cậu lại không chết, Từ Thượng Vũ.”

Người bị hắn điểm danh lúc này trông rất chật vật, vết thương trên người vỡ ra thấm nước biển khiến người ta đau đớn đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng người nọ vẫn thản nhiên nở một nụ cười nhìn Hách Dã, “Không thấy anh chết trước thì sao mà tôi nỡ chết được?”

Tất cả những chuyện này là một cái bẫy lồng trong bẫy.

Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ có một kênh liên lạc không người ngoài nào biết được. Đó là trước khi Từ Thượng Vũ giả vờ hợp tác với Trương Thất, hai người đã cài máy liên lạc vào sâu trong tai. Người ngoài nhìn thấy Ninh Tiêu luôn im lặng, thật ra cậu đang nghe tin tức Từ Thượng Vũ để lại trước khi nhảy xuống cầu.

【 Rất có thể bom chỉ là lớp ngụy trang Hách Dã chuẩn bị để bỏ trốn. 】

【 Tôi phải giả chết. 】

【 Triệu Vân đã sắp chuẩn bị xong công cụ để đón tôi dưới cầu, đến lúc đó tôi sẽ vờ như bị nổ rồi đi tìm Hách Dã, có lẽ hắn đang ở bến cảng gần cầu. 】

【 Cẩn thận một quả bom khác. 】

【 Chờ tôi về, Ninh Tiêu. 】

Đếm ngược còn 28 giây.

“Quả bom khác đang ở đâu?” Từ Thượng Vũ kề súng ép hỏi Hách Dã.

“Ở đâu?” Hách Dã cười: “Không phải Ninh Tiêu đang vô hiệu hóa nó sao?”

“Không.” Từ Thượng Vũ nói: “Nếu anh không nói thật thì cậu ấy sẽ không gỡ, mà quả bom trên người tôi cũng sẽ nổ theo. Đến lúc đó thì cả tôi và anh đều tan xương nát thịt, chìm xuống biển cho cá ăn.”

20 giây.

Ánh mắt Hách Dã hơi lung lay: “Có đáng không?”

“Đáng.” Từ Thượng Vũ thản nhiên trả lời.

“Vì kẻ đã giết cha nuôi của cậu, miệt thị thân thế của cậu?”

“Ba tôi cũng không chết một cách nhục nhã.” Từ Thượng Vũ nói: “Ông ấy là cảnh sát, chết vì giữ gìn tôn nghiêm của bản thân. Mà người giết ông ấy là anh.”

10 giây cuối cùng.

“Nếu tôi không nói thật thì sao?”

“Vậy thì cùng chết đi.” Từ Thượng Vũ không hề lùi bước, cứ thế trừng Hách Dã.

9, 8, 7, …

“Liên Tây.”

Hách Dã mở bộ đàm. “Ngắt thiết bị kích nổ.”

Liên Tây đang giằng co với Ninh Tiêu, nghe mệnh lệnh từ tai nghe thì kinh ngạc, cô ta chưa bao giờ dám cãi lời Hách Dã, ngắt kíp nổ vào 3 giây cuối cùng.

Con số màu đỏ trên đồng hồ đếm ngược dừng ở một số “3” chói mắt.

Từ Thượng Vũ cười vứt quả bom đã mất đi hiệu lực lên boong tàu, “Quả bom thật đang ở đâu?”

“Văn phòng lầu hai tòa thị chính.” Hách Dã trả lời: “Nếu Ninh Tiêu dùng phương pháp Liên Tây chỉ dẫn để gỡ bom thì quả ở tòa thị chính sẽ nổ vào lúc cậu ấy ấn xuống bước cuối cùng.”

Sau đó, Ninh Tiêu sẽ chân chính trở thành đầu sỏ cướp đi mấy trăm mạng người, không còn đường lui.

“Tôi vốn định ép cậu ấy như thế để cậu ấy về bên tôi.” Hách Dã cười: “Không ngờ vẫn để các cậu phát hiện ra được, càng không ngờ cậu sẽ đến đây gặp tôi một mình, dùng cái mạng của cậu để chôn cùng với tôi. Quả bom trên người cậu là thật, nếu lúc nãy tôi không thỏa hiệp thì nó sẽ nổ thật đấy.”

Từ Thượng Vũ nhún vai, không tin.

“Cậu không hối hận à?” Hách Dã nói, rồi lại bật cười vì chính câu hỏi của mình, “Phải rồi, cậu và Ninh Tiêu sẽ không hối hận. Người như các cậu ấy mà, vì sự cố chấp của bản thân, cho dù có mất mạng cũng không thấy tiếc.”

