Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 21

Quân Thư Ảnh một đường đuổi theo Ôn Hàn, dần dần hướng vào trong núi.

Núi này tên là gì thì Quân Thư Ảnh không biết, nhưng y càng đi càng phát hiện ra cảnh sắc trước mắt có chút quen thuộc.

Có lần Sở Phi Dương hai mắt bị mù lại còn không biết chết sống gì vẫn đến nơi hẹn ở Hồ gia trại, việc lần đó giống như vừa mới xảy ra vậy. Y ngày ấy tới cứu Sở Phi Dương cũng từng đi qua con đường này.

Bây giờ băng thiên tuyết địa cùng khi đó dương quang ấm áp quả thực rất khác nhau, lúc y đi qua con đường này, thế nào lại có cảm giác dường như đã rất lâu rồi.

Hiện giờ Hồ gia trại đã sửa thành họ Ôn, lấy việc cướp của người giàu chia cho người nghèo làm sinh ý. Y rốt cuộc lại một lần nữa từ nơi này lên núi cứu người.

Quân Thư Ảnh kỳ thật chẳng hề muốn đi, ít nhất cũng không bằng lần đi cứu ai kia, y lúc đó lòng như lửa đốt, là cam tâm tình nguyện. Ở trong lòng y, ai ai bị bắt thực cùng y một chút quan hệ cũng không có.

Có điều y không cứu, Sở Phi Dương cũng sẽ cứu. Dù sao đều là chuyện của bọn họ, dứt khoát y phải gánh lấy phiền toái lần này. Cũng tránh cho Sở Phi Dương ở gần đó đang vật lộn với đám sơn tặc có thể hảo ngôn chu toàn, ít nhiều không phát sinh ra chuyện gì khác.

Không bao lâu sau y đã nhìn thấy một tường rào bao quanh ở góc trong núi. Đó từng là nơi ở của Hồ gia trại nay đã được cải biến, phòng xá dựng bằng những thân gỗ thô to sắp xếp không mấy tinh xảo, mơ hồ có thể nhận ra đâu là chính sảnh, đâu là thiền viện, nơi chốn lộn xộn, cùng diện mạo của Ôn Hàn và Nhan Tử Dung đúng là bất đồng, toàn bộ đều giống với hang ổ của bọn sơn tặc hung bạo.

Quân Thư Ảnh nhảy vụt lên tiến vào trong trại. Trong không khí rét lạnh ẩn ẩn một chút mùi vị khác thường, ở khoảng sân giữa trại có đắp mấy cái giá đơn sơ, trên không biết là đựng xương cốt của động vật gì, từng cái giá phía dưới là một đống hỗn độn bụi đất cùng tro than. Trên mặt đất chỗ nào cũng thấy bát đũa và bầu rượu vứt lăn lóc, không người thu thập.

Quân Thư Ảnh xem xét mà đôi lông mày nhíu lại, đi qua vài căn phòng trước mặt, hướng đến phía sau tường rào.

Cách đó không xa, trong không trung truyền đến rõ ràng lời nói tức giận của Sở Vân Phi.

“Cái tên sơn tặc nhà ngươi! Uổng cho một khuôn mặt đẹp như vậy, ra tay lại đê tiện vô sỉ! Cư nhiên dùng mê dược – thủ đoạn hạ lưu!” Sở Vân Phi cả giận nói.

Quân Thư Ảnh âm thầm lắc lắc đầu. Một câu nói thực dài, đáng tiếc tất cả đều là vô nghĩa.

Thanh âm của Ôn Hàn không lớn, có lẽ do nội lực không bằng Sở Vân Phi, giọng nói của hắn đứt quãng truyền ra ngoài. Cứ như thế, Quân Thư Ảnh theo thanh âm tìm được chỗ của hai người.

Quân Thư Ảnh vừa mới đến gần, chỉ nghe bên trong cánh cửa truyền ra tiếng hét thảm thiết của Sở Vân Phi. Y rùng mình, sợ rằng Ôn Hàn thật sự nói được thì làm được, Sở Vân Phi sẽ phải chịu độc thủ của hắn.

