Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 36

Sau khi Nguyên Chiêu Lâm tiêm cho hắn xong, trở về lau người thay quần áo rồi quay lại, thấy Chử Minh Thúy dẫn theo thị nữ đi vào viện tử.

Trên người nàng ta mặc váy gấm sắc màu rực rỡ thêu hoa văn mây trôi màu tím nhạt, tay áo rộng có viền màu xanh ngọc, bên hông thắt dây đai cùng màu, tôn lên vòng eo thon thả, thướt tha rung động lòng người.

Đầu chải búi tóc Vọng Tiên, cài trâm đuôi phượng tinh xảo bằng vàng ngọc, vành tai trắng nõn đeo khuyên tai vàng hình đèn lồng nhỏ được chạm rỗng, khi đi lại, khuyên tai lắc lư chạm vào da thịt, phát ra âm thanh trong veo tựa ngọc vỡ.

Tề vương thấy nàng ta đến, dịu dàng mỉm cười, tiến lên nắm tay nàng ta: “Ngồi xe ngựa mệt không?”

Sắc mặt Chử Minh Thúy dịu dàng, khẽ nói: “Không mệt.”

Ngón tay hai người đan vào nhau, cùng đi lên bậc thang.

Nguyên Chiêu Lâm đứng ở cửa ra vào, nét mặt thản nhiên nhìn Chử Minh Thúy.

Chử Minh Thúy lặng lẽ rút bàn tay đang đan vào tay Tề vương ra, hơi hạ thấp người chào Nguyên Chiêu Lâm: “Sở vương phi tốt lành.”

“Ừm!” Nguyên Chiêu Lâm trả lời.

Tề vương tức giận, dựa theo lễ nghi, cô phải chào lại một tiếng Tề vương phi tốt lành, chứ không chỉ ‘ừm’ như vậy.

Ừm cái gì chứ? Kiêu căng lại còn ra vẻ?

Chử Minh Thúy đưa tay chạm vào mu bàn tay hắn ta, lắc đầu mỉm cười với hắn ta, ra hiệu không cần chấp nhặt với cô.

Tề vương thấy Chử Minh Thúy hiểu chuyện như vậy, không nhịn được tiếc thương thay Ngũ ca, lại cưới phải một người phụ nữ như vậy làm Vương phi, đúng là oan nghiệt.

“Chúng ta đi vào thôi!” Tề vương lại muốn nắm tay Chử Minh Thúy, nhưng Chử Minh Thúy đã cất bước đi trước.

Nguyên Chiêu Lâm không đi vào theo, mà tựa vào cạnh cửa lẳng lặng quan sát, lắng nghe.

Chử Minh Thúy đi đến cạnh giường, con mắt lo lắng không yên giương lên: “Vương gia vẫn khỏe chứ?”

Ánh mắt nàng ta nhìn vào vết thương nơi lông mày hắn, trong lòng rung động.

Dù là như vậy, hắn vẫn tuấn tú khiến cho trái tim nàng ta đập loạn.

Người đàn ông này, vì sao không hăng hái tranh giành hơn nữa? Nếu như hắn có thể làm Thái tử, sao nàng ta sẽ như thế này chứ?

Trong lòng thoáng buồn, ánh mắt nhìn hắn không nhịn được tăng thêm mấy phần ai oán.

Vũ Văn Dụ lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cười: “Không có gì đáng ngại, cảm ơn Tề vương phi đến thăm.”

“Ngươi và ta… tình như huynh muội, cũng không cần phải nói lời cảm ơn này.” Chử Minh Thúy khẽ than, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh tế không tì vết, chỉ là lại phủ lên một tầng buồn thương.

Tề vương đứng sau lưng nàng ta, tất nhiên không nhìn thấy biểu cảm của nàng ta.

Vũ Văn Dụ cũng không tỏ thái độ gì với lời nói của nàng ta, nhưng nụ cười trên khóe môi chợt cứng lại.

