Đường Đột Mỹ Nhân

Chương 10

Lý Long đem Tiêu Hoàn Vũ đặt lên trên tấm đệm, Tiêu Hoàn Vũ vừa ngồi xuống, đã đẩy Lý Long ra, lui vào sát tường, ánh mắt đề phòng nhìn Lý Long.

Lý Long một trận cười khổ, đem rèm giường bằng gấm kéo xuống, ôn nhu nói: “Không còn sớm, đi nghỉ đi!”

Thấy Tiêu Hoàn Vũ trưng ra vẻ mặt bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người, Lý Long trong lòng thở dài một hơi, vô cùng ủy khuất: Cũng không phải ta muốn chảy máu mũi… Trời hanh khô, người dễ bốc hỏa a… ô ô ô…

“Cái kia… Ta…”

Lý Long vừa tiến lại một bước, Tiêu Hoàn Vũ đã rú lên như chết cha chết me, mặt lộ rõ kinh hoảng! Trời ạ!! Không cần sợ ta tới mức này a? Lý Long lòng chán nản, đành lui lại một bước, tay vô tình lại chạm đúng mắt cá chân Tiêu Hoàn Vũ! Nhất thời tiếng kêu sợ hãi biến thành thảm thiết, Tiêu Hoàn Vũ tung chăn ra, một cước đá tới, Lý Long ngay cả sợ hãi cũng chưa kêu được liền đã ngã rầm xuống đất theo hình chữ đại (大) –hình người nằm dài trên đất, trên mặt còn có dấu chân rất là rõ nha.

Ô hô, bản vương hình tượng còn đâu nữa???

Lý Long tức giận ngồi dậy, nhưng thấy Tiêu Hoàn Vũ mặt nhăn nhó ôm chân, vẻ mặt thống khổ không gì sánh được. Lý Long nhất thời luống cuống, tiến lên nhìn. Oa!! Sưng một cục thiệt là lớn! Ta chỉ bắt nhẹ một cái, sao lại thành ra thế này???

KHó tin nhìn bàn tay mình, lẽ nào… Gần cốt của thần tiên so với người thường yếu hơn rất nhiều? Không phải là… Lẽ nào ta nhìn thế nhưng chính là thần công cái thế?? Không có khả năng a… A! Lẽ nào đúng như trong sách nói, tiên nhân cùng con người khi giao hội, tiên khí sẽ xâm nhập thân thể, con người có khả năng kéo dài tuổi thọ, người tập võ thì nội lực sẽ tăng!! Chẳng lẽ là thế!! Tiên khí của y đã khiến cho công lực của ta tăng tiến lớn như thế?? (tên này rốt cục khán cái loại sách gì ta??)

“Ta.. ta.. không phải cố ý…” Càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt xấu hổ.

“Ngươi chính là cố ý!!” Biết rõ bọ cạp của ngươi cắn ta, lại còn dụng sức nặng như vậy!!”

“Ta.. ta thực sự không phải…”

Ai, Lý Long lúc này không còn nửa điểm lạnh lùng trong mắt ngoại nhân, nếu như hắn là tiểu cẩu, chỉ sợ lúc này sẽ là cái hình dạng: cúi cúi lỗi tai, cái đuôi nhỏ dụng sức mà vẫy, thưởng cảm phát sinh thanh âm ủy khuất mong chủ nhân chú ý…

“Ngươi cố ý!! Ngươi chính là cố ý!!”

Nếu như Tiêu Hoàn Vũ là con méo, nhất định là đang nhe răng nhe lợi, diện mục dữ tợn, hai mắt bắn laze, lông mao cả người dựng đứng, đuôi cứng còn, gầm gừ…

Một chó một mèo, … Nga, chỉ là, Tiêu Hoàn Vũ cùng Lý Long giằng co nửa ngày, Tiêu Hoàn Vũ cuối cùng cũng không chịu nổi cái dáng dấp ủy khuất như gái nhà lành bị đại gia bắt nạt, tùy thời mà có thể lệ rơi lã chã kia, giơ cờ xin hàng…

“My God!! Ngươi là một nam nhân! Van cầu ngươi đừng có trưng cái vẻ mặt mất thể diện đó ra không??” Tiêu Hoàn Vũ đau khổ nói thầm: “Do that again and I’ll break your neck!!”

“Đông… Đông…”

Lý Long rất muốn nhắc lại câu kia hỏi Tiêu Hoàn Vũ để hỏi xem y có ý gì, đang tiếc hắn chỉ nghe được một chữ “Đông”, sau đó là một chuỗi tiếng gì gì đó….

Từ sau khi biết được Tiêu Hoàn Vũ là tiên nhân, Lý Long cũng không còn cố sống cố chết hỏi mấy câu kỳ quái Tiêu Hoàn Vũ thốt ra, dù sao thì con người cũng vô phát vô thiên minh bạch ngôn ngữ của tiên nhân a, không chừng là chú ngữ? A, y sẽ không rủa ta chứ>?”

“Đông cái gì đông??”

Tiêu Hoàn Vũ hung hăng trừng mắt, Lý Long lập tức ngậm miệng, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!!

Mà hình như hai kẻ kia còn chưa có phát hiện, hai người cư nhiên đã thân mật hàn huyên cả nửa ngày….

“Ta.. ta giúp ngươi nhu nhu nha.. Ta có học qua xoa bóp…”

Ai, cứ nghĩ hắn đường đường là vương gia, lại có thể dùng giọng điệu cầu xin được xoa bóp cho hạ nhân, đúng là thói đời ngày sau a…

“Xoa bóp?” Cái này Tiêu Hoàn Vũ tại phố người Hoa có từng nghe qua, hơn nữa còn nghe nói là phi thương thoải mái!! CHỉ là… nghe nói cũng rất đau nha!…

“Có phải rất đau không??”

