Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 3

—o0o—

Giống như lần đầu tiên đến Hẻm Xéo nhiều năm về trước, Harry mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Phượng Hoàng biến hóa trước mặt. Phượng Hoàng há to miệng – Harry chưa bao giờ biết mỏ Phượng Hoàng nhìn trông nhỏ nhỏ mà có thể há được to như thế. Cho dù khi cậu vẫn còn là hiệu trưởng Hogwarts, được cụ Dumbledore lưu lại Fawkes nhưng vẫn chưa thấy nó ở trong hình dáng này bao giờ.

Mỏ Phượng Hoàng há lớn hình thành một không gian trống rỗng, cũng không còn nhìn thấy mặt đất nữa. James ngừng lại, vì không có Dược bổ máu, sắc mặt anh nhìn có vẻ tái nhợt.

“James, anh không sao chứ?” Lily lo lắng nhìn anh.

“Không sao, mau, mang theo Harry đứng lên trên không gian này đi.” James thu hồi đũa phép, sau khi Lily đứng lên trên trung gian mỏ Phượng Hoàng, anh cũng đứng lên.

“Lấy thân phận gia chủ gia tộc Potter, mệnh lệnh người đưa chúng ta tới biệt thự.” James nói trong không khí.

Lập tức, Harry cảm thấy chung quanh chìm vào bóng tối. “Mẹ…” Cậu hơi bất an kêu lên.

“Con yêu, ngoan.” Mẹ Lily ôm chặt cậu, áp đầu cậu trên bả vai, “Rất nhanh sẽ đi ra thôi.”

Quả thật rất nhanh, không đợi Harry thích ứng với bóng tối, ánh sáng đã chiếu rọi cậu.

“Harry. Đây mới chính là gia đình chân chính của chúng ta.” Cho dù Harry nghe có hiểu hay không, ba James vẫn hưng phấn giới thiệu.

Harry hơi nhíu mày, trong lòng có một thắc mắc nho nhỏ, cậu lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, hỏi: “Ba, chúng ta sẽ đến nơi này ở sao?”

“Không, con yêu ạ,” Ba James cười ôm lấy cậu, cho dù sắc mặt anh còn nhợt nhạt, “Hệ thống phòng ngự của biệt thự Potter trải qua một ngàn năm, đã xuống cấp rồi, chúng ta cần phải ở nơi khác, đợi đến khi hệ thống phòng ngự của biệt thự tốt lên chúng ta sẽ trở về. Dù sao thì trong lúc chiến tranh, chúng ta không thể dẫn dụ kẻ địch tới nơi này được.”

Harry mang theo vẻ khó hiểu nhìn ba James – cậu bắt buộc phải làm vậy, dù sao thì một đứa bé chưa đủ bốn tháng đã có thể nói đã là quá nguy hiểm rồi, nếu cậu còn có thể giải thích được “hệ thống phòng ngự” cùng “trong lúc chiến tranh” thì dù ba James không biết nghi ngờ, khi nghe được ba James khoe ra thầy Snape cũng sẽ nghi ngờ, đến lúc đó, lại đem phiền toái tới chính cậu cũng nên. Nhưng cuối cùng cậu cũng đã biết vì sao với lịch sử lâu dài của gia tộc Potter, người thừa kế James Potter khi bị Voldemort đuổi giết cũng không khởi động hệ thống phòng ngự máu trong mà lại ở nơi phù thủy dễ dàng có thể tấn công, gửi hy vọng vào Bùa Trung Thành rồi.

“Cậu chủ.” Một giọng nói chói tai vang lên, Harry chỉ nhìn thấy một gia tinh quấn quanh miếng vải mang chữ “P” đột ngột xuất hiện, “July chào mừng cậu chủ trở về.”

“July, chúng ta cần một thứ có thể dẫn đường pháp lực.” Ba James ôm Harry chậm rãi đi đến cửa lớn, mà Harry vừa nghe ba cùng gia tinh nói chuyện, vừa tò mò nhìn bốn phía.

