Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 2

—o0o—

Khi Lily kiểm tra cho Harry lần nữa, xác định cậu tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm do pháp lực xung đột thì James mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, có tâm tư khoe với Snape. “Nhìn con yêu của tôi xem, mới sinh ra chưa đến một tuổi đã biết nói chuyện rồi. Thấy chưa, đứa nhỏ của gia đình Potter thực sự rất giỏi nha.” Ba James ôm Harry, không ngừng khoe với Snape.

“Đó cũng chỉ vì đứa bé này giống Lily.” Nói cách khác, là do di truyền Lily tốt, mà James bên kia thì…

Harry giật giật khóe miệng, nhìn hai người không ngừng khẩu chiến, lập tức cậu nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng khác – thầy Snape tại sao lại ở đây chứ? Harry nhớ rõ, ở kiếp trước, trong trí nhớ mà thầy Snape lưu lại cho cậu thì người này chính tại thời điểm năm thứ năm bởi vì từ “Máu Bùn” mà gây hấn với mẹ mà. Tại sao lại có thể…

“Được rồi James à, anh có thể ngừng nói tiếp được không.” Nghe James không ngừng lặp lại, Lily đau đầu nói, “Anh không phải nói muốn viết thư cho Chân Nhồi Bông cùng Remus sao? Còn không đi đi.”

“Ôi, anh suýt nữa thì quên, em yêu, cám ơn em đã nhắc anh.” James đặt Harry vào nôi, hôn trán Lily – Harry nhìn thấy ánh mắt thầy Snape ngay lập tức lạnh lùng hơn – hứng thú chạy đi.

Lily nhìn bóng dáng anh, không thể không lắc lắc đầu, rồi rót trà đưa cho Snape “Hôm nay Harry đột nhiên biết nói, khiến anh ấy vui mừng quá, Sev à, đừng để ý.”

“Ừm.” Harry trong nôi ngồi dậy, nhỏm đầu qua thành nôi, hứng thú nhìn vẻ mặt khó xử chưa từng gặp qua của thầy Snape, “Lily, tôi không thể ngồi trong này quá lâu, Chúa tể Hắc ám sẽ nghi ngờ.”

“Ôi, thực xin lỗi, để cậu đi nằm vùng bên Voldemort, thật không công bằng đối với cậu.”

Harry nghe mẹ nói, nhăn nhăn cái trán chưa có vết sẹo. Nghe mẹ cùng thầy Snape nói chuyện, hình như hiện tại, thầy Snape đã nằm vùng bên người Voldemort rồi. Nhưng không đúng, trong trí nhớ thầy Snape lưu lại, thầy Snape biết lời tiên đoán rồi tiết lộ cho Voldemort khiến mẹ bị giết, sau đó mới triệt để phản bội Voldemort, nhưng hiện tại thì chuyện gì đang xảy ra đây? Cậu biết quá khứ đang chậm rãi thay đổi. Trời ạ, việc này cũng không tốt lắm, như vậy thì tương lai sẽ tràn ngập sương mù.

Nhưng rồi Harry lập tức nghĩ lại, nếu tất cả đều chậm rãi thay đổi, thầy Snape không nói ra lời tiên đoán, vậy thì  mình có thể có một gia đình đầy đủ hay không nhỉ? Ba mẹ có thể sẽ không mất đi hay không…

“Không sao.” Cậu nghe được thầy Snape cứng ngắc nói, “Con của cậu, rất thông minh, vừa nãy nó có ý khống chế pháp lực trong cơ thể mình.”

Harry trong lòng giật mình, kinh ngạc vì người này quá nhanh nhạy, ngay cả khi mẹ Lily kiểm tra cũng không phát hiện được, thầy Snape chẳng qua cho cậu thử một thần chú đã nhận ra, thầy Snape chết tiệt, không có việc tự nhiên sâu sắc như vậy làm gì.

