—o0o—
“Ôi, Harry, ông Bagman nói cho thầy biết trò đang nói chuyện với quý cô Skeeter.” Cụ Dumbledore vừa thấy Harry ra, hiền hòa chào cậu.
“Dạ thưa hiệu trưởng, con và quý cô thảo luận rất vui vẻ.” Harry cười hiền hòa, dường như cậu vừa mới thật sự thảo luận rất vui với Rita Skeeter.
“Thầy không hề ngạc nhiên hai người lại nói chuyện vui vẻ đến vậy.” Cụ Dumbledore vuốt chòm râu thật dài của mình, “Hiện tại con hẳn đi kiểm tra đũa phép của mình, à, ông Ollivander đã kiểm tra xong trò Krum rồi, con phải đợi trò Delacour nữa, dù sao thì phái nữ luôn cần được ưu tiên đúng không nào?”
“Đương nhiên ạ.” Harry trả lời, thuận theo đứng sang một bên.
Krum đã kiểm tra xong đũa phép đứng lại đây, vừa khe khẽ nói chuyện với Harry vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Rita Skeeter có vẻ hơi sốt ruột lo lắng, “Anh nghe nói vị phóng viên này không dễ làm người khác thích.” Krum nói, “Em không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao ạ,” Harry cười nói, “Em và quý cô ấy nói chuyện rất vui.” Có thể xem Rita Skeeter thích gây rắc rối cho người khác phải đổi sắc mặt, quả thật khiến người ta rất vui vẻ, “Krum, anh đã quen ở trong Hogwarts chưa?”
“Ngoại trừ thời tiết không lý tưởng lắm thì tất cả đều tốt.” Krum nhún nhún vai.
Lúc này, ông Ollivander kiểm tra xong đũa phép của Fleur, khen ngợi một phen sợi tóc Veela trong cây đũa phép này mang thêm hiệu quả tăng phúc rồi trả lại đũa phép cho Fleur, Harry gật gật đầu với Krum rồi đi về phía ông Ollivander.
“Aaaa, đúng rồi,” Ông Ollivander nói, đôi mắt xanh xám thình lình sáng rực, “Đúng, đúng, đúng mà. Tôi nhớ rõ lắm mà.” Trên thực tế, ông Ollivander đều nhớ rõ mỗi một cây đũa phép ông bán ra, ông thường xuyên nói những lời ‘tôi nhớ rõ lắm’ giống như những lời ông nói với Harry khi nhiều năm trước cậu mua cây đũa phép đầu tiên của mình, chuyện ba mẹ Harry đến mua đũa phép chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
Đương nhiên Harry cũng nhớ rất rõ, cho dù là lần đầu tiên hay là lần thứ hai đi mua đũa phép, cậu đều nhớ rõ lời của ông Ollevander.
Lần đầu tiên vì cậu vừa mới biết được mình không phải quái vật mà là một phù thủy, hơn nữa lại là một phù thủy rất nổi tiếng. Cậu ngập tràn vui sướng theo bác Hagrid đi Hẻm Xéo, đi vào tiệm đũa phép Ollivander tìm kiếm cây đũa phép đầu tiên. Kết quả ông Ollivander nói cho cậu, chiếc lông phượng hoàng trong cây đũa phép của Harry được nhổ từ một con chim đã cho chiếc lông làm nên cây đũa phép của Voldemort.
Lần thứ hai, lại là vì ông Ollivander nói rằng thuộc tính đũa phép của cậu khác với đũa phép của ba mẹ.
Cho dù là lần nào cũng đưa ra một thông tin, cậu và chủ hồn, một kẻ không thể sống khi kẻ kia còn tồn tại.
Ông Ollivander mất nhiều thời gian xem xét tỉ mỉ cây đũa phép của Harry hơn tất cả những cây trước đó. Tuy nhiên cuối cùng ông cũng làm cho một vòi rượu phun ra từ đầu đũa phép của Harry, rồi đưa trả cậu, tuyên bố cây đũa phép ấy ở trong tình trạng hoàn hảo.
