Sau khi ba người hoàn tất việc chôn cất cho bà lão, lúc trước bà cũng không nói mình có người thân nào, ba người liền quyết định đem tro cốt của bà cùng về Trung
Quốc, gởi tại một ngôi chùa ở Tứ Xuyên, quê hương của bà.
Trước khi về ba người cũng đã đem món quà của bà lão cho mình đi kiểm
tra thử, không ngờ lại nhận được một cái “kinh hỷ”, cả ba vé số đều
trúng, hơn nữa cái của Diêu Tuyết lại là trúng giải đặc biệt lớn mà đã
rất lâu chưa có ai trúng nên giải thưởng đặc biệt lớn.
Lúc
bọn họ biết được tin này lại không khỏi thổn thức một phen, nếu bà lão
mua cái này sớm hơn thì tốt rồi, có lẽ bà cũng không hối tiếc như vậy.
Phương Viễn bình thường trầm ổn vậy mà nay cũng có lúc đùa giỡn oán
trách bà lão thiên vị Diêu Tuyết, bởi vì trong ba người, của Phương Viễn vừa khéo là giải thấp nhất, cách giải đặc biệt của Diêu Tuyết khá xa.
Chuyện này cả ba người cũng đã sớm nhất trí không nói cho ai, số tiền này có lẽ còn có thể làm được điều gì đó có ý nghĩa.
Sau khi trở về, Diêu Tuyết liền để ý thấy không khí Diệp gia có gì đó
là lạ, cảm giác như có một cái gì đó đè nén không giải tỏa được vậy, lôi Diệp Chỉ Linh ra hỏi mới biết thì ra tình hình tài chính của Diệp thị
gần đây gặp vấn đề, còn thiếu một khoản nữa tuy nhiên không tài nào xoay sở được, mấy ngân hàng khác gần đây nghe được tiếng gió cũng không dám
tiếp tục cho Diệp Thị vay tiền khiến hai người hiện tại đang khổ sở vắt
óc nghĩ cách.
Tối hôm đó, sau khi suy nghĩ kĩ càng, Diêu Tuyết liền gõ cửa thư phòng Diệp Chấn Phàm:
“Bác Diệp, là cháu, Diêu Tuyết đây, cháu có chuyện muốn nói ạ.”
“Vào đi.”
Diệp Chấn Phàm thấy Diêu Tuyết đột nhiên tìm tới phòng mình cũng không
ngạc nhiên, ông biết cả năm qua con trai mình đã lôi cô đi làm thêm ở
Diệp Thị, hơn nữa năng lực của cô bé cũng rất đáng nể, trong tương lai
chắc chắn sẽ trở thành một nhân tài hiếm có, con trai của ông biết dùng
người như vậy cũng là điều đáng mừng.
Chỉ tội cho cô bé này
suốt ngày bị đứa con hồ ly của ông đàn áp mà thôi… Lần này công ty gặp
vấn đề lớn như thế con bé không thể nào không biết, cứ để con bé giúp
không chừng sẽ nghĩ ra cách giải quyết cũng nên.
Diêu Tuyết
nghe lời bước vào phòng, nhìn thấy Diệp Chấn Phàm đang cau mày xem tài
liệu trên bàn, nhìn thấy cô bước vào liền đánh mắt về phía sô pha rồi
ông cũng đứng dậy bước qua theo.
Hai người vừa ngồi xuống,
cửa lại cạch một tiếng mở ra, Diệp Vũ Thiên lù lù xuất hiện nhìn thấy cô cũng không hề kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô ý nói: tôi sớm đã biết cô sẽ ở đây, xem đi, coi như cô biết thời thế không trốn việc. Khiến Diêu Tuyết không thể không tức giận lườm anh một cái. Chờ Diệp Vũ Thiên cũng an vị trên ghế cô liền mở lời:
“Bác Diệp, cháu nghe nói công ty
hiện đang gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, còn thiếu một khoản nữa
mới đủ để hoàn thành dự án mới lần này tuy nhiên không có cách nào xoay
sở, bác có thể nói cho cháu biết còn thiếu tổng cộng bao nhiêu không ạ,
không chừng cháu có thể tìm được cách?”
Diệp Chấn Phàm nghe câu hỏi của cô giống như trong dự đoán, cũng không chần chừ liền nói cho cô biết:
“Đại khái cần khoảng ba trăm triệu nữa mới xem như ổn, nhưng mà hiện
tại tất cả ngân hàng trong khu vực đều từ chối giao dịch với chúng ta,
những công ty quen cũng đã thử hết rồi, cháu định làm cách nào?”
“Thực ra trong chuyến đi lần này cháu đã có duyên gặp được một bà lão
đơn thân gốc Hoa, trước khi bà ấy chết đã tặng lại cho cháu một cái vé
số trúng được một khoản tiền không nhỏ, còn di cốt của bà ấy bọn cháu dự tính mấy hôm nữa sẽ đưa đi tới một ngôi chùa ở Tứ Xuyên quê hương của
bà ấy."
"Số tiền này hiện tại cháu cũng chưa có dự định làm
gì, nếu hai người đồng ý xin hãy nhận lấy nó đem đi giải quyết vấn đề
hiện giờ của công ty được không ạ? Nếu hai người có ngại thì hãy xem như đây là tiền cháu dùng để đầu tư cho Diệp Thị cũng được, dù sao hiện giờ trong tay cháu cũng có một phần cổ phiếu của Diệp Thị, giúp đỡ cũng là
điều đương nhiên.”
Hai cha con Diệp gia nghe Diêu Tuyết nói
cũng hết sức ngạc nhiên, bọn họ cũng biết cổ phiếu của Diệp Thị bị cổ
đông bán tháo ra gần đây đã có người mua sạch, không ngờ Diêu Tuyết cũng có phần trong đó, nếu là ở trong tay của Diêu Tuyết bọn họ cũng an tâm
hơn.
Lại không ngờ Diêu Tuyết tuổi còn nhỏ đã dấn thân vào
thị trường chứng khoán rồi, cô quả nhiên là một nhân tài hiếm có mà. Còn vấn đề vận may của cô bọn họ không có ý kiến gì, có thể xem như đây là
cơ hội ông trời ban cho Diệp gia cũng được, cô quả nhiên là phúc tinh
của Diệp gia mà.