Quân Thư Ảnh một cước đá văng cánh cửa, người ở bên trong tất cả đều quay qua nhìn chằm chằm về phía y, Sở Vân Phi cũng quên cả việc tiếp tục kêu thảm, cái mồm đang há to giương lên nhìn Quân Thư Ảnh. Khi đã thấy rõ là ai, ngay cả đôi mắt cũng trừng lớn.

Phòng này đại khái dùng để thẩm vấn hỏi cung, có đầy đủ mọi loại hình cụ. Sở Vân Phi lúc này đang bị thiết liên khóa chặt trên một giá gỗ cao cao, thoạt nhìn hãy còn nguyên vẹn. Ôn Hàn nhượng thủ hạ đưa đến một cái ghế dựa khá rộng có bọc da thú, nhàn nhã ung dung ngồi ở trên, đang cầm chén trà xem Sở Vân Phi chịu hình. Phía sau hắn là một hàng sơn tặc cao lớn, còn có một tên đang đứng trước mặt Sở Vân Phi, một tay cầm đao một tay kéo quần Sở Vân Phi, muốn làm cái gì chỉ cần nhìn là đã biết.

“Thật to gan! Dàm một mình xông vào Ôn gia trai ta.” Ôn Hàn sau một khắc kinh ngạc, lập tức khôi phục bộ dạng nói.

“Không bằng cái gan lớn của ngươi, khoa chân múa tay liền dám chặn đường cướp bóc. Ôn gia trại cái gì, thực tế Nhan Tử Dung kia mới là đương gia đi. Ngươi một thân công phu không thạo, nếu không nhờ Nhan Tử Dung che chở, đám sơn tặc này làm sao nghe ngươi sai sử. Chẳng lẽ là bằng khuôn mặt như nữ nhân của ngươi sao?” Quân Thư Ảnh khinh thường trả lời, quét qua Sở Vân Phi liếc mắt một cái, lại nói: “Thả cậu ta, ta sẽ không so đo với ngươi.”

Ôn Hàn tức đến mức nhảy dựng lên, không ngờ bị người khác vạch trần tại chỗ, thẹn quá thành giận, chỉ vào Quân Thư Ảnh phẫn nộ nói: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng! Cho ngươi nhìn xem đại gia ta không phải là khoa trương!”

Nói xong từ trong lòng xuất ra một cây roi thô lớn quăng qua, người cũng hướng Quân Thư Ảnh đánh tới.

Quân Thư Ảnh dễ dàng tránh được đòn công kích của hắn, có chút chần chờ, nghĩ đến Sở Phi Dương, vẫn là quyết định không hạ sát thủ.

Mấy sơn tặc trong phòng nhìn nhìn nhau, cũng chen chân mà lên, muốn chế ngự Quân Thư Ảnh.

“Các ngươi lui ra cho ta!” Ôn Hàn hét lớn, nhưng tất cả sơn tặc đều đối mệnh lệnh của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, không ai thèm nghe theo.

Quân Thư Ảnh lạnh lùng cười, rơi vào trong mắt Ôn Hàn lại khiến hắn càng cảm thấy tức giận, cắn răng huy động toàn lực dồn vào trường tiên trong tay.

Vài người công kích ở trong mắt Quân Thư Ảnh y hoàn toàn không coi là gì, hai ba nhát đã đem nhất bang sơn tặc điểm huyệt yếu ớt ngã ra đất, lại một tay chế trụ Ôn Hàn, đẩy đến gần chố Sở Vân Phi bị khóa, lạnh lùng nói:”Mau đưa chìa khóa giao ra đây.”

Ôn Hàn hừ một tiếng, quật cường không muốn mở miệng.

