Sau kì nghỉ Diêu
Tuyết lại vùi đầu vào học cùng làm việc, cuộc sống trôi qua chỉ quanh
quẩn ở bốn nơi trường học, nhà, Diệp gia, chợ, cuộc sống trôi qua hết
sức đơn giản nhưng lại tất bật, êm đềm. Có điều, một ngày nọ có một sự
kiện đã xảy ra làm thay đổi cuộc sống vốn êm đềm tĩnh lặng của cô.
Ngày hôm đó Diêu Tuyết vừa ra khỏi cổng liền bắt gặp một bóng người nửa quen nửa lạ chặn cô lại, vốn cổng lớn của Thiên Long học viện luôn luôn trật tự sạch sẽ, người ra vào đều là người có bối cảnh học thức dĩ
nhiên hành động cũng vô cùng lịch sự, nhẹ nhàng, vì thế bóng người phụ
nữ nông thôn thấp thỏm nhìn về phía cổng nghiễm nhiên trở thành một tiêu điểm khiến người người chú ý.
Người này không ai khác chính
là người mẹ vô trách nhiệm Trần Tố Tố của cô. Vốn dĩ lần trước từ sau
khi bà gặp được Diêu Tuyết liền hết sức lo lắng chỉ lo cô ra đời sớm sa
vào con đường sai lầm rồi kéo cả nhà bà theo, chồng bà cũng đã nói nếu
có gặp được con gái thì phải kéo nó về nhà sau đó kiếm một người đàn ông trong thôn gả đi kiếm chút tiền sính lễ còn hơn để cô lang thang ngoài
đường sau đó gây chuyện rồi liên lụy cả nhà.
Tuy lần trước
không thể đưa cô về nhà