“Rốt cuộc là ai mà nhẫn tâm như vậy?” Chử Minh Thúy hỏi.

Tề vương lạnh lùng nói: “Nếu biết là ai, bản vương nhất định chặt hắn thành trăm mảnh.”

Chử Minh Thúy quay đầu nhìn hắn ta, đáy mắt chứa đầy bất đắc dĩ, rồi lại quay người nhìn Vũ Văn Dụ: “Chắc hẳn trong lòng Vương gia cũng có suy đoán là ai rồi? Sát thủ ra tay nặng như vậy, là vì sao chứ?”

Ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Dụ nhuốm đầy mệt mỏi: “Không biết.”

Chử Minh Thúy hơi hoang mang: “Ngay cả Vương gia cũng không biết? Vậy Kinh Triệu Phủ điều tra ra chưa?”

“Vẫn chưa có người đến báo.” Tề vương tiếp lời.

Chử Minh Thúy ồ một tiếng, sau chỉ đứng đó không biết nói gì.

Vũ Văn Dụ thì từ từ nhắm mắt lại, trông dáng vẻ giống như rất buồn ngủ.

Tề vương thấy vậy, nói: “Thúy Nhi, chúng ta về trước thôi, Ngũ ca cần phải nghỉ ngơi rồi.”

Chử Minh Thúy nặng nề thở dài một hơi, nhìn Vũ Văn Dụ nói: “Nếu như Vương gia biết ai là hung thủ, đừng ngại nói ra.”

Vũ Văn Dụ không lên tiếng, dường như đã ngủ rồi.

Tề vương nhìn Chử Minh Thúy, sao lại cảm thấy dường như nàng ta vô cùng quan tâm đến chuyện hung thủ vậy? Trái lại cũng không hỏi tình trạng vết thương của Ngũ ca.

“Đi thôi!” Hắn ta nắm tay Chử Minh Thúy nói.

Chử Minh Thúy thấy Vũ Văn Dụ quả thật giống như đã ngủ thiếp đi, đành phải đi ra ngoài cùng Tề vương.

Ở cửa ra vào, Chử Minh Thúy dừng lại nhìn Nguyên Chiêu Lâm: “Chăm sóc Vương gia thật tốt, đừng chọc hắn không vui.”

Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói: “Tề vương phi nhiều chuyện rồi.”

Tề vương tức giận, sợ cô lại nói lời khó nghe, kéo Chử Minh Thúy nói: “Đi, đừng quan tâm đến nàng ta, chẳng phải Hoàng tổ phụ bảo nàng ta trở về chăm sóc Ngũ ca sao? Để xem nàng ta có thể làm được không.”

Chử Minh Thúy khẽ giật mình, nhưng lại bị Tề vương kéo đi rồi.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn về phía bọn họ rời đi, nghe thấy Chử Minh Thúy hỏi Tề vương: “Là Hoàng tổ phụ bảo nàng ta trở về chăm sóc Ngũ ca sao?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Tề vương lại hỏi: “Vì sao nàng cứ luôn hỏi chuyện của hung thủ vậy?”

Chử Minh Thúy khẽ than: “Thiếp là đang suy nghĩ cho chàng mà, có người muốn giết Sở vương, khó tránh khỏi sẽ có người muốn xuống tay với chàng, thiếp lo lắng cho chàng, sao chàng lại không hiểu chứ.”

Nguyên Chiêu Lâm đóng cửa lại, chặn cuộc nói chuyện của phu thê Tề vương ở bên ngoài.

Chậm rãi dạo bước đi vào, ưỡn thẳng cổ thoáng nhìn người trên giường, mắt nhắm nhưng hơi thở loạn, chưa ngủ.

Cũng không biết hắn có nghe thấy lời Tề vương và Chử Minh Thúy vừa nói hay không, khoảng cách xa vậy, thường thì sẽ không nghe thấy.

