Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 72

Mí mắt bên dưới của Sở Vân Phi giật mạnh liên hồi, từng trận hắc ám hung mãnh ập đến. Trong con ngươi tựa hồ vẫn còn lưu lại tàn ảnh, là hình ảnh Quân Thư Ảnh giãy dụa nghĩ cách cứu lấy tính mạng cậu, xoay chuyển hỗn loạn trong đầu Sở Vân Phi.

Nếu đổi lại là một ngày trước đây, có lẽ cậu sẽ vì việc này mà mừng rỡ như điên, ôm lấy tia hy vọng hèn mọn. Nhưng hiện tại trong giờ khắc sinh tử này, cậu ngược lại lập tức thấy rõ ràng, sự đau xót cùng quan tâm của Quân Thư Ảnh không hề liên quan tới cậu, Quân Thư Ảnh chưa bao giờ để cậu trong mắt.

Bất quá như vậy cũng không sao cả. Quân Thư Ảnh vừa rồi nhìn về phía cậu, trong cái liếc mắt kia có nét ưu thương, Quân Thư Ảnh nguyện ý đưa tay ra giúp cậu, mặc kệ ở trong mắt y cậu có là gì đi chăng nữa, Sở Vân Phi cảm thấy cuộc đời này sống không uổng. Cậu đối với việc nam nhân mình vẫn yêu say đắm kia giang tay che chở giúp đỡ mà thụ sủng nhược kinh, vào giây phút cuối cùng này dù Quân Thư Ảnh không cứu cậu, Sở Vân Phi cũng cảm thấy thực viên mãn.

Sở Vân Phi phát giác bóng tối nhanh chóng sụp xuống, cánh tay rắn chắc như thép đang siết chặt ở cổ, không cách nào lay động. Ở thời khắc trước lúc cậu sắp mất đi ý thức, thanh âm thiết liên va chạm vào nhau từ nơi xa xôi đột nhiên vang lên, tiếng động đó dội vào trong tai cậu, càng lúc càng lớn, ngay sau đó cậu liền nặng nề ngã trên mặt đất, dòng khí mạnh mẽ lạnh như băng vọt vào yết hầu nóng như bị hỏa thiêu của cậu, lồng ngực cũng giống như bị nung trong liệt hỏa, đau đớn khó nhịn, Sở Vân Phi nằm úp sấp trên đất ho khan kịch liệt, tựa hồ muốn đem cả tâm can phế phổi lôi ra ngoài.

Cảnh sắc trước mắt từ trong hắc ám dần dần quay trở lại, mơ hồ không rõ, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy một đôi giày sũng nước ở ngay phía trước, kéo theo từng trận lãnh ý.

Bên cạnh đột nhiên lại ngã xuống một bóng người, Sở Vân Phi trong lòng khẽ động, quay đầu lại trông, ra sức tập trung ánh nhìn còn đang mơ hồ, quả nhiên là Quân Thư Ảnh ngã vào bên người cậu, trên gương mặt xanh xao vẫn cố bảo trì chút thanh tỉnh cũng khiến cậu chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến tim đập dồn dập, ánh mắt Quân Thư Ảnh lúc này đã dần mờ mịt, giống như sắp ngất đi.

Sở Vân Phi gian nan vưon tay tới gần, cầm lấy cổ tay Quân Thư Ảnh bắt mạch, không có dấu hiệu bị trúng độc, chỉ là mê dược, lại bị người ta điểm huyệt ngủ mà thôi. Sở Vân Phi vừa mới yên lòng, chính mình cũng cảm giác được thiên toàn địa chuyển. Cậu cười khổ, mới vòng qua quỷ môn quan, giờ lại rơi vào miệng cọp, hiển nhiên là cậu cũng trúng chiêu. Sư tổ âm dương quái khí kia từ trước tới nay không phải dễ đối phó. Quân Thư Ảnh so với cậu thì nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn ương ngạnh chống lại cơn buồn ngủ, y gạt bàn tay của Sở Vân Phi ra, giãy dụa muốn đứng dậy.

“Vị công tử này, ta khuyên ngươi không cần phải ép buộc bản thân mình như vậy, mau ngủ đi a.” Một thanh âm nhu hòa như dòng suối trong suốt từ phía trước truyền đến. Hắn rõ ràng còn trẻ, giọng nói cũng mượt mà, khẩu khí lại như lão già, còn mang một chút từ ái thương xót, dưới tình cảnh này nghe ra có phần quỷ dị.

Sở Vân Phi vận khởi nội lực xua đi cảm giác khó chịu toàn thân, từ trên mặt đất gắng gượng đứng dậy, cảnh giác đi đến bên cạnh Quân Thư Ảnh, vẻ mặt phòng bị nhìn chăm chú về phía nam tử gầy yếu cả người ướt sũng kia.

Nam tử xoay người lại, Sở Vân Phi liền bắt gặp một đôi mắt tối đen như mực. Quả nhiên là hắn, là nam nhân bị nhốt ở trong sơn động, là người sư tổ gọi Nguyên Tình. Lúc này đây hắn đã thoát khỏi đống xiềng xích như mạng nhện kia, trước ngực hắn loang lổ vết máu tiên diễm, miệng vết thương cơ hồ bị vạt áo che lấp.

Bị thiết khóa thô to đâm thủng ngực, không cần nói cũng biết vết thương đó đáng sợ đến mức nào. Dù Sở Vân Phi tập võ đã lâu, nhưng nghĩ tới cũng phải run rẩy. Nguyên Tình lại giống như không có việc gì bình tĩnh đứng trước mặt bọn họ, tựa hồ hoàn toàn không để tâm, chỉ là một nam tử dung mạo hơn người mà thôi.

Khi mới gặp hắn toát lên vẻ tà mĩ mị hoặc, bộ dáng quỷ dị xen lẫn khờ dại giờ đã biến mất, là vì trong cặp mắt hắc sắc đã không còn sự điên cuồng bí ẩn, lại tăng thêm phần lý trí, cả người tràn đầy sức sống.

Quân Thư Ảnh nhìn về phía Sở Phi Dương, chỉ thấy hắn cúi thấp đầu dựa vào thạch bích phía sau, không biết là tỉnh táo hay vẫn còn hôn mê, thiết liên thô to xuyên qua bờ vai hắn, kéo dài lên đỉnh động đen ngòm.

“Các người rốt cuộc muốn gì?” Quân Thư Ảnh bắt buộc bản thân phải bảo trì thanh tỉnh, thanh âm lại rõ ràng càng ngày càng suy yếu vô lực.

Lão thái bà kia hạ không ít mê dược, tuy võ công của Nguyên Tình cũng không tính là cao, nhưng vẫn có thể thừa dịp y không phòng bị mà điểm huyệt đạo của y.

Có điều hiện tại không phải là lúc để cảm khái, Nguyên Tình không làm tổn thương y, lại còn cứu Sở Vân Phi. Quân Thư Ảnh nhìn trong bóng tối chung quanh tỏa ra vô vàn xích sắt, còn có một đoạn chặt chẽ quấn lấy Sở Phi Dương, y căng thẳng, tích góp từng tí từng tí một tia khí lực, cả giận nói: “Ngươi muốn Sở Phi Dương thay thế ngươi ở lại cái nơi không thấy thiên nhật này chịu khổ?! Ngươi đừng nằm mơ! Sở Phi Dương há có thể là người để một lũ tiểu nhân đê tiện tùy ý bài bố!”

Y nói xong những lời này cũng đã mất hết khí lực. Mê dược kia dược hiệu rất mạnh, y lại bị điểm huyệt, mặc dù y lấy nội lực toàn thân ra chống đỡ, cũng nhanh chóng không trụ nổi nữa.

“Nguyên Tình, ngươi nhiều lời với bọn chúng làm gì!” Lão thái bà từ trong bóng tối hiện thân, lạnh lùng hừ một tiếng, “Bây giờ ta sẽ đem nội lực trên người Sở Phi Dương trả lại cho ngươi! Sau đó muốn xử lý bọn họ thế nào, toàn bộ tùy ý ngươi!”

Nguyên Tình thần sắc phức tạp nhìn lão bà bà một lúc lâu, đột nhiên thở dài, đáp: “Lạc sư tỷ, ngươi còn chưa phát hiện sao? Thứ từ bên trong thân thể ta thoát ra ngoài, chính là ác quỷ tà ma. Đại sư huynh hắn đã nói đúng….”

“Ngươi đừng nói bậy!” Lão bà bà đột nhiên lớn tiếng ngăn lại lời hắn: “Đó rõ ràng là tâm pháp cao nhất của Đông Long Các do ngươi khổ luyện ba mươi năm đạt thành, ác quỷ cái gì?! Ngươi cũng bị đại sư huynh làm cho mờ mắt rồi hay sao! Mười mấy năm qua, người ngày ngày cầu xin ta thả ra ngoài, chẳng lẽ không phải là ngươi? Mười mấy năm qua, một ngày cũng không ngơi nghỉ dùng lời lẽ ác độc mắng nhiếc Mục Giang Bạch, không phải là ngươi sao! Mấy nghìn đệ tử của Đông Long Các ta phải phơi xưong trắng….”

“Là ta giết.” Một thanh âm bình tĩnh đáp lại lời nói của lão bà, lão bà bà khiếp sợ nhìn về phía Nguyên Tình, miệng mở ra nhưng lại quên mất mình muốn nói gì.

Nguyên Tình con ngươi đen như điểm mặc bi thương nhìn bà ta: “Lạc sư tỷ, các đệ tử đó, đều là ta giết. Lúc trước ta một lòng tu luyện nội lực tối cao, hy vọng làm rạng rỡ tổ tông, cố tình quên đi nguyên nhân sâu xa vì sao tổ sư gia lại đem bí tịch này liệt vào hàng cấm kỵ. Khi ta đột phá tầng thứ mười của tâm pháp, đột nhiên đánh mất tâm trí, sát hại toàn bộ đệ tử trên đảo. Cái chết của bọn họ, không hề liên quan tới Đại sư huynh.”

“Thế nhưng ngươi đã nói….” Lão bà bà sửng sốt, si ngốc đáp.

“Mười mấy năm qua đó căn bản không phải là ta! Tỷ nhìn hắn xem!” Nguyên Tình chỉ tay về phía Sở Phi Dương đang dựa vào bên tường, nửa thân thể gần như biến mất trong màn đêm, bi ai nói: “Lúc trước ta hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn lại thị sát chi tâm, là Đại sư huynh dùng kế vây ta ở trong cấm địa này, khiến ta vĩnh viễn không thể rời đi, vĩnh viễn không thể đặt chân tới Trung Nguyên. Khi ta ngẫu nhiên khôi phục lại thần chí, chỉ có trong nơi hắc ám vĩnh cửu này mới làm ta có thể chống đỡ được nỗi dằn vặt của tội ác.”

Lão bà bà giật giật khóe miệng, trong thanh âm già nua lại ẩn chứa sự đau khổ khôn xiết: “Cho nên sau khi ta trở về Thiên Sơn, ngươi liền gạt ta nói Đại sư huynh vì bí bảo của Đông Long Các, giết hết huynh đệ tỷ muội trên đảo, nhốt ngươi dưới hồ sâu, là để ta hận Đại sư huynh? Là để ta hao tổn tâm cơ tới đây cứu ngươi? Mà ta tiêu tốn tâm huyết mười mấy năm trời mới cứu được ngươi, ngươi hiện tại lại cho ta biết hết thảy đều là giả dối?!”

“Sư tỷ, ta…. Thực xin lỗi….” Nguyên Tình cúi đầu.

“Nói cho ta biết làm cách nào để cứu Sở Phi Dương!” Quân Thư Ảnh đột nhiên tiến lên từng bước, tóm lấy cánh tay Nguyên Tình, lạnh lẽo đến tận xương tủy theo sự tiếp xúc trên da lan truyền đến, Quân Thư Ảnh nhịn không được mà rùng mình.

“Hắn hiện tại đã không còn là Sở Phi Dương của ngươi.” Nguyên Tình nhìn Quân Thư Ảnh liếc mắt một cái, lông mi rũ xuống, giống như xấu hổ nói, “Trừ phi có người nguyện làm nơi chứa cho hắn, truyền luồng chân khí kia qua, nếu không chỉ có hai con đường. Một, phế bỏ võ công của hắn, khiến hắn trở thành một người bình thường. Hai, hắn vĩnh viễn phải ở lại đây, bị thiết liên băng lãnh giam cầm tới chết. Nhưng hắn sẽ sống rất lâu, cỗ chân khí kia có thể giúp hắn trăm năm không già, hắn….”

“Ngươi câm mồm!” Quân Thư Ảnh hít thở gấp gáp, thanh âm suy yếu lại che dấu không được phẫn nộ, “Hết thảy đều do một mình ngươi dựng nên, ngươi sao có thể không đếm xỉa gì đến?! Nên chết già trong này chính là ngươi! Ngươi nhìn ngươi xem, suy mà không lão, người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngươi còn giết tất cả người thân của mình, ngươi có tư cách gì mà sống trên đời này!”

“Quân đại ca, huynh cẩn thận….” Sở Vân Phi tiến lên muốn đỡ y, lại sợ Quân Thư Ảnh càng thêm nổi giận cùng kháng cự, cuối cùng không dám vươn tay ra.

Nguyên Tình bị y nói trúng vào nỗi đau sâu kín, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng dần tan biến. Thân hình gầy yếu của hắn nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt vô thần nhìn về phía trước. Lão bà bà vẻ mặt bi thống nhìn hắn, Quân Thư Ảnh cõi lòng đầy cừu hận, Sở Vân Phi vẻ mặt cảnh giác, tất cả đều là nhằm vào hắn.

Hắn mở miệng, thế nhưng căn bẳn không có lời nào để nói, không thể phủ nhận. Tội nghiệt chồng chất, sao có thể dùng một câu “Đó không phải là bản tính của ta” mà nhẹ nhàng cho qua.

Nguyên Tình cuối cùng nhìn về phía Sở Phi Dương, từng bước tiến tới chỗ hắn. Lão bà bà đột nhiên động thân, đi lại mặc dù khó khăn nhưng cực nhanh đã tới bên cạnh Sở Phi Dương.

Bà ta đưa tay nâng vai Sở Phi Dương lên, Sở Phi Dương vẫn đang cúi đầu, tựa hồ hoàn toàn lâm vào hôn mê.

“Sư đệ, hảo sư đệ của ta, tuy rằng ngươi làm ta khổ sở, thế nhưng sư tỷ đã đau khổ mất vài chục năm để cứu ngươi ra, thì không lý nào để ngươi tiếp tục chịu khổ nữa! Ngươi nếu không muốn làm ác nhân, vậy để ta làm! Chỉ cần phế đi võ công của tiểu tử này, hắn dù thoát khỏi nơi đây, cũng không thể làm khó dễ ngươi được!”  Lạc bà bà quay sang Quân Thư Ảnh thấp giọng nói: “Nếu ngươi đã thương hắn, tất nhiên sẽ không để tâm hắn là một phế nhân hay là võ phu! Ngươi an tâm ngủ đi, chờ khi ngươi tỉnh lại, người trong lòng ngươi nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi.”

Lạc bà bà vừa nói vừa giơ tay xuất chưởng, Quân Thư Ảnh lảo đảo tiến về phía trước, nhưng trước mắt tối sầm, y cũng không chống đỡ được nữa, ngã nhào xuống đất.

Trước mắt lờ mờ, y chỉ thấy ngay sau đó lạc bà bà đột nhiên bị ném lên không trung, Nguyên Tình vốn đang muốn ngăn cản bà ta chỉ kịp đổi hướng quay lại đỡ lấy lão bà bà.

Thiết liên trên vai Sở Phi Dương trong phút chốc bị kéo căng, thanh âm vỡ vụn của xích sắt truyền đến, vài giọt máu nóng rơi xuống gương mặt. Kèm theo giọng khàn khàn ngạc nhiên đến cực điểm của lão bà bà: “Điều đó không có khả năng, tuyệt không có khả năng!”

Mí mắt nặng nề sắp buông xuống, Quân Thư Ảnh chỉ kịp nhìn đôi mắt từng vô cùng quen thuộc kia giống hệt như lang sói đang nhìn chằm chặp y.

Quân Thư Ảnh nhếch môi, thanh âm yếu ớt đến nỗi không nghe thấy từ cánh môi mỏng mỹ lệ tràn ra: “Ta sớm biết… Sở Phi Dương… há để các ngươi… có thể… bài bố….”
Bình Luận (0)
Comment