Trước khi tham gia hoạt động Đường Mật đã nghĩ thử mấy đề tài, nhưng hoàn toàn không ngờ đến ban tổ chức lại ra một chủ đề lãng mạn như vậy.
Cô vô thức liếc nhìn về phía Úc Ý, khi phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình liền vội vàng thu hồi ánh mắt.
Những thợ bánh khác có người đang suy nghĩ, có người đã bắt đầu động thủ, Đường Mật đứng tại chỗ nghĩ một hồi, đi tới quầy nguyên vật liệu ở sau lưng chọn những món đồ mình cần.
Lâm Triệt đứng ngay bên cạnh cô, thấy cô lấy một bình Sơn Tra(*) ngâm rượu bèn hỏi: “Em định làm bánh kem Sơn Tra à?”
(*)Sơn tra: Loại quả trồng nhiều ở TQ, gần giống quả táo mèo ở VN mình, có tác dụng làm thuốc. Tham khảo thêm: https://www.thaythuoccuaban.com/vithuoc/sontra.htmĐường Mật ừm một tiếng, không nói gì nhiều, lấy xong đồ mình cần liền quay trở lại bàn làm bánh.
Cô làm phôi bánh chiffon vani trước, cho vào lò nướng, sau đó đổ vào chảo một lượng sữa chua đã đong sẵn, bắt đầu chế biến phần mousse vị sữa chua.
Nhân mousse làm xong, cô lấy Sơn Tra ngâm rượu và xi rô đã ủ kỹ đổ vào máy xay đánh thành lớp kem nhuyễn. Lớp kem nhuyễn này dùng làm whipping cream, vừa có thể giúp lớp whipping cream trang trí có được màu hồng phấn, vừa tăng thêm khẩu vị cho lớp kem đó.
Sơn Tra ngâm rượu còn thừa lại được cô gọt vỏ rồi cẩn thận nghiền ép thành những vụn nhỏ, trộn cùng nhân mousse sữa chua phủ lên trên lớp bánh chiffon đã làm đông lạnh.
Bởi vì thời gian của hoạt động có hạn, Đường Mật không chọn cách làm lạnh lâu mà bỏ bánh đã được phủ hai lớp mousse sữa chua kèm Sơn Tra vào thẳng phòng đông lạnh. Nửa tiếng sau lấy khuôn ra khỏi phòng, cho vào phòng bảo quản lạnh một lúc cho vừa nhiệt, sau đó bắt đầu trang trí bánh.
Whipping cream màu hồng phát ra hương vị mê người, còn trông thấy cả Sơn Tra xay nhuyễn điểm xuyết lấm tấm như những vì sao. Cô quét một lớp whipping cream cho phôi bánh trước, sau đó dùng túi bắt kem miệng hình hoa hồng kéo ra những hoa văn rộng để trang trí.
Làm xong hết, chỉ còn đúng một bước cuối cùng nữa thôi.
Cô rải một lớp đường san hô(*) mỏng lên mặt bếp phủ đệm silicon, tăng nhiệt đến khi sủi bọt xong trực tiếp làm rung đệm silicon, khiến dung dịch đường biến thành hình đôi cánh. Sau khi cô đặc lại, lấy ra cho lên trên bánh để bày trí.
(*) loại đường để cả cục lớn mà không nghiền nhỏ như đường cát của mình. Trông giống hình san hô nên gọi là đường san hô.Bánh của cô vừa làm xong đã lập tức thu hút sự chú ý của người theo dõi bên ban tổ chức. Anh ta cầm theo micro trong tay đi đến trước mặt Đường Mật, kinh ngạc thốt lên lời than: “Trời ơi, chiếc bánh này thật sự là quá đẹp! Whipping cream màu hồng trông rất ngọt ngào đáng yêu, những đường hoa văn trang trí bên trên linh động đều đặn, còn đôi cánh chế từ đường san hô này càng tuyệt hơn, trong suốt lấp lánh như pha lê! Một chiếc bánh còn tinh xảo hơn cả tác phẩm nghệ thuật!”
