Dưới Ánh Hoa Đăng

Chương 17

Lúc ta còn niên thiếu, ta luôn có một giấc mộng.

Đầu mộng là mặt trời lên cao, mùi hoa tràn ngập, ta không tự chủ mà chạy vội, châu ngọc trên đầu diêu loạn, phát ra tiếng vang leng keng leng keng, mà cùng chạy chung với ta, là Bắc Đường Mặc Nhiễm.

Mọi người nói ban ngày suy nghĩ, ban đêm gặp mộng. Mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại, ta đều cảm thấy có lẽ đây là ảnh thu nhỏ cả đời ta. Ta vẫn sẽ luôn chạy theo ngài ấy, cho đến thương hải tang điền, cho đến bạch cốt thành tro.

Ta đã từng cho rằng chỉ cần ta không ngừng theo đuổi, không ngừng liều mạng theo đuổi, một ngày nào đó, ta sẽ trở thành người xứng đôi với ngài, ở bên cạnh ngài. Nhưng ta đã quên, khi ta đuổi theo, ngài cũng đang chạy, khoảng cách của chúng ta chưa bao giờ rõ ràng, mà ta nỗ lực của ta có lẽ toàn bộ đều là tốn công vô ích.

Như vậy xem ra, theo đuổi Bắc Đường Mặc Nhiễm là một việc vô vọng và tuyệt vọng, nhưng ngu xuẩn như ta, lại vui vẻ chịu đựng.

Khi ta mất trí từng trả lời ngài, ta là người rất có kiên nhẫn, ta có thể chờ một người rất lâu rất lâu, đến ta tiêu hao hết kiên nhẫn mới thôi.

Khi đó ta không nhớ rõ ràng, ta cho rằng chính mình cũng chỉ là một công chúa hòa thân bị quốc gia kia mưu hại, không có gì cầu mà không được, không có gì mà tê tâm liệt phế. Sau khi ta nhớ ra tất cả, ta đột nhiên phát hiện, hóa ra ta là người yếu đuối, ta với ngài một chút khát vọng cũng không có, ngài với ta cũng như không thấy, mang đến quá nhiều tổn thương tổn, hóa ra ta vẫn luôn yên lặng khẩn cầu bản thân kiên nhẫn một chút, hóa ra trong mộng không phải ta chạy theo ngài, mà là ta chạy khỏi ngài.

Yến hội hôm nay ta vẫn luôn nhìn ngài,

nhưng ngài một cái liếc mắt cũng không dành cho ta, ít đi một chút……

Hôm nay ta nói với ngài rất nhiều, ngài chỉ đáp lại ta một câu, ít đi một chút……

Hôm nay ta đưa đến điểm tâm mới làm, cả nếm ngài cũng không nếm qua, ít đi một chút……

Hôm nay ngài vì một nữ nhân thần bí mà tiến cung cãi nhau một trận lớn với Hoàng Thượng, ít đi một chút……

Hôm nay ngài nói chuyện với Phi Phi, ở trong rừng cây muốn hôn cô ấy, ít đi một chút……

Hôm nay ngài không màng an nguy của bản thân, muốn giúp Phi Phi thử độc, ít đi một chút……

Trong mộng, ta thật muốn từ bỏ, sắp từ bỏ, ta bình ổn hơi thở nhìn đích đến đằng trước, trong lòng vừa sợ hãi vừa hưng phấn, ta đoán rằng một ngày ta không thể chịu được nữa sẽ ra sao, là tâm như tro tàn hay là như trút được gánh nặng.

Ta tưởng Bắc Đường Mặc Nhiễm đại khái vĩnh viễn sẽ không biết, trải qua chờ đợi là như thế nào, giống như giây tiếp theo sẽ chết trong tuyệt vọng, lại giống như lập tức chờ mong.

Tô Tầm Tiên luôn không thích ta, có lẽ là vì hắn biết rõ ràng tâm tư nho nhỏ mà ta cất giấu trong đáy lòng, nhưng có một ngày hắn lại ôn hòa khuyên bảo ta.

