Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 37

Từ Qúa đưa mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm thở hổn hển rời đi, vẫn rất tò mò, nói: “Không biết nàng làm gì chọc giận Vương gia, lại bị đánh.”

Hoằng Kỳ thì bước nhanh đi vào, nhìn thấy lông mày Vũ Văn Dụ rướm máu, trên khuôn mặt trắng hơi tái cũng in dấu bàn tay, không nhịn được trầm giọng nói: “Từ Quá, mau lấy thuốc bột.”

Từ Qúa bước nhanh đến nhìn, nổi giận: “Nàng còn dám đánh Vương gia nữa hả?”

“Mau đi lấy thuốc bột!” Hoằng Kỳ đẩy hắn ta.

Vũ Văn Dụ thản nhiên nói: “Không cần.”

Hoằng Kỳ lại vẫn kiên trì, nhưng khi Từ Qúa cầm thuốc bột đến, Vũ Văn Dụ lại nói: “Không cần bôi thuốc, nàng vốn đã bôi thuốc rồi.”

Từ Qúa thật sự không hiểu, không nhịn được phàn nàn: “Vương gia, nàng dám đánh người, sao người còn cần thuốc của nàng? Bây giờ nàng càng ngày càng phách lối.” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Vũ Văn Dụ không trả lời hắn ta, chỉ nói với Hoằng Kỳ: “Ngươi đưa cho nàng ít thuốc, chắc hẳn canh Tử Kim có hiệu quả rồi, vừa rồi bản vương nghe nàng nói gặp quỷ.”

“Sinh ra ảo giác rồi sao?” Hoằng Kỳ lập tức hiểu rõ: “Vương phi hiểu lầm Vương gia.”

Vũ Văn Dụ lạnh nhạt nói: “Hiểu lầm hay không hiểu lầm cái gì chứ? Không phải vì đánh thức nàng sao, chờ bản vương khỏe rồi, nhất định phải đánh nàng một trận thật nặng.”

Từ Qúa ở bên cạnh gật đầu hùa theo: “Chắc rồi, chắc rồi.” Vương gia thật oai phong, rất mong chờ.

Hoằng Kỳ tức giận liếc nhìn hắn ta: “Ngươi ở chỗ này bảo vệ Vương gia, ta đi một lát rồi trở lại.”

“Được!” Từ Qúa đáp lời.

Nguyên Chiêu Lâm thở hổn hển trở về Phượng Nghi Các.

Lục Nguyệt đang lau bàn, thấy cô trở về, kinh ngạc nói: “Không phải Vương phi đang ở chỗ Vương gia sao?”

Nguyên Chiêu Lâm gật đầu, người trong phủ đều biết Vũ Văn Dụ bị thương, nhưng không công khai ra ngoài vết thương nặng thế nào, thậm chí, không dám báo cho Hiền phi nương nương – mẫu phi của Vũ Văn Dụ biết. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Hoàng thượng hạ chỉ, không cho phép truyền bất kỳ tin tức gì đến hậu cung, chỉ là không biết vì sao Thái thượng hoàng lại biết.

“Vương phi, người…” Lục Nguyệt thấy sắc mặt cô không tốt lắm, nhớ đến dáng vẻ hung ác trước kia của cô, cơ thể không tự chủ khẽ run rẩy: “Nô tỳ ra ngoài rót cho người chén nước.”

“Cảm ơn!” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Lục Nguyệt hơi ngẩn người, lưỡng lự mà đi ra ngoài, còn nói cảm ơn?

Lục Nguyệt vừa đi thì Hoằng Kỳ đến.

Nguyên Chiêu Lâm thấy hắn ta đi vào, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Hắn sai ngươi đến truyền lại cơn giận sao? Khỏi cần!”

Hoằng Kỳ khẽ lắc đầu, lấy một bình sứ màu trắng vẽ hoa sen ra: “Vương gia dặn thuộc hạ mang thuốc này cho Vương phi.”

“Thuốc?” Nguyên Chiêu Lâm nhìn bình sứ nhỏ được chế tác tinh xảo, cầm lên mở nắp đổ một viên ra, là đan dược nho nhỏ màu đỏ thắm.

“Vương phi nhìn thấy ảo giác… ví dụ như gặp quỷ vậy, lập tức uống một viên là không sao rồi.” Hoằng Kỳ nói. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

“Ta đang yên đang lành sao lại nhìn thấy ảo giác…” Bỗng nhiên cô dừng lại, ngạc nhiên nhìn chiếc bình, chẳng lẽ hắn cho rằng cô giống như gã sai vặt kia, sau khi uống canh Tử Kim sẽ xuất hiện ảo giác?

Hình như cô có hô một tiếng gặp quỷ rồi.

“Hắn đánh ta là vì cho rằng ta gặp ảo giác?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

Hoằng Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, nhìn tình trạng vết thương của Vương gia, chắc hẳn một tát này đã hao hết sức lực toàn thân, vết thương trên lông mày người cũng rướm máu rồi.”

Lời của Hoằng Kỳ cũng không có ý trách móc, nhưng ánh mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm lại tràn đầy hứng thú.

Nguyên Chiêu Lâm đứng dậy nói: “Đi xem vết thương của hắn trước đã.”

“Vương phi uống thuốc trước đã.” Hoằng Kỳ nói.

Nguyên Chiêu Lâm hỏi Hoằng Kỳ: “Uống thuốc này là có thể giải độc của canh Tử Kim sao?”

Hoằng Kỳ chần chừ một lát: “Ít nhất có thể giảm bớt.”

“Phải làm như thế nào mới có thể giải hoàn toàn?”

Hoằng Kỳ lắc đầu: “Chỉ sợ phải lâu dài.”

Nguyên Chiêu Lâm uống một viên thuốc, nói: “Được, đi thôi.”

Trên đường ra ngoài, lại cảm giác thấy lồng ngực thoải mái, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.

Xem ra, thuốc này có tác dụng giãn nở phổi.

Giãn nở phổi, hô hấp thông thuận, não bộ sẽ không vì thiếu oxy mà xuất hiện ảo giác.

Chỉ là không biết người chế tạo ra canh Tử Kim và thuốc giải này rốt cuộc là ai.

Khi trở lại Tiếu Nguyệt Các, Hoằng Kỳ và Từ Qúa đều đi theo Nguyên Chiêu Lâm vào trong, dường như vô cùng đề phòng cô, lại dám đánh Vương gia? Quả thật người nhỏ gan lớn.

Vũ Văn Dụ nhìn thấy cô, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, không nói một lời.

Trái lại là Nguyên Chiêu Lâm, nhìn thấy vết thương của hắn thấm máu, hơi áy náy, nói lời xin lỗi thì chắc chắn là không rồi, chỉ im lặng ngồi cạnh giường xử lý vết thương cho hắn.

“Ngồi thế này không đau sao?” Bỗng nhiên Vũ Văn Dụ lên tiếng khiến Nguyên Chiêu Lâm giật nảy mình.

Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt phức tạp.

“Không đau lắm!” Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói.

“Xin lỗi!” Hắn chợt nói ra.

Khóe miệng Nguyên Chiêu Lâm khẽ nhúc nhích, đánh ba mươi gậy, một câu xin lỗi.

Cô không muốn hòa giải với hắn, giữa bọn họ cần phải có một bức tường ngăn cách, như vậy mới an toàn.

Cho nên, cô nên nghiêm trang nói, xin lỗi cũng không có tác dụng gì.

“Được rồi, đều đã qua.” Lời thốt ra khỏi miệng lại mềm yếu thỏa hiệp như vậy, khiến Nguyên Chiêu Lâm cũng phải coi thường chính mình.

Đáy mắt Vũ Văn Dụ dần dần đọng lại ý cười.

Nguyên Chiêu Lâm oán hận trừng mắt lườm hắn, hắn lại lộ ra sắc mặt vô lại: “Bản vương xin nhận lỗi.”

Nguyên Chiêu Lâm đè mạnh vào vết thương khiến hắn lập tức đau đến nghiến răng nhếch miệng, trên mặt tràn đầy giận dữ.

“Kỹ thuật của ta không tốt lắm, không phải cố ý.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Từ Qúa thật sự không nhìn nổi nữa: “Vương phi người nhẹ tay chút.”

“Ngươi đến làm!” Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn ta, lập tức lui lại.

Từ Qúa liếc nhìn, cái cổ rụt lại: “Chuyện này… vẫn là để Vương phi làm thôi.”

Vết thương không biết thế nào, một người tay chân thô kệch hệt chân rết như hắn, khi làm sẽ càng mạnh hơn.

Vũ Văn Dụ nhìn Từ Qúa và Hoằng Kỳ: “Được rồi, các ngươi ra ngoài đi, tối nay để Vương phi trông coi là được rồi.”

“Vâng!” Hoằng Kỳ và Từ Qúa thấy Vũ Văn Dụ đã nói rồi, lập tức lui ra ngoài.

Nguyên Chiêu Lâm tiện thể lau mặt cho hắn, sau đó quỳ xuống nệm êm cạnh giường: “Bọn họ rất quan tâm ngươi.”

“Là bản vương cho bọn họ công việc tiền bạc ăn ở.”

Nguyên Chiêu Lâm gật đầu, đúng là như vậy, người làm công đều bảo vệ ông chủ của mình.

Mà bà chủ như cô, cũng là ăn chực của ông chủ, đương nhiên nhân viên sẽ không coi trọng.

“Không quá ba ngày, tất cả mọi người đều biết ngươi chữa được bệnh cho Hoàng tổ phụ, tự ngươi cẩn thận chút.” Vũ Văn Dụ nói.

Nguyên Chiêu Lâm đặt cằm lên mép giường: “Là Kỷ vương, phải không?”

Sắc mặt Vũ Văn Dụ thay đổi: “Là ai nói cho ngươi?”

“Đoán!” Nguyên Chiêu Lâm nhớ đến ánh mắt khác thường của Kỷ vương nhìn cô khi tiến vào Càn Khôn Điện hôm đó, hơn nữa, cả người hắn ta trông nhẹ nhõm, tinh thần hăng hái, vì vậy cô cảm thấy Kỷ vương có hiềm nghi rất lớn.

Vũ Văn Dụ lạnh lùng thốt ra: “Đừng tự cho là thông minh, tự mình gây ra tai họa cũng không biết, câu nói này, ngươi nói ở trước mặt bản vương thì coi như thôi đi, ra ngoài không thể nói bậy như vậy nữa, nhất là trong cung.”

“Đương nhiên ta biết là không thể nói.” Nguyên Chiêu Lâm nhàn nhạt cười: “Thật ra những chuyện này có liên quan gì đến ta đâu? Tốt nhất là ta không quan tâm.”

Vũ Văn Dụ nhìn cô chằm chằm: “Không quan tâm? Chỉ sợ không được.”
Bình Luận (0)
Comment