Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng soi tỏ, Lý Long ngồi ở trước cửa sổ, nhìn ánh nến chập chờn, thở dài khe k hẽ. Bỗng nhiên trong hậu viện thấp thoáng bóng người, Lý Long chợt ngẩn ra: “Tiêu Hoàn Vũ?”
Chỉ thấy Tiêu Hoàn Vũ không rõ vì nguyên cớ gì, đêm hôm khuya khoắt chạy ra hậu hoa viên, Lý Long không suy nghĩ, đã bật dậy đuổi theo. Nhưng vừa bước ra cửa, cước bộ đã khựng lại: “Nếu như y thấy ta đi theo thì phải làm thế nào? Ta biết nói cái gì? A. Tiêu công tử, đêm khuya dằng dặc, không sao ngủ được, bước ra ngoài đi dạo, ngẫu nhiên xảo ngộ, thật là có duyên! Ngân hà vi ẩn, ánh trăng như dòng nước, mỹ cảnh như vậy, không bằng nâng chén hàn huyên, chính là điều vui vẻ nhất của đời người! Ân, tựu nói như vậy! (y nghe hiểu được mới là lạ…)
Lý Long sau khi hạ quyết tâm mới vội vội vàng vàng đuổi theo, mà bên này, Tiêu Hoàn Vũ nhanh nhanh chóng chóng chạy vào hậu hoa viên, nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai, sau đó mới quỳ xuống cỏ, chắp tay ngẩng mặt nhìn trời, sau đó thấp giọng thì thàp: “Nữ vương đại đế (Ngọc Hoàng đại đế), Nhục Nam Phật tổ (Như Lai phật tổ), I’m…
Sorry vì hiện tại mới hướng các người chào hỏi, vốn ta cũng không biết nơi này là địa bàn của các ngươi, and, ta cũng mới biết đây không phải phạm vi quản hạt của Thượng đế, so, mãi hôm nay mới hướng các người làm một lễ…”
Nguyên lai, Tiêu Hoàn Vũ rốt cục đã phát hiện Thượng đế không thể vượt biên sang xử lý chuyện bên mấy nước phương Đông được, thế nên mới lén học mấy a hoàn trong vương phủ cách lễ bái thần linh, đồng thời mô phỏng chỉnh sửa lại. Thế nhưng do Tiêu Hoàn Vũ không nghe rõ, mới có thể đem hai vị “đại ca” cao cấp nhất thiên đình gọi thành như thế, thần thánh thèm để ý đến hắn mới lạ.
“Cuồng thiểm hậu đỗ (hoàng thiên hậu thổ) ở trên cao… Quái, liếm bụng làm cái gì? May là chỉ nói mấy câu là được, không phải làm thật, nếu không thì to chuyện nha…” Tiêu Hoàn Vũ lẩm bẩm một câu, sau đó nghiêm trang khấn: “Tiểu nữ Tiêu Hoàn Vũ thành tâm đảo cao (đảo cáo – cầu xin)… Mày là không cần nói gì làm nấy a, nếu không thì với trình độ của ta, thực sự là không cách nào liếm bụng hai người bọn họ được, mất vệ sinh chết…”
Quên nói, thực ra, y là nghe lỏm một tì nữ cầu xin, thế nên cho rằng “tiểu nữ” cũng giống như nói “ta có tội”, may là lúc này Lý Long không có ở đây, nếu không thì lại sinh lắm chuyện rắc rối.