Hắn nói không nhiều, hắn chỉ nói tâm tư ta dành cho Vương gia giống như tâm tư Vương gia dành cho Lạc Phi Phi, hắn chỉ nói cố chấp quá cuối cùng vẫn là bản thân bị tổn thương, hắn chỉ nói, Tạ Yên Nhiên, hà tất phải vậy?

Ta rất muốn phản bác hắn, nhưng tính cách của ta cái gì cũng nói không nên lời, ta hoảng loạn vội vàng che dấu bí mật của chính mình bị người phát hiện, ta vội vàng chạy về trong phủ, chạy về trong phòng mới dám lớn tiếng khóc.

Ta cùng Bắc Đường Mặc Nhiễm không giống nhau, ngài ấy thích Lạc Phi Phi, thích đến vì nàng nguyện ý từ bỏ tước vị, từ bỏ tính mạng, ta cũng có thể. Ta cũng có thể vì ngài không cần mạng, không cần địa vị Hoàng Hậu, chịu nghìn người chỉ trỏ, thậm chí bất kể ngài nói gì, chỉ cần ngài quay đầu, một ánh mắt, chuyện gì ta cũng có thể làm. Mà trừ lần đó ra, ta đối với Bắc Đường Mặc Nhiễm nhiều hơn so với Bắc Đường Mặc Nhiễm đối với Lạc Phi Phi, là ta đối với ngài mười năm như một ngày ngưỡng mộ và theo đuổi.

Ta quá thích Bắc Đường Mặc Nhiễm, cho nên ta quá mệt mỏi.

Cho nên, Bắc Đường Mặc Nhiễm, ta mệt rồi, hao hết sức lực mới chờ tới ngày có thể từ bỏ ngài, ta rất thống khổ, cuối cùng cũng có thể giải thoát. Ta rốt cuộc cũng có thể trở thành người không còn muốn ở cạnh ngài, nhưng vì sao ngài lại cường ngạnh đem ta giữ lại bên cạnh chứ?

Ta phải thừa nhận, những lời Bắc Đường Mặc Nhiễm nói trong đêm thành hôn, ta không tin. Nếu muốn ta nói, ta sẽ đoán, ngài cưới ta cùng lắm là bất chấp tất cả thôi. Ngài không chiếm được Lạc Phi Phi, liền dứt khoát ai cũng được.

Lời này ta không dám nói cho Bắc Đường Mặc Nhiễm, ta còn nhớ rõ dáng vẻ tức giận cùng lần đó ngài dùng quạt gõ đầu ta. Ta sợ đau, càng sợ ngài giải thích.

Cho nên ta yên lặng ngậm miệng, yên lặng nhìn ngài đưa ta y phục, trang sức, sách cổ, thoại bản còn có mỹ thực đặc sắc nhiều nơi, yên lặng mà nhìn ngài vụng về tìm đề tài cùng ta nói chuyện phiếm.

Tiểu Hà nói với ta, Vương gia đối với tiểu thư thật tốt. Người trong vương phủ lén lút nói, Vương phi thật có phúc khí. Hoàng Đạo Quốc người đều nói, phu thê thần vương thật là hồ điệp tình thâm.

Ta nhìn tất cả, kỳ thật có chút thờ ơ lạnh nhạt, có lẽ còn kèm theo một chút khoái cảm trả thù. Ta nhìn dáng vẻ cẩn thận của Bắc Đường Mặc Nhiễm, liền nhớ tới ta trước kia cũng lo lắng khi cùng ngài ở chung, trong lòng đột nhiên nhớ Phi Phi từng nói nông dân xoay người có cảm giác làm chủ.

Mà trừ điểm trả thù khoái cảm, ta còn có một tiểu tâm tư âm u, ta đang đợi, chờ một ngày ngài không chịu nổi nữa. Gíông như ta nói, ta không tin lời của ngài đêm hôm đó, cho nên ta muốn xem ngài có thể giữ lời nói dối được bao lâu, trong ấn tượng của ta, Bắc Đường Mặc Nhiễm thật ra là một người lãnh đạm.

Sau đó Tô Tầm Tiên lại tới.

