Lão tam cùng lão tứ đứng ngay ban công lén hút thuốc trước khi tiết học bắt đầu vào lúc hai giờ rưỡi chiều.
Lão tam còn phải đi thi đấu, sợ hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến cơ bắp, nên chỉ đốt thuốc ngửi mùi, nhưng ngại không đủ đô, hắn đốt tận ba điếu, kính trời kính địa, tàn thuốc rơi xuống cây phát tài bên cạnh.
Hắn hỏi: “Chuyện này phải làm sao đây?”
Lão tứ không quan tâm đến mấy ánh mắt đang cầu cứu dán bên ngoài cửa sổ: “Một đám ngu xuẩn.”
“Tối hôm qua thật không nên nói mò. Anh Thâm mà hỏi tới thì sẽ tính sổ lên người chúng ta luôn đấy.”
“Nói cũng nói rồi, ăn bánh bích quy của người khác trong ba năm, phải giúp thôi.” Miệng tiện thì coi như xong.
“Mấy cái bánh đó đều cho anh Thâm, chúng ta chỉ ăn vỏ.”
“Cho nên mới nói anh không có được bạn gái đấy, người ta mà ở đây nhất định sẽ cào nát mặt anh.”
Lão tam trầm mặc một chút, quay lại chủ đề ban đầu, “Thập hai không sao chứ?”
“Không biết, gọi điện thoại không ai nhận, chắc ngủ rồi.”
“Xử lý sao đây?”
Trước khi Tần Thâm trở về, họ dựa theo nguyên tắc ai dắt trẻ ra ngoài thì người đó chịu trách nhiệm, trước hết để cho mấy sư đệ chưa lên lớp vào phòng huấn luyện dựng ngược đã.
Lúc Tần Thâm về thì không thấy bé linh vật của mình, hỏi một chút, sau đó mỗi người nhận một cước vào mông, thời điểm đi học trên mặt vừa đen vừa thối.
Trình Phi Phàm đứng ngay cửa văn phòng, ánh mắt nhìn bóng lưng Tần Thâm ý vị thâm trường, quay đầu dò xét thái độ khác thường khi không đi tham gia náo nhiệt của tiểu sư phó, hỏi: “Mấy người đã làm gì thế?”
Cái người này thật thông minh và nhạy cảm: “Nhan Húc bị sao rồi đúng không?”
Dương Mục Tâm ôm tay quan sát học viên siêng năng nổi loạn nhất Nhị Quán, Trình Phi Phàm nhíu mày đối mặt với hắn, thái độ kiêu kỳ nghênh ngang.
Dương Mục Tâm ban đầu cảm thấy Trình Phi Phàm không sợ không hãi chính là một con sói con, mục tiêu ngay từ đầu của hắn rất dứt khoát: Diệt thầy, đoạt thập hai. Nhưng sau khi dạy được nửa tháng, y mới phát hiện mình như đang nuôi mèo, có móng vuốt sắc bén, như chú mèo Ba Tư khó gần, thường hay phớt lờ người khác, vừa cao lãnh vừa lén lút quan sát.
Lực uy hiếp của chủ nhân không dọa được loại mèo này, bởi vì khi bị bắt, nó sẽ tấn công lại, ví dụ như hiện tại.
Dương Mục Tâm tiến lên phía trước một bước, chân Trình Phi Phàm không nghe lời lui về sau một bước, nhìn cánh tay gầy gò của Dương Mục Tâm đang khoác trên vai hắn, hắn nín thở, con ngươi giãn ra, trên mặt không có biểu lộ.
Bờ môi mỏng mà đỏ của Dương Mục Tâm khẽ đóng mở: “Đi nào, chúng ta tới thư viện.”
Trình Phi Phàm cảnh giác hỏi: “…..để làm gì?”
Bình thường nhẹ thì bóp hắn đến tê dại, nặng thì đấm vai, tiểu sư phó cười tủm tỉm: “Hôm nay học chữ, cho cậu chuẩn bị bài một chút, chúng ta học bù.”
Trình Phi Phàm: “Nếu tôi nhớ không lầm thì thành tích của anh rất tệ.”
Dương Mục Tâm tốt tính cười: “Tệ thì cũng học hơn cậu ba năm. Đánh được cậu thì cũng sẽ dạy được cậu.”
Trình Phi Phàm, người luôn để ý đến lịch sự lễ phép lại hiện ra vẻ mặt không đứng đắn.
Dương Mục Tâm nhấc ba lô hắn lên, nhíu mày nói: “Không tin tôi sẽ làm tốt hơn cậu sao?”
“Dùng phép khích tướng đối với tôi cũng vô dụng.” Trình Phi Phàm đoạt lại ba lô của mình, khóe miệng cười lạnh đi theo Dương Mục Tâm, “Tôi đi với anh, đổi lại anh phải nói cho tôi biết chuyện của Nhan Húc với Tần Thâm.”
Dương Mục Tâm qua loa gật đầu.
Mấy người đang bị phạt từ cửa sổ sát đất thấy tứ sư huynh hiên ngang mang theo đồ đệ yêu dấu của mình đi mất, muốn chuồn đi nhưng không dám, một đám tụ lại ngồi xuống cùng nhau.