“Ân, là như thế này,ta không cẩn thận đã lạc bước đến thời Đường, thực sự những chuyện không hay cứ bỏ lại đằng sau, thế nhưng ta hiện tại vô cùng bất an, muốn đem sự tình vượt thời đại sai lầm này sửa đổi, cầu khẩn các ngài tương trợ giúp ta trở về nhà… Nữ Vương đại đế, chỉ cần nghe tên cũng biết ngài là một nữ nhân cao quý mỹ lệ như thánh mẫu, lại nhân từ độ lượng, ta tin tưởng ngài chính là một nữ nhân vô cùng hiền lành nhân ái, nhất định là nữ nhân xinh đẹp nhất trong thiên hạ…”
Để nịnh bợ lấy lòng Nữ Vương đại đế, Tiêu Hoàn Vũ đã phải vắt hết óc ra mà chọn từ ngữ cho hoa mỹ, cho trang trọng, nếu Tiêu Đằng Vân mà ở chỗ này, chắc chắn sẽ mừng rỡ tới độ nhảy dựng lên luôn. Ngoại tôn duy nhất của hắn rốt cục cũng biết cách sử dụng tính từ rồi!!! Lại còn có thể nói ra mấy câu thành ngữ thông dụng nữa!
Tiêu Hoàn Vũ cứ lải nhải không ngừng, kết tục phát huy vốn tiếng Hán “phong phú” của y, y hoàn toàn bán đứng Thượng đế lẫn thần Giê-Hô-Va (vị thần tối cao của người Do Thái), bán luôn cả thánh mẫu Maria, hiện đang bán tới thánh chủ Jesus: “… Nhục Nam phật tổ, nghe tên của ngài, hẳn là thích… Ách, ta không nên hỏi đến sinh hoạt cá nhân của người, thỉnh không nên tức giận, nhưng ta nói người nghe nga, nếu như người đem ta trở về, ta khi mỗi ngày hướng Jesus xưng tội, sẽ nói tốt về người. Nói cho người biết, Jesus hắn rất chi là tuấn tú a! Thực sự đó! Nếu đến cùng các ngươi có thể thành lập bang giao “hữu ái” giữa phương Đông và phương Tây, này chính là hảo sự đó!” (trời ơi, ngươi thành bà mối luôn rồi!)
Tiêu Hoàn Vũ còn đang ba hoa chích chòe thì, từ trong bụi cỏ, một vật nho nhỏ lặng lẽ bò tới bên chân Tiêu Hoàn Vũ, đó là một con bò cạp. Nó vốn chỉ là bò dọc theo đường đi, nhưng không hiểu sao, như bị quỷ ám, lại bò đến bên chân Tiêu Hoàn Vũ, gặp vật cản, lập tức hung hăng mà chích vào chân y một mũi!
Tạm thời bỏ qua tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hoàn Vũ, trước tiên chúng ta hãy phân tích tâm tình của con bò cạp nhỏ này đã. Nghĩ đến nó cùng Tiêu Hoàn Vũ năm xưa không oán, mấy ngày gần đây cũng không thù, vì sao lại đột nhiên cắn y? Có hai khả năng: một, Tiêu Hoàn Vũ lảm nhảm làm ngứa tai nó; hai, nó vốn không muốn, nhưng là thân bất do kỷ.
Khả năng thứ nhất chiếm bốn phần, bởi vì tư thế cúi đầu khom lưng của Tiêu Hoàn Vũ lúc này, dáng vẻ nịnh nọt nửa mùa kia quả thực là không sao đỡ nổi. Mà khả năng thứ hai… Ách! Buổi tối ngày hôm nay, từng câu từng chữ Tiêu Hoàn Vũ nói, cái gì có khả năng đắc tội đều đã đắc tội rồi! Ngọc Hoàng Đại Đế biến thành nữ nhân? Ngọc Hoàng đại đế buồn bực, Tây Vương Mẫu mất chồng đương nhiên cũng buồn bực, vô số nhi nữ của Ngọc đế không còn phụ thân cũng buồn theo, bá quan văn võ triều thần phải cúi đầu lắng nghe một tên “biến tính nhân” có thể nào lại không uất ức? Còn cả Như Lai, công sức hắn trăm năm tu hành, thanh tâm quả dục, bị Tiêu Hoàn Vũ nói thành ham XXX, thì dù có phạm phải sân giới (tức giận – một trong sáu điều kiêng kỵ) cũng không thể bỏ qua được! Mà chúng phật tăng ở nơi cực lạc, bao gồm cả phật, La Hán, Bồ Tát phải giương mắt nhìn lão đại bị vu khống, làm sao lại không căm phẫn? Nhưng chúng thần tiên quyền cao chức trọng, sao lại có thể cùng một tên người phàm nhỏ nhoi tính toán? Không thể xúi Thiên Lôi một đao oánh chết, vậy thì nhượng một con bọ cạp nhỏ cắn y chắc không sao ba? Thế nên, Tiêu Hoàn Vũ bị cắn chính là do trời phạt!