Oa, trời ạ, đây là biệt thự Potter sao? Quả thực còn lớn hơn so với biệt thự Malfoy nữa. Nhìn vườn đầy giống hoa khó gặp, Harry thốt lên trong lòng, hơn nữa nơi này cũng không có một con công trắng tinh nào mà có đủ loại động vật đang nhàn nhã đi bộ chung quanh, có một số gia tinh đứng bên cạnh dốc lòng không để chúng phá hủy vườn hoa. Trời ạ, cậu lại còn nhìn thấy được một con Bằng Mã? Râu của Merlin, không cần nói cho cậu nhà cậu còn có cả một vườn bách thú đấy nha!

Khi Harry còn chưa kịp nhìn cảnh sắc chung quanh – thị giác đứa nhỏ thực sự quá hẹp – thì ba James đã ôm cậu đi tới trước cửa lớn. Cửa lớn điêu khắc hoa, thoạt nhìn cổ điển mà thanh lịch, dây leo quấn quanh, hoa giả cùng lá càng khiến người ta sướng mắt, phong cách sang trọng mà không hề xa hoa này càng có vẻ giống như của Slytherin. Harry thật sự không hiểu, xuất thân gia tộc Potter đều là Gryffindor, tại sao có thể làm ra trang sức thanh lịch như vậy.

July mở cửa lớn, ba James ôm Harry đi vào. Cậu còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy vật dụng trang trí toàn màu đỏ vàng chứ.

Khi Harry đi vào, cậu nhanh chóng phủ định ý tưởng trước đó. Xem ra không phải cứ xuất thân Gryffindor cũng sẽ chỉ thích màu vàng đỏ. Rèm cửa màu trắng đung đưa nhẹ nhàng theo gió, bình hoa phủ đầy hoa lan quý phái, thản nhiên đưa hương tới mũi người khi vừa mở cửa. Bàn gỗ đàn hương ở trung tâm phòng, ghế dựa đặt dưới, thoạt nhìn rất thoải mái mà thanh lịch.

“James, con đã trở lại? Ba nhớ rõ hệ thống phòng ngự biệt thự còn chưa tự động sửa chữa mới đúng.” Một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý của Harry.

“Ba à, đã lâu con chưa gặp ba.” James mang theo Harry đi tới một hướng khác, trước mắt là một bức ảnh, cậu thấy mình cũng có bảy phần giống ông – đó là ông nội của cậu.

“Ba.” Lily ngọt ngào kêu một tiếng, “Con rất vui khi có thể nhìn thấy ba.”

“Được rồi được rồi, đóa hoa bách hợp xinh đẹp của chúng ta.” Ông cười ha hả nói, “Như vậy, có thể nói cho ba biết tại sao các con lại trở về không?”

“Ba à, pháp lực trong cơ thể Harry quá lớn, hôm nay suýt nữa khiến pháp lực xung đột,” Lily lo lắng nói, “Chúng con tạm thời dùng độc dược ngăn chặn, nhưng Sev nói đó không phải là biện pháp. Chúng con phải trở về hỏi ba, có thể tìm một vật phẩm pháp thuật tạm thời dẫn pháp lực trong cơ thể Harry ra, đến khi Harry trưởng thành lại dẫn trở về được hay không?”

“Pháp lực xung đột?” Ông Potter lắp bắp, “Cháu nội đáng thương của ông, thật khổ.”

“Ông nội, ông nội.” Lúc này, Harry quơ chân tay kêu lên, “Con muốn ông nội.”

“Trời ạ, Harry biết nói?” Ông Potter kinh ngạc hỏi.

“Vâng,” James nói, “Chúng con hôm nay cũng kinh ngạc không thôi.”

“Không hổ là đứa nhỏ của gia tộc Potter, rất xuất sắc.” Ông Potter vừa lòng cười, “Đáng tiếc bọn họ cũng không ở đây, đi làm khách ở các bức ảnh khác rồi, chờ đêm nay họ trở về nhất định sẽ ghen tị với ba. À, ba còn chưa nói cho các con cần dùng thứ gì giúp Harry. James, con còn nhớ mặt dây chuyền kia không? Chính là vật tượng trưng cho gia chủ gia tộc đó.”