Nói thật, Tô Tầm Tiên đối với việc của Bắc Đường Mặc Nhiễm thật sự có hơi để bụng. Ta biết hắn đã từng khuyên Phi Phi từ bỏ Hoàng Thượng chọn Mặc Nhiễm, cũng từng không ngừng nghĩ cách giới thiệu nhân duyên cho Mặc Nhiễm. Đối với việc xấu loang lổ của hắn, ta quả thực muốn hoài nghi Hoàng Đạo Quốc đệ nhất nhà giàu số một được yêu thích có phải hay không là người dẫn mối.

Kỳ thật những lời này với tính cách trước đây của ta là nói không nên lời, nhưng có lẽ là ở trong vương phủ có chút lâu, những cái dỗi thiên dỗi địa không biết sao lại nói rất trôi chảy.

Ta nhìn Tô Tầm Tiên oán hận phe phẩy cây quạt, dáng vẻ nghiến răng nhưng lại không dám đánh ta, khoái cảm trả thù đột nhiên liền ồn ào náo động tăng co, làm bộ dáng lão tử không sợ bị bức ép, làm cho ngươi từ nhỏ đến lớn chèn ép ta phải trợn trắng mắt nhìn ta, ta hôm nay liền dỗi ngươi liền dỗi ngươi, ngươi có thể làm gì ta?

Nhưng mà câu nói tiếp theo của hắn khiến cho ta vừa mới âm thầm đắc ý đã cười không nổi.

“Hiện tại Mặc Nhiễm đối với cô là kinh sợ, mà cô đối Mặc Nhiễm lại trốn tránh ngàn dặm, các người đơn giản là tra tấn nhau, sẽ không có kết quả tốt.”

Ta nhìn dáng vẻ Tô Tầm Tiên nói lời lẽ chính đáng, trong lòng đột nhiên rất ủy khuất, vì sao hắn luôn nói vậy, cứ như chuyện gì cũng là ta sai, ta theo đuổi ngài ấy thì các ngươi chê ta, ta tránh ngài ấy thì các người lại nói ta vô tình, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ngài ấy không muốn thì ta phải ngoan ngoãn trốn đi, ngài ấy muốn thì ta phải hoan thiên hỉ địa đến trước mặt ngài ấy.

Ta nghĩ ta đại khái là oán hận chất chứa đã lâu, hướng Tô Tầm Tiên vừa nói nước mắt liền ràn rụa. Ta thấy vẻ mặt không biết làm sao của hắn, tức khắc cảm thấy buồn cười, có gì để nói đâu, suy cho cùng, hắn cũng bất quá là người ngoài cuộc.

Ta căm giận xoay người, lại thấy Bắc Đường Mặc Nhiễm yên lặng đứng cách đó không xa. Ngài ấy hôm nay mặc bộ đồ mới, màu lam cũ đã đổi thành tím đậm, càng có quý khí bức người. Ta nhìn ngài ấy, đột nhiên nghĩ đến nếu là ta trước đây, chỉ sợ hiện tại đã bắt đầu hai mắt tỏa ánh sáng không thể tự khống chế chính mình.

Tô Tầm Tiên ở ta phía sau nhỏ giọng nhắc mãi, hỏng rồi hỏng rồi, lại gây chuyện. Ta lại vô tâm tư quay lại đầu chọc hắn, ta trầm mặc nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm, ngài ấy cũng trầm mặc nhìn ta.

Ngày ấy đứng đó, thược dược bên cạnh nở đầy. Ta nhớ mang máng lúc ta mất trí có cùng ngài nhắc một câu, nói thược dược thanh lệ, sau đó hoa trong vương phủ liền đổi thành tảng lớn thược dược, thỉnh thoảng hỗn loạn một chút hoa dại nho nhỏ đủ màu.

Ánh nắng rơi xuống, cả người ngài ấy giống như mạ lên một tầng viền vàng, phảng phất giống như thánh nhân. Gió nhẹ thổi qua ngọn tóc, góc áo của ngài ấy. Ta chớp chớp mắt, giống như lại nhìn thấy năm đó khi mới gặp ngài ấy, ngài ấy đứng ở phồn hoa cẩm thốc, chất giọng thanh lãnh hỏi ta tên gì.