Khóa học sẽ kết thúc lúc năm giờ mà vẫn chưa nghĩ ra được nguyên do, mọi người chợt nghe thấy có tiếng đẩy cửa liền nhanh chóng giơ chân lên tường, hai tay chống xuống đất.
“Ơ?”
Nghe tiếng, cả đám đều nhìn sang thì thấy Nhan Húc xinh xắn đang đứng ở cửa, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Nhan Húc ôm một đống lon coca, nói: “Hồi trưa đã làm phiền mấy anh, nên em mời mọi người uống coca lạnh. Mà sao các anh bị phạt vậy?”
“Thập hai — hu hu hu….”
Tần Thâm bị áp lực cả một buổi trưa, lo nghỉ ngơi nên chưa có thời gian xử lý ba tên ngu xuẩn kia, đợi đến khi lớp học kết thúc, hắn tìm miếng băng quấn quanh tay lại, hoạt động gân cốt rồi đi tới chỗ đám người kia.
Từ cửa sổ thấy mấy người đáng lẽ đang dựng ngược cho đầu óc sung huyết giờ đang tụ tập ngồi trên mặt đất, Nhan Húc ngồi ở giữa không biết đến đây từ lúc nào, mỗi người nói một câu.
Nhìn thấy hắn tới, lão ngũ với lão lục lập tức ngậm miệng, đặt lon coca trong tay xuống, lão bát đưa lưng về phía hắn vẫn không ngừng luyên thuyên, tựa đầu vào vai Nhan Khúc tố khổ.
Cái tên to như gấu này cứ chít chít hu hu như con gái khiến người ta nhìn mà muốn nổi điên.
“Các cậu đang làm gì đây?”
Ba người phía sau run lên, cấp tốc treo ngược trên tường.
Tần Thâm đạp lão bát một cước, lão bát lập tức yếu ớt ngâm khẽ, dùng giọng điệu nghẹn ngào nói: “Sư huynh ~ em biết sai rồi.”
“Sư huynh ~ “
“Sư....”
Mẹ nó, cái kiểu này là bắt chước ai đây!
Tần Thâm vừa định chửi ầm lên, nhưng lại nhìn qua bên cạnh một chút: “…..mấy cậu lo mà nghĩ cho tốt lý do đi.”
Ba người dựng ngược đầu nói: “Vâng.”
Tần Thâm thu hồi ánh mắt uy hiếp lại, chuyển hướng qua Nhan Húc, gỡ băng thi đấu ra, tới cạnh cậu: “Sao em không ở nhà?”
Mình phải kiên cường.
Nhan Húc nhìn hắn, rồi cúi đầu xuống, mệt mỏi nói: “Không có gì đâu ạ. Với hôm nay em cũng lén đi theo cùng mấy anh.”
“Có gì đáng xem chứ.” Tần Thâm nhịn không được nhoẻn miệng, nhéo nhéo gương mặt trắng mềm của cậu, “Chỉ là họp lớp thôi, bọn họ tính đi núi Trường Bạch, nên ghé ngang qua đây rủ anh đi ăn một bữa.”
Nhan Húc ứng thanh hỏi: “Chị đó không phải bạn gái của anh sao?”
Tần Thâm có chút muốn cười: “Bạn gái ở đâu ra? Mấy người kia nói bậy.”
Nhan Húc tiếp tục ồm ồm: “Khi nào anh mới quen bạn gái?”
Tần Thâm muốn đùa cậu, nhưng lại không thực hiện mà nói: “Qua mấy năm nữa em.”
Nhan Húc chua chua: “Có phải anh sẽ hẹn hò với chị gái kia không, bát ca nói hôm qua anh gọi điện rất lâu.”
Tần Thâm bóp cái gáy cậu: “Bé ngoan, tối hôm qua không phải anh nói chuyện điện thoại với em sao?”
Nhan Húc ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ, ủy khuất mếu máo: “Đung ha, biết vậy em đã không đi, ngoài trời thật nắng, nóng đến mức em không thở nổi.”
Tần Thâm thuận tay vuốt gáy cậu: “Em còn khó chịu không?”
Nhan Húc gật đầu, rất không kiên cường bảo: “Choáng đầu, có hơi buồn nôn, nhưng đỡ hơn lúc trưa rồi ạ.”
Tần Thâm không yên tâm: “Ở đây không có mở điều hòa, chúng ta vào văn phòng ngồi chơi một lát, đợi khi nào hết nắng, anh dẫn em đi ăn cơm.”
Nhan Húc mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Thâm quay đầu nhìn ba sự đệ đang chột dạ, dặn dò: “Mấy cậu ở đây chờ tôi, mười phút sau tôi quay lại.”
Ba sư huynh bị phạt lia con mắt nhìn tiểu sư đệ yểu điệu và lão đại, cả tập thể đều nuốt nước miếng.
Lão Lục: “Hồi trưa thập hai không thèm nói gì với chúng ta cả?”
Lão Thất: “Theo tôi thấy thì em ấy là vừa đáng thương vừa hiểu chuyện.”
