Tần Thâm không quá thích hút thuốc, nửa điếu thuốc còn lại dập tắt rồi ném đi.
Sư phó không cho phép bọn họ hút thuốc, bị phát hiện sẽ ăn Thiết Sa Chưởng ngay, nên chỗ này không có gạt tàn thuốc, nhưng cái cây phát tài nửa chết nửa sống lại chứa đầy tàn thuốc trong rễ, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là đá chân châu, coi kỹ sẽ thấy còn có ba điếu thuốc nằm trên đó của mấy sư đệ vô kỷ luật.
–Không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc mới có thể trải đều tàn thuốc xung quanh như vậy.
Mấy người tới đây, thêm cả sư phó, tổng cộng có bảy học trò, lớn tuổi nhất là mười tám, nhỏ nhất là chuẩn bị lên cao trung, không biết phải có bao nhiêu gan lớn mới giao việc làm ăn lại cho bọn họ nữa.
Thấy cái cây phát tài sắp bị nóng chết, Tần Thâm bóp trán
“Chậc” một tiếng.
Thời điểm hắn ở trong phòng làm việc giáo huấn người khác, thì điện thoại bỗng chớp sáng vài lần, gửi đến một hai tin nhắn. Tần Thâm không để ý, về sau có cuộc điện thoại gọi tới, hắn nhìn thoáng qua, rồi phất tay đuổi người ra ngoài.
Lão tam còn đang muốn ở trong văn phòng chơi, lão bát muốn nói lại thôi, ôm bả vai hắn lôi ra ngoài.
“Làm gì vậy? Ai gọi tới mà không thể nghe chứ?”
Lão tam và lão tứ nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt ẩn chứa ý xấu, to tiếng nói: “Anh ấy cùng bạn gái gọi điện thoại, cậu nhiều chuyện cái gì.”
Mấy người sau đó mới hiểu ra, “Ồ –“ một tiếng thật dài, chân trước chân sau liền chạy đi.
Không biết có chuyện gì, mà mí phải của Nhan Húc giật liên tục.
Chín giờ đúng cậu về nhà, Nhan Khả cùng bạn của cô đang ở phòng khách chơi, Nhan Húc quen, hay không quen đều nhiệt tình chào đón cậu.
Nhan Khả kề sát cánh tay cậu, kéo cậu tới cùng xem trò chơi trên tivi, nói: “Du Dã chơi giỏi lắm đấy.” cô thì thầm vào tai em trai, ánh mắt lại nhìn qua chỗ khác, vừa vui vẻ vừa đắc ý.
Nhan Húc nhìn về phía người đang cầm điều khiển trong tay, mắt mèo híp lại.
Người ta xem trò chơi, cậu thì nhìn người nọ, đánh giá từ trên xuống dưới, trong lòng không tình nguyện thừa nhận anh này trông cũng được.
Trò chơi kết thúc, Du Dã quay đầu đưa điều khiển cho Nhan Khả, nhướn mày cười với cô một cái, ánh mắt Nhan Khả hàm chứa ý cười sung sướng.
Nhan Khả đập bả vai cậu: “Húc Húc, kỷ lục của em bị phá rồi.”
Nhan Húc lập tức lòng dạ hẹp hòi nghĩ: cũng bình thường thôi.
Chờ lúc Nhan Khả đi ra ngoài tiễn bạn của cô, Nhan tiên sinh và bà Nhan núp ở trong phòng cũng ra tiễn luôn, khi đóng cửa lại, Nhan tiên sinh với bà Nhan nhìn nhau, “Thằng bé kia gọi là Du Dã à?”
“Hình như vậy.”
“Nhìn cũng không tệ.”
“Ừm.”
Hai vợ chồng nhỏ nhẹ trao đổi một chút, Nhan Húc phía sau chả nghe thấy gì, không yên lòng nhìn điện thoại.
Cậu gửi cho Tần Thâm hai tin nhắn, còn nhắn thêm mấy cái dấu chấm than nữa cơ.
Bà Nhan quay đầu nói với cậu: “Ai ui, con sau này có thích cô gái nào thì nhớ dẫn về giới thiệu cho ba mẹ biết đó nhé.”
Nhan tiên sinh bất động thanh sắc nhắc nhở: “Phải đợi đến khi con bằng tuổi chị con như bây giờ mới được, có thích ai đó, ba mẹ sẽ không phản đối.”
Chị gái bị người ta chiếm mất, anh Thâm cũng không để ý tới mình, Nhan Húc nhỏ bé đáng thương không ai để ý đè lại mí mắt giật giật, gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Nhan Khả cầm đồ gì đó vào nhà, liền thấy Nhan Húc đang ngồi ở trên mặt đất ghi lại kỷ lục, vẻ mặt nghiêm túc không chút biểu lộ, không còn vẻ ngây thơ như thường, nhìn có cảm giác như em trai mình đã lớn rồi vậy.
Nhan Húc quay đầu u oán nói với cô: “Chị.” Vẻ mặt vô cùng đáng thương, chọc người thích cực kỳ.
Nhan Khả đem mấy cái túi mua sắm thả xuống bên người cậu, xoa đầu Nhan Húc, khiến cậu như con lật đật lắc qua lắc lại: “Chao ôi, miệng vểnh lên tới trời rồi đây này, chị về rồi mà. Ầy, đây là Du Dã mua cho em đó.”
Sau đó cô ngồi bên cạnh em trai tóc rối xù, lấy một hộp tôm, mở ra, hỏi: “Hồi nãy ba mẹ nói gì với em vậy?”
Nhan Húc thả tay xuống, từ trong túi lấy đồ ăn vặt ra, “Dạ, không nói gì hết chị “
Nhan Khả thở dài một hơi, nghĩ để cậu ấy tới nhà chơi một chút, ai ngờ ba mẹ đi mời khách về sớm như vậy, làm cho tất cả mọi người đều vội vã cuống cuồng, vừa rồi ở ngoài nhận quà cũng xuýt chút nữa bị trêu chọc.
Nhan Húc lấy ra một hộp trái cây, vừa bóc vừa an ủi cô: “Ba mẹ không có phản đối đâu chị.”
“Em bây giờ vẫn chưa hiểu được, đợi đến khi em có bạn gái rồi sẽ biết.” Cô bóp mặt Nhan Húc, “Em đó nha, lên cấp ba không được phép yêu sớm đâu đó.”
Nhan Húc: “Dạ.”
Nhan Khả cảm thấy câu trả lời này kỳ kỳ, cúi đầu nhìn vào mắt em trai: “Húc Húc, có phải em thích ai rồi đúng không?”
Lông mi Nhan Húc vừa dài vừa dày che đi đôi mắt, cắn thìa lắc đầu: “Không có đâu.”
“Ồ.” Nhan Khả cười trộm, cố ý nói, “Em có biết ba mẹ chuẩn bị cho em cái gì không?”
Nhan Húc không hiểu, ngẩng đầu: “Cái gì ạ?”
“Chị bữa đó nghe mẹ nói, ba hỏi chú Trình căn nhà mới xây như thế nào.” Nhan Khả hạ giọng, “Là để cho em cưới vợ đó nha.”
Nhan Húc chấn kinh: “Không phải quá sớm sao.”
“Còn phải xây khoảng nữa năm hoặc một năm, mấy căn nhà ở Bắc Kinh rất đẹp, vị trí tốt đi lại thuận tiện, mẹ nói mua trước cho em, không thì sau này lại mua không nổi.” Nhìn dáng vẻ Nhan Húc ngưng trọng, Nhan Khả nhịn không được nhéo cái má trắng nõn của ẻm, cố ý nói, “Em chính là bé heo vàng nhà chúng ta, sau này sẽ có người thương em thôi.”
Nhan Húc thẹn thùng đâm đâm trái cây, nhà cưới cũng có luôn rồi na.
Nhan Khả thấy cậu đỏ mặt, vành tai trắng muốt cũng đỏ luôn, vừa thơm vừa ngoan, khiến người ta muốn hôn lên mặt của cậu quá trời.
——Em trai cô từ nhỏ đến lớn, rất non rất mềm, khi còn bé Nhan Khả thích nhất là lén cắn lên đùi thịt thịt của em trai, có một lần bà Nhan tắm cho con trai, phát hiện trên đùi nhỏ có dấu răng hình tròn, mới biết được là Nhan Khả cắn em không biết nặng nhẹ.
Đến khi lớn hơn một chút, thì không thể cắn em trai nữa, mà bây giờ cậu đã trưởng thành rồi.
Nhan Khả tưởng tượng sau này Nhan Húc dẫn cô gái nào đó về nhà, thì lập tức có chút không nỡ, có biết bao nhiêu người tốt mới xứng đáng với em ấy.
Đang nghĩ ngợi, thì điện thoại để dưới đất của Nhan Húc rung lên, thấy là Tần Thâm, cậu liền bưng nửa hộp trái cây chạy về phòng.
Nhan Khả: Thật là, nghĩ nhiều như vậy làm gì, vẫn còn con nít lắm.
Nhan Húc vốn đang khó chịu vì bị người ta phá kỷ lục, cậu gửi tin nhắn cáo trạng với Tần Thâm.
Vì Nhan Khả mà cả người nóng rần, chóng mặt nói chuyện phiếm cùng Tần Thâm, tới lúc tắm rửa mà trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Ban đêm còn mơ một giấc mơ khiến người ta mặt đỏ tim đập, buổi sáng thức dậy hai con mắt sáng chói như bóng đèn năng xuất cao.
Vẫn như bình thường, sáng sớm Tần Thâm chạy bộ thuận tiện đón cậu tới Nhị Quán.
Khi Tần Thâm đang tắm, bát sư huynh thò đầu vào văn phòng thăm dò, ngoắc ngoắc gọi cái đuôi nhỏ tới.
“Chuyện gì vậy anh?”
“Em lại đây.” Bát sư huynh lôi cậu đến chỗ vắng người, mở miệng, “Em có biết hôm nay bạn gái của anh Thâm sẽ tới không?”
Nhan Húc: “?”
Bát sư huynh đầy nhiệt tình kể cho cậu nghe: “Em không biết á! Anh nghe mấy người tứ ca nói, hôm nay bạn gái anh ấy tới đây, anh Thâm phải đi gặp người ta. Tối hôm qua còn nói chuyện điện thoại rất lâu.”
Nhan Húc: “Anh Thâm không có bạn gái đâu.”
“Phải không, nhưng mà…. Nói không chừng là lúc tốt nghiệp ấy chớ, buổi trưa hôm nay tụi anh tính đi xem thử, em đi chung với bọn anh nha.” Bát sư huynh nghĩ, nếu như bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị ăn đập, nhưng có tiểu thập hai theo thì có khi sẽ khác.
Nhan Húc cảm thấy như trời sập, cúi đầu sờ cằm: “Dạ.”
Trở lại văn phòng Tần Thâm, hắn đã mặc xong quần áo, xoa đầu Nhan Húc một cái rồi chuẩn bị lên lớp.
Nhan Húc nhìn quần áo được xếp chỉnh tề trên giường, nỗi buồn đến từ đó.
Buổi trưa Tần Thâm quả nhiên phải ra ngoài.
Ba sư huynh ăn nhiều không đánh rắm mang Nhan Húc lén lút theo sau.
Tần Thâm đi đến Nam La Cổ Hạng*, cách dòng người, Tần Thâm cao ngất rất dễ nhận ra, từ xa có thể thấy hắn gặp một cô gái cao gầy đeo một cái túi nhỏ đứng ở ngay lối vào đầu ngõ, sau đó rồi cùng nhau vào trong.
*Nam La Cổ Hạng: Một khu phố cổ dạng bàn cờ nằm giữa thủ đô Bắc Kinh. Nơi người ta không thể nào đến được nếu đi theo tour.Mấy người núp sau bức tường cầm mũ bảo hiểm che mặt đều kinh ngạc: “Là thật kìa!”
“Đẹp không? Đẹp không?”
“Chắc chắn là đẹp rồi! Tứ ca nói cô gái ấy là hoa khôi của trường đó.”
“Anh Thâm ánh mắt rất cao, rất cao luôn.”
“Đi tới gần thử xem.”
...
Nhan Húc chậm rãi theo sau, không nói một lời.
Tiết trời đầu hạ, ánh nắng gay gắt, nếu là bình thường thì cậu không bao giờ đi ra ngoài, Nhan Húc ít khi phơi nắng có hơi chóng mặt giữa dòng người đông nghịt.
Đến khi mấy sư huynh phát hiện toàn thân cậu đỏ như con tôm luộc, thở không ra hơi.
Vội vàng đưa cậu đi bệnh viện.
May là không có gì nghiêm trọng, chỉ bị cảm nắng chút thôi.
Ngồi trên ghế phòng bệnh, mấy sư huynh lấy cuốn tạp chí nhỏ quạt mát, vừa sốt ruột vừa chột dạ: “Em còn khó chịu không?”
Nhan Húc uể oải không nói, bị hỏi như vậy, rất muốn khóc: “Khó chịu ạ.”
Ôi.
Trở về phải giải thích sao đây! Mấy sư huynh đang liều mạng quạt gió chua xót nghĩ.
Sau khi bàn bạc, cuối cùng quyết định đưa Nhan Húc về nhà trước, dặn dò cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, rồi bọn họ đi nói chuyện với sư huynh.
Trong nhà không có ai, Nhan Húc ngã xuống giường mê man, ngủ được một lúc thì nằm trong mền khóc thút thít.