Ta trả lời, Yên Nhiên, ta là Tạ Yên Nhiên.

“Yên Nhiên……”

Lúc ta ngẩng đầu đi qua bên người ngài ấy, nghe được ngài ấy gọi tên ta, thanh âm thực nhẹ, giống như thở dài. Ta bước đi, vẫn là giả vờ trấn định đi tiếp, một ánh mắt cũng không nhìn ngài ấy.

Ta muốn duy trì chút tự tôn. Giống như lúc ta cách bố mành thổ lộ vì không muốn ngài ấy thấy nước mắt của ta; lúc ta ôm cáo biệt lại cuống quít ẩn thân vì không muốn ngài ấy thấy ta chật vật. Ta không có nhiều thứ, cũng chỉ thừa một ít tự tôn đáng thương.

Buổi tối hôm đó ta ở trong phòng ngồi rất lâu lại không đốt đèn. Một mảnh đen nhánh, ta ăn mặc áo ngủ ôm hai đầu gối ngồi ở trên giường phát ngốc.

Tiểu Hà nói Bắc Đường Mặc Nhiễm và Tô Tầm Tiên cùng nhau ra ngoài, ta đoán, hai người bọn họ hiện tại nói không chừng đang cùng nói ta náo loạn, sau đó Bắc Đường Mặc Nhiễm sẽ phát hiện ngài ấy đã có quyết định sai lầm cỡ nào, sau đó, sau đó ta sẽ tự do.

Ta vùi đầu vào giữa hai đầu gối, nước mắt cứ thế mãnh liệt rơi ra, nhưng vào lúc này, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn cùng tiếng kinh hoảng của Tiểu Hà vọng vào nhà.

“Vương gia, Vương phi đã nghỉ ngơi, Vương gia ――”

Người nọ đóng cửa thật mạnh, đem tiếng của Tiểu Hà ngăn cách bên ngoài.

Ta nhìn thân ảnh ngài ấy lảo đảo lắc lư đến gần mép giường, dừng một chút, thẳng tắp ngã xuống giường, nửa ngày, mới trở mình ngẩng đầu nhìn ta.

Ngài ấy an tĩnh nhìn ta, đôi mắt trong bóng đêm lấp lánh tỏa sáng, ta hít hít mũi, ngửi được một hương rượu nhàn nhạt.

“Sao nàng lại khóc?”

Ngài ấy nhìn thật lâu mới mở miệng nói chuyện, mồm miệng là ngoài dự đoán rõ ràng. Ta không để ý đến, chỉ là nhìn chân mình chằm chằm đến phát ngốc, ngài ấy liền nói tiếp.

“Ta đem Tô Tầm Tiên hung hăng giáo huấn một trận, hắn sau này sẽ không dám tới khi dễ nàng nữa.”

Hóa ra cách răn dạy người của ngài là đưa hắn đi uống rượu sao?

“Ta biết nàng ủy khuất, bọn họ đều nói ta và nàng tốt ra sao, nhưng bọn họ lại không biết ta nợ nàng bao nhiêu.”

Ta biết ngài chung quy vẫn là vì áy náy mà cưới ta, ta cũng không ngạc nhiên.

“Ta nói như vậy, nàng sẽ cho rằng ta là vì áy náy mới cưới nàng, nhưng không phải. Những lời này ta chưa từng nói với nàng, trước kia là ta không nhận ra, sau này, ta lại ngại nói ra. Chỉ là, Yên Nhiên ta là thật tình thích nàng.”

Hiếm khi nghe ngài ấy lải nhải, nước mắt bất tri bất giác lại không chịu khống chế, ta nhắm mắt, không muốn nghe ngài ấy nói, lên tiếng chặn lời: “Không phải ngài thích ta thì ta nhất định phải tiếp tục thích ngài, làm người không thể bá đạo như vậy.”