“Hôm nay Harry biểu hiện rất xuất sắc, nếu bé không vô thức khống chế cơ thể mình, chỉ sợ không đợi cậu đến bé đã bị pháp lực xung đột mà…” Lily nhìn Harry trong nôi đang ló đầu ra ngoài, kiêu ngạo nói.

“Nhưng con của cậu,” Được rồi, xem như cậu hiểu được, thầy Snape chưa bao giờ gọi cậu là Harry, nếu không phải là Potter thì chính là “con của cậu”, Harry đang ở trong nôi bất mãn nghĩ, “Pháp lực trong cơ thể rất lớn, hiện tại có thể tạm ngừng nhờ độc dược, nhưng khó bảo đảm mỗi ngày nó lại xung đột bùng nổ, mà đến lúc đó, tôi có thể lại đang tham gia hội nghị bên Tử thần Thực tử.”

“Vậy… Vậy phải làm gì bây giờ…”

“Độc dược chỉ có thể tạm thời ngăn chặn pháp lực xung đột trong cơ thể nó, hai người phải nghĩ biện pháp tạm thời dẫn đường pháp lực trong cơ thể nó ra nơi khác, chờ nó lớn lên sẽ dẫn trở về.”

“Có lẽ, tôi có biện pháp.” James vừa trở về nói, bởi vì liên quan đến con của mình có thể vì pháp lực xung đột mà trở thành Squib, cho nên anh không cùng Snape tranh cãi, “Lily, có khi chúng ta nên đến biệt thự xem, nơi đó chắc hẳn sẽ có thứ thích hợp để dẫn đường cho pháp lực Harry.”

“Về biệt thự sao? Nhưng áo tàng hình hiện không có ở đây.”

Cái gì? Chìa khóa mở ra biệt thự Potter chính là áo tàng hình? Trong lòng Harry không ngừng quay cuồng, ôi, cả đời cậu không ngừng nghĩ biện pháp tìm kiếm biệt thự đã biến mất nhưng cuối cùng không có kết quả, chỉ có thể từ bỏ. Hóa ra thứ cậu muốn tìm chính là đồ dùng cần thiết mà thời học sinh thường xuyên đi chơi đêm? Merlin, người tại sao lại vui đùa như vậy chứ?

“Áo tàng hình chỉ là một chìa khóa, còn một thứ nữa có thể mở ra được biệt thự.” Oa, cậu chưa từng gặp bộ dạng ba đứng đắn như vậy trong trí nhớ của thầy Snape, ba đều ác liệt khiến Harry xấu hổ, Harry nhìn ba James đứng đắn trước mặt, nghĩ trong lòng.

“Vậy thì việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi luôn chứ? Sev, cậu cũng đi theo chúng mình nhìn một chút đi.” Lily sốt ruột nói.

“Không cần, tôi còn có việc.”  Snape cự tuyệt ý tốt của cô, hiển nhiên anh không thể nào muốn đi đến nơi ở của đối thủ một mất một còn của mình được, “Tôi đi trước.”

“Ừm…”

Lily không thể giữ lại anh, Snape không lễ phép độn thổ trong phòng Harry – cần phải biết, khi không thi triển Bùa Trung Thành, pháp lực phòng ngự là rất kém – tiếng vang lớn khiến Harry sợ tới mức không thể bắt lấy thành nôi bên cạnh, xương vốn còn yếu, lập tức ngã xuống, cho dù phía sau đệm rất dày nhưng vẫn phát sinh tiếng động lớn.

“Ôi, Harry,” James hoảng sợ, “Con sao rồi? Rất đau hả?”

Mặc dù ở kiếp trước, cậu được rất nhiều người quan tâm, như mẹ của Ron, bà luôn lo lắng cậu, nhưng vào lúc này với ba của mình, cậu vẫn không ngừng đỏ hốc mắt. Ở trong lòng bàn tay ba mẹ thoáng va chạm chút thôi đều lo lắng quan tâm có bị thương hay không, thật là chỉ có ba mẹ lo cho mình mà thôi.