Mặc dù người của ban tổ chức bô lô ba la một tràng, nhưng Đường Mật chẳng hiểu câu nào, chỉ có thể cong khóe miệng cười với anh ta. Những thợ bánh khác lại bị thu hút bởi tiếng ồn bên này lũ lượt kéo đến xem.
Jonathan thấy bánh của Đường Mật, vô cùng hứng thú nhướn nhướn lông mày: “Tôi liệu có vinh hạnh trở thành người đầu tiên được thưởng thức nó không?”
Đường Mật mỉm cười, dùng tiếng Pháp đáp lại: “Là vinh hạnh của tôi.”
Cô cắt một miếng bánh, đặt vào trong đĩa đưa cho Jonathan, Jonathan nhìn lớp mousse sữa chua ở mặt bên của bánh nhẹ hô lên một tiếng: “Ồ, đẹp quá đi, cả đường nét lẫn màu sắc đều đẹp. Giáo viên trước đây của tôi từng nói, thợ bánh phải có khiếu thẩm mỹ không kém gì họa sĩ, cô chính là một họa sĩ vô cùng xuất sắc!”
Đường Mật bị ông khen đến mức phát ngại, anh chàng bên tổ chức còn đang đứng một bên chờ ông nếm thử, dưới sự chú ý của quần chúng vây xem, Jonathan dùng muỗng múc một miếng bánh, đưa vào trong miệng.
Hiện trường như im ắng hẳn lại, ngay đến Úc Ý cũng không cả chớp mắt, chờ xem Jonathan.
“Ừmm…” Jonathan phát ra tiếng than nhẹ, nuốt miếng bánh trong miệng xuống: “Tôi không biết nên hình dung vị của chiếc bánh này như nào nữa, nhưng nó khiến tôi nhớ đến tình đầu của mình. Lúc đó chúng tôi còn đang đi học, tôi thường mời cô ấy đi dạo trong vườn hoa trường vào sau bữa trưa. Aizz, đó quả thực là một đoạn hồi ức đẹp. Chiếc bánh này có mùi vị giống hệt đoạn hồi ức ấy, một mùi vị thuộc về ánh dương, về hoa tươi, gió nhẹ và cả người tôi yêu.”
Jonathan dùng tiếng Pháp nói, nhanh chóng có nhân viên công tác dịch lại lời ông thành tiếng Anh và tiếng Nhật, nhất thời quần chúng vây xem nãy giờ không kềm được nữa. Ban tổ chức thấy vậy, nhanh chóng sắp xếp nhân viên bắt đầu đi giao bánh.
Những thợ bánh khác cũng lần lượt hoàn thành tác phẩm của mình. Anh chàng ban tổ chức đi lên khen ngợi một hồi, sau đó lại để một thợ bánh khác nếm thử trước. Đường Mật cũng vụng trộm đi nếm thử mấy miếng, đều hoàn mỹ đến mức không còn lời nào để chê.
Trong trung tâm náo động hẳn lên vì bắt đầu phát bánh, Lư Vũ đi theo để báo cáo theo sát tình hình mãi mới chen được đến trước mặt Đường Mật, nhìn cô tràn đầy mong đợi: “Bánh chị làm còn không? Cho em một miếng!”
Đường Mật thành khẩn lắc lắc đầu: “Hết mất rồi.”
Trên mặt Lư Vũ khó giấu vẻ thất vọng, cô nhìn khay bánh trống không trước mặt Đường Mật, hít hít mũi nhấc máy ảnh đi chỗ khác chụp hình.
Úc Ý vẫn luôn ở trong khu hoạt động, mặc dù chỉ ngồi im lặng một nơi nhưng những người khác vẫn không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của anh được.
Đường Mật vụng trộm lấy ra miếng bánh nhỏ vừa rồi giấu đi, bưng tới chỗ Úc Ý: “Úc tổng, anh có muốn nếm thử không? Đây là miếng cuối cùng đó.”