“Cám ơn tất cả quý vị,” Cụ Dumbledore đứng ở bàn giám khảo nói, “Bây giờ các trò có thể quay về lớp học – có lẽ sẽ nhanh hơn nếu đi thẳng xuống phòng ăn luôn, vì các lớp học cũng gần kết thúc…”
Harry đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng người đàn ông cầm cái máy ảnh màu đen đã nhảy dựng lên tằng hắng.
“Chụp ảnh, cụ Dumbledore, còn chụp ảnh nữa!” Ông Bagman hiển nhiên hiểu được ý của người đàn ông kia, bèn hào hứng kêu lên, “Chụp tất cả ban giám khảo và các quán quân nhé, cô Rita thấy sao?”
“Ơ… phải, chúng ta hãy làm vậy trước đi,” Rita Skeeter dường như muốn mình biểu hiện vui vẻ một chút, nhưng cô ta đã phải mất một lực lớn mới nở một nụ cười thấy thế nào cũng quái dị. Cô hơi do dự nói, ánh mắt lại rơi xuống trên người Harry lần nữa, trong ánh mắt có dẫn theo hơi e ngại, “Có lẽ sẽ chụp thêm mấy tấm ảnh cá nhân, chúng ta có thể phân vài phần báo đưa tin về các quán quân của chúng ta. Tin tôi đi, dù ngày mai ‘Nhật báo Tiên tri’ dày gấp đôi thì mọi người cũng không hề để ý đâu, dù sao đây cũng là một trận đấu mấy trăm năm mới tổ chức lại một lần, mà ba vị quán quân tuyệt đối là tiêu điểm chú ý của mọi người.”
Chuyện chụp ảnh tốn rất nhiều thời gian. Bà Maxime áng bóng mọi người khác bất kể bà đứng chỗ nào, và ông thợ chụp ảnh không thể đứng đủ xa để đưa cả thân hình của bà vào trọn khung ảnh. Cuối cùng bà Maxime phải ngồi trong khi mọi người đứng xung quanh bà, ông Karkaroff thì cứ xoắn chòm râu dê của ông quanh ngón tay để cho nó thêm xoăn tít. Còn Krum, người mà Harry nghĩ là ắt đã quen nhàm với loại công việc này – dù sao cũng là một cầu thủ quốc gia, là cầu thủ được cưng nhất đội Bulgary, trước mắt khó tìm được Tầm thủ nào giỏi hơn anh, chỉ cần đội Bulgary tham gia thi đấu thì Krum tuyệt đối là tiêu điểm mà đám phóng viên chú ý – thì lại lẩn lút, nửa như né tránh đứng tuốt đằng sau cả nhóm.
Ông chụp ảnh tỏ ra sốt sắng đưa Fleur lên hàng đầu nhưng cô Rita thì luôn vượt qua chỉnh lại, cho dù cô không lôi Harry lên như trước kia nhưng dường như Rita Skeeter rất không thích Fleur, cô kiên trì không làm Fleur đứng ở trung tâm.
Sau đó, cô lại khăng khăng chụp riêng ảnh cho tất cả quán quân. Cuối cùng mãi mọi người mới được tha ra.
“Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta đều nên đi ăn cơm.” Thật vất vả mới xong, cụ Dumbledore nhìn thời gian nói.
Lúc này, cửa bị mở ra, một bóng người xanh lá cây đi tới, cách ăn mặc tồi tệ của mụ ta làm bà Maxime luôn theo gu thời trang nhíu mày.
“Đợi đã cụ Dumbledore, cụ và trò Potter lưu lại, tôi có lời muốn nói với hai người.” Umbridge nói, lập tức mụ ra lệnh cho ông Bagman, “Nơi này không còn chuyện của ông, ông có thể đi rồi.”