Sở Vân Phi lúc này mới chình thức tin tưởng, Quân Thư Ảnh ngày thường đối bất luận kẻ nào cũng bất cẩu ngôn tiếu*(không nói cười tùy tiện) lại vì cứu mình mà đến. Trong lòng cậu nhất thời cảm động hết mực, vừa thẹn vừa xấu hổ. Chính mình tin vào lời giang hồ gièm pha, vẫn cho rằng y là người xấu, hiện giờ nghĩ lại, quả thực là ngu ngốc không ai bằng.

“Quân…Quân…” Sở Vân Phi vẻ mặt cảm kích mở miệng, lại không biết phải xưng hô như thế nào với y. Thân mật quá thì sợ đường đột, quá lạnh nhạt thì sợ thất lễ. Chẳng biết làm sao thành ra cứ cậu cứ ấp úng lắp bắp mãi, thình lình Quân Thư Ảnh vẻ mặt không hề ôn nhu, tầm mắt bỗng quét qua: “Câm miệng.”

Sở Vân Phi lập tức đem miệng khóa chặt lại.

Quân Thư Ảnh tiếp tục ép hỏi Ôn Hàn. Không hiểu y sử dụng thủ pháp gì, Ôn Hàn sắc mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn như cũ cắn chặt răng không mở miệng.

“Đừng cho là ta không dám giết ngươi.” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói, dưới tay tăng thêm chút lực đạo.

Ôn Hàn ai kêu một tiếng, lại quay mặt qua chỗ khác, nhịn xuống không phát ra thanh âm.

Quân Thư Ảnh đích xác có phần mất kiên nhẫn, ấn vào huyệt đạo trên cánh tay của Ôn Hàn, chỉ cần dùng một chút lực, có thể phế đi cánh tay này của hắn. Xem Ôn Hàn bộ dáng chết cũng không chịu, Quân Thư Ảnh đang định ngoan hạ khí lực, Ôn Hàn đột nhiên mở miệng nói: “Chậm đã, chậm đã, ta lấy ra là được chư gì.”

Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, thả lỏng lực đạo.

Thân thể Ôn Hàn bị Quân Thư Ảnh kiềm chặt, hắn thong thả chuyển động cánh tay vô lực tham nhập vào trong lồng ngực, còn nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, cắn môi, tựa hồ rất khó chịu.

“Cho ngươi.”

Quân Thư Ảnh vừa mới tiếp nhận, bất thình lình bị Ôn Hàn nhào tới đánh, nhất thời không kịp phòng bị, bị hắn quật ngã trên mặt đất.

Rõ ràng thân thể của Ôn Hàn đã tê cứng không còn linh hoạt, Quân Thư Ảnh không hiểu vì sao hắn còn muốn giãy dụa vô ích như vậy.

Quân Thư Ảnh đang muốn xốc người đứng dậy, đã thấy Ôn Hàn túm bắt được chùm chìa khóa trong tay y, sờ sờ ấn ấn một hồi.

Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, tập trung nhìn vào, chìa đồng thế nhưng với vòng khóa cùng nhau thay đổi hình dạng, biến thành một bàn tay gắt gao kẹp chặt cổ tay y, phía trên con gắn một vòng xích dài nhỏ. Ôn Hàn lôi kéo một đầu khác của dây xích đến phía sau cây cột treo Sở Vân Phi.

Quân Thư Ảnh thật sự bị sơn tặc không biết tốt xấu này chọc giận. Tay bị quản chế không có nghĩa không thể sử dụng thứ khác, y liền rút tay trái ra, muốn lấy ngân châm giấu trong tay áo. Ôn Hàn tựa hồ nhìn ra được y định làm gì, nhào vào trên người Quân Thư Ảnh mạnh mẽ áp xuống dưới, ôm cổ tay trái Quân Thư Ảnh, không cho y động.

Sở Phi Dương cùng Nhan Tử Dung khi đuổi tới nơi cũng là lúc nhìn thấy hai người kia té ngã trên mặt đất dây dưa cùng một chỗ, nháy mắt đều đen sắc mặt, đồng loạt đánh móc sau gáy, đem người của mình kéo về trong ngực.
Bình Luận (0)
Comment