Ngài ấy nhẹ giọng cười, nhích lại gần ta: “Cho nên mấy ngày nay ta vẫn luôn theo đuổi nàng, ta nghĩ một ngày nào đó, nàng sẽ lại thích ta.”

Ta nhìn đôi mắt ngày ấy, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở: “Vương gia, hà tất phải vậy?”

Nghe ta nói xong câu đó, ánh sáng trong mắt ngài ấy tức thì dập tắt, cúi đầu, lời nói toàn là ủy khuất: “Nàng vẫn là oán ta, không tha thứ cho ta.”

“Giữa hai chúng ta đâu tồn tại tha thứ hay không tha thứ,” ta thở dài, “Ta nói rồi, Vương gia, ngài cũng không nợ ta cái gì, ta chỉ là mệt mỏi.”

Ngài ấy đột nhiên bắt lấy cổ tay ta, ngữ khí vội vàng: “Sau này ta sẽ không khiến nàng mệt mỏi, nàng không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở nơi là tốt rồi, việc khác giao cho ta.”

“Nhưng cho dù là đứng đó đó đối với ta hiện tại mà nói, cũng muốn tiêu hao không ít khí lực.” Ta chịu đựng đau đớn ở tay, rũ đầu nhìn ngài ấy, “Vương gia, để ta đi.”

Ngài ấy buông nhẹ lực đang giữ tay ta, trong bóng tối ngơ ngác nhìn, hồi lâu mới gian nan mở miệng hỏi: “Nếu lần này ta để nàng đi, có phải nàng sẽ không bao giờ nữa trở lại nữa?”

Ta xoa nhẹ tay, vẫn như cũ rũ đầu không nói một lời, ngài ấy trầm mặc thật lâu, mới đứng dậy đi ra cửa.

Ta nghe tiếng cửa đóng, lại lâm vào bóng tối vô tận. Ta đi xuống giường, đến trước cửa sổ đẩy ra, kéo ghế lại ngồi ngắm ánh trăng.

Khi còn là thiếu niên, Hoàng Đạo Quốc đã từng lưu hành một vở diễn, tên là《 Hoa trong gương, trăng trong nước 》. Kể về một thư sinh trẻ tuổi ban đêm ở trong mộng, trong mộng có một nữ tử mỹ lệ đang trang điểm trước gương, thư sinh chưa bao giờ gặp qua nữ tử mỹ lệ như vậy, cho nên không thể tránh khỏi sẽ yêu nàng. Nhưng kia chỉ là một giấc mộng, nữ tử đó cuối cùng cũng đâu tồn tại, cho dù tồn tại, thư sinh đó phải đến đâu tìm nàng? Thư sinh hàng đêm mơ thấy nàng, ngày ngày vì nàng đau lòng, từ từ tiều tụy. Cuối cùng, thư sinh đối với ánh trăng trong nước lẩm bẩm tự nói, điên cuồng mà muốn đem ánh trăng vớt lên, lại chết chìm ở trong hồ.

Cha mẹ từ nhỏ trông giữ ta rất nghiêm, vở diễn này ta chỉ lén cùng Thải Vi ra ngoài xem một lần, chỉ một lần, ta khóc thở hổn hển.Ta cảm thấy thư sinh thật ngốc, thật thảm, ta cảm thấy ta cũng rất ngốc, cũng rất thảm. Chỉ là, bầu trời ánh trăng sáng tỏ lại thần thánh, tản ra chiếu rọi nơi nơi, ôn nhu, thân thiết, giống như thế gian này không có người sai. Ánh trăng tốt đẹp vậy, sao có thể có người không yêu nó?

Buổi tối nọ, ta đối với ánh trăng cầu nguyện, thiên thần, người có thể nghe thấy ta, người nguyện thương hại ta, nếu có thể, xin cứu rỗi ta. Giống như hiện tại, ta mặc áo ngủ hơi mỏng ngồi trước cửa sổ, đối với ánh trăng khẩn cầu giải thoát, ta quá mệt mỏi, quá luống cuống, yêu quá sâu quá nặng, ép ta không thở được, cứu cứu ta đi, cứu cứu ta đi……

Sau đó, ta liền bệnh nặng một hồi.

Đầu tiên là nóng, sau lại lạnh, cả người hôn mê thâm trầm, mơ mơ màng màng xuôi tai tiếng người tới tới lui lui ồn ào nhốn nháo, khiến cho lòng người phiền. Ta rất muốn mở miệng gọi bọn họ tránh ra, không cần ở đây cãi, chỉ là ta một chút sức lực cũng không có, không thể mở mắt, không thể mở miệng, thân thể như ngàn cân, ta bất đắc dĩ, dứt khoát mặc cho bọn họ cãi.

Trong đống tiếng hỗn độn, ta nghe được mấy tiếng quen thuộc. Tiếng Tiểu Hà hoảng loạn dồn dập, không ngừng thúc giục người vội này vội kia. Lòng ta đột nhiên rất áy náy, đi theo ta như vậy cũng không bớt lo chủ tử, nàng ấy cũng không dễ dàng. Sau đó còn có tiếng của Phi Phi bọn họ, Phi Phi nắm tay ta, hỏi có phải Bắc Đường Mặc Nhiễm bắt nạt ta không, cuối cùng lại khóc nức nở muốn ta nhanh khỏe, hứa hẹn nói chờ ta khỏe lại, nàng phải làm thật nhiều thật nhiều món ngon cho ta. Ta có chút buồn cười, Phi Phi đây là có chuyện gì, không phải ai cũng ăn giỏi như cô ấy.

Chờ đến khi âm thanh cũng biến mất không thấy, ta chỉ nghe được mùi thuốc trong phòng, sau đó là thân thể ấm áp bên cạnh ta. Người nọ đem ta ôm vào trong lòng ngực, ta liền ngửi được một mùi đàn hương, ta nhớ tới đêm ta cáo biệt, ta nhào vào trong lòng ngực ngài ấy, nỗ lực khắc chế bi thương; còn có buổi tối trong rừng cây, ngài ấy ôm lấy ta, nói cho ta, tất cả thống khổ đều đã biến mất, không bao giờ xảy ra nữa. Mà lúc này, ta ở trong lòng ngài ấy, ngài ấy lại nhẹ giọng thở dài, nói nhỏ, Yên Nhiên, khỏe lại đi, chờ nàng khỏe lại, ta sẽ để nàng đi.

Trận bệnh này, kéo tới kéo đi, thế nhưng cũng chỉ kéo dài có nửa tháng. Lúc ta hoàn toàn khỏe lại, nghe nói vùng ngoại ô đã nở rất nhiều hoa đào. Tiểu Hà vừa dọn đồ vừa hỏi ta có muốn đi ngắm hay không, ta nhìn Tiểu Hà lại nghĩ tới chuyện khác. Ta hỏi Tiểu Hà muốn ta giúp nàng tìm nhà phu quân thích hợp không, Tiểu Hà luôn nói lại đột nhiên an tĩnh. Ta có chút nghi hoặc, dò xét nhìn nàng, mới phát hiện mặt nàng đỏ rực, ta thế mới biết, Tiểu Hà thích thống lĩnh thị vệ trong phủ.

Ta nghĩ cũng nên giúp Tiểu Hà giải quyết đại sự cả đời, vì thế Thần Vương phủ lại làm hỉ sự. Ngày đón dâu ta nhìn Tiểu Hà một thân hồng diễm ăn diện lộng lẫy, đột nhiên nhớ tới hôn lễ của mình, ta rốt cục ra sao?

Bắc Đường Mặc Nhiễm im ắng đến gần rồi ta, cùng ta nói chuyện: “Nàng hôm đó so với Tiểu Hà càng xinh đẹp.”

Ta cười thành tiếng, Bắc Đường Mặc Nhiễm lại kiên trì nói: “Nàng so với ai cũng xinh đẹp hơn.”

“Vương gia.” Ta nhìn ngài ấy một cái, “An tĩnh xem lễ đi.”