Ông Bagman cũng có một chút địa vị trong Bộ Pháp thuật, nhưng Umbridge lại ỷ vào sự tin tưởng của Fudge hoàn toàn không nể mặt ông Bagman. Harry chỉ nhìn thấy mặt ông Bagman nhăn lại và không kiên nhẫn cũng che dấu tốt thì biết đây cũng không phải lần đầu tiên Umbridge nói chuyện như vậy với ông, xem ra mâu thuẫn trong Bộ Pháp thuật đã bắt đầu nghiêm trọng rồi, nếu Fudge cứ tiếp tục ngu xuẩn như vậy thì ông ta rơi đài cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Dường như ông Bagman ngại người đứng sau Umbridge nên cũng không nói gì, gương mặt vốn vui vẻ lại hoàn toàn lạnh xuống, ông cúi đầu đi ra ngoài, Harry tin chắc mình thấy sự chán ghét trên mặt ông.
Còn lại mấy người đều ngạc nhiên nhìn nhìn Umbridge, Umbridge đối xử với người ngoài còn có thể duy trì sự lễ phép, chỉ thấy mụ càng dùng giọng điệu mềm mại nói với bà Maxime và Karkaroff, “Thưa quý khách, tôi chỉ tìm quán quân nước Anh của chúng tôi có một ít việc, tôi không có ý ngăn hai vị dùng bữa tối.”
Harry nhìn bà Maxime và Karkaroff bị giọng điệu Umbridge dọa tới mức run run, cổ họng nhẫn nại nuốt nước miếng phòng ngừa thật sự mình bị nôn ra mà nhíu mày.
Umbridge lấy lý do ‘đốc thúc học sinh Hogwarts bảo trì lễ nghi không làm mất mặt trước người ngoài’ vào Hogwarts, Harry dùng một ít phương pháp mới khiến cho quan hệ giữa các Nhà hiện nay thoáng dịu đi một ít, biểu hiện hình tượng ấm áp trước mặt người ngoài, mà hiện tại mất mặt cũng là mụ Umbridge!
Dường như không chịu nổi giọng nói của Umbridge, hai vị hiệu trưởng lôi học sinh trường mình nhanh chóng đi ra, Rita Skeeter khi nhìn thấy Harry lắc đầu với mình cũng kéo người chụp ảnh rời khỏi.
“Quý bà, xin hỏi bà có chuyện gì sao?” Cụ Dumbledore cũng không rõ ý của Umbridge, cụ hơi khó hiểu hỏi.
“Tôi thấy,” Umbridge thay đổi cái bộ dáng ‘hiền hòa’ trước mặt người ngoài, nổi giận đùng đùng quát Harry và cụ Dumbledore, “Quán quân trường học chúng ta lại dám thân thiết với quán quân Durmstrang như vậy, Harry Potter, trò vừa mới nói gì với Victor Krum, có phải nói bí mật liên quan tới Hogwarts cho nó hay không, có phải vậy không!”
“Quý bà,” Harry thoáng lui về sau một ít, giọng nói chói tai của Umbridge tra tấn lỗ tai cậu ầm ầm, “Tôi không hiểu ý bà.”
“Các trò là đối thủ, đối thủ đó!” Umbridge tức giận nói, “Nó và trò gần gũi như vậy, nếu không tốt thì ăn cắp thông tin liên quan tới Hogwarts, trò lại dám ngu ngốc tới gần nó như vậy!”
“Quý bà, tôi không rõ, Thi đấu Tam Pháp thuật tổ chức với khẩu hiệu hữu nghị, vì sao tôi không thể kết bạn với Krum chứ?”
“Các trò là đối thủ, đối thủ đó, là đối thủ sẽ đấu với nhau, không được kết bạn!” Umbridge kêu lớn.
“Vậy trận đấu này còn ý nghĩa gì nữa?”
“Chỉ cần thắng được trận đấu thì cũng rất có ý nghĩa rồi!” Umbridge quát, rồi mụ hơi hơi bình phục tâm tình, rồi lại khôi phục giọng điệu nhão nhoẹt, “Trò Potter, tôi làm vậy cũng tốt cho trò thôi, trò còn quá nhỏ, rất dễ dàng bị bọn họ lừa, cho nên trò chỉ cần nghe theo tôi là được.”
