Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 101

—o0o—

Lúc này đây Harry không cần giúp Salazar bọn họ giao luận văn nữa, vì sau lời bình của họ cũng để lại ‘yêu cầu bài tập’ tiếp theo rồi, cũng lấy giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói cho nhóm học sinh nếu chúng còn muốn viết thì mình rất thích xem luận văn cho chúng.

Sau khi Harry phát luận văn xuống thì nhóm Slytherin lại im lặng một hồi, nhưng lúc này đây Harry cũng không ở lại quá lâu, cậu vội vàng tuyên bố thời gian giao luận văn tiếp theo rồi rời khỏi phòng sinh hoạt chung.

Ngay đêm qua thì bác Hagrid rất nhiệt tình dẫn Harry đi xem rồng, Harry hiểu bác Hagrid lo lắng cho mình, đơn giản nói với bác Hagrid rằng mình đã có kế hoạch rồi về lâu đài.

“Ngày mai sẽ đấu.” Trong hầm, Snape rõ ràng đang đợi Harry đến, chứng cớ là đêm nay anh không phê chữa bài tập, nếu trong quá khứ thì cho dù tâm tình anh không tốt cũng sẽ lấy bài tập ra phê sửa, nhiều nhất biến tức giận của mình thành một đám T (Troll) đỏ tươi trên đám bài tập của nhóm động vật nhỏ mà thôi. Mà nay anh lại không hề xả giận, hiển nhiên đang chờ Harry rồi, “Em đã có biện pháp rồi chứ?”

“Yên tâm, em không sao,” Harry nằm xuống cạnh Snape, gối đầu lên đùi anh, “Cũng không phải lần đầu tiên em xử lý rồng mà.”

“Hừ.” Snape nhẹ nhàng hừ một câu, anh giật giật mái tóc mềm mại đã được buộc lên của Harry, hơi cảnh cáo nói, “Nếu em lại bị thiêu cháy như lần trước thì ta sẽ cho em biết cái gì là hối hận.”

“Ôi, chuyện đó không thể nào xảy ra lần nữa trên người em đâu.” Harry bắt lấy tay Snape đang vò vò trên đầu mình kháng nghị nói.

“Ta giữ lại ý kiến này.” Snape nói.

“Không nhắc cái này nữa,” Harry nhúc nhích người để mình nằm thoải mái một chút, “Peeves đã chặn lại thư của Umbridge, mụ đã xin lệnh giáo dục từ Fudge rồi, rất nhanh thì mụ sẽ can thiệp vào Hogwarts thôi.”

“Không phải em luôn mong mụ ta làm như vậy sao?” Snape biết rõ ý của Harry, anh nói, “Em định để mụ ta ở lại bao lâu?”

“Không lâu lắm.” Harry nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ nói, “Rowena cảm thấy chỉ cần mụ ở lại một ngày thì không khí Hogwarts sẽ rất tồi tệ, nên muốn em xử lý chuyện này một cách nhanh chóng.”

Lúc này Umbridge – còn đang lập kế hoạch để cho một số học trò không biết tốt xấu là gì biết mùi đời – còn chưa biết sự đi hay ở của mụ đã bị người khác quyết định, mụ còn đang chờ hồi âm của Fudge. Mụ đột nhiên hắt hơi một cái nhưng mụ cũng không nghĩ nhiều, mụ chỉ cho rằng thời tiết dần dần lạnh hơn mà thôi.

“Harry, Harry?”

Snape thấy Harry nói xong liền nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lay một cái thì phát hiện Harry thật sự mệt nên đã ngủ rồi ôm lấy Harry ngựa quen đường cũ trở về phòng mình.

Ngày mai chính là trận đấu, có chuyện gì thì có thể thảo luận sau này, hiện tại quan trọng nhất là bảo trì trạng thái tốt.

Sau mười một giờ, Draco nhíu mày nhìn cửa phòng ngủ.

“Draco, sao chưa ngủ vậy?” Blaise nhô đầu ra từ giường mình, “Không phải cậu đã nói phải chấp nhận chuyện này hay sao?” Tuy rằng mỗi đêm nhìn thấy giường Harry trống rỗng vẫn hơi khó chịu nhưng mấy ngày nay đều liên tục diễn ra làm bọn họ sớm quen rồi.

“Mình nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng, Blaise à.” Draco ngồi trên giường mình, nghe câu hỏi của Blaise liền quay đầu nghiêm túc nói.