“Lily à, Harry khóc, có phải con rất đau hay không?” James kích động đứng lên, một Gryffindor lần đầu tiên làm ba luôn sợ con mình bị thương, thấy Harry nhíu mày cũng có thể khiến anh ngạc nhiên, “Snivellus cũng quá thô lỗ, độn thổ gây ra tiếng vang lớn như vậy, Harry vẫn còn là một đứa nhỏ, anh ta cũng không cần dọa Harry sợ đi.”

Oa, làm sao được, tuy rằng ba quan tâm có vẻ ngây thơ nhưng cậu vẫn muốn khóc. Harry cuối cùng cũng không nhịn xuống, khóc thật lâu, mà ba James cũng ngạc nhiên dỗ cậu thật lâu. Đến tận khi Harry dừng khóc, cậu mới thấy trán ba James đã phủ đầy mồ hôi. Đây là ba của mình…

“James, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về.” Lily nói.

“Ừ, ừ, con yêu đáng thương của ba, cũng không thể cho con chịu một lần nữa đau đớn do pháp lực xung đột được.” James vừa lẩm bẩm vừa đưa Harry cho Lily. Rõ ràng mình cũng đã mệt chết nhưng vẫn suy nghĩ đến cơ thể Harry trước khi giải quyết được tai họa ngầm, James vẫn chưa nghỉ ngơi.

Harry cũng rất ngạc nhiên, biệt thự Potter, cuối cùng là ở đâu… Kết quả, cậu kinh ngạc nhận ra, hai người lại đi xuống tầng hầm.

Merlin, cậu lại không nhận ra nhà của mình có tầng hầm? Sống cả đời, cậu chỉ có ghé qua căn nhà hoang, sau khi trưởng thành lại ở nơi mà chú Sirius lưu lại. Rồi khi thành hiệu trưởng liền ở Hogwarts, Bộ Pháp thuật cũng không bán căn nhà đi để người khác ở mà sau khi được cậu đồng ý, để nơi đó duy trì nguyên trạng, đầu tiên để kỷ niệm ba mẹ cậu, thứ hai để mọi người không cần quên, đây là nơi mà Voldemort hy sinh. Bên cạnh khu đó, lập ra một tấm bia đá chỉ phù thủy mới có thể thấy, danh sách những người đã mất vì tai nạn. Chỉ khi sinh nhật mình cậu mới trở lại để chào ba mẹ cũng như thầy Snape được an táng tại nơi đó.

Từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ tới dưới căn nhà đó còn có một tầng hầm, hình như thông tới biệt thự Potter… Râu của Merlin, rốt cuộc đời trước cậu đã bỏ lỡ những thứ gì đây hả?

Đi vào tầng hầm, ba James thắp sáng xung quanh, Harry chú ý đến trung tâm, ba đi tới một trận pháp kỳ quái. Harry không chớp mắt nhìn động tác của ba James, gắng sức ghi nhớ. Sau đó, một đồ án hiển hiện ra. Rất giống với hình ảnh đầu Phượng Hoàng, Harry đánh giá nói, nhưng thiếu mất mắt Phượng Hoàng. Bởi vì tại nơi vốn là tròng mắt thì lại không có cái gì cả.

“James…” Lily bất lực nhìn anh.

“Lily, em nhớ kỹ, mở thông đạo này ngoài áo tàng hình còn có hai chìa khóa là máu của gia chủ và gia chủ phu nhân.” Ba James nói xong, thừa dịp mẹ Lily chưa có phản ứng, dùng đũa phép cắt tay mình.

Máu tươi không ngừng theo tay chảy xuống, đến chỗ trống mắt Phượng Hoàng, rồi chậm rãi thấm sâu, hiện lên mắt của Phượng Hoàng. Một tiếng ca dễ nghe phát ra, Phượng Hoàng trên sàn như sống lại, mở miệng, lập tức, sàn nhà cũng bắt đầu di động…

– Hết chương 2 –
Bình Luận (0)
Comment