“Quý bà, rất xin lỗi tôi không làm được.” Harry và cụ Dumbledore nhìn nhau một cái, rồi quay đầu nhún nhún vai với Umbridge tỏ vẻ mình bất đắc dĩ.
“Trò…” Một đứa trẻ mới gần mười bốn tuổi lại dám từ chối lời mụ, làm cho Umbridge lập tức đổi sắc mặt.
“Quý bà, bà đang can thiệp vào phạm vi kết bạn của tôi sao?” Trong mắt Harry dần dần dâng lên lạnh lẽo, “Can thiệp hành động của một gia chủ, cho dù có bộ trưởng che chở thì tôi cũng có thể khởi tố bà, bà biết chứ?”
“Mày dám!”
“Vì sao lại không dám chứ?” Harry tới gần Umbridge, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường. Năm nay cậu trưởng thành rất nhanh, tới gần thì dáng người thấp bé của Umbridge còn thấp hơn Harry mười bốn tuổi, Umbridge nhìn Harry đột nhiên thu lại biểu tình hiền hòa, sự bất an trong lòng càng tăng.
“Mày… mày muốn làm gì?” Mụ run sợ hỏi.
“Quý bà, tôi muốn nhắc nhở bà một chuyện.” Harry nói, “Nơi này không phải Bộ Pháp thuật, nơi này không phải vùng trời của bà. Hogwarts đã tồn tại cả ngàn năm có được cảm tình của chính mình, nếu bà muốn tiếp tục ở trong này thì tốt nhất nên thông minh một chút. Nếu không thì ngày nào đó bà làm ra chuyện khiến lâu đài này tức giận thì không biết sẽ bị trả thù như thế nào đâu. Còn nhớ rõ chuyện bà bị văng ra lần trước chứ? Tôi chỉ sợ lần sau bà không chỉ bị ném lên tháp thiên văn thôi đâu, mà bị ném ra khỏi Hogwarts đấy.”
“Mày nói bậy, nơi này… nơi này…” Cho dù mụ nói cứng đây là chuyện không thể nhưng giọng điệu của mụ vẫn còn yếu, mụ vẫn chưa tra được ai đã làm chuyện lần trước mụ bị ném lên tháp thiên văn. Nhưng không thể không nghi ngờ, sau khi mụ mắng xong trình độ hiện tại của Hogwarts thì chuyện này mới xảy ra, thật sự có quan hệ gì sao?
“Tôi có nói bậy hay không thì quý bà có thể thử lại lần nữa xem sao.” Harry lạnh lùng nói, “Quý bà, bà cũng từng đọc về Hogwarts, chẳng lẽ bà không biết, Hogwarts có rất nhiều nơi thần bí sao?”
Như là để chứng minh lời của Harry, sàn dưới chân Umbridge đột nhiên rung rung một lúc, Umbridge thét chói tai rồi chạy khỏi căn phòng quái lạ này.
“Hiệu trưởng, thầy cảm thấy, sau khi mụ ta bình tĩnh lại thì mụ có thể tìm được giấy tờ gì bên bộ trưởng không?” Harry nhìn cánh cửa còn đang rung rung, cười hỏi cụ Dumbledore bên cạnh, lúc này cậu vẫn là một thiếu niên khóe mắt mang theo ý cười ấm áp kia, dường như người lạnh lùng vừa nãy chưa từng xuất hiện.
“Trò hy vọng mụ ta tìm được giấy tờ gì chứ?” Cụ Dumbledore không hề ngạc nhiên sự thay đổi của Harry, từ sau khi Harry thẳng thắn với cụ, cụ buông xuống rất nhiều gánh nặng, cũng hiểu được rất nhiều chuyện, hiện tại cụ chỉ xem kịch giống như đề nghị Harry đưa ra trước đó.
“Cái gì cũng được, con chỉ sợ mụ không tìm bộ trưởng thôi.”