(mồ hôi lạnh a…)“Đau quá!!” Tiêu Hoàn Vũ đau đến nỗi nước mắt vòng quanh, trên bàn chân nhanh chóng sưng lên một mảng, vừa ngứa lại vừa đau, khó chịu không sao nói hết, thế nên y mới không do dự mà để nước mắt cá sấu tuôn như mưa… Ách, không phải nước mắt cá sấu, là nước mắt người a… (Hoàn Vũ đem hòn đá đang giơ cao hạ xuống… Tác giả: Hô, nguy hiểm thật!!..)
Lại nói Tiêu Hoàn Vũ, nhanh chóng nhặt một hòn đá, phẫn hận nhìn đầu sỏ gây nên cục sưng to đùng ở chân hắn, hiện đang hùng hùng hổ hổ không coi ai ra gì, gây án xong bỏ đi không lời xin lỗi, cứ thế lừ lừ bò về phía bụi rậm. Y không chút nhân nhượng cầm hòn đá ném thật mạnh vô đám cỏ.
“Đều là ngươi! Đau quá à! Chân ta làm thế nào bây giờ! Từ giờ không đi lại được ngươi tính sao! Con bọ cạp chết tiệt!”
Mà bên này, Lý Long cẩn cẩn dực dực bò tới gần, dựa vào ánh trăng mờ mờ, nhìn về hướng Tiêu Hoàn Vũ, sau đó sửng sốt. Chỉ thấy Tiêu Hoàn Vũ trên mặt đẫm lệ, thần tình thống khổ, nắm trong tay hòn đá hướng về bụi cỏ đập lia lịa, dụng sức vô cùng lớn, mặt đất phát sinh từng tràng tiếng nện dọa người, mà y hình như không hề cảm thấy đau tay, nện không ngừng nghỉ, trông như một dạng phát tiết vậy!
Mơ hồ, còn nghe như phảng phất tiếng Tiêu Hoàn Vũ nức nở: “Đều là ngươi làm hại…” “Ta đi không được…” “Ngươi hại ta thực thảm a…”
Nhất thời, tâm Lý Long một trận co rút, đau đớn không sao kể xiết. Là tại ta? Vì ta hại y thành ra như thế, khiến hắn không có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể tự làm tổn thương bản thân mình? Là tại ta hại y không thể trở lại thiên đình, y mới bi thống như vậy?
Tiêu Hoàn Vũ đập đập nửa ngày, con bọ cạp nhỏ chính là đã bỏ chạy mất tiêu, y tức giận, cầm hòn đá vứt qua một bên, hai tay xanh tím lại, bắt đầu thở dốc từng đợt, vừa rồi đúng là đã rút của y không ít sức lực.
Mà trong mắt Lý Long lại là một cảnh tượng khác. Hắn không thấy hòn đá, chỉ nhìn thấy Tiêu Hoàn Vũ hai tay xanh tím, toàn thân thở phì phò, mệt mỏi thất thần. Nhất thời Lý Long càng thêm hối hận, y chính là mỗi buổi tối đều ra đây phát tiết uất ức trong lòng sao? Ban ngày đều tỏ ra không có việc gì, không nghĩ tới buổi tối y lại thống khổ như vậy, thống khổ đến mức chỉ có thể dằn vặt bản thân mình.