La Hạo ngồi cạnh bên Úc Ý bất mãn nhìn cô: “Tôi cũng đói rồi.”
Đường Mật chớp chớp mắt: “Nếu Úc tổng đồng ý, có thể chia cho anh một nửa.”
Úc Ý nhận lấy đĩa bánh trước mặt múc một tiếng nhỏ cho vào miệng: “Tôi không đồng ý.”
La Hạo: “…”
Ừm, anh chàng đã sớm biết mức độ bảo vệ đồ ăn của Úc tổng thế nào rồi, nhưng nói thẳng toẹt ra như này vẫn khiến người ta đau lòng quá..
Đường Mật ngây người, sau đó bật cười khẽ. Đợi Úc Ý ăn xong hơn một nửa, cô không nhịn được hỏi anh: “Mùi vị thế nào ạ?”
Úc Ý suy nghĩ rồi đáp: “Tôi không thấy nó có nhiều vị như Jonathan nói.”
Đường Mật bị đả kích nặng nề, đang định hỏi xem có vấn đề ở đâu liền nghe thấy Úc Ý nói tiếp: “Tôi thấy nó chỉ có vị của cô.”
Đường Mật nhất thời đơ ra, vị của cô? Cô thì có vị gì?
La Hạo ở mọt bên vùi đầu xuống, bả vai khẽ rung lên.
Đường Mật nhìn anh mờ mịt không rõ, La Hạo hình như phát hiện ra ánh mắt của cô, khóe miệng giương cao: “Vị của tình yêu, đây không phải chủ đề hôm nay sao?”
Trái tim Đường Mật nhanh chóng tăng tốc, ý của Úc tổng là…”
Cô… đồng nghĩa với tình yêu?
Đường Mật nghiêng đầu nhìn Úc Ý, Úc Ý hơi mất tự nhiên cúi đầu, lại ăn thêm một muỗng bánh: “Chiếc bánh này có thể làm thành sản phẩm mới của Dream để kinh doanh.”
Đường Mật ngây người, sau đó gật gật đầu mất vui: “Vâng, nếu bán trong nhà hàng, tôi nghĩ nên làm thành bánh nhỏ, như vậy hiệu quả trang trí của đường san hô sẽ cao hơn.”
“Ừ, được.” Úc Ý đáp ứng, lại ngẩng đầu nhìn cô: “Ngày mai phải về nước rồi, cô còn đồ gì muốn mua không?”
Đường Mật đáp: “Bạn cùng phòng bắt tôi mua cho con bé một đống đồ kìa, tôi đã hẹn với Lư Vũ đợi hoạt động kết thúc xong đi mua rồi.”
Úc Ý nhìn xa xăm về phía Lư Vũ đang chụp ảnh ở phía trước, hỏi: “Văn hóa Nhật Bản cô ấy viết xong rồi hả?”
“Vâng, tối hôm qua viết xong rồi.”
Úc Ý cúi đầu không nói gì nữa, La Hạo cười một tiếng, nói nhỏ bên cạnh anh: “Biết trước nên bắt cô nàng viết 50 nghìn chữ.”
Úc Ý liếc anh chàng, La Hạo tự động im miệng.
Ngày trở về, Úc Ý và Đường Mật vẫn ngồi cùng một chuyến bay như trước.
Trong sảnh khách sạn, khi thấy Đường Mật ôm một con gấu bông to đùng màu hồng, đầu mày Úc Ý bất giác giật giật: “Cô định đem thứ này về?”
“Vâng.” Cô vốn dĩ cũng thấy mang một con gấu bông to như này về rất bất tiện, nhưng lúc ném nó lại khách sạn, đôi mắt u oán của nó chẳng khác gì Úc Tâm, Đường Mật nhất thời mềm lòng liền đem nó theo.
Úc Ý nhìn con gấu bông trong lòng cô, trong ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ: “Đồ như này cô định mang lên máy bay hả?”