Kẻ Được Chọn thoát khỏi sự kiểm soát của Bộ Pháp thuật cũng không phải chuyện tốt lành gì, Fudge còn đang chờ dùng tên tuổi của Kẻ Được Chọn để tập trung sự nổi tiếng của ông ta kìa, chẳng may Kẻ Được Chọn không thể làm gì cho bọn họ thì hẳn là bọn họ sẽ nghĩ biện pháp mắng chửi Kẻ Được Chọn chăng. Giống như kiếp trước chẳng hạn, Fudge kiên quyết không thừa nhận Voldemort sống lại trong thời kỳ mình cai quản, liều mạng chửi bới Harry muốn mọi người đề cao cảnh giác, làm cho năm thứ năm Harry vô cùng cực khổ.
Cho dù thế nào, khi Umbridge tìm lệnh giáo dục trường học để hoành hành, cũng chính là lúc Harry ra tay.
“Tốt lắm, chúng ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi Harry, có lẽ con muốn đi cùng thầy nếm ít đồ ngọt rồi đi ăn cơm chứ? Con biết rõ thầy mà, dạo này thầy mới tìm được một socola loại mới, thật sự rất ngon.” Chuyện Umbridge cứ thế bị cụ Dumbeldore vứt ra sau đầu, cụ cười tủm tỉm mời Harry.
“Không thưa giáo sư,” Cái gọi là ‘rất ngon’ hẳn là chỉ vô cùng ngọt rồi, “Con nghĩ sẽ có người muốn cùng thầy nếm thử đồ ăn ngon này.”
Hai tuần tiếp theo trường học vô cùng bình tĩnh, Umbridge dường như bị Harry dọa, hai tuần này vẫn không có hành động gì lớn, cũng chỉ ngẫu nhiên gặp mấy học sinh năm nhất ngứa mắt thì xả lửa giận của mình ra. Nhưng mụ không phải chủ nhiệm cũng chẳng phải giáo sư nên không có tư cách trừ điểm hay cấm túc, ngay cả nhóm lửng nhỏ cũng không đặt mụ vào mắt, phát biểu của mụ mỗi lần đến cuối chẳng ai nghe cả.
Cảm giác sỉ nhục bị người bỏ qua tràn ngập đầu óc Umbridge, hai tuần sau mụ hoàn toàn vứt khỏi sự hoảng sợ nhận từ chỗ Harry nơi đó, mụ viết một bức thư thật dài gửi Fudge. Theo thường lệ bức thư này bị Peeves chặn lại giao cho Harry, đọc xong nội dung trên thư Harry cười lạnh. Cho dù đã trở thành hồn ma Peeves cũng cảm thấy rét lạnh khó hiểu, khi Harry một lần nữa giao lại thư cho nó thì nó nhanh chóng biến mất trước mặt Harry.
Bài báo Rita Skeeter chuyên viết về Thi đấu Tam Pháp thuật đã in ra, vì trước đó cùng ‘nói chuyện’ với Harry làm cô không dám cường điệu, trên báo cô rất thành thật giới thiệu ba vị quán quân và một ít quy tắc của Thi đấu Tam Pháp thuật, rồi cô dùng sáu trang báo viết từng bài về quán quân, mỗi người hai trang bằng nhau, khiến một ít nhóm độc giả quen thuộc của cô cũng ngạc nhiên vì sự công bằng này.
Đối với trên báo cho ra Harry xuất sắc thế nào, gần mười bốn tuổi đã được Chiếc Cốc Lửa chọn ra là quán quân, có thể thấy được năng lực của Harry không hề kém, hơn nữa năm thứ ba Harry đã trở thành thủ tịch Nhà Slytherin cũng bị báo đăng. Trên hai trang báo, Rita Skeeter đắp nặn ra một hình tượng thiếu niên mạnh mẽ đã mất đi ba mẹ hơn nữa khi tuổi nhỏ đã trở thành gia chủ gánh vác trách nhiệm gia tộc nặng nề trên vai, không ít độc giả bị cảm động bởi bài báo của cô.
Cho dù công bằng dành hai trang cho mỗi người nhưng hiển nhiên độc giả càng nhớ kỹ hơn Kẻ Được Chọn của họ.