Nhưng mà, trông sắc mặt hắn rất khó coi.

“Nhìn cái gì?” Bỗng nhiên Vũ Văn Dụ mở to hai mắt, ánh mắt tàn nhẫn như muốn róc xương lóc thịt cô.

“Không có gì!” Nguyên Chiêu Lâm đi lấy đệm lót trải trước giường, nửa quỳ nửa ngồi xuống, tư thế giống như đang tập yoga vậy.

Vũ Văn Dụ không để ý đến cô, chỉ là cũng không ngủ, mở to mắt, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Nguyên Chiêu Lâm cũng đang suy nghĩ đến chuyện hòm thuốc. 

Trước kia cô cho rằng hòm thuốc sẽ chỉ xuất hiện thuốc trong phòng thí nghiệm của cô, nhưng bây giờ cô phát hiện không phải như vậy, chỉ cần trong lòng cô muốn thuốc gì thì trong hòm thuốc đều sẽ xuất hiện.

Tại sao hòm thuốc này lại thần kỳ như vậy? Chẳng lẽ, hòm thuốc là lỗ giun nối liền hai thế giới?

Nhưng mà, nói vậy cũng không đúng, thuốc trong hòm đổi tới đổi lui, giống như có người khống chế vậy, là ai đang khống chế hòm thuốc này?

“Bản vương chưa từng nói câu kia với nàng.”

Trong lúc đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói trống rỗng của Vũ Văn Dụ.

Nguyên Chiêu Lâm sửng sốt: “Cái gì?”

Vũ Văn Dụ nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng rời mặt đi, không nhìn cô, cũng không nói lời nào nữa.

Hiếm thấy!

Nguyên Chiêu Lâm mặc kệ hắn, cảm thấy không nghĩ ra chuyện hòm thuốc, vậy dứt khoát không nghĩ nữa, tự lấy ra nghiên cứu.

Mở hòm thuốc ra, lấy hết thuốc ở hai tầng đặt xuống đất, xác định hòm thuốc đã trống không thì đóng hòm thuốc lại, trong lòng suy nghĩ, cao trĩ!

Chậm rãi mở ra, không có vật gì.

Rõ ràng, hòm thuốc này không phải bị cô khống chế.

Cô bật cười, cảm thấy mình đúng là vô vị, lại cất thuốc trở về, dọn dẹp xong xuôi lần nữa, khi vừa định đóng hòm thuốc lại thì nhìn thấy một hộp cao trĩ đang lẳng lặng nằm bên cạnh gói bông ở tầng trên.

“Gặp quỷ rồi!” Cô không nhịn được sợ hãi hô lên.

Một cánh tay từ trên giường duỗi xuống, tát một phát lên mặt cô.

Nguyên Chiêu Lâm nhảy dựng lên, lửa giận từ đáy lòng vù vù bùng lên, lại cũng không để ý vùng lông mày hắn có vết thương, trả lại một phát tát, lạnh lùng thốt: “Ngươi đi chết đi!”

Nói xong, xách hòm thuốc xoay người ra ngoài.

Cô từ bỏ, không muốn cứu người này nữa, quá đáng lắm rồi.

Hắn thấy tâm trạng Chử Minh Thúy không tốt lại mang cô ra trút giận, thế này mà coi là đàn ông sao? Cái thứ hèn nhát, cô còn phải cố hết sức mình cứu hắn, không bằng để hắn chết đi cho xong.

Vừa kéo cửa ra, Hoằng Kỳ và Từ Qúa đứng ngay ở cửa ra vào, bọn họ đều nghe thấy tiếng tát, vẫn đang dự định có nên đẩy cửa đi vào hay không thì Nguyên Chiêu Lâm đã tức giận buông lời đi ra.

Nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Nguyên Chiêu Lâm, Từ Qúa yên tâm, người bị đánh không phải Vương gia mà là cô, thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment