Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 22

Sở Phi Dương ôm chầm lấy Quân Thư Ảnh cao thấp sờ sờ, xác định không có tổn thương nào mới yên tâm, lại giơ lên tay phải đang bị xích của y nhìn kỹ. Cái xích nhỏ bằng đồng kia cũng chỉ là kẹp ở trên cổ tay, không có cơ quan gì khác. Sở Phi Dương lúc này mới thở dài nói: “Ngươi làm sao có thể cùng tiểu tử này biến thành bộ dạng chật vật như vậy, công phu mèo quào của hắn khó đối phó lắm ư?”

“Ngươi đừng có mà khinh thường người khác!” Ôn Hàn bên kia đang được Nhan Tử Dung hảo thanh trấn an nghe thấy vậy bất ngờ bật người dậy quắc mắt nhìn trừng trừng như muốn phát hỏa, Nhan Tử Dung lập tức tiếp tục an ủi hắn, nhưng Ôn Hàn vẫn lẩm bẩm trong miệng vẻ không thoải mái.

Quân Thư Ảnh cũng là nhất thời sơ sẩy, không thèm để Ôn Hàn vào mắt, hơn nữa một phần y còn cố kỵ lời nhắc nhở của Sở Phi Dương, không muốn làm tổn thương Ôn Hàn, thế nên mới bất ngờ bị hắn đánh ngã, bây giờ trong tâm cảm thấy cực kỳ ảo não. Nghe Sở Phi Dương nói, y hừ một tiếng: “Nếu không phải quy củ đạo nghĩa của ngươi nhiều như vậy, ta làm sao có thể khoanh tay bó chân thế này. Nếu là trước kia, ta chỉ cần một chiêu là chấm dứt được tính mạng của hắn.”

“Ai, ngươi đừng lộn xộn.” Sở Phi Dương đang tháo xích đồng trên tay y, nắm chặt cổ tay không cho y động. Nghe Quân Thư Ảnh nói như thế, Sở Phi Dương hiểu ý cười, trong lòng thật sự thoải mái cực kỳ.

Hắn cảm thấy, Quân Thư Ảnh giống như một con mèo hoang bị hắn thu phục. Khi chưa có chủ nhân bên cạnh, y lạnh lùng lại tàn khốc, hơi một tí liền giương nanh múa vuốt lộ ra hung khí sắc nhọn, nếu có thể rời đi thì tuyệt không lưu luyến.

Cho tới bây giờ, cuối cùng hắn cũng thu phục được con mèo cao quý này, y đối với mình ngoan ngoãn lại nhu thuận, nguyện ý nằm yên cho ai đó sờ sờ, ra cửa cũng tuyệt đối nhớ rõ phải về nhà, biết chính mình là thuộc về ai a! ——.

Đương nhiên những suy nghĩ đó Sở Phi Dương chỉ có thể để ở trong lòng. Nếu bảo hắn ở trước mặt con mèo kia nói hết ra, hắn tuyệt đối không dám.

“Phải, Thư Ảnh công tử càng ngày càng trạch tâm nhân hậu, tâm hướng chính nghĩa.” Sở Phi Dương vừa tìm cách phá mở cơ quan trên xích đồng vừa ôn nhu cười nói.

Quân Thư Ảnh quay đầu sang một bên, khinh thường đáp: “Cái loại đánh giá này cũng không thể làm cho ta cao hứng.”

Sở Phi Dương tiến đến bên tai y thấp giọng nói: “Thế nhưng vi phu thật cao hứng nha.”

“Ngươi ——”

“A! Mở!” Sở Phi Dương cười tủm tỉm nhìn y, một tay linh hoạt đem xích đồng mở ra.

“Sở…Sở đại ca.” Một thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu vang lên. Sở Phi Dương quay người ra sau, thấy Sở Vân Phi bị lãng quên đã lâu đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Sở Vân Phi chỉ biết, vốn Quân Thư Ảnh là cố ý tới cứu cậu, lại còn vì cậu mà cùng Ôn Hàn đánh nhau một trận.

Sau đó Sở Phi Dương cùng Nhan Tử Dung đến đây, bọn họ liền mỗi bên hai người thì thầm to nhỏ, không khí thập phần quỷ dị. Ai cũng mặc kệ kẻ bị xích thê thảm là cậu.

Sở Phi Dương đi đến, khều khều đống xiềng xích trên người cậu nhìn nhìn nói; “Vân Phi a, cái này không phải xiềng xích bình thường, Sở đại ca cũng không có biện pháp. Chúng ta trước chờ Nhan Tử Dung khuyên phục Ôn Hàn đi.” Nói xong quay qua nhìn Nhan Tử Dung, đã thấy Ôn Hàn đang dùng một loại ánh mắt có thể xem là oán độc nhìn Sở Vân Phi, một bộ gian ngoan thuyết thế nào cũng không chịu nghe.

Ánh mắt kia quả thực khiến Sở Vân Phi cả người phát lạnh. Sở Phi Dương cảm thán nói: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì, có thể khiến hắn hận ngươi như vậy.”

Sở Vân Phi trả lời: “Đệ có nói qua hắn lớn lên giống nữ nhân a… Vốn đệ tưởng hắn chuyện bé xé ra to mượn cớ thực hiện mưu đồ khác. Hiện tại đệ đã biết, hắn thực sự là để ý. Họa là từ miệng mà ra, cổ nhân cấm có nói sai.”

Sở Vân Phi đáp xong, ánh mắt lại hướng về phía Quân Thư Ảnh. Trước kia Tiểu Khúc đã từng bảo cậu hay đắc tội với người khác là do nói năng thiếu thận trọng, cậu tự nhiên nhớ lại chính mình nhiều lần khẩu xuất ác ngôn với Quân Thư Ảnh, nhưng y trong lúc nguy nan vẫn đến cứu cậu. Ngay cả Sở Phi Dương võ công giỏi khinh công tốt cũng không tới nhanh như vậy.

Quân Thư Ảnh đang ở một bên xoa xoa cổ tay, đột nhiên cảm thấy có tầm mắt nóng bỏng dừng trên người mình. Y ngẩng đầu thấy Sở Vân Phi vẻ mặt cảm động dùng ánh mắt tràn ngập thành ý nhìn mình, có chút nao nao không giải thích được, rồi ngay sau đó nhíu mày, lạnh nhạt trừng mắt liếc cậu một cái. Y đối với thái độ bỗng chốc thay đổi của Sở Vân Phi có phần khó hiểu cùng mất kiên nhẫn, không biết trong bộ não đơn giản của cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Mặc kệ là cậu nghĩ tới cái gì, cũng chẳng quan hệ tới y.

Bên kia Nhan Tử Dung tựa hồ cuối cùng cũng khuyên động được Ôn Hàn, nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Sở Phi Dương.

Ôn Hàn không tình không nguyện lấy chìa khóa giải khai xiềng xích trên người Sở Vân Phi, thấy Sở Vân Phi bộ dáng thoải mái trải qua một phen nguy hiểm vẫn sống sót, trong lòng lại bất bình, hung hăng xông lên đá vào hai cẳng chân của cậu.

Sở Vân Phi một thân nội lực hộ thể, thật ra cũng không cảm thấy gì, nhưng là trong nháy mắt lại làm bộ rất rất đau để giải trừ nỗi bất bình đau khổ thất vọng trong lòng Ôn Hàn.

Ba người cùng nhau hạ sơn, Giang Tam sớm đã ở nơi nào đó chờ đợi mất hết cả kiên nhẫn, đợi cho cả ba người đều đã lên xe, lập tức vội vã đánh ngựa phi nhanh.

Sở Vân Phi lúc này có thể là thẹn ở trong lòng, cảm thấy mình khiến mọi người gặp thêm phiền toái, không giống như bình thường hay ngồi cùng một chỗ với Sở Phi Dương, cậu một thân trầm mặc ngồi ở một nơi khác trên mã xa.

“Ngươi đã nói gì với Nhan Tử Dung, cuối cùng cư nhiên hai người lại đi với nhau.”Quân Thư Ảnh hỏi.

Sở Phi Dương thở dài: “Vốn chẳng có cừu hận gì, nếu không phải do Ôn Hàn qua kích động, chúng ta cũng không đáng cùng bọn họ đấu qua đấu lại.”

“Không có cừu hận? Ngươi trước đây huyết tẩy Hồ gia trại mà lại không có cừu hận gì với bọn họ.” Quân Thư Ảnh hừ một tiếng.

Sở Phi Dương lôi kéo thưởng thức bàn tay trái của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhu nhu qua lại, không chút để ý nói: “Hoàn toàn không giống a, ngươi tại sao lại đoán không ra. Còn hỏi nhiều như vậy, rắp tâm suy tính gì đó?!”

Quân Thư Ảnh tay trái bị lôi kéo, dùng tay phải chống mặt nhìn ra bên ngoài xe, không để ý tời hắn.

“Lại nói”, Sở Phi Dương sờ sờ cằm, ánh mắt nâng lên như cũ suy nghĩ, “Ôn Hàn và Nhan Tử Dung đều là mỹ nhân có dung mạo không tầm thường, thật sự làm cho người ta khó có thể đem bọn họ liên tưởng tới đám sơn tặc kia.”

Nói xong liếc mắt một cái nhìn Quân Thư Ảnh, y quay đầu hướng ra bên ngoài, bóng dáng tuyệt không nhúc nhích.

“Nghĩ cái gì vậy? Như thế nào không cùng ta nói chuyện?” Sở Phi Dương chọc chọc y.

Quân Thư Ảnh tránh đi bàn tay quấy rối của hắn, tức giận đáp: “Cút”.

Ai u, mất hứng. Sở Phi Dương cười không ra tiếng, lưu loát buông tay y ra, tự lấy một bầu rượu uống liền mấy ngụm, xiêu vẹo tựa vào trên đệm lót.

Trong xe trầm mặc một lúc lâu, bên kia truyền đến thanh âm rầu rĩ của Quân Thư Ảnh: “Ta nhớ Tiểu Thạch Đầu cùng Lân nhi.”

Ngữ khí này làm cho Sở Phi Dương đau lòng vô cùng. Hắn cho rằng đây là cách không mấy tự nhiên Quân Thư Ảnh đòi hắn yêu thương, cũng luyến tiếc đùa giỡn y, bèn đến gần ôm lấy y, ôn nhu an ủi.

Bốn người đã đi được hai ngày đường, do Sở Phi Dương kiên trì thuyết phục, Giang Tam không tình nguyện đổi hướng xe ngựa về phía Mai gia trang.
Bình Luận (0)
Comment