Một trận gió đêm chợt nổi, mặt đất vừa bị Tiêu Hoàn Vũ đạp phá giờ tung bụi mù mịt, bay cả vào trong mắt y, y lập tức nhắm tịt hai mắt lại, tay ôm lấy mặt. Lý Long đến lúc này cũng không nhịn được nữa, bởi vì thân ảnh trước mặt đã làm ôm mặt mà khóc nức nở rồi!! (ai nói??) Hắn chỉ trong chốc lát đã bổ nhào đến, ôm chặt lấy Tiêu Hoàn Vũ, mang theo hối hận cùng nghẹn ngào nói: “Không nên tái chiết mô (dằn vặt) chính bản thân mình, là ta sai! Tất cả đều là lỗi của ta!!”
Tiêu Hoàn Vũ cả người cứng đơ. Y rõ ràng đang cố giục não hộ hoạt động phân tích tình huống. Gã này từ xó nào chui ra vậy? Ta bị cát bay vào mắt liên quan gì đến hắn? Chập mô (cùng âm với chiết ma) là có ý tứ gì? Mô, hình như là bánh màn thâu a? Chập… Là nói bò cạp chập (cắn) ta sao? Ý của hắn là… con bò cạp đó coi chân ta như cái bánh màn thầu mà cắn sao???
“Chờ một chút, rốt cục là từ đâu chạy ra vậy?”
Bởi vì trong đầu Tiêu Hoàn Vũ giờ chỉ có con bò cạp, tuy rằng câu này nói không có chủ ngữ, thế nhưng trong đầu Tiêu Hoàn Vũ, chủ ngữ chính là: con bò cạp!!! Nhưng Lý Long trong mắt làm gì có con bò cạp nào, mắt thấy Tiêu Hoàn Vũ nhìn mình,, thế nên ngay lập tức đáp: “Trong phòng!”
“Là phòng của ngươi?” Tiêu Hoàn Vũ trừng mắt, ngươi nuôi bò cạp??? ~ biến thái a~~
“Đúng!!” Đêm hôm khuya khoắt, không ở phòng ta thì phòng ai?
“Ngươi… ngươi!!! “ Tiêu Hoàn Vũ tức đến nỗi không nói nên lời, chỉ tay vô mặt Lý Long, cường bạo ta tạm thời không tính, cư nhiên lại dám thả bò cạp ra cắn ta??
“Ngươi tên hỗn đản này! Đem ta hại thảm đến như vậy!! Hiện tai ta đi không được!! Ngươi nói ta làm sao bây giờ??” Đều là tại ngươi thả bọ cạp cắn ta,!! Hại chết ta rồi!! Vừa đau vừa khó chịu, còn đi không được nữa!!”
“Ta… ta không cố tình… Chỉ là lúc đó ta quá kích động! Ta không nghĩ hại ngươi đến mức này…” Ta không nghĩ lại hại ngươi không cách nào trở về thiên đình, chính là không ngờ tới ngươi là thần tiên thật a///”
“Hỗn trướng!! Ngươi làm cái loại chuyện này còn không nghĩ tới việc hại người ta hả??” Ngươi thả bọ cạp ra chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện nó đi cắn người??
“Xin lỗi, ta biết đã xúc phạm tới ngươi… Nhưng không nghĩ là nghiêm trọng như thế…”
“Ngươi quá ác rồi nha!! Chuyện này chết người đó!! Cũng may ta mạng lớn, ngoại trừ đi không được thì cũng không bị gì!! Không thì ta quyết ăn thua đủ với ngươi!”
“A?” CÙng thần tiên làm cái việc kia, cũng có thể hại chết người sao?