“Xem ra ván cờ này, tôi không thắng được.”

Từ Thượng Vũ cột hắn vào một bên thuyền, sau đó lại nhìn Thanh Phù mình đã đánh ngất vứt xuống biển được thuyền nhỏ tiếp ứng bên cạnh thả thêm phao cứu sinh xuống mò lên, trói chặt lại.

“Sơ tán người ở tòa thị chính, mang theo chuyên gia gỡ bom qua.” Từ Thượng Vũ ra lệnh cho Triệu Vân đang đợi trên thuyền nhỏ, mãi cho đến khi xử lý xong hết mới quay lại nhìn Hách Dã, người từ đầu đến cuối vẫn tiêu sái thản nhiên, bây giờ trông có vẻ rất mất tinh thần.

“Giết tôi đi.” Hách Dã bỗng nói, hắn cúi đầu, ánh mặt trời chiếu xuống tạo một cái bóng trên sườn mặt.

Từ Thượng Vũ lắc đầu: “Tôi sẽ không ra tay, phải mang anh về cho tòa án phán quyết.”

“Phán quyết?” Hách Dã ngẩng đầu nhìn hắn, cong môi: “Ai? Ai có tư cách — phán quyết tôi?”

Trong đôi mắt tối đen của Hách Dã ngập tràn vẻ tức giận. Từ Thượng Vũ lần đầu tiên thấy hắn tức giận như thế, khá ngạc nhiên.

“Đám chính khách đạo đức giả đó, dùng cái bọn họ gọi là chính nghĩa để phán quyết tội của tôi à? Hay là đám ngu dân chẳng biết gì cả, đám đồ tể bị chính trị thao túng dùng quan điểm nông cạn và nực cười của bọn họ để phê phán tôi?” Đôi mắt Hách Dã lạnh lùng đáng sợ: “Nếu cậu muốn làm nhục tôi như thế thì chẳng thà giết tôi ngay bây giờ đi.”

“Xin lỗi.” Từ Thượng Vũ nhìn hắn: “Anh ngoan ngoãn chờ đám người đạo đức giả đó phán quyết đi, anh nợ tôi.”

Từ Thượng Vũ không nể mặt chút nào, biết cách tốt nhất để phá hủy Hách Dã không phải là g**t ch*t hắn. Mà là để một đám người chẳng ra gì trong mắt hắn phán quyết tội trạng của hắn. Đối với kẻ kiêu ngạo này mà nói, đấy là tra tấn còn nặng nề hơn cả cái chết.

Hách Dã không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Từ Thượng Vũ.

“Sao đội trưởng còn chưa xuống nữa?”

Trên thuyền nhỏ, vài viên cảnh sát hỏi Triệu Vân. “Có gì để nói với tên điên đó đâu?”

Triệu Vân lắc đầu nhìn lên boong tàu, trong lòng có một cảm giác như mình đã quên một cái gì đó.

“Triệu Vân.”

Đúng vào lúc này, bộ đàm truyền ra một giọng nói, là Ninh Tiêu: “Bên đó sao rồi? Từ Thượng Vũ …”

Triệu Vân cầm bộ đàm đang định trả lời, nhưng chỉ vừa mới quay đầu đi đã thấy một luồng sáng che trời lấp đất xuất hiện.

Vầng sáng đó đáng sợ, cực kỳ nóng bỏng, giống như vương miện của tử thần.

Rẹt rẹt —

Bộ đàm phát ra tiếng ồn ào, trước đó Ninh Tiêu dường như còn nghe được một tiếng động rất lớn. Trái tim cậu đập chậm đi một nhịp, định liên lạc lại với người bên kia, nhưng không được gì cả.

“Sao thế?” Hình Phong đang áp giải Liên Tây thấy biểu cảm của cậu, còn chưa kịp hỏi thêm thì Liên Tây bên cạnh đã cười lạnh.

Ầm! Giây tiếp theo, cả thành phố Lê Minh đều thấy một ngọn lửa kịch liệt bốc lên từ trung tâm thành phố!

Bom nổ!

Ninh Tiêu nhìn ngọn lửa đó, trong đầu rối loạn. Không chỉ có một cái kíp nổ, sao Hách Dã lại có thể không chừa đường lui cho mình được? Chiêu cuối cùng của hắn là cá chết lưới rách.

Mùi thuốc nổ tràn ngập không gian, người ở bốn phía hỗn loạn, Ninh Tiêu nghe được tiếng khóc gào hoảng sợ của mọi người, không biết mình đang ở đâu, chờ đến khi cậu nhận ra được thì mới phát hiện mình đang chạy về phía cảng biển. Lúc vụ nổ xảy ra, Từ Thượng Vũ đang ở cùng với Hách Dã, đó là nơi gần với vụ nổ thứ hai nhất!

Cậu phải xác nhận xem Từ Thượng Vũ còn sống hay đã chết, phải biết cái tên đó có bình an không. Dọc theo đường đi, Ninh Tiêu không ngừng thử liên lạc với Từ Thượng Vũ bằng thiết bị liên lạc riêng của hai người, nhưng đáp lại cậu chỉ có sự yên tĩnh vô tận. Khi cậu khó khăn lắm mới chạy được đến cảng, nhìn thấy trên biển cách đó không xa là chiếc thuyền đang bốc cháy hừng hực. Ngọn lửa đỏ xinh đẹp đâm thẳng vào hai mắt gây đau đớn.

Bốn phía là xe cứu hỏa vội vàng chạy đến, không ngừng có người bị thương được đưa lên bờ. Ninh Tiêu căng mắt tìm kiếm nhưng vẫn không thấy được người mình muốn thấy. Cuối cùng cậu cũng thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

Người nọ cả người cháy đen đang nằm trên cáng cứu thương.

“Này, bên đó là người bị thương, không được đi lung tung!” Nhân viên cứu hộ không cản được Ninh Tiêu, cậu đã vọt được đến nơi rồi.

“Cố … Cố vấn …” Người bị vụ nổ làm cho hoàn toàn thay đổi vẫn giữ được một chút tỉnh táo, hắn mở đôi mắt đỏ bừng nhìn Ninh Tiêu.

“Từ Thượng Vũ đâu, Từ đội của các cậu đâu?” Ninh Tiêu hỏi.

Triệu Vân không trả lời, chỉ buồn bã nhìn cậu. Trên mặt chảy hai dòng nước mắt đen ngòm.

Tim Ninh Tiêu dần lạnh đi.

Với những chuyện tiếp theo đó, Ninh Tiêu vẫn rất mơ hồ, mãi cho đến khi Hình Phong tới thì cậu mới biết được tin ở những nơi khác. Vì Từ Thượng Vũ thông báo kịp thời nên khi vụ nổ xảy ra, người trong khu vực gần tòa thị chính đã được sơ tán gần hết. Ngoài cảnh sát phụ trách bảo vệ hiện trường thì không còn thương vong gì khác. Mà người dân bị thương phần lớn là bị sóng xung kích của quả bom lan đến, không nặng lắm.

Mà vụ nổ ở cảng vì xảy ra ở trên biển nên ngoài đội cảnh sát đi cùng Triệu Vân thì không còn ai bị thương nữa.

3 người chết, 15 người bị thương, đó là con số thương vong của cả thành phố. Một cái tên trong danh sách tử vong được cục cảnh sát viết là Từ Thượng Vũ. Hắn ở quá gần vụ nổ, ngay cả đám người Triệu Vân còn có thương vong thì Từ Thượng Vũ ở ngay sát bên … đã không còn ai nuôi hy vọng rằng hắn còn sống nữa.

Ngoài một người.

Ninh Tiêu được xem là người lập công lớn nhất trong vụ nổ lần này, nếu không có cậu thì sẽ còn nhiều người hơn phải chết. Chính phủ trao tặng Ninh Tiêu rất nhiều phần thưởng, truyền thông suốt ngày nghe ngóng tin tức về cậu. Nhưng không ai biết vị anh hùng này chỉ ngồi cả ngày ở bờ biển đầy đá lởm chởm, nhìn ra biển rộng.

Hai ngày sau vụ nổ, Ninh Tiêu vẫn dành ra một chút thời gian ngồi ở cảng, cậu ngồi một mình từ sáng đến chiều, không ai dám đến quấy rầy cậu.

Thỉnh thoảng Hình Phong sẽ đến tìm cậu, nói với cậu vài tin tức mới.

“Cấp trên sắp sửa hủy lệnh truy nã Hách Dã.” Hình Phong nói. Người bị truy nã đã táng th*n d*** biển, đương nhiên không còn cần dán lệnh nữa.

“Liên Tây và Quý Ngữ Thu sắp ra tòa, Trương Thất vượt ngục, chúng tôi đang điều tra.”

“Phải rồi, Triệu Vân vừa được chuyển ra khỏi phòng bệnh đặc biệt, không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

Hắn nhìn Ninh Tiêu không có phản ứng gì, hít sâu một hơi rồi nói:

“… Nghi thức cáo biệt Từ Thượng Vũ sẽ được cử hành vào tuần sau.”

Thấy người trước mặt vẫn không nhúc nhích, Hình Phong thở dài, bất đắc dĩ quay về.

Ninh Tiêu không nói gì đã hai ngày nay rồi. Cuối cùng cũng chấm dứt trận quyết đấu với Hách Dã, cậu giành được thắng lợi nhưng lại không hề cảm thấy thỏa mãn, chỉ thấy chẳng có hứng thú. Truyền thông liều mạng đi đào móc thân thế của Từ Thượng Vũ, bắt đầu từ khi hắn sinh ra, không hề buông tha bất kỳ một tin tức gì. Đội cảnh sát trao huy chương danh dự cho Từ Thượng Vũ, ngay cả vài viên cảnh sát bình thường hay đối đầu với hắn cũng rơi nước mắt trước camera hòng kiếm một chút lợi lộc từ một “người đã chết” có xuất thân không tốt.

Ninh Tiêu bây giờ đã bắt đầu tin vào câu nói của Hách Dã.

Trên đời này không có ai là sạch sẽ, không ai có tư cách để phán quyết một người khác.

Cho nên bây giờ cậu đang nghĩ đến một người.

Lần đầu tiên gặp Từ Thượng Vũ, người nọ không hề nể nang gì còng tay cậu đưa đi, ngồi trong phòng thẩm vấn còn mượn cơ hội đùa giỡn mình. Bây giờ nhớ lại, vào lúc đó Từ Thượng Vũ hẳn đã biết được thân phận của cậu, vậy thì tại sao hắn lại làm như thế?

Ninh Tiêu nhớ lại một câu nói của Từ Thượng Vũ trước hành động lần này.

“Thật ra ban đầu tôi không thích cậu cho lắm, nhưng mà sau đó càng nhìn càng thấy hợp mắt, chắc là tác dụng của hormone đấy.”

Giữa hai người đàn ông thì có hormone gì được? Ninh Tiêu nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời như thế.

“Không phải hormone của t*nh d*c.” Từ Thượng Vũ cười nói: “Mà là từ linh hồn, cảm giác như chỉ có cậu mới hiểu được tôi, biết tôi thật sự muốn gì.”

Vô cùng ăn ý, giống như từ khi sinh ra hai người đã vốn là một nhưng bị tạo hóa chia ra làm hai nửa vậy.

Bây giờ còn sống chết hai nơi.

【 Chờ tôi về, Ninh Tiêu. 】

Tôi chờ anh, nhưng mà anh có về không?

Một ngày lại lặng lẽ trôi qua. Ninh Tiêu đứng dậy vỗ bụi đất trên người đang định về. Bỗng, máy liên lạc trong tai cậu phát ra tiếng động.

Dần dần, tiếng động càng rõ ràng, mỗi một câu đều khiến Ninh Tiêu cứng đờ.

“Trời ơi ông ơi, trên bờ biển có một người dạt vào kìa!”

“Người ở đâu ra? Thật này, chảy nhiều máu thế! Còn sống không?”

“Còn thở! Còn thở, mau kêu người đưa bác sĩ tới cứu mạng nè.”

Đủ các giọng nói mơ hồ, còn có rất nhiều tạp âm. Trên đời này chỉ có máy liên lạc của một người mới có thể liên lạc được với Ninh Tiêu!

Máy liên lạc chỉ có chủ của nó mới mở được, chỉ cần có ý thức thì có thể liên lạc với người bên kia. Cho dù đang hôn mê, người đầu tiên Từ Thượng Vũ muốn liên lạc theo bản năng vẫn là Ninh Tiêu.

Ninh Tiêu mừng rỡ chạy như điên, ánh trời chiều rải xuống ở sau lưng. Người cậu đang chờ đợi cuối cùng cũng trở về.

Chào mừng anh trở về.

Chỉ cần có anh thì thế giới này sẽ không còn là địa ngục nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Trong bóng đêm, có người mở mắt.

Toàn văn hoàn!

Thật ra nếu cuối cùng lão Từ không về thì Ninh Tiêu sẽ “hắc hóa” đấy.

Đến đây là hết rồi, không có phiên ngoại đâu. Thật ra thì đây là lần đầu tiên tui viết thể loại trinh thám, có vài chỗ viết không ổn lắm, thật sự là rất tốn tế bào não luôn ấy, không viết phiên ngoại đâu.

Sau đó là hai người phát triển tình cảm, cuộc sống ngọt ngào, mọi người có thể tự tưởng tượng, nếu viết ra hết thì không có cảm giác mơ màng nữa.

Cuối cùng là cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt mấy tháng qua giúp tui kiên trì viết hết! Tui yêu mọi người.

Bình Luận (0)
Comment