“Mặt dây chuyền? Mặt dây chuyền Phượng Hoàng kia hả ba?” James nghĩ nghĩ, rồi không xác định hỏi.

“Đúng vậy, mặt dây chuyền đó có thể biến thành các hình dáng khác nhau, lại là một Khóa Cảng, có thể tích trữ một lượng pháp lực lớn. Đúng lúc cho Harry, dù sao thì Harry cũng là người thừa kế gia tộc Potter, đưa mặt dây chuyền cho thằng bé trước cũng không sao.”

“Ba, cám ơn ba.” James cảm kích nói, “July, giúp ta đem cái mặt dây chuyền đến.” Anh ra lệnh.

Nhưng July lập tức chảy nước mắt, “Thưa cậu chủ, July không làm được, July tồi, July hư, không làm được nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó.” July liều mạng đập đầu mình.

“Dừng lại.” James kinh ngạc kêu lên, “Tại sao ngươi lại không làm được?”

“Con yêu, con đã quên rồi, khi đó ba nói cho con, tín vật tượng trưng cho gia chủ gia tộc để ở mật thất, có ếm pháp thuật bảo hộ, chỉ gia chủ mới có thể mở ra, bình thường, gia tinh cũng không được vào, làm sao con có thể hy vọng July đi giúp con được?”

James xấu hổ đỏ mặt. “Được rồi, July, là ta sai, như vậy ngươi có thể đi chuẩn bị cho Lily cùng Harry một ít trà bánh chứ?”

“July rất vui khi phục vụ cho cô chủ cùng cậu chủ nhỏ.” July lúc này lập tức cúi đầu trước mẹ Lily rồi “bụp” một tiếng biến mất.

Mà James đưa Harry cho Lily rồi tự mình đi lấy mặt dây chuyền.

“Thật sự là một đứa nhỏ dễ thương.” Ông Potter nhìn Harry không khóc không quấy, cười hiền lành mà Harry cũng nhìn ông không chớp mắt.

Đây là ông nội, cậu lại có thêm một người thân… “Ông nội…” Cậu vươn tay, rõ ràng biết mình không thể được ôm ấp.

“Đứa nhỏ ngoan, ông nội không thể ôm con.” Ông Potter tiếc nuối, “Lily, tên Harry đã có trong gia phả chưa?”

“Dạ còn chưa ạ, khi Harry sinh ra thì biệt thự đã tự phong bế rồi.”

“Như vậy, tí nữa phải để James đi làm thôi, bây giờ đang trong giai đoạn chiến tranh, nếu các con có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà Harry chưa nhập vào gia phả thì không có tư cách mở ra biệt thự.” Không phải mình nguyền rủa gì con trai cùng con dâu, nhưng ông thật sự biết chiến tranh rất nguy hiểm, giờ chiến tranh đang trước mắt, tính mạng con người còn chưa xác định, cho nên cần phải đem mọi việc sắp xếp thật tốt.

Được rồi, Harry nói trong lòng, cậu đã biết tại sao năm đó cậu lại không tìm thấy “nhà”.

Khi James trở lại, mang về một mặt dây chuyền Phượng Hoàng. Anh đâm nhẹ vào ngón tay Harry, lấy một ít máu nhỏ vào phía trên ánh mắt Phượng Hoàng, lại vang lên một tiếng kêu dễ nghe, mặt dây chuyền tự động dính vào trên ngực Harry. Nhất thời Harry cảm thấy pháp lực trong cơ thể từng chút bị rút ra, không có pháp lực khổng lồ duy trì, cậu rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Sau khi tỉnh lại mới phát hiện mình đã rời đi biệt thự, nhưng mặt dây chuyền trên ngực khiến cậu hiểu được mình không nằm mơ mà thực sự đã vào biệt thự mà đời trước cậu chưa thể vào.

– Hết chương 3 –
Bình Luận (0)
Comment