“A cái gì mà a?” Tiêu Hoàn Vũ ánh mắt tàn bạo như quỷ dạ xoa: “Ngươi có đúng không muốn hại ta đi không được, phải chết cứng ở chỗ này mà hít khí lạnh? Hay tốt hơn là bị cảm mạo, phát sốt ầm ầm, chết mất xác để diệt trừ hậu họa?? Đừng tưởng chỗ này là Đường triều, ta không tìm được tòa án tố cáo ngươi! Có tiền đi nuôi bọ cạp, chi bằng bỏ tiền mà tìm luật sư đi! Tên đồng tính luyến ái chết tiệt!”
Lý Long hấp háy mắt mấy cái, đầu óc lơ mơ… cơ bản hắn nghe không hiểu gì…
Tiêu Hoàn Vũ nói liên miên không dứt, cằn nhằn cả nửa ngày, Lý Long vô cùng kiên nhẫn, vẫn giương lỗ tai lên mà nghe, thế nhưng cũng nhờ thế mà biết thế nào là ngôn ngữ trên trời…
Thần tiên nói, thực sự là bí hiểm a, thực sự là cao siêu a… một câu nghe cũng không hiểu!!!
“Ôm ta!”
“Ân… a?”
Lý Long bỗng giật mình, đờ cả ra. Ngạc nhiên nhìn Tiêu Hoàn Vxu. Lẽ nào ý của y là… Không thể nào!!
Nhất thời tim đập liên hồi, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể từ ngực vọt ra ngoài, trên mặt lửa mắt đầu thiêu đốt, đỏ bừng.
Tiêu Hoàn Vũ thở phì phì, trừng mắt nhìn lại: “Ngươi hại ta đi không được! Đương nhiên phải bế ta về. Lẽ nào thật sự muốn ta đông cứng mà chết ở chỗ này?
Nga… Nguyên lai là như vậy…
Lý Long trên mặt lại hiện ra biểu cảm cô đơn, Tiêu Hoàn Vũ trừng mắt liếc hắn: “Cái biểu tình thất vọng kia là có ý gì?????”
“Không… không có gì!!!”
Lý Long liều mạng lắc đầu, bình ổn lại hơi thở, sau đó cúi xuống, dễ dàng ôm lấy Tiêu Hoàn Vũ, khiến cho y đột nhiên mất thăng băng phải bám lấy vai hắn. Từ khi phát sinh sự kiện không hay ho mấy tháng trước, đây chính là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc thân mật như vậy, tỏng lòng đều có ít nhiều xấu hổ, hai người thân thể cứng đờ, ánh mắt chớp liên tục, mặt đỏ bừng như trứng tôm luộc.
Tiêu Hoàn Vũ chỉ cảm giác, tim mình trước giờ chưa từng đập nhanh như vậy, Lý Long thì thở dốc từng đợt, hơi thở phả vào bên vành tai Tiêu Hoàn Vũ, vừa ngưa ngứa, lại ấm áp khó tả… Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, Tiêu Hoàn Vũ không khỏi một trận lạnh người, tóc gáy dựng đứng cả lên…
“Lạnh không? Sắp tới rồi!”
Lý Long nói, nhẹ xốc người Tiêu Hoàn Vũ một cái, động tác đột ngột khiến Tiêu Hoàn Vũ cả kinh, theo bản năng ôm chầm lấy cổ Lý Long, ổn định trọng tâm. Sau đó, hai người cũng theo bản năng đứng đờ ra đó, cả kinh, nếu vừa rồi chỉ đỏ như trứng tôm luộc, thì giờ chắc trứng bị nấu thành canh luôn rồi.
Bỗng nhiên, một giọt nước rơi xuống mặt Tiêu Hoàn Vũ, y lấy tay sờ sờ: “Trời mưa sao?”
Sau đó ngẩng đầu lên…
Ngay sau đó, trong đêm khuya vắng vẻ truyền đến tiếng hét kinh thiên động địa: “Tử sắc lang!! Ngươi lại nghĩ cái gì!! Cư nhiên phun máu mũi là sao???”