Đường Tâm Mật Ý

Chương 33

Đường Mật thấy sắc mặt Úc Tâm đột nhiên trắng bệch ra, tự ấn huyệt thái dương của mình, giống hệt với lần ở Trung tâm thương mại liền vội vàng dìu anh: “Sao thế? Hay là Úc tổng lại sắp ra?”

Úc Tâm cắn chặt hàm răng không nói gì, trước đây Úc Ý chỉ có thể lấy lại thân thể khi anh đang ngủ, bây giờ cho dù trong hoàn cảnh anh còn đang tỉnh táo như thế cũng có thể lấy lại chủ quyền của bản thân rồi.

Là vì Đường Mật sao?

Anh nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Đường Mật, dần dần nhắm mắt.

Đường Mật đỡ anh ngồi xuống ghế, đợi anh tỉnh dậy như lần trước. Trước đây cô cũng từng chứng kiến cảnh Úc Ý thay đổi nhân cách, nhưng chưa có lần nào phản ứng mạnh như vậy, vì sao hai lần này Úc Tâm đều bị đau đầu như búa bổ?

Cô còn chưa nghĩ ra manh mối gì, Úc Ý đang dựa vào lưng ghế đã từ từ tỉnh lại. Phát hiện ra động tác của anh, Đường Mật hỏi đầy quan tâm: “Úc tổng? Anh ổn chứ?”

Úc Ý gật nhẹ đầu, trong giây phút cúi đầu xuống như vừa ý thức được điều gì, giơ tay lấy chiếc mũ bóng chày trên đầu xuống.

Trên vành mũ viết chữ honey bằng tiếng Anh kiểu cute, bên trên còn vẽ một khuôn mặt cười ngốc nghếch, Úc Ý nhíu chặt mày lại, nhấc người ném thẳng chiếc mũ vào thùng rác bên cạnh.

Đường Mật nhìn hành động của anh, chỉ cầu mong anh không phát hiện ra mình đang mặc đồ gì.

Úc Ý ném mũ xong, quay đầu định nói gì với Đường Mật lại nhìn thấy gấu bông đồ chơi cô đang ôm trong lòng, ngừng một lát mới bảo: “Chúng ta về khách sạn trước đi.”

“Được ạ.”

Đường Mật đi theo sau Úc Ý ra khỏi trung tâm game, Úc Ý lần này không gọi cho La Hạo mà trực tiếp ngăn một chiếc taxi ngồi lên cùng Đường Mật.

Tâm tình Úc Ý nhìn có vẻ không được tốt lắm, Đường Mật không dám nói chuyện, cô nghĩ nếu là bản thân mình mỗi lần tỉnh dậy mà bị hóa trang ăn mặc thành kiểu hoa hòe hoa sói như vậy chắc cô cũng điên lên mất.

Cô cúi đầu véo chú gấu bông mà Úc Tâm đưa mình, giọng Úc Ý bỗng nhiên truyền tới từ bên cạnh: “Ngại quá, vốn muốn mời cô ăn cơm, bây giờ lại không ăn được nữa.”

Đường Mật ngây người ra, vội vàng đáp: “Không sao, dù sao Úc Tâm cũng đưa tôi đi Khu game điện tử chơi rồi.”

Đầu mày Úc Ý khẽ động, lại không nói gì nữa.

Đường Mật lúc sau mới nghĩ ra, hình như bản thân mình lại nói sai, tâm trạng Úc Ý lại càng không tốt rồi..

Hai người im lặng một đường, lúc sắp đến khách sạn, Đường Mật nghĩ có một chuyện không thể không nói: “Úc tổng, hôm nay lúc Úc Tâm chạy đến phòng tìm tôi bị Lư Vũ thấy mất rồi.”

Úc Ý hừ nhẹ một tiếng, âm trầm một lúc xong mới nói với Đường Mật: “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”

“Ặcc..” Đường Mật hơi lắp ba lắp bắp: “Chủ yếu là anh ta còn ám thị cho Lư Vũ… Rằng chúng ta là người yêu..”

Đường Mật nói xong trong tim liền thấp tha thấp thỏm, cô vốn dĩ còn tưởng Úc Ý sẽ vô cùng phản cảm với kiểu scandal này, dù sao với thân phận của anh, nhất định không thiếu những người phụ nữ muốn ôm lấy chân vàng của anh, nhưng Úc Ý chỉ gật gật đầu, nói nhàn nhạt: “Tôi biết.”

Câu trả lời này như không trả lời vậy, Đường Mật còn định hỏi anh xử lý ra sao nhưng sau cùng vẫn nhịn xuống.

Thôi, để cô tự đi làm công tác tư tưởng với Lư Vũ vậy.

Sau khi về đến khách sạn, hai người đều trực tiếp về phòng. Trong căn phòng Úc Ý ở, La Hạo đang ngồi trên sô pha, cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt có vẻ khá gấp gáp. Phát hiện ra Úc Ý đi vào, anh chàng vội vàng đứng dậy: “Úc tổng, rốt cuộc sếp cũng về, điện thoại của sếp với Đường Mật đều không gọi được, em sắp vội muốn chết rồi đây.”

Úc Ý moi chiếc điện thoại bị Úc Tâm giấu dưới gầm giường ra, bấm nút mở nguồn: “Chắc cậu ta không muốn bị người khác làm phiền, điện thoại của Đường Mật cũng bị cậu ta bắt tắt máy rồi.”

La Hạo nhíu mày: “Lần này sao anh ta lại đi ra vậy?”

