Dương Thanh Ký

Chương 94

Khi Dương Thanh mở mắt, thì hắn thấy mình đang nằm giữa một thung lũng nhỏ. Trước mặt là một ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh. Phía sau lưng là một hồ nước khá rộng. Kỳ lạ là nước hồ chỉ có một màu đỏ như máu. Hắn ngơ ngác tự hỏi:

- Đây là nơi nào.

Trong này tuy không có nhiều linh khí nhưng miễn cưỡng cũng đủ tu luyện. Hắn ngước mắt nhìn lên đỉnh núi bất chợt thấy một ngôi nhà gỗ lấp ló phía sườn bên kia. Hắn thì thào:

- Đây là nơi quỷ quái gì không biết

Dứt lời hắn bước lên Vô Cực Đao bay lên lưng chừng núi. Đáp xuống trước ngôi nhà nhỏ. Căn nhà này làm bằng một loại gỗ mà hắn chưa thấy bao giờ, dù trải qua năm tháng nhưng không hề nhiễm một hạt bụi nào. Một tiếng cạch vang lên. Hắn đã đẩy cửa tiến vào trong ngôi nhà.

Trong khi Dương Thanh còn đang khám phá cái không gian thần bí kia thì phía bên ngoài, ở cửa tàng bảo các Đặng Dung đang há mồm trợn mắt nhìn xuống mặt đất, bốn ma nữ của hắn đã hoàn toàn bị hút cạn linh lực, trở nên khô héo nằm co quắp dưới đất, nếu không tế luyện vài năm thì đừng mong hồi phục. Lão trợn mắt hồi lâu rồi mới thốt ra được mấy chữ:

- chuyện gì vậy, Ngũ Hành Ma Nữ của ta làm sao...

Không chỉ có Đặng Dung hoảng sợ mà ở phía sau hai lão quái vật cũng nhướng mày vì ngạc nhiên. Hắc Sát Ma Tôn nhìn mấy cái xác kho trước mặt rồi trầm giọng nói:

- Lục lão nhi, chúng ta đã quá xem thường tên này rồi

Ngũ Hành chân nhân, ngó lên trần nhà cất giọng lành lạnh:

- Dù cho hắn chạy thoát thì cũng làm được gì, với cảnh giới của ta mà còn phải sợ hắn sao. Đợi có thân thể rồi tìm hắn trừu hồn luyện phách cũng không muộn.

Hắc Sát Ma Tôn gật đầu đồng ý:

- Được lắm, chúng ta đều từ một cơ thế sinh ra, lát nữa dù là ai thắng thì cũng đều do thiên đạo an bài.

Nhắc đến chuyện hợp thể Ngũ Hành Chân Nhân lập tức thay đổi thái độ, chuyện một tên Trúc Cơ hạ cấp có thể thoát được khỏi Ngưng Nguyên kỳ đã sớm bị lão vứt lên chín tầng mây. Lão ha hả cười rồi cất giọng nhạo báng không hề che dấu:

- Hắc Sát ngươi còn tâm nguyện gì thì mau nói ra. Sau khi ra khỏi đây ta sẽ thành toàn cho ha ha ha.

- Lục lão nhi, chớ vội vui mừng quá sớm. Lát nữa bản ma tôn sẽ cho ngươi nếm mùi trừu hồn luyện phách, hắc hắc.

Lão tiến tới chỗ chỗ cánh cửa rồi quát lớn:

- Đặng Dung mở cửa đi. Ngươi còn ở đó mà than ngèo kể khổ coi chừng bản Ma Tôn độ hóa cho ngươi sớm một chút.

Bị tiếng quát cùng uy áp của lão làm cho chấn động. Đặng Dung vội vã thu lại Ngũ Hành Thi Ma vào túi trữ vật. Giờ đây mạng sống quan trọng hơn. Giữ được mạng lo gì không tìm được Đồng Mã Kỳ báo thù. Lão vội vã chạy lại mở tung cánh cửa rồi dùng một giọng tiểu nhân xu nịnh mời mọc:

- Hai vị chủ nhân, xin mời đi trước.