“Ặc.. có thể ký gửi được không?”
“Qua cửa kiểm soát rất rắc rối, có khi còn phải rạch nó ra xem có giấu đồ gì bên trong không nữa.”
Đường Mật: “…”
Không phải chứ? Tàn nhẫn đến mức đấy?
Đường Mật bị dọa ngơ luôn, ôm gấu bông đứng tại chỗ, La Hạo đi lên nhận lấy gấu bông trong tay cô, cười an ủi: “Tôi giúp cô làm thủ tục ký gửi, yên tâm đi, nếu có bị rạch ra tôi cũng giúp cô khâu lại.”
Đường Mật: “…”
Đợi La Hạo và Úc Ý đi xong, cô vội vàng lấy điện thoại ra lên mạng tra xem gấu bông quá cảnh có phải rạch ra không.
Trên đường ra sân bay, Úc Ý véo véo con gấu bông đặt cạnh bên mình, nhìn hướng La Hạo: “Từ lúc nào cậu trở nên nhiệt tình thế?”
La Hạo bật cười: “Đường Mật là một cô gái, sếp dọa cô ấy như thế là không được đâu.”
Úc Ý lại véo gấu bông tiếp, không nói gì nữa.
Đường Mật vẫn đi cùng ban tổ chức, Lâm Triệt lẽo đẽo theo cạnh cô hỏi han ân cần, hơn nữa vị trí trên máy bay cũng là ngồi cạnh cô.
Đường Mật vừa lên máy bay liền nhắm mắt ngủ, Lâm Triệt thấy cô như vậy cười bất lực rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Máy bay hơn ba tiếng sau hạ cánh, lấy hành lý xong, Lâm Triệt vẫn ân cần đi theo sau cô: “Để anh giúp em xách hành lý, em về thẳng nhà luôn hả? Anh tiễn em về nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn, tôi đi cùng bọn Lư Vũ về.”
Lâm Triệt còn định nói gì đó, La Hạo đã ôm gấu bông đi đến chỗ hai người: “Gấu của cô này, may mà nó không bị rạch ra.”
“Cảm ơn anh!” Đường Mật nhận lấy gấu bông, mỉm cười với La Hạo. La Hạo nhìn Lâm Triệt bên cạnh cô, cười bảo: “Xe Úc tổng đang đợi bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
Đường Mật hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bước theo La Hạo ra khỏi sân bay.
Chiếc Bentley quen thuộc của Úc Ý quả nhiên đang đậu ở phía bên kia đường, Đường Mật ngồi lên xe, thấy hơi bối rối vì hành động không mời mà đến của bản thân. La Hạo giúp cô cho hành lý vào cốp xong cũng ngồi lên xe nhưng không giúp cô giải thích gì.
Úc Ý đợi anh chàng đóng cửa xe, bảo tài xế: “Đưa Đường Mật về nhà trước.”
Tài xế vâng một tiếng, khởi động xe chạy.
Đường Mật ngại ngùng cười với Úc Ý: “Phiền anh rồi, Úc tổng.”
Úc Ý lắc lắc đầu đáp: “Tòa chung cư cô ở không có tháng máy phải không? Đợi chút bảo La Hạo giúp cô mang hành lý lên trên.”
“Không cần đâu không cần đâu, hôm nay vừa may là cuối tuần, bạn cùng phòng tôi có ở nhà, bảo nó xuống chuyển lên là được, dù sao cũng toàn đồ của nó.”
Úc Ý gật đầu không nói gì nữa.
Đường Mật về đến nhà, đợi Bentley của Úc Ý lái đi xa mới lấy điện thoại ra gọi cho Phó Tân: “Tiểu Tinh Tinh, tao về rồi này, mau xuống vác đồ!”
Phó Tân xuống cực nhanh, trông thấy cô ôm một chú gấu bông size to đứng ngốc nghếch dưới lầu liền không nhịn được co rút khóe miệng: “Mày mấy tuổi rồi? Còn mua cái đồ này? Mang tận Nhật Bản về mày cũng không ngại xa à?”