Tiêu Hoàn Vũ khiếp sợ nhìn hắn, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một tia sợ hãi, ánh mắt còn mang theo vài phần khiếp đảm cùng chờ mong, dáng dấp thì khỏi nói, khả ái miễn bàn!!! Lý Long nhất thời một trận tim đập, đành cố sức nuốt cả đống nước miếng đang chuẩn bị rớt khỏi miệng…

“Cũng có chút…” Vừa nhìn thấy thần tình Tiêu Hoàn Vũ lộ ý bỏ qua, Lý Long vội nói: “Bất quá ta sẽ làm rất nhẹ! Từ từ là quen rồi! Thực sự! Thử chút nha, thực sự rất là thoải mái, chân của ngươi rất nhanh sẽ hết sưng! Ta không có lừa người đâu!”

Chờ chút.. ta đang làm cái gì?? Liều mạng cầu người cho ta xoa bóp? Ô.. ta đường đường là vương gia cơ mà, từ lúc nào mà trở thành hèn mọn thế này???

“Na. được rồi… nhớ nhẹ nhẹ chút nha!!”

Khi cặp mắt canh ngọc kia lộ ra tia tiếu ý nhẹ nhàng, Lý long thậm chí quên luôn cả họ lẫn tên rồi, làm gì còn nhớ tới thân phận tôn quý mà mặc niệm!!

Lý long nhẹ nhàng lây tay bao lấy chỗ sưng đỏ, nhẹ ấn xuống, đã nghe thấy Tiêu Hoàn Vũ rên lên! Lực mạnh lên một chút, y bắt đầu liều mạng giãy dụa cùng kêu khóc. Lý Long chỉ có thể làm lơ, cố sức mà xoa ấn.

“Đừng nhúc nhích! Ngươi đau đến vậy thì vết thương không nhẹ a! Không xoa nó còn đau nặng hơn đó!”

“Không cần!! Đau muốn chết à!”

Lý Long sống chết cũng không chịu buông tay, tận lực mà khinh nhu nơi sưng đỏ, nhưng hắn tận lực cẩn thận hạ mình cũng chỉ đổi lại cuồng phong tới tấp từ Tiêu Hoàn Vũ. Thương cảm cho Lý Long một bên lưng bị tàn phá, một bên còn phải khắc chế lực đạo mà xoa bóp chân cho y, thực sự là thê lương vô hạn mà…

Chẳng bao lâu sau, ở ngoài phòng đã đứng đầy hạ nhân bị tiếng hét kinh hồn của Tiêu Hoàn Vũ làm cho tỉnh giấc, tất cả đều vô cùng thức thời dựng đứng lỗ tai lên nghe động tĩnh trong phòng.

“Đau quá! Không cần! Buông tay ra!!”

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đợi một chút nữa sẽ cảm thấy khá hơn…”

“Không cần!! Đau quá!! Ta chịu không nổi! Ngươi buông ra!!”

“Từ từ, từ từ! Quen rồi sẽ không thấy gì nữa!”

“Ta không cần! Ngươi gạt ta! Còn nói là không đau!:

“Đừng có lộn xộn, ta đã nhẹ nhàng lắm rồi!”

“A!!!” Hét thảm một tiếng, sau đó là một mảnh vắng vẻ, … một lát sau…

“Làm.. làm đau ngươi sao?”

“Nói thừa… ô ô ô…”

“Đừng khóc.. ta sẽ cẩn thận một chút… nhịn một chút, ta lộng tiếp nha…”

“A!! Ngươi còn tiếp! Oa!! Đau quá!!!”

Sau đó là một chuỗi vô hạn tuần hoàn…

Ngoài phòng, hạ nhân vô cùng thức thời lộ ra thần tình luôn-luôn-lắng-nghe-luôn-luôn-thấu-hiểu, hỉ a, cuỗi cùng Vương gia cũng Tiêu công tử cũng có ngày hòa hảo. Vương phủ mấy tháng này, vì việc tình tự của vương gia mà bị vây trong bầu không khí áp bức dọa người… cuối cùng cũng được hóa giải rồi; chỉ lo một điều là, nếu mỗi ngày đều hô to như vậy, thì ai mà ngủ được…??? Lại còn, làm gì thì làm, kêu to như vậy, thật sự là khiến người ta đỏ mặt chân run, cư nhiên xuân tâm nổi sóng, phải ra ngoài kiếm ăn, ách, là xuất ngoại hít thở khí trời…!!

Mọi người vô cùng thức thời trao đổi ánh mắt với nhau, đưa đẩy nhau tản đi, Lý Thịnh cũng tủm tỉm cười xách cổ Phúc nhi đang chuẩn bị muốn xông vào hang hổ cứu ân công rời đi…

Và thế là, một tân giai thoại tình yêu lại lan truyền…

Mà trong phòng, Tiêu Hoàn Vũ vẫn như cũ, kêu vô cùng thảm thiết, Lý Long thì đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng nhìn bàn chân ngọc trong tay, chỗ sưng không những không thũng đi, trái lại càng sưng lợi hại hơn, lòng hoang mang không ngớt…

Quái, như thế nào không chịu tán đi?? Thương thế gì lạ quá vậy trời???

Ai, ta van ngươi!!

Lý Long a…

Đó là vết bọ cạp cắn a…

hết chương 10
Bình Luận (0)
Comment