Lão Bát: “Không có người lớn ở đây, đứa nhỏ sẽ không khóc.”
Lão Lục: “Nhưng tôi vẫn thấy là lạ chỗ nào.”
Lão Thất: “Tôi cũng thấy vậy.”
Lão Bát: Thấy chưa! Tôi đã sớm phát hiện.
Tần Thâm đi tiệm thuốc mua típ trị bỏng nắng, rồi cho Nhan Húc bôi ở phần gáy bị phơi đến đỏ bừng, sẵn tiện đưa cậu cái nón lưỡi trai mà hồi trưa hắn mua, bận bịu đến đổ mồ hôi, xong xuôi mới đi đến chỗ mấy sư đệ đang chịu phạt, sau đó một đám người đóng cửa ra ngoài ăn cơm.
Lão tam với lão ngũ nãy giờ không thấy đâu đi tới, cầm lon coca lạnh cụng vào mặt Nhan Húc, cười hì hì nói với Tần Thâm: “Lão đại, anh ăn gì?”
Tần Thâm hỏi Nhan Húc: “Em muốn ăn gì?”
Nhan Húc đội cái nón lưỡi trai màu hồng nhìn vừa trắng vừa ngoan, nói: “Ăn mì trộn ạ.”
Tần Thâm dùng tay lau mấy giọt nước trên mặt, “Sợ anh tốn tiền sao? Hôm nay em không thoải mái nên ăn thanh đạm chút vậy.”
Cuối cùng sau khi mấy sư huynh như lang như hổ trao đổi một hồi, thì quyết định đến Kim Đỉnh Hiên.
Thời gian vẫn còn sớm, một đám người chậm rãi ung dung tản bộ, khi đến nơi, Dương Mục Tâm với Trình Phi Phàm đón xe tới trước đã đợi nãy giờ, bọn họ cũng gọi Chu Văn Cẩm đến vì hôm nay cậu ta không có lớp, đặt một gian riêng, gọi một bàn đồ ăn với gọi riêng cho Nhan Húc một phần cháo hải sản và cá hấp.
Cũng đâu phải cho ba người ăn đâu, Nhan Húc có chút đau lòng.
—— Anh Thâm còn phải đi học, mà quan hệ giữa anh ấy với người nhà lại không tốt, mình muốn tiết kiệm tiền cho anh Thâm.
Chu Văn Cẩm chừa chỗ ngồi cho cậu, chào hỏi cậu một tiếng, Trình Phi Phàm ngồi bên cạnh, hai người một trái một phải hỏi: “Đã khỏe chưa?”
“Không sao chứ?”
Nhan Húc gật đầu: “Ngủ một giấc nên đỡ rồi. Nghe nói hôm nay tứ sư huynh cho cậu học thêm hả?”
Khóe miệng Trình Phi Phàm cứng ngắc lúc lâu, hắn không muốn thể hiện sự khinh bỉ với cái người chỉ mới nhìn hai trang vật lý thì đã ngủ kia, đánh trống lảng, “Sao buổi chiều cậu không nhận điện thoại của tôi? Tôi tính đi tìm cậu đó.”
“Tôi ngủ quên mất, cũng không kiểm tra điện thoại. Xin lỗi nha.” Nhan Húc không biết có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của mình, cậu cảm thấy áy náy nên lấy tô cháo chưa ăn sớt qua một nửa cho Trình Phi Phàm, hi vọng lát nữa hắn ăn ít lại một tí
(xót tiền cho chồng ấy), còn hỏi Chu Văn Cẩm, “A Cẩm, cậu có muốn ăn không?”
Chu Văn Cẩm lắc đầu, “Không ăn đâu, không có hương vị gì hết, tụi tôi ăn thịt quay.”
Nhan Húc khẽ thở dài.
Trình Phi Phàm hỏi: “Hai người làm hòa rồi sao?”
“Chung tôi đâu có cãi nhau.” Nhắc tới chuyện này trong lòng Nhan Húc thấy rất đắc ý, cậu nhìn lén Tần Thâm bên kia, lông mi dài rậm che khuất ánh sáng, khuôn mặt ẩn hiện sắc hồng.
Trình Phi Phàm ứa gan nhắc nhở cậu: “Lát nữa anh ta sẽ đi gặp bạn cùng lớp, Dương Mục Tâm nói cô gái đó theo đuổi anh ta đã ba năm.”
Nhan Húc hơi lo lắng, lập tức nhẹ giọng nói với hắn: “Không sao, anh Thâm nói mấy năm này sẽ không quen bạn gái.”
“Chắc không đó?”
Trong lòng Nhan Húc rất vui, nhưng không tiện nói:
“Anh ấy đang chờ tôi đó.” Qua quýt gật đầu, lại quay sang nhìn Tần Thâm đang uống rượu với mấy vị sư huynh bên kia.
Ai nha, thất muốn nhanh nhanh lớn lên quá đi.
Tác giả có lời nói:Lúc Tần Thâm đi tới chỗ mấy sư đệ, đen mặt nói: “Đầu óc đã tỉnh táo chưa?” Lão Lục, lão Thất, lão Bát đồng thanh: “Tỉnh táo!”