Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 71

Quân Thư Ảnh nghiến chặt hai hàm răng, vừa muốn xuống tay phế võ công của Sở Phi Dương, lại bỗng nghe thấy bên tai trước sau vang lên tiếng thét cuồng nộ, thân thể y cũng bị một cỗ nội lực cường đại đẩy bật ra ngoài.

Quân Thư Ảnh khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, kinh hoàng cùng lo lắng nhìn về phía Sở Phi Dương. Sở Phi Dương vụt đứng dậy, thiết liên thô dài xuyên qua đầu vai kêu loảng xoảng, máu tươi từ miệng vết thương ồ ạt chảy ra, nhiễm đỏ y phục của hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Sở Phi Dương ngẩng đầu lên, phát sinh tiếng thét chói tai, bên trong thanh âm kia tràn ngập phẫn nộ, phận nộ tới cùng cực, trái lại khuôn mặt hắn không chút cảm xúc, chỉ có tiếng thét giận dữ quẩn quanh vang vọng bốn bề sơn động. Quân Thư Ảnh nghĩ muốn tới gần hắn, nhưng một cỗ khí lực mạnh mẽ ngưng tụ bảo hộ quanh Sở Phi Dương không để bất cứ ai xâm nhập.

Quân Thư Ảnh chỉ có thể đứng nhìn Sở Phi Dương, cảm thấy cõi lòng như bị bao phủ bởi sương đá, lạnh thấu tâm can. Ngay cả khi lão bà bà lê bước chân nặng nề về phía Nguyên Tình, mà vừa nãy hắn cũng không kiềm chế được kêu gào dữ dội đến lúc này đã yên tĩnh, thì y cũng không còn lòng dạ nào mà quan tâm.

Hắn đã hoàn toàn thay đổi, hắn căn bản, không phải là Sở Phi Dương—

Sở Phi Dương ngừng rống giận, mạnh mẽ quay đầu, đối diện với ánh mắt của Quân Thư Ảnh.

Đó là ánh mắt gì, Quân Thư Ảnh dưới cái nhìn chăm chú như độc xà của hắn không tự chủ mà lùi lại về sau hai bước, cả người run rẩy. Không phải y đang sợ hãi, y chỉ cảm thấy lạnh, cái lạnh trước nay chưa từng có.

Lúc này ánh mắt đỏ rực kia đã dần tan biến, hồi phục lại song nhãn hắc bạch phân minh trong suốt, khuôn mặt vẫn như trước đã từng khiến y mê muội nhiều năm, khiến y không ngừng khắc sâu vào hình dáng khôi ngô tuấn tú đó.

Thế nhưng cặp mắt kia, tuyệt không nên dùng ánh mắt này nhìn y, lạnh lẽo như băng, tra xét, chỉ là đang đánh giá, đang quan sát. Dù y tận lực tìm kiếm cũng không thấy một tia yêu thương, một tia ấm áp.

Quân Thư Ảnh chăm chú nhìn Sở Phi Dương, chỉ cách vài bước, không thể rời xa, cũng không thể đến gần. Có lẽ ngay sau đó, Sở Phi Dương sẽ đột nhiên hướng về phía y nở một nụ cười ôn nhu ấm áp làm tan chảy băng tuyết của mùa đông lạnh lẽo, bỡn cợt mà hỏi y có sợ không, có phải càng mê luyến hắn hơn hay không.

Đây chẳng phải là thủ đoạn của hắn từ trước đến nay sao? Quân Thư Ảnh tiến đến gần Sở Phi Dương, thế nhưng Sở Phi Dương lại nheo mắt vung tay lên, một cỗ lực đạo đẩy Quân Thư Ảnh bắn ra.

Khí lực cũng không cường đại đến mức Quân Thư Ảnh không chống lại được, thế nhưng trong lòng y lại nảy sinh một nỗi đau đớn, trong nháy mắt chảy tràn khắp toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng đau buốt đến run rẩy.

“Quân đại ca!” Sở Vân Phi liếc mắt thấy thân thể Quân Thư Ảnh bay ra ngoài, cậu kêu to một tiếng, vội phi thân về phía Quân Thư Ảnh, dùng chính lồng ngực mình đỡ sau lưng y.

Tầm mắt lạnh như băng của Sở Phi Dương chuyển qua cánh tay đỡ trên vai Quân Thư Ảnh, một tia giận dữ từ trong lòng hắn tự nhiên nảy sinh, không rõ lý do, hắn cũng không cần lý do.

Sở Phi Dương đưa tay về phía Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi, hung hăng nắm chặt, hai người liền bị một nguồn lực mạnh mẽ lôi về phía trước.

Sở Vân Phi gắt gao kéo lấy Quân Thư Ảnh, dùng hết sực chống lại.

Hiện tại Sở Phi Dương rất nguy hiểm, hắn sẽ thương tổn Quân đại ca, Sở Vân Phi trấn trụ nội tức, cố gắng chống lại nguồn nội lực cường đại của Sở Phi Dương. Cậu siết nhẹ tay Quân Thư Ảnh, ý bảo Quân Thư Ảnh vận khởi chân khí bảo hộ chính mình.

Sở Phi Dương mâu sắc tối sầm lại, vươn tay giật mạnh về phía sau, Sở Vân Phi cũng không kiên trì được nữa, cùng Quân Thư Ảnh bay về phía Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương tay phải nắm lấy cổ Sở Vân Phi, dùng năm ngón tay siết chặt cậu, Sở Vân Phi cầm kiếm trên tay, nhưng do dự không muốn xuất kiếm với Sở Phi Dương, lúc này chỉ có thể bị Sở Phi Dương khống chế mà từ từ quỳ xuống, bị bóp đến xanh cả mặt, hai tay vô lực đặt trên năm ngón tay rắn như thiết của Sở Phi Dương.

Quân Thư Ảnh lại bị Sở Phi Dương dùng tay trái ôm lấy thắt lưng mò mẫm, cánh tay cường đại chặt chẽ trói buộc y, đau đớn do Sở Phi Dương ra tay không chút lưu tình lan tràn ra khắp thân thể.

Sở Phi Dương áp sát đến gần Quân Thư Ảnh, hai mắt đen thẫm như cổ tuyền nghìn năm, thâm trầm khó dò, băng lãnh mà xa lạ. Tầm mắt Sở Phi Dương chặt chẽ kiềm trụ ánh nhìn của Quân Thư Ảnh, giống như thật sâu mà đem y siết vào trong lòng ngực. Quân Thư Ảnh phát hiện chính mình thế nhưng lại không dám đối diện với ánh mắt kia, y không sợ bị nhìn thấu, y chỉ sợ thấy được trong đôi mắt kia sự coi rẻ cùng lạnh đạm khiến y không chịu nổi.

Sở Phi Dương lại giống như tức giận vì y dời đi tầm mắt, cánh tay mạnh mẽ dụng lực, khiến Quân Thư Ảnh đau đến nhíu mày, rồi bị ép buộc nhìn thẳng vào con ngươi hắc sắc vô tận của Sở Phi Dương.

Vặn vẹo thắt lưng bị siết chặt đến khó thở,  Quân Thư Ảnh chỉ có thể cứng đờ người tuỳ ý để Sở Phi Dương nắm giữ thân thể mình. Sở Phi Dương ngang ngược không cho phép y có một chút phản kháng dù là rất nhỏ, thậm chí không cho y dời đi ánh mắt đang nhìn mình.

Trong mắt Quân Thư Ảnh dần dần nhuốm màu bi thương. Đây không phải Sở Phi Dương, y biết rõ. Ánh mắt kia không có ôn hoà, không có nhân nghĩa, lại càng không giống hắn trước đây mỗi lần mở mắt ra liền cảm nhận được sự ôn nhu cùng yêu say đắm vô cùng cô tận. Cặp mắt đó giờ đây, chỉ có sự nguy hiểm khôn cùng. Hắn thậm chí đối mình hạ thủ không chút lưu tình, ngay cả cánh tay đang nắm giữ thân thể mình cùng không một chút ôn nhu.

Thế nhưng hắn hiện muốn làm gì, vì cái gì? Hắn rốt cuộc cần gì? Hắn muốn thấy gì trong mắt mình?

“Phi Dương….” Quân Thư Ảnh mở miệng, có chút tuyệt vọng mà gọi khẽ một tiếng.

Sở Phi Dương có chút động dung. Nhưng chỉ trong chốc lát, lại như cũ khiến Quân Thư Ảnh thất vọng.

Sở Phi Dương còn đang chăm chú nhìn y, hơn nữa còn ép buộc Quân Thư Ảnh nhìn lại mình. Trong khoảng khắc Sở Phi Dương cúi mặt xuống. Trong lúc Quân Thư Ảnh nghĩ rằng hắn sẽ hôn, thì hắn chỉ ở cổ Quân Thư Ảnh ngửi ngửi.

Quân Thư Ảnh vì khoảnh khắc vui sướng vụt qua trong chớp mắt mà cảm thấy lúng túng.

“ Đừng…. Đừng thương tổn Quân đại ca….” Sở Vân Phi nửa quỳ ở một bên, cậu không nhìn thấy động tác của Sở Phi Dương, nhưng trực giác lại cảm thấy một tia nguy hiểm, trên tay đã bắt đầu vận khởi khí lực.

Sở Phi Dương sắc mặt thâm trầm, tay trái hắn vẫn không buông Quân Thư Ảnh, thô lỗ đẩy y dựa vào vách đá, ngăn chặn hết thảy phản kháng của y. Tay phải mạnh mẽ sử lực, chậm rãi xách Sở Vân Phi lên, cho đến khi đầu ngón chân Sở Vân Phi rời khỏi mặt đất, Sở Vân Phi chỉ thấy sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi đi.

Hắn muốn giết Sở Vân Phi, Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, ngay cả một tia hy vọng tựa hồ cũng bị cánh tay nổi đầy gân xanh đang nắm giữa cổ Sở Vân Phi bóp chết. Tuỳ ý cướp đoạt sinh mệnh con người, dù mang hình dáng Sở Phi Dương, rốt cuộc có lưu lại được chút nào bản tính của Sở Phi Dương? Nếu như ngay cả một tia bản tính mấu chốt cũng biến mất, vậy hắn có còn là Sở Phi Dương không?

Quân Thư Ảnh đột nhiên phát lực. Y không nghĩ để Sở Phi Dương giết Sở Vân Phi, y không muốn nam nhân xa lạ này xoá bỏ một đường sống cuối cùng của Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương áp chế Quân Thư Ảnh phản kháng, tay kia vẫn như cũ nắm chặt không buông Sở Vân Phi. Khi hắn nhận ra được ý đồ của Quân Thư Ảnh, hắn khoái trá nhìn Sở Vân Phi hai mắt đang dần dần tan rã —–

Quân Thư Ảnh cảm thấy luồng chân khí xung quanh Sở Phi Dương nổi lên một cơn lốc, ngay cả xương cốt cũng bị ép đến đau nhức khó chịu. Cặp mắt đen như thiên niên cổ đàm kia vẫn chăm chú nhìn vào mắt y, mâu quang tối tăm âm lãnh chỉ có thể khiến Quân Thư Ảnh nhớ tới ánh mắt của loại độc xà đang nhìn ngắm con mồi.

Bọn họ căn bản không phải là đối thủ, Quân Thư Ảnh lúc này mới rõ ràng mà thông suốt, chỉ cần Sở Phi Dương muốn, hắn có thể dùng chút lực nhỏ bóp chết mình như  bóp chết một con kiến bình thường, dễ dàng lấy đi tính mạng của bọn họ.

_________________
Bình Luận (0)
Comment