Đến khi ngồi dậy lau nước mắt, thì mới bốn giờ chiều.
Đi tắm xong, ra liền thấy Nhan Khả đi đánh tennis đã về nhà.
Nhan Khả thấy cậu thì giật mình: “Sao em đã về rồi?”
“Em có chút cảm nắng, giờ đỡ rồi.”
Nhan Khả nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, không yên tâm sờ trán cậu một cái, lành lạnh, hỏi: “Tần Thâm đưa em về sao?”
Nhan Húc lắc đầu, Nhan Khả rót nước cho cậu, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Cậu ta đâu? Lên lớp rồi hả?”
“Anh ấy đi chơi với bạn gái rồi.” Nhan Húc nói, “Em không uống đâu, chị ra ngoài đi.”
Nhan Khả như có điều suy nghĩ nhìn cái cửa khép lại: Xong, có chuyện rồi.
Tần Thâm đang tính tiền ngay quầy hàng thì bị vỗ vai, Lương Gia Hân dựa vào quầy nói: “Bắt được cậu rồi, lúc nào cũng dùng chiêu này, cậu không phải đi vệ sinh sao?”
“Tiện đường.” Tần Thâm nhấc chân dài tính trở lại.
Lương Gia Hân cản, “Mấy người bên trong còn đang uống rượu, đi vào lại nói tào lao, nam thần, cậu cùng tôi đi mua kẹo hồ lô được không?”
Bên ngoài trời nắng gắt, kẹo hồ lô đều được ướp lạnh, Lương Gia Hân cắn một miếng liền ê răng, vừa che miệng vừa nhìn người bên cạnh: “Mấy người kia lúc nãy chỉ nói đùa thôi.”
Tới năm người, mà hết bốn người là bà mối, Tần Thâm cũng đau đầu, hắn không nghĩ mình sẽ được người khác yêu thích, cứ như đầu gỗ không hiểu phong tình.
Lương Gia Hân vội vàng đổi chủ đề, “Nhị Quán cậu có học viên nữ không?”
“Có.”
“Xinh không?”
“Không phải học viên của tôi, nên không để ý.”
“Nếu cậu mà là bạn trai tôi, cậu trả lời này chắc chắn sẽ đạt một trăm điểm.” Lương Gia Hân nói nhanh, “Ai, cũng không đúng, nghe có hơi lạnh lùng nha.”
Tần Thâm: “Thật sự không có chú ý.”
Lương Gia Hân ngẩng khuôn mặt xinh xắn nói: “Biết rồi. Khi còn học lớp mười, lúc cõng tôi xuống lầu có phải cậu không nghĩ tôi là con gái đúng không?”
Tần Thâm dừng một chút, Lương Gia Hân vẻ mặt tổn thương, “Mặc dù biết cậu sẽ không nhớ, nhưng….ôi. Lúc đó chân tôi bị thương, lại vừa mới khai giảng, không quen biết ai, tôi xin nghỉ về nhà, là cậu cõng tôi xuống lầu ấy. Thời điểm đó tôi cao tới đây, bây giờ lại chỉ cao bằng vai của cậu.” Cô đặt tay trên vai Tần Thâm một chút, lại bỏ ra rất nhanh, khẽ nói, “Cậu cao quá đi.”
Tần Thâm gật đầu.
Lương Gia Hân có chút nhụt chí trở về.
Tần Thâm trầm mặc ít nói, đại khái chính mình cũng không biết mỗi lần hắn cùng bạn bè từ bãi tập hay từ lớp học đi ra, sẽ có biết bao ánh nhìn đuổi theo hắn, bóng lưng của hắn để lại bao nhiêu ước muốn trẻ tuổi ngây ngô trong lòng mọi người.
Tựa như Lương Gia Hân vẫn luôn quên không được lần đầu tiên hai người gặp nhau, đến hiện tại vẫn chưa chết tâm, lúc đi vào tiệm cơm phía trước, cô vịn cửa thủy tinh hỏi Tần Thâm: “Tần Thâm, cậu nói thật cho tôi biết, cậu có người trong lòng rồi phải không?”
Tần Thâm: “Ừ.”
Lương Gia Hân cười, nửa thật nửa giả hỏi: “Cậu nói vậy là để tôi hết hy vọng thôi đúng không?”
Tần Thâm khó được cũng cười: “Không phải. Thật sự có.”
Tác giả có lời nói: Song hướng thầm mến cùng đơn phương thầm mến khác nhau rất rõ ràng, Thâm tẩu chân chính đang không biết gì mà nằm khóc ở nhà na.