“Có vẻ như không hài lòng vì Đường Mật coi cậu ta là đứa nhóc.”

“Có thế thôi?” La Hạo nhíu mày càng chặt, trước đây Úc Tâm đi ra đều là vì Úc Ý muốn một thứ gì đó, bây giờ lại có thể chỉ vì một câu nói đùa của Đường Mật liền bị tức đến mức chạy ra luôn? Anh chàng nghiêng đầu nhìn Úc Ý ở bên cạnh, đầu lông mày khẽ động: “Úc tổng, hình như giờ anh không cần ngủ cũng có thể tỉnh dậy?”

Úc Ý đi tới bên cạnh tủ quần áo, tìm trong đó ra một chiếc áo sơ mi trắng thay lên người: “Giúp tôi hẹn bác sĩ Trương, sau khi tôi về nước cần gặp anh ta.”

“Đã biết ạ.” La Hạo gật nhẹ đầu, lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay có cần đi ăn với Đường Mật nữa không ạ?”

Úc Ý im lặng một lát: “Không cần nữa.”

Anh có thể cảm nhận rõ ràng một điều, Úc Tâm không muốn anh ở bên cạnh Đường Mật, giống như… anh không muốn Úc Tâm ở cạnh Đường Mật vậy.

La Hạo không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi phòng Úc Ý. Úc Ý cầm lấy chiếc ví bị ném trên giường, mở ra xem.

Trong chiếc ví đen tuyền một màu dán một tấm ảnh màu sắc sặc sỡ to đùng, Úc Tâm mặc chiếc áo polo hồng dựa sát vào Đường Mật, trên đầu cậu ta biến thành hiệu ứng tai mèo, trên mặt còn được họa thêm ba cọng râu, trên đầu Đường Mật cũng đội đôi tai thỏ, bên miệng còn gặm một củ cà rốt.

Bức ảnh này cho dù dán trên tường lớp mẫu giáo cũng không hề có cảm giác lạc lõng chút nào.

Úc Ý nhìn chằm chằm bức ảnh dán một hồi, trong miệng khẽ thầm thì: “Người yêu ư…?”

Anh nhìn khóe miệng giương cao và đôi lúm đồng tiền bên má của Úc Tâm, đột nhiên nghĩ tới Đường Mật từng hỏi anh…

Anh có biết bản thân mình khi cười lên có lúm đồng tiền không?

Anh đặt ví tiền xuống, đi đến trước gương thay đồ, soi gương nhếch miệng mình lên. Khóe môi cứng ngắc giương lên được một nửa, Úc Ý nhìn bản thân mình trong gương nhíu mày lại.

Vì sao không có lúm đồng tiền?

Anh lại lấy ví coi xem lúm đồng tiền của Úc Tâm, chiếu với hình dạng của chính mình, lại lần nữa nhe răng nhếch miệng trước gương.

Lần này trên đôi má xuất hiện hai chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ, Úc Ý không hài lòng lắm, rõ ràng lúm đồng tiền của Úc Tâm nổi bật vô cùng cơ mà.

Úc Ý ném ví tiền xuống, tiếp tục luyện tập cười ra lúm đồng tiền dễ thương kia.

Đường Tâm Mật Ý – Viio dịch & đăng tại: phuongviio.wordpress.com

Sau khi Đường Mật quay về phòng, nói chuyện nhân sinh khuyên lơn nhân từ hẳn một đêm đến rã cả miệng với Lư Vũ, sau khi xác định rằng cô nàng sẽ không viết một bài tuyên truyền với chủ đề chuyện tình của mình với Úc Ý mới yên tâm đi ngủ.

Mấy ngày hôm sau Đường Mật đều không gặp Úc Ý, ngay đến Úc Tâm cũng không xuất hiện nữa. Cô nghĩ chắc Úc Ý đang rất bận, nhưng trong lòng vẫn có chút chút thất vọng nho nhỏ.

Một ngày trước khi Hội nghị giao lưu kết thúc, ban tổ chức làm một hoạt động nhỏ trong Trung tâm thương mại, trong hoạt động ra một đề bài chung cho các thợ bánh tham gia, để bọn họ lấy đó làm chủ đề và tự mình chế tác một chiếc bánh ngay tại hiện trường, khách hàng trong Trung tâm thương mại đều có cơ hội thưởng thức.

Tại Trung tâm thương mại, Đường Mật mới gặp lại Úc Ý. Trên người anh mặc bộ tây trang lần trước cô chọn, ngồi yên tĩnh trên đài.

Hoạt động lần này mặc dù không chọn ra chiếc bánh ngon nhất, nhưng thực ra các thợ bánh vẫn ngấm ngầm so tài nhau. Trong tất cả những người ở đây, lý lịch cá nhân của Đường Mật là yếu nhất, thế nên cô chẳng có áp lực gì, nhưng lúc này nhìn thấy Úc Ý, áp lực bỗng chốc tăng vọt lên.

Sếp lớn tự mình ngồi coi, nếu biểu hiện của cô không tốt có khi còn nghiêm trọng đến mức thất nghiệp luôn!

Ban tổ chức thấy mọi người đã chuẩn bị hòm hòm, bèn đi lên bục tuyên bố hoạt động bắt đầu, đồng thời công bố chủ đề chế tác bánh.

Bảng chủ đề được mở ra tại chỗ, bên trên chỉ viết một chữ: Luyến(恋). Phía trên chữ Hán dùng ký âm La Mã ghi âm đọc.

Koi, Luyến.

Yêu.

Hết chương 33
Bình Luận (0)
Comment