Đường Mật không thèm để ý đến cô nàng, chỉ vào hành lý trên mặt đất bảo: “Đồ mày cần đều nằm trong vali kia, mày tự mình chuyển lên đi.”
Cô nói xong liền một tay kẹp gấu bông, một tay nhấc chiếc vali nhỏ gọn đi lên trước.
Thời gian cô thay xong bộ quần áo uống xong cốc nước, Phó Tân mới xách được chiếc vali lên đến nơi. Cô nàng thở phì phò dựa vào cửa, chỉ vào Đường Mật bảo: “Mày chơi tao phỏng? Đồ tao mua có tí tẹo sao lại nặng như thế được!”
Đường Mật đi ra kéo vali vào, nhìn cô nàng chân thành: “Vận động nhiều giảm béo, tao muốn tốt cho mày thôi!”
Phó Tân liếc trắng mắt, đi mở rương hành lý ra tìm đồ.
“Fu*k Đường Đường, máy trúng giải gì à? Mua nhiều váy hàng hiệu thế!” Phó Tân vô tình lật đến hơn chục món quần áo mà Úc Tâm mua, con ngươi như muốn lòi cả ra.
Đường Mật cướp quần áo lại, giải thích: “À, đây là phúc lợi của công ty.”
Phó Tân nhìn cô không thể tin nổi: “Phúc lợi? Úc tổng đối xử với bọn mày tốt quá mức rồi ấy? Công ty bọn mày thực sự không tuyển nhân viên quét dọn nữa à?”
Đường Mật bĩu môi tiếp tục dọn dẹp đồ, Phó Tân cướp lấy chiếc quần yếm kẻ sọc trên tay cô, nháy mắt đưa tình cười mờ ám: “Đường Đường, cái này tặng tao đi.”
“Không được.” Đường Mật cướp quần yếm lại, giữ trong lòng: “Cái này tao thích lắm.”
“Ok.”
Phó Tân thỏa hiệp xòe hai tay ra: “Thế mày bảo cái nào mày không thích?”
“Bộ nào tao cũng thích hết.” Đường Mật ôm một đống túi giấy xông về phòng mình. Phó Tân đi theo, nói mềm nói cứng cả buổi chiều trong phòng Đường Mật mới đổi lấy được cho mình một chiếc váy, nhưng trong phòng thay đồ lại phát hiện… váy bị nhỏ rồi.
Đường Mật đứng bên cười bò ra: “Cái này không phải tại tao keo kẹt đâu nha.”
Phó Tân cởi váy ra, chỉ lên trời lập lời thề: “Trong vòng một tháng, nhất định giảm béo đến có thể mặc vừa nó!”
Đường Mật đáp: “Thế trong một tháng mà vẫn không mặc vừa thì tao lấy lại nhé.”
Phó Tân: “…”
Mày nhiều váy như thế tặng tao một cái thì làm sao! Thì làm sao!
~Đường Tâm Mật Ý ~ Bản Lật Tử ~ Viio dịch & đăng tại: phuongviio.wordpress.com
Ở một nơi khác, bác sĩ Trương đi vào phòng khách nhà Úc Ý, thấy anh đang ngồi trước giá Piano đàn khúc “For Elise”(*).
(*) tên gốc: Für Elise, là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven. Tham khảo thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/F%C3%BCr_EliseNgón tay anh thon dài đẹp đẽ, khi chúng nhảy múa trên phím đàn mang theo vẻ đẹp độc đáo. Những giai điệu lưu loát mỹ lệ không ngừng vang lên giữa những ngón tay ấy, nếu không phải trên người anh đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng thì bác sĩ cũng cố mà thưởng thức thêm lúc nữa.
“Úc Tâm?” Anh ta cất giọng ngắt nhạc.
Người trước đàn piano ngừng lại, quay người cười với anh ta: “Bác sĩ Trương vẫn cứ thông thái thật đấy.”