Lúc này trong không gian thần bí kia Dương thanh đã tiến vào căn nhà gỗ. Đưa mắt nhìn quanh căn nhà khiến hắn thấy khá là hứng thú. Căn nhà gỗ này ngoại trừ phía cửa vào còn lại ba mặt đều dựng lên những chiếc giá bằng gỗ dài năm trượng, cao chừng 3 trượng. Trên giá ngoài những chỗ trống không thì một số chỗ còn sót lại vài chiếc hộp. hắn cười lên thành tiếng:

- Hắc hắc, chả lẽ ta lại có cơ duyên gặp được báu vật.

Hắn hồi hộp tiến lại gần chiếc hộp ngay trước mặt nhưng khi mở ra thì niềm hân hoan của hắn đã bị thổi bay quá nửa. Trong chiếc hộp hoàn toàn trống rỗng. Chẳng có gì dù chỉ là một hạt bụi. Hắn lại mở tiếp chiếc thứ hai, thứ ba rồi thứ tư. Lúc này niềm vui của hắn đã hoàn toàn bị thổi bay mất. Những chiếc hộp còn lại hoàn toàn trống rỗng, sau đó hắn bỏ ra một khoảng thời gian nữa để thám hiểm trong không gian này, cuối cùng hắn xác định, đây là một địa điểm bí mật của vị cổ tu sĩ nào đó được dùng như thể một dạng túi trữ vật, nhưng cao cấp hơn nhiều. Hắn tự an mình dù không thu được gì, nhưng ít nhất hắn vẫn còn toàn mạng. Hắn đi đến một gốc cây cổ thụ rồi ngồi xuống đó lặng lẽ thổ nạp. Tuy nguy hiểm không còn, nhưng thoát ra khỏi đây bằng cách nào nhất thời hắn còn chưa rõ.

Hắn ngồi đó yên lặng thổ nạp, phục hồi pháp lực, trải qua trận đấu pháp khi nãy bất cả là tinh lực hay pháp lực của hắn đều cạn kiệt. May mắn cho hắn là hai lão quái vật kia không đích thân ra tay. Nếu không hắn giờ này chắc đang báo danh ở chỗ Diêm Vương gia rồi. Bất chợt hắn mở to. Trên ngón tay hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc nhẫn màu trắng bạc trên nhẫn có khảm một viên ngọc màu lam, đang không ngừng phát sáng lấp lánh

- Đây chẳng phải là Âm Dương giới chỉ mà Tử Nguyệt nói đến sao, từ khi nào nó ở trên tay mình vậy. Hắn nhớ lại khi mình sắp không chống lại được Ngũ Hành Thi Ma thì chiếc nhân này không chịu nằm yên trong túi trữ vật, nó vừa chớp sáng là hắn biến mất, khi tỉnh lại thì hắn đã ở nơi này, một lần nữa trong đầu hắn lại vang lên câu hỏi

- Đây là nơi nào vậy.

Hắn nhìn chiếc nhẫn màu bac trên tay mình rồi dùng tiên thức chậm rãi thăm dò, bất ngờ trong chiếc nhẫn trên tay hắn lại có một không gian rộng cỡ một trăm. Hắn lắp bắp:

- Đây là có chuyện gì, ta đang ở đâu thế này

Hắn cho rằng việc hắn xuất hiện ở đây có liên quan đến chiếc nhẫn này, nhưng hắn vẫn không rõ làm thế nào mà chiếc nhẫn từ túi trữ vật lại hiện lên trên tay hắn, hắn lắc đầu tiếp tục dùng tiên thức chỉ huy, môt đống vật phẩm lớn từ trong Âm Dương giới tràn ra ngoài rơi xuống dưới chân hắn. Tạm gác nỗi lo không thoát được ra ngoài sang một bên, hắn bắt đầu đánh giá đống đồ mới xuất hiện, hắn cầm lên một cái hộp nhỏ mở ra đập vào mắt hắn là một cây nhân sâm có hình thù của một hài nhi cao cỡ năm tấc sống động như thật, khi hắn nhìn thấy cũng phải hít một hơi khí lạnh:

- Ái chà

Phải biết rằng trong trời đất này nhân sâm sống một trăm năm gọi là bách niên sâm, sống một ngàn năm gọi là thiên niên sâm sống một vạn năm gọi là vạn niên sâm, trân quý vô cùng, cây nhân sâm hắn đang cầm trên tay đây chính là Vạn niên sâm trong truyền thuyết hơn nữa còn là vạn niên tuyết sâm chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, vật này mà xuất hiện không biết sẽ tạo ra một tràng phong ba thế nào, đây tuyệt đối là trân quý đến cùng cực, kế đó hắn mở một hơi hơn mười cái hộp nữa hộp nào cũng chứa toàn là kì hoa dị thảo hầu hết đều đã tuyệt tích ở nhân giới như Ưu Đàm hoa năm ngàn năm, tuyết liên tử ba ngàn năm, dưỡng tâm, an thần mộc, độc lăng hoa... loại nào cũng có hỏa hầu ba ngàn năm trở lên vô cùng trân quý, nếu bán ra tuyệt đối có thể thu ức vạn linh thạch. Sau một hồi trợn mắt há mồm trước gia tài đồ sộ của vị tiền bối này, hắn cố nên sự vui mừng nhìn về phía ba chiếc hộp gỗ chưa mở, hắn đưa tay lấy một chiếc rồi chậm rãi mở ra. Bên trong là ba viên ngọc to bằng nắm tay không ngớt tỏa ra linh khí vô cùng mãnh liệt. Vừa nhìn thấy ba viên ngọc hắn đã kinh hãi hô lên:

- cực phẩm linh thạch.

Không trách được hắn mất bình tĩnh như vậy, cực phẩm linh thạch quý giá thế nào không nói cũng có thể hình dung được, phải biết năm xưa hắn kế thừa toàn bộ gia tài của thái tử ma giới tuy đã rất giàu rồi nhưng cũng không có lấy dù chỉ một nửa viên cực phẩm linh thạch. Ba viên linh thạch này tuyệt đối là bảo vật. Không ngờ lần này lại có thu hoạch lớn như vậy, dù hắn luôn lạnh lùng nhưng lúc này nhìn qua tấm khăn che mặt của hỏa lân bào cũng có thể thấy hắn đang hỉ hả cười không khép miệng. Cho dù là ai đối mặt với chỗ tài sản này cũng không thể nào bình tĩnh được. Bao lâu nay cất một đống của cải trong người mà không biết. Hắn lại vẫy tay, chiếc hộp thứ hai rơi vào bàn tay hắn, lần đầu là cực phẩm linh thạch, không biết lần này sẽ là bảo vật gì, nhưng trái ngược với kỳ vọng trong chiếc hộp chỉ là một chiếc ngọc giản, hắn xoay xoay trên tay rồi áp lên trán đưa tiên thức hùng mạnh của mình vào xem xét. Hồi lâu sau hắn bỏ khối ngọc giản ra khỏi trán rồi trầm ngâm một lát. Trong ngọc giản không ngờ ghi lại xuất xứ của nơi này cùng âm dương giới chỉ.

Thì ra bảo vật âm dương giới này không phải đến từ nhân giới mà là vật phẩm của tiên giới lưu lạc xuống, chiếc nhẫn này được một vị cao nhân Đại Thừa kỳ hao tổn tâm huyết chế ra, có không có thần thông gì mà chỉ là thay cho động phủ và túi trữ vật, theo ngọc giản này thì chiếc nhẫn nãy mang theo một không gian bên mình. Chính là không gian có hồ nước mà hắn đang đứng, mang theo ở đây không phải là bên trong chiếc nhẫn mà bằng một cách nào đó, chiếc nhẫn này chính là chìa khóa mở ra nơi này. Ngoài là cầu nối đến khồn gian bí mật này. Bản thân nó chính là một pháp bào có khả năng chứa đồ y như túi trữ vật. Thậm chí còn cao cấp hơn nhiều. Đối với Dương Thanh mà nói đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Hắn tạm gác chuyện nghiên cứu chiếc nhẫn lại đưa mắt hướng tới chiếc hộp cuối cùng. Những chiếc hộp khác hoặc làm bằng gỗ. Hoặc làm bằng ngọc. Nhưng chiếc hộp cuối cùng này lại làm bằng một loại tài liệu mà hắn chưa gặp bao giờ, hắn hăng hái mở nó ra, nhưng mặc kệ hắn dùng sức hay pháp lực. Hay thần niệm điều khiển chiếc hộp vẫn không suy chuyển.
Bình Luận (0)
Comment