Đây là đang lấy lòng Harry.
Sau khi Harry đọc xong ‘Nhật báo Tiên tri’ ngày đó liền biết ý của Rita. Ngày đó trong phòng nhỏ câu cuối cùng cậu nói với Rita, “Cho dù chị có đi đăng ký để trở thành một phù thủy hóa thú hợp pháp thì mọi người cũng không để ý hình thái của chị. Nhưng chị biết đấy, nếu em ra tay với một con bọ, mọi người cũng không thể định tội em chỉ vì em không phân biệt được đâu là hình thái hóa thú đâu là bọ thật đâu.” Khiến Rita hoàn toàn không dám làm gì, khi Harry nói câu kia ý lạnh trong mắt Harry khiến thậm chí cô còn có ảo giác thiếu niên đó ngay giây tiếp theo thôi sẽ rút đũa phép của mình ra bắt buộc cô biến hình, sau đó dùng cách của Muggle biến cô thành ‘tiêu bản’.
Khi cô đọc sách cũng từng có mấy người bạn học Muggle, cô đã tiếp xúc qua văn hóa Muggle, đại khái cũng hiểu thế nào chế tác tiêu bản, cho dù chỉ biết một chút nhưng cô vẫn không nhịn được run rẩy, cái loại phương thức này nếu xảy ra trên người mình, quả thật rất khủng bố!
Sau khi bài báo này truyền đi trong Hogwarts thì nhóm học sinh Hogwarts lại kính nể Harry hơn, không ai từ nhỏ đã là kẻ mạnh cả, Harry có địa vị như ngày hôm nay đều do tự mình cố gắng.
Trước khi trận đấu bắt đầu một tuần, học sinh bốn Nhà đem ‘bài tập’ mà Harry thay bốn người sáng lập giao cho cậu, Harry ngạc nhiên phát hiện luận văn của Gryffindor nhiều hơn so với trước rất nhiều, hơn nữa chiều dài cũng tăng lên. Chiều dài luận văn bên Ravenclaw thậm chí còn gấp đôi luận văn lần trước, Slytherin vẫn nộp toàn bộ. Luận văn bên Hufflepuff nộp lên cũng nhiều hơn, có lẽ lời bình của Helga làm cho bọn họ có cảm nhận nhất định, bọn họ mới có thể tiếp tục chăng.
Nghĩ đến số lượng luận văn lần này nhiều hơn, Harry nghĩ nghĩ, quyết định chia luận văn của mỗi Nhà làm hai phần giao cho Salazar bọn họ.
Nhưng dường như Salazar bọn họ biết ý nghĩ trong đầu Harry, khi Harry vào phòng đưa một nửa luận văn cho họ, Rowena mỉm cười hiền hòa ý bảo Harry không cần phải giấu đi phần khác.
“Nhưng, mấy người cần phải nghỉ ngơi.” Harry cau mày nói.
“Ở trong này chúng tôi cũng nhàm chán.” Helga nói, “Nên Harry à, cậu không cần lo cho chúng tôi đâu.”
“Nhưng…” Nhớ đến Salazar mệt mỏi sau khi sửa xong đám luận văn của bọn nhỏ lần đầu tiên, Harry vẫn đang do dự, dù sao thì ở trong bức ảnh bọn họ không thể nào uống Dược nâng cao tinh thần được.
“Không sao, Harry à, đưa luận văn cho chúng tôi đi.” Rowena hiền hòa nói, “Cậu cũng biết, đây là một loại hạnh phúc với chúng tôi.”
Cuối cùng Harry không làm Rowena đổi ý được, đành phải lấy toàn bộ luận văn ra.
Godric nhìn thấy luận văn Gryffindor nhiều hơn hai lần so với trước, đôi mắt xanh tràn đầy vui mừng,
Harry biết, thật sự đây là một loại hạnh phúc, bọn họ coi nhóm phù thủy nhỏ như con của mình, có thể chậm rãi dẫn đường bọn nhỏ, là hạnh phúc lớn nhất của Salazar bọn họ.
– Hết chương 100 –