Bác sĩ Trương nhếch khóe miệng, đi tới sô pha ngồi xuống: “Tôi tưởng hôm nay là Úc Ý muốn gặp tôi.”
“Quả thực là anh ta muốn gặp anh.” Úc Tâm cười đứng dậy khỏi giá đàn, ngồi xuống đối diện với bác sĩ Trương: “Chắc anh ta muốn nhờ anh giúp đỡ để tôi biến mất vĩnh viễn.”
Đầu lông mày bác sĩ Trương khẽ động nhẹ như không, chẳng nói gì.
Úc Ý duy trì ý cười trên mặt, nhìn anh ta bảo: “Chắc anh còn chưa biết, bây giờ ngay lúc tôi tỉnh táo anh ta cũng có thể dễ dàng lấy lại thân thể này.”
Bác sĩ Trương nhướn nhướn mày: “Chứng tỏ anh ấy bắt đầu nghĩ rằng, có một số chuyện anh ấy có thể tự mình làm được rồi.”
Úc Tâm cười trào phúng: “Anh ta có thể làm gì chứ? Từ trước đến giờ, đều là tôi giúp anh ta lấy được những thứ mình muốn, không có tôi, anh ta chẳng làm được gì cả.” Anh dần thu lại ý cười trên mặt, đi đến trước bác sĩ Trương, cúi người nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Người nên biến mất không phải tôi, mà là anh ta.”
Bác sĩ Trương để mặc cho anh nhìn chằm chằm, hơi nhoẻn miệng cười: “Có thể hai người đều không cần biến mất, mà là dung hợp.”
“Dung hợp?” Trong mắt Úc Tâm lóe qua một tia châm biếm. “Còn không phải vẫn là khiến tôi biến mất? Tôi đã không ngại mệt mỏi mà giúp anh ta làm bao việc, dựa vào đâu mà anh ta có thể ngồi không hưởng lộc? Tôi cũng có thứ chính mình muốn có.”
Bác sĩ Trương nhìn anh, giọng nói trầm thấp từ tính như dòng nước chảy vang vọng nhẹ khắp căn phòng: “Điều này không hề mâu thuẫn, thứ cậu muốn chính là thứ anh ấy muốn. Cậu chính là anh ấy.”
“Tôi không phải anh ta…” giọng Úc Tâm nhỏ dần, anh nhìn khuôn mặt người phía trước càng lúc càng mơ hồ, không cam tâm mà khép mắt lại.
Lúc Úc Ý mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên sô pha trong phòng khách. Bác sĩ Trương đứng một bên, cúi đầu nhìn anh.
Anh ấn nhẹ huyệt thái dương, ngồi dậy trên ghế: “Lúc nãy vừa không chú ý một chút đã bị Úc Tâm đoạt thân, tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Bác sĩ Trương khẽ cười: “Anh với Úc Tâm đã cùng tồn tại mười mấy năm, bây giờ bỗng nhiên lại mang đầy địch ý với nhau như thế là vì nguyên nhân gì?”
Úc Ý không đáp lại, bác sĩ Trương đi tới ngồi đối diện anh, trong mắt nổi lên chút ý cười: “Cho dù vì nguyên nhân gì thì nó cũng là cơ hội rất lớn. Bởi vì cậu ta mà anh trở nên chủ động hơn, đây là chuyện tốt. Nếu không muốn bị Úc Tâm đoạt đi thân thể, anh phải học cách phục tùng trái tim của mình, chủ động theo đuổi những thứ mà anh muốn, như thế Úc Tâm sẽ không còn giá trị tồn tại nữa.”
Úc Ý nhìn anh ta, hỏi: “Như thế Úc Tâm sẽ không xuất hiện nữa?”
“Trước khi hai người chưa chính thức dung hợp, cậu ta vẫn có cơ hội xuất hiện, việc này phụ thuộc vào hành động của anh.”
Úc Ý hơi nhíu mày, trầm ngâm một hồi, đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Hết chương 34