Ngài ấy an tĩnh trong chốc lát, rồi lại cúi người lại gần: “Ta chuẩn bị người cho nàng, nàng cứ đưa theo, trên đường ngàn vạn phải cẩn thận.”

“Vương gia,” ta thở dài, “Ta cũng không phải lần đầu tiên ra cửa.”

Ngài ấy nhìn ta, giơ tay sờ soạng mũi, nhưng rốt cục cũng an tĩnh.

Kỳ thật lòng ta có chút bồn chồn, ta sợ Bắc Đường Mặc Nhiễm sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ nào đó, còn cười nói thật trùng hợp với ta. Nếu thật sự xảy ra, ta sợ là sẽ đánh vào đầu ngài ấy. Có điều cũng tốt, ngài ấy rất nghe lời ở lại Hoàng Đạo Quốc, chỉ là thư từ cũng chưa từng ngừng gửi.

Ta từ đầu đọc thư cũng chỉ là đọc, chưa bao giờ nghĩ tới phải hồi âm. Kết quả có một ngày, trên thư viết, nàng không cho ta viết thư cũng không sao, dù sao lúc trước ta chuẩn bị có dặn người hầu, nói mỗi ngày phải có một phong thơ, nàng không viết, vậy để họ viết.

Ta cảm thấy, so với bị giám sát có gì khác nhau. Ta đành phải bất đắc dĩ viết hồi âm, lúc đầu là nói mấy câu, đến mặt sau liền thành mấy đoạn, lại đến mặt sau, cuối cùng ta viết mấy trang lớn đều cảm thấy chưa đã thèm. Ta nhìn phong thư, cảm thấy bản thân ngày càng tốt hơn rồi.

Ta ở bên ngoài ngây người hơn nửa năm, cuối cùng vội vàng chạy về Hoàng Đạo Quốc là vì Phi Phi mang thai. Đây là đứa con đầu tiên của Hoàng Thượng Hoàng Hậu, trong cung từ trên xuống dưới đều cẩn thận, Phi Phi luôn luôn hoạt bát, thấy ta liền bắt đầu không ngừng oán giận. Khi ta từ tẩm cung Hoàng Hậu bước ra, liền thấy Bắc Đường Mặc Nhiễm ở cửa cung chờ ta.

Ta cùng ngài ấy đi một đoạn, nhìn con đường vui vẻ nháo nhiệt. Lúc này ngài ấy lại đột nhiên mở miệng: “Nếu không phải Hoàng Hậu có hỉ, không biết nàng muốn ở bên ngoài tới khi nào.”

Ta nhìn ngài ấy, liền có tâm trêu chọc: “Ta sợ về sớm, Vương gia sẽ ngại cùng người khác sinh con.”

“Nàng nói bậy gì đó,” ngài ấy mở to hai mắt giữ chặt ta, “Ta sao có thể là loại người đó……”

Ngài ấy nói cũng nói không được, trên mặt xuất hiện một tầng nhàn nhạt đỏ ửng.

“Dáng vẻ này của Vương gia, nữ tử nào sẽ nguyện ý chứ.” Ta khẽ thở dài, bày ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Xem ra, cũng chỉ có thể hy sinh ta.”

Ngài ấy nghe ta xong nói thì sửng sốt, lại có dáng vẻ như bị sét đánh. Ta khó chịu xoay đầu đi: “Vương gia không muốn thì thôi.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm vội vàng bước tới bắt lấy cổ tay của ta: “Vậy, nhân lúc còn kịp đi.”

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng Tô Tầm Tiên bọn họ, Bắc Đường Mặc Nhiễm thân hình chấn động, ta vốn tưởng rằng ngài ấy sẽ ngượng ngùng mà buông ta ra, không ngờ rằng ngài ấy lại kéo ta chạy đi.

Ta và Bắc Đường Mặc Nhiễm cùng chạy trên đường, đem những tiếng nghi hoặc và kinh ngạc đều ném ở phía sau, châu ngọc trên đầu rung lên leng keng, nhưng ta không có tâm trạng đi quản nó. Ta nắm lấy lòng bàn tay của ngài ấy, giống như đang cầm cả thế giới trong tay.

TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment