Tất cả đều theo như lời của Tạ Yên Nhiên, có điều mấy ngày sau, Bắc Đường Dịch đã bị chiếu thư buộc tội Bắc Đường Mặc Nhiễm phiền đến đau đầu, một đám thượng thư đại thần đều ngôn chi chuẩn xác, nói có sách mách có chứng, chung quy đều có một ý, thần vương làm nhục trong sạch của thiên kim Tạ gia, vì lễ giáo, lý nên trừng trị thật nghiêm, lấy chính quốc uy.
Bắc Đường Dịch đọc chiếu thư vừa bực mình vừa buồn cười, hắn trong lòng biết rõ, Bắc Đường Mặc Nhiễm vẫn luôn không thèm hé răng đã nói rõ những việc này y không thể tránh khỏi liên can, cho nên hắn một mặt đang tức giận Bắc Đường Mặc Nhiễm không có việc gì làm lại đi tìm thêm việc cho hắn, một mặt lại cảm thấy Bắc Đường Mặc Nhiễm thủ đoạn vô sỉ truy thê thật hài hước, đồng thời còn có chút nhiều chuyện mà nghĩ Tạ Yên Nhiên không phải vẫn luôn rất thích hoàng thúc sao, hoàng thúc cần gì phải dùng cách này?
Bất quá tò mò thì tò mò, hắn không dám hỏi Bắc Đường Mặc Nhiễm, với tinh của Bắc Đường Mặc Nhiễm, nếu chọc phiền y, sợ là hắn sẽ có thêm việc để làm.
Kỳ thật ai chả tò mò hiếu kỳ, trừ Bắc Đường Dịch là hoàng đế Hoàng Đạo Quốc đã bát quái, bá tánh Hoàng Đạo Quốc cũng càng thêm bát quái. Có thể nói chuyện này đầu đường cuối ngõ nơi nơi đều ở thảo luận, cái quán ăn Tiểu Long Gia cũng có thể đem chuyện này coi như đồ nhắm rượu nói không dứt. Trước cửa Tạ phủ cùng Thần Vương phủ khách đến đầy nhà, náo nhiệt không dứt, tất cả mọi người đều muốn trực tiếp nhận được tình báo, trở về nhà từ từ nhiều chuyện.
Ngắn ngủn mấy ngày, chuyện xưa đã từ khi Tạ Tinh Chủ ở Thần Vương phủ, hai người quan hệ không bình thường biến thành tạ Tinh Chủ cùng thần vương thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt nhưng bởi vì Tạ Tinh Chủ đã có hôn ước, thần vương chỉ có thể đau khổ chờ đợi, sau này hôn ước được giải trừ, vốn tưởng hai người rốt cuộc chờ đến mây tan thấy trăng sáng, lại không ngờ rằng một hồi chiến loạn khiến hai người bất đắc dĩ trời nam đất bắc, nhưng thần vương si tâm không đổi, càng vì tạ Tinh Chủ mà phẫn nộ, trải qua cửu tử nhất sinh, mới đem Tạ Yên Nhiên từ hố lửa giải cứu trở về.
Một câu chuyện tình trắc trở được đồn xa, Tiểu Hà nghe được câu chuyện tình yêu to lớn nồng nhiệt quả thực trợn mắt há hốc mồm, đối với người kể chuyện là ông chủ bán bánh quẩy, cả bánh quẩy cũng quên lấy, giương cái miệng lớn xoay người trở về Tạ phủ, trên đường còn nghĩ ngàn vạn không để tiểu thư biết, bằng không tiểu thư nhất định một hơi ngất xỉu.
Mắt thấy sự tình bị bá tánh càng diễn càng liệt, triều đình không tránh được phân tranh, có không ít đại thần trước đây không thuận mắt Bắc Đường Mặc Nhiễm bắt đầu mượn đề tài, cùng người của Bắc Đường Mặc Nhiễm ở triều thượng cãi nhau, ồn ào khiến Bắc Đường Dịch đau đầu. Bắc Đường Mặc Nhiễm thật ra vẫn luôn an tĩnh, vẫn luôn một dáng vẻ làm chủ.
Bắc Đường Dịch nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm mặt than, nhìn qua Tạ tướng xanh mặt, lại nhìn hai đám người còn đang cãi nhau, trong lòng ai thán một tiếng, người đắc tội cuối cùng vẫn là muốn trẫm giải quyết.
“Vài vị đại thần nói rất có lý, trẫm cũng hiểu rõ.” Bắc Đường Dịch xoa huyệt Thái Dương, “Một khi đã vậy, trẫm liền tứ hôn với thần vương, được không?”
Các đại thần tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng đều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Bắc Đường Mặc Nhiễm liền tiến lên một bước cảm tạ ân. Bắc Đường Mặc Nhiễm người tất nhiên sẽ tán thưởng Hoàng Thượng thánh minh, đám đại thần vốn định dựa vào chuyện này chèn ép thần vương cũng chỉ có thể ngượng ngùng mà ngậm miệng.
Bắc Đường Dịch thấy may mắn vì đem chuyện này nhanh chóng giải quyết, chớp mắt thấy mặt Tạ tướng đen như đáy nồi, nhưng Tạ tướng cũng run run dời đi ánh mắt, dù sao Hoàng Thượng cũng không sai.
Hôn lễ định vào nửa tháng sau, có người cảm thán chuyện này hơi hấp tấp, cũng có nhiều người trêu ghẹo là thần vương cùng tạ Tinh Chủ đều chờ đã lâu, vòng đi vòng lại vẫn là đem câu chuyện tình yêu thành truyền thuyết, hiện tại Tạ Yên Nhiên cùng Bắc Đường Mặc Nhiễm ở trong mắt mọi người chính là phu thê tình thâm.
Tạ Yên Nhiên bị tiếng ồn ào làm bừng tỉnh, ngoài phòng tiếng người ồn ào, bước chân hỗn độn, có tiếng ma ma của mẫu thân và tiếng Tiểu Hà bất an khuyên can.
Tạ Yên Nhiên nhíu mi, khoác áo ngoài rời khỏi phòng, ngoài phòng ánh nắng mãnh liệt, khiến Tạ Yên Nhiên nhắm mắt, lại mở mắt ra, thấy các rương gỗ màu đỏ.
Lưu ma ma có chút kinh ngạc cười với Tạ Yên Nhiên: “Tiểu thư.”
Lưu ma ma là một người hơi béo, ở cạnh mẫu thân đã hơn hai mươi năm, lúc cười rộ lên đôi mắt sẽ nheo lại, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ. Khi còn bé Tạ Yên Nhiên thích nhất ngắm Lưu ma ma cười, mỗi lần thấy nàng đều sẽ cười rộ lên, nhưng hiện tại nàng lại một chút cũng cười không nổi.
“Đây là cái gì?” Tạ Yên Nhiên mở miệng mới phát hiện tiếng mình hơi nghẹn ngào, có lẽ là ngủ quá nhiều. Tiểu Hà vội vàng vào nhà rót chén nước cho nàng, lại bị Tạ Yên Nhiên nhẹ nhàng đẩy ra.
Tạ Yên Nhiên lại hỏi một lần: “Đây đều là gì?”
Lưu ma ma phát hiện Tạ Yên Nhiên biểu hiện không quá lớn, giọng nói từ vui vẻ trở nên ngượng ngùng: “Đây….. Là sính lễ Thần Vương phủ đưa tới.”
Tạ Yên Nhiên không nói nữa, ngơ ngác nhìn những cái rương, một lát mới lại mở miệng: “Đồ tốt cứ trực tiếp đưa đến nhà kho, sao lại đưa đến viện ta?”
“Không phải, ta nghĩ tiểu thư sẽ xem thử?”
“Không cần.”
Tạ Yên Nhiên rũ mắt, xoay người vào nhà: “Làm phiền ma ma, dọn ra ngoài đi.”
Trong viện mọi người đều bị thái độ của Tạ Yên Nhiên làm ngốc, lôi kéo Tiểu Hà:
“Chuyện gì thế? Biểu hiện của tiểu thư sao không giống người muốn thành thân?”
Tiểu Hà nhìn Thúy Liễu, lại nhìn Tạ Yên Nhiên đang vào phòng, thở dài, nhắc mọi người nhanh chóng dọn mấy cái rương ra ngoài.
Tạ Yên Nhiên ngồi ở trong phòng nghe tiếng dọn rương ồn ào bên ngoài, cảm thấy chính mình phảng phất giống đang nằm mơ. Gả cho Bắc Đường Mặc Nhiễm, đây là nguyện vọng nhiều năm của nàng, nhưng khi đó nàng lại chưa từng nghĩ tới sẽ cưới vào lúc này, gả đi bằng cách này, mang theo tâm trạng như vậy.
Tạ Yên Nhiên nhắm mắt lại, nhớ đến một năm nọ phồn hoa cẩm thốc và thiếu niên trường thân ngọc lập, đó là ma chướng cả đời nàng.
Ngày đại hôn, Tạ Yên Nhiên nhìn thấy bản thân một thần hồng trang trong gương đồng, thấp giọng cười, Lạc Phi Phi đứng ở một bên nói liên tục: “Cô cảm thấy hỉ phục đẹp, hay là phụ kiện phía trước đẹp?”
Lạc Phi Phi tỉ mỉ giúp nàng sửa sang lại hỉ phục: “Yên Nhiên, đừng suy nghĩ về quá khứ nữa.”
Lạc Phi Phi dừng tay, cười rộ lên với Tạ Yên Nhiên: “Qua hôm nay, ta phải gọi cô là hoàng thẩm. Được đó Yên Nhiên, thành trưởng bối rồi.”
Tạ Yên Nhiên còn chưa nói gì, đã nghe tiếng pháo tiếng vang lên, hỉ nương vọt vào phòng: “Giờ lành đã đến, tân nương tử, mời đi thôi.”
Tiểu Hà tay chân lanh lẹ giúp Tạ Yên Nhiên đắp khăn voan lên, đỡ Tạ Yên Nhiên đến cạnh hỉ nương.
Trong tiếng pháo, tiếng kèn xô na, tiếng cười ở khắp nơi, trong tiếng người, Tạ Yên Nhiên xuất giá.
Tạ Yên Nhiên ngồi ở hôn phòng, vẫn cảm thấy tất cả đều không chân thật. Nàng gả đi rồi? Gả cho Bắc Đường Mặc Nhiễm? Đây đều là thật chăng?
Tạ Yên Nhiên quả thực nghi ngờ đây là mơ, có lẽ đây là một giấc mộng, rất mau nàng sẽ tỉnh lại, trở lại hiện thực, ở đó, Bắc Đường Mặc Nhiễm vẫn như cũ không để ý nàng, không thích nàng, đối y mà nói, nàng chỉ là nữ nhi của Tạ tướng, là Tinh Chủ tinh Cự Giải, là bạn y chơi cùng khi còn bé, ngoài ra, không còn ý nghĩa gì khác.
Hoặc là, nàng đã chết, chết trong tay thái tử điện hạ của Đại Hùng Quốc, đây chỉ là mộng tưởng của nàng trước khi chết, rất mau nàng sẽ hoàn toàn chết đi, biến thành một khối thi thể lạnh băng, sau đó hư thối, bốc mùi, chỉ còn lại một đống xương trắng.
Tạ Yên Nhiên nghĩ như vậy, trên người liền bắt đầu rét run, nàng vừa tưởng tượng chính mình biến thành một đống xương trắng, vừa run rẩy đưa tay muốn vén khăn voan.
Nhưng bàn tay lạnh lẽo vừa mới chạm vào khăn voan đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Âm thanh lãnh đạm của nam tử cùng mùi hương của rượu phảng phất từ đỉnh đầu truyền đến: “Tân nương tử không thể đụng vào khăn voan, không may mắn.”
Vừa dứt lời, khăn voan đã được vén lên, Tạ Yên Nhiên chớp chớp mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng của ngọn nến mới ngẩng đầu nhìn về phía nam tử.
Y hình như không có gì thay đổi, chỉ là gầy đi một chút, Tạ Yên Nhiên ngây ngốc nghĩ vậy, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn bất đồng: “Ngài uống rượu?”
“Uống một ít,” Bắc Đường Mặc Nhiễm cười nhạt, ngồi xuống bên cạnh Tạ Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, nàng đói bụng không? Ta cho thiện phòng đưa chè tới.”
Tạ Yên Nhiên nghĩ so với chè càng có chuyện quan trọng hơn: “Vì sao?”
Nụ cười trên mặt Bắc Đường Mặc ngưng lại: “Chuyện gì?”
“Vì sao lại muốn cưới ta?”
“Yên Nhiên,” Bắc Đường Mặc Nhiễm muốn đổi đề tài “Hôm nay là ngày lành, chúng ta không nói chuyện này ――”
Tạ Yên Nhiên không cho y cơ hội này: “Ta suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra, ngài vì sao muốn cưới ta? Vì áy náy? Lời hôm đó ta nói đều nghiêm túc. Ngài không nợ ta gì cả.”
“Yên Nhiên ――”
“Hay ngài không muốn một người luôn thích ngài lại buông bỏ ngài? Ngài cưới ta, chỉ vì giữ ta ở bên cạnh ngài, muốn nhìn ta tiếp tục ở bên cạnh ngài đau khổ giãy giụa ――”
“Yên Nhiên!” Bắc Đường Mặc Nhiễm thanh âm trầm xuống, “Tại sao nàng không thể suy nghĩ bình thường chứ, nguyên nhân đơn giản nhất đâu?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn Tạ Yên Nhiên, đáy mắt là nhu tình vạn loại: “Yên Nhiên, ta thích nàng.”
Tạ Yên Nhiên dưới ánh nến nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm nghiêm túc, tia sáng ấm áp ánh lên mặt mày như họa của y, ánh lên bi thương trong lòng của Tạ Yên Nhiên, khi nàng mở miệng không tự giác mà nghẹn ngào:
“Ngài không thích ta. Cho dù thích, cũng là thích Tạ Yên Nhiên đã mất trí nhớ kia.”
“Đó cũng chính là nàng.”
“Đó không phải ta.” nước mắt Tạ Yên Nhiên lặng yên rơi không một tiếng động, “Vương gia, bất đồng trải qua sẽ bồi dưỡng bất đồng thân thể. Ngài cảm thấy đó là ta, đúng, thân phận, tướng mạo, thanh âm đều giống nhau, nhưng chúng ta bất đồng thân thể. Nói cách khác, lúc Tạ Yên Nhiên trước mặt ngài khôi phục ký ức, thì Tạ Yên Nhiên mà ngài thích cũng đã chết rồi.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn Tạ Yên Nhiên, ánh mắt thâm thúy: “Nhưng cùng chung linh hồn, tính chất của linh hồn đặc biệt không cách nào thay đổi.”
“Ta thích dáng vẻ nàng cầm đạo lý lớn nói hươu nói vượn, thích dáng vẻ nàng vì bằng hữu đề ra chủ ý, thích nàng lương thiện dịu dàng, cũng thích nàng tùy hứng lười biếng. Tạ Yên Nhiên, trước đây ta xem nhẹ quá nhiều, nhưng ta hy vọng hiện tại sẽ không còn. Ta thích ta và nàng ở bên nhau, ta không muốn rời ra nàng, ta nghĩ nếu ta không giữ chặt nàng, thì cho dù có được hoàng hôn cũng sẽ ảm đạm thất sắc.”
“Cho nên ta dùng cách này,” Bắc Đường Mặc Nhiễm cúi đầu, nước mắt tràn ra hốc mắt, “Bởi vì, Yên Nhiên nàng hiểu ta, nhưng không chịu tin ta.”
“Bất quá cũng không sao,” Bắc Đường Mặc Nhiễm lại ngẩng đầu, gắt gao nắm tay Tạ Yên Nhiên, “Hiện tại chúng ta có rất nhiều thời gian, một ngày nào đó, nàng sẽ tin tưởng ta. Ta sẽ cho nàng thấy, ta với nàng là thật lòng.”
Ta còn thời gian cả đời để yêu nàng, còn có thời gian rất rất dài để chứng minh với nàng tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện.
Để nàng đợi mười năm lâu như vậy là lỗi của ta, cho nên hiện tại, ta muốn trả cho nàng thật nhiều cái mười năm, cho nên Yên Nhiên, xin nàng ở lại, bên cạnh ta.
Chúng ta cùng nhau bước đi, đến thương hải tang điền, đến râu tóc bạc trắng, ta hứa với nàng, vĩnh viễn đều sẽ không rời xa nàng.
Bởi vì, ta thích nàng.
(*) Tác giả có lời muốn nói: Viết rất nhiều lần, và sửa lại rất nhiều lần, cảm thấy đại đoàn viên không tồi, lại cảm thấy tương quên với thiên nhai cũng không tồi, nghĩ muốn tiếp tục viết, lại nghĩ cũng không có gì để viết nữa.
Kỳ thật giữa Vương gia và Yên Nhiên cũng không có chuyện gì quá phức tạp, phức tạp nhất cũng là phức tạp của thế gian ―― lòng người.
Nàng yêu y y không biết, y đã biết lại hoang mang bản thân y có hay không yêu nàng, rõ ràng con đường phía trước rõ ràng như thế, lại thường bị lòng người làm cho hỗn loạn.
Ở cuộc sống hiện thực, nếu ta là Yên Nhiên, ta nhất định sẽ không quay đầu lại, bất quá ta cũng nhất định sẽ không thích một người tận mười năm. Ta thích nữ tử vì yêu mà chấp nhất, các nàng quật cường giống như giọt sương trên hoa lá lúc sáng sớm, ở trong mắt người khác bé nhỏ không tồn tại, nhưng cho dù là một giọt sương nho nhỏ, cũng có thể chiếu rọi sắc hồng. Cho nên ta hy vọng có thể cho các nàng một kết cục tốt, hy vọng các nàng có thể được như ước nguyện, cả đời bình an.
Như vậy,《Dưới Ánh Hoa Đăng》 đã kết thúc, rải hoa!