“Gì thế?”

“Harry qua đêm ở nơi ba đỡ đầu, vậy mai còn có sức để tham gia trận đấu sao?”

“…” Blaise ngạc nhiên nhìn Draco, nửa ngày sau buông màn rồi lùi đầu về ngoan ngoãn nằm trên giường muốn vứt lời Draco vừa nói ra sau đầu, nhưng cậu phát hiện dù thế nào chăng nữa thì lời của Draco đều quanh quẩn mãi không đi, thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại thôi cậu sẽ nhớ tới một trường hợp – thiếu niên mười bốn tuổi, chính là thời kỳ trưởng thành nảy sinh khao khát với chuyện nào đó.

Mười lăm phút sau, Blaise đau đớn kêu lên, “Draco, mình không biết ngày mai Harry có thể tham gia trận đấu hay không, nhưng mình biết nếu ngày mai mình không xem được trận đấu thì cậu chết chắc.”

Draco nở nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, Harry bị Snape gọi dậy, cậu rửa mặt chải đầu ở hầm rồi tới phòng sinh hoạt dẫn nhóm Slytherin đến lễ đường ăn sáng.

Trên đường đi cậu có thể cảm nhận rất rõ không khí toàn bộ trường học – vô cùng khẩn trương và hưng phấn.

Giữa trưa liền nghỉ học, để học sinh toàn trường xuống dưới sân nơi rồng đi lên – đương nhiên, bọn họ cũng không biết sẽ nhìn thấy gì ở nơi đó cả.

Lúc ăn trưa, Snape xuất hiện trên đầu dãy bàn Slytherin dẫn Harry đi.

Snape đưa cậu đi về phía có những con rồng nhốt ở ven rừng. Khi hai người vừa đi đến gần một lùm cây, qua khỏi lùm cây ấy là có thể nhìn rõ ràng chuồng rồng, Snape khẽ hỏi, “Hồi hộp không?”

“Đây là lần thứ hai em tham gia rồi.” Harry cười nói, có lẽ lần đầu tiên cậu rất hồi hộp, nhưng hiện tại thì không.

Khi sắp vào lều Harry khẽ hôn ở khóe miệng Snape một cái, “Đương nhiên, cho dù anh không phải lần đầu tiên xem em thi đấu, em vẫn hy vọng anh có thể quan sát trận đấu này của em.”

Snape kéo lại đôi môi sắp sửa rời đi của Harry, hung hăng hôn qua, cho đến khi hai người đều gần như không thở nổi thì mới buông Harry ra.

“Cho dù thế nào, cẩn thận một chút.” Snape thở hổn hển nói.

Harry gật gật đầu, đến gần lều.

Fleur Delacour đang ngồi trên một cái ghế gỗ ở một góc lều. Trông cô không còn bình tĩnh như ngày thường mà hơi nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi. Victor Krum thì tỏ ra cáu gắt hơn bình thường, chắc đó là cách anh bày tỏ sự căng thẳng, Harry nghĩ vậy. Khi Harry bước vào Krum nở nụ cười với cậu, Harry cũng mỉm cười đáp lại.

“Harry! Tốt, tốt!” Ông Bagman nhìn quanh thấy Harry, vui vẻ nói, “Vào đây, vào đây, cứ thoải mái như ở nhà nhé!”

Nếu về nhà mình lại có nghĩa không lâu sau sẽ phải đối mặt với một con rồng, thì là ai cũng sẽ không lựa chọn về nhà ấy chứ. Harry bĩu môi nghĩ.

Ông Bagman trông giống như một nhân vật hoạt hình bị thổi to phình giữa đám quán quân mặt mày tái mét.

“Nào, bây giờ các thí sinh đều đã ở đây… đã tới lúc phổ biến thể lệ!” Ông Bagman hớn hở nói, “Khi khán giả tụ tập đông đủ, tôi sẽ đưa cho mỗi trò cái túi này.” – Ông giơ ra một cái túi nhỏ bằng lụa màu tím và lúc lắc cái đựng bên trong, nói tiếp – “Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của cái mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại… ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa… à phải, bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng!”

Fleur Delacour và Krum không phản ứng gì. Có thể hai người sợ họ sẽ nôn ra nếu họ mở miệng cũng không chừng. Dù sao cũng rất ít người trẻ măng như vậy đã phải đối mặt với một con rồng, tuy không phải xử lý rồng nhưng muốn cướp một cái trứng giả lẫn trong đám trứng rồng kia cũng rất khó khăn.

Chẳng mấy chốc vang lên tiếng hàng trăm và hàng trăm đôi chân đi rần rần ngang qua căn lều, và chủ nhân của những đôi chân đó nói cười phấn khởi, đùa cợt nhau…

Ông Bagman đã mở miệng của cái túi bằng lụa tím.

“Ưu tiên cho phụ nữ.” Ông đưa cái túi cho Fleur, nói.

Fleur cho một bàn tay run rẩy vào trong túi, khi sờ vào cô vẫn nhắm mắt, dường như cô đang đi nhặt một con rồng thật vậy.

Cuối cùng cô vãn rút ra một mô hình con rồng nhỏ xíu hoàn hảo, con Xanh xứ Wales, nhưng lần này cô sẽ thi đấu đầu tiên.

Krum rút ra được một con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía, anh là người thứ hai.

Mà Harry vẫn là người thứ ba như trước, hơn nữa lại vẫn là con rồng Đuôi gai Hungary.

“Vậy là các thí sinh đã nhận xong đề!” Ông Bagman nói, “Mỗi người đã bốc thăm một con rồng mà mình phải giải quyết, và con số trên cổ nó là số thứ tự mà các trò sẽ ra thi với con rồng, các trò rõ chưa? Bây giờ, tôi sắp phải để lại các trò một mình, vì tôi sẽ là bình luận viên của trận đấu. Nào, thí sinh Delacour, trò là người thi đấu đầu tiên, chỉ việc đi thẳng vào chuồng rồng khi trò nghe được một tiếng còi, được chứ? Bây giờ… Harry này… tôi có thể nói nhanh đôi lời với trò chứ? Ra ngoài nhé?”

“Dạ… ơ… được ạ.” Harry hơi hơi nhíu mày, xem ra ông Bagman vẫn muốn gợi ý cho cậu.

Harry đứng lên, đi ra khỏi lều với ông Bagman. Harry vừa đi vừa nghĩ, có phải giúp đỡ thu lại đám tiền vàng của Fred và Goerge hay không? Dù sao hành động hiện tại của ông Bagman cậu vẫn không hiểu rõ.

Ông Bagman dẫn nó ra một khoảng cách khá xa, vào trong hàng cây rồi quay lại nhìn cậu với vẻ mặt của bậc cha chú.

“Cháu có thấy ổn không, Harry? Bác có giúp gì được cho cháu không?”

“Cái gì?” Harry giả vờ không rõ, “Dạ… thưa bác, cháu không hiểu ý bác lắm.”

“Cháu cần lên kế hoạch không?” Ông Bagman hạ giọng xuống một cách bí ẩn, “Bởi vì bác không ngại chia sẻ với cháu vài mánh đâu, ý bác nói là nếu như cháu muốn, cháu biết đấy.” Ông Bagman lại càng hạ thấp giọng hơn nữa, nói tiếp, “Cháu là kẻ lép vế trong cuộc thi đấu này, cháu là quán quân nhỏ tuổi nhất, hai người họ còn mạnh hơn cháu, nên Harry à… nếu có bất cứ điều gì bác có thể làm giúp cháu…”

“Không cần,” Harry đột nhiên nói, “”Ý cháu là cháu biết cháu sẽ làm gì, cám ơn bác.”

“Không có ai biết đâu, Harry à.” Ông Bagman nói xong, nháy mắt, trong mắt ông một đứa nhỏ như vậy không biết làm sao để xử lý được một con rồng, nên ông cố gắng khuyên Harry tin tưởng hơn nữa dựa vào ông.

“Không cần mà, cháu không sao.” Harry nói, “Bác Bagman, bác biết bác không nên thiên vị bất cứ thí sinh nào mà, bác hẳn nên để chúng cháu tự giải quyết.” Nếu bị người phát hiện ông Bagman tìm cậu nói chuyện, chỉ sợ có một số việc sẽ không còn rõ như vậy.

Một tiếng còi thổi vang lên đâu đó.

“Ôi Merlin ơi, bác phải chạy đi đây!” Ông Bagman giật mình kêu lên và chạy đi.

Harry trở vào lều và thấy Fleur từ trong lều chui ra, gương mặt luôn rạng rỡ xinh đẹp giờ lại có vẻ nhợt nhạt đến thế, giống hệt một tờ giấy trắng.

Khi Harry vào trong lều, Krum cau mày hỏi ông Bagman có gây khó dễ Harry hay không, Harry cười lắc đầu.

Lúc này bên ngoài vang lên một tiếng còi, Harry biết Fleur đã lên sân đấu rồi.

“Ối… tôi không chắc như vậy là khôn ngoan đâu!” Bọn họ có thể nghe thấy ông Bagman thét lên đầy vui sướng, dường như ông không phải là người vừa muốn giúp Harry vậy, hiện tại cậu nghe thấy một lời bình luận hoàn mỹ, “Ối… suýt chút nữa! Bây giờ cẩn thận… ông trời của tôi ơi, tôi cứ tưởng trò ấy đã lấy được rồi chứ!”

Đám đông bùng nổ một trận hò reo hoan hô lần nữa, Krum lạnh mặt đi ra, Harry biết anh rất hồi hộp.

Ông Bagman khen ngợi hành động của Krum, mười phút sau, Krum lấy được trứng vàng, Harry mang theo đũa phép của mình, hơn nữa sau khi xác nhận không bỏ sót thứ mình đặt trong túi không gian, ra khỏi lều.

“Và rồi, hiện tại để chúng ta chào đón quán quân nhỏ tuổi nhất, Harry Potter!” Sau khi ông Bagman giới thiệu, khán đài vỗ tay nhiệt liệt.

Khi Harry vào sân, con Đuôi gai Hungary đã đứng ở cuối chuồng, cuộn mình phục thấp bên trên đám trứng của mình, cánh của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác ngó trừng trừng Harry.

Harry giơ đũa phép mình lên.

“Accio Firebolt!” Cậu bình tĩnh hô.

Khi chổi bay tới, dường như Đuôi gai Hungary cảm thấy không ổn, quật một cái đuôi về phía Harry.

“Protego!” Không dùng đũa phép nhẹ nhàng vung tay lên, pháp lực khổng lồ ngăn cản rồng tấn công, lúc này, chổi Harry cũng bay đến trước mặt cậu.

“Ôi, thằng bé lựa chọn chổi, thật sự là một lựa chọn khôn ngoan.” Ông Bagman nói, nhưng trong giọng nói của ông có chứa sự hồi hộp lo lắng, “Nhưng dù sao thì Đuôi gai Hungary cũng là một tên bay cừ trong đám rồng, tôi không chắc chắn vị quán quân nhỏ tuổi của chúng ta lựa chọn đúng đâu, ôi xem kìa!”

Giọng nói ông Bagman vừa hạ xuống, chỉ thấy con rồng Đuôi gai Hungary vốn thu cánh nửa vời bắt đầu xòe cánh ra, hơn nữa gầm một tiếng điếc tai.

Harry cưỡi chổi, bay đến trước mắt Đuôi gai Hungary, dùng đũa phép ếm cho mình một thần chú lớn giọng, rồi cũng phát ra một tiếng gào còn lớn hơn tiếng con rồng gầm trước đó.

Con Đuôi gai Hungary lung lay thân thể của mình, rồi thu cánh gục xuống đất.

Harry cầm đũa phép chỉ về phía nó một cái, không ai biết Harry đã sử dụng gia tăng giọng nói ếm thần chú gì, chỉ thấy thần chú đánh vào chân con rồng, tro bụi bay đầy trời, làm mờ tầm mắt mọi người.

“Quán quân nhỏ tuổi của chúng ta muốn làm gì nào, ối, thằng bé đang vọt vào kìa!” Ông Bagman chỉ có thể cố nhìn được bóng dáng Harry kêu lớn.

Đúng vậy, Harry vọt vào trong đám tro bụi, không ai biết vì sao cậu lại làm như vậy.

Sau khi khói mù bay đi thì chỉ thấy Đuôi gai Hungary ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không ai chú ý đầu con rồng đang run rẩy, tầm mắt mọi người tập trung toàn bộ vào quả trứng vàng trên tay Harry.

Toàn bộ mọi người ở đây sửng sốt ba giây rồi vỗ tay ầm trời.

“Thằng bé đã làm được, thằng bé đã làm được rồi, quán quân nhỏ tuổi nhất của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng chưa đến mười phút, trời ơi, thằng bé là thiên tài sao?” Ông Bagman gào lớn giữa một đám người đang hò hét, “Thậm chí thằng bé hoàn toàn lành lặn, sao thằng bé lại có thể?”

Giọng nói của ông Bagman bị chìm ngỉm giữa tiếng hoan hô của mọi người, Harry cầm trứng vàng nhanh chóng bay ra khỏi sân, mọi người hoan hô chào đón cậu, ở bên sân con rồng bị mang đi, trong suốt quá trình nó không hề phản kháng.

“Giỏi lắm Harry, cậu cần phải để cho bà Pomfrey kiểm tra cơ thể của cậu trước đã, cho dù xem ra cậu rất khỏe mạnh.” Draco kéo cậu ngay khi cậu vừa mới bay thấp xuống, “Đợi tí nữa cậu nên đi kiểm tra một lúc.”

Harry gật gật đầu, đi vào căn lều cấp cứu dành riêng cho quán quân.

Cậu vừa mới vào, bà Pomfrey liền kéo cậu lại.

“Rồng!” Bà vừa dùng đủ loại thần chú kiểm tra thân thể Harry vừa giận dữ nói, “Năm ngoái là bọn Giám ngục Azkaban, năm nay thì là rồng, sang năm thì họ lại đem cái gì vào trường này nữa hả? Được rồi cưng à, ta phải thừa nhận hiện tại trò vô cùng khỏe mạnh, ta rất ngạc nhiên trò lại không hề bị thương tí nào. Đương nhiên ta cũng không phải cho rằng nhất định trò sẽ bị thương, nhưng trò biết đấy, rất ít người có thể có được ưu thế từ một con rồng mẹ đang canh trứng cả, nhưng trò lại làm được, thật sự khiến ta phải ngạc nhiên.”

“Có thể vì con rất may mắn ạ.” Harry cười cười, không để ý nói.

“Ôi, không phải không nể mặt trò chứ, nhưng từ may mắn thật sự không hợp dùng cho trò, cứ nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy năm gần đây mà coi.” Bà Pomfrey mỉm cười, “Được rồi, nếu hiện tại trò khỏe mạnh như vậy thì trò có thể nghỉ ngơi một lúc rồi nhìn điểm của mình.” Bà nói xong rồi đi ra ngoài, chỉ có một mình Harry trong lều.

Nhưng không lâu sau, cửa lều lại bị xốc lên, người đàn ông mặc áo chùng đen mân môi đi đến.

“Sev.” Harry vừa thấy Sev đã đứng lên, “Sao anh lại tới đây?”

“Không bị thương chứ?” Người đàn ông nhíu chặt mày, anh nhìn Harry từ trên xuống dưới, anh biết tiếng hô trước của Harry hẳn là ngôn ngữ rồng mà Salazar dạy cho Harry. Harry học không nhiều lắm nhưng cũng đủ để xử lý con rồng kia, cho nên anh không hỏi Harry làm sao thắng được, anh lo lắng trước khi Harry lao xuống có bị rồng làm bị thương hay không kìa.

“Không có,” Harry lắc đầu, kéo Snape ngồi xuống, “Đó là em cố ý, dùng đũa phép ếm thêm vài thần chú bảo đảm không có người nào nhìn thấy em đang làm gì.”

“Em làm gì?” Snape cắn tai Harry, “Có biết ta lo lắng thế nào khi thấy em vọt vào hay không?”

“Em dám cá tiếp theo anh sẽ rất vui nha.” Harry rụt đầu mình muốn lỗ tai mình rời khỏi môi Snape, “Vì anh, em mới làm vậy đó.”

Snape nhướng mày, nhìn Harry.

Harry nhẹ nhàng cười cười, lấy ra vài cái bình nhỏ từ túi không gian.

Nhưng vài cái bình nhỏ đó lại khiến đôi mắt Snape chợt sáng lên.

“Vảy và máu rồng.”

“Em vừa mới lấy xuống đó, tuyệt đối mới nhé!” Harry kiêu ngạo nói, “Thích không?”

Snape ôm Harry vào trong ngực, trả lời bằng một nụ hôn sâu.

Sau một lát, Harry đỏ mặt ếm cho mình một thần chú xem nhẹ mới dám đi ra ngoài xem thành tích. Hiển nhiên lúc này có Chúa Tể Hắc Ám ngồi đó, Karkaroff cũng không dám bất công, ông ta cho Harry bảy điểm, bà Maxime cho tám điểm, ông Crouch và cụ Dumbledore mỗi người cho chín điểm, mà ông Bagman cho mười điểm.

Harry tạm thời đứng đầu với 43 điểm.

– Hết chương 101 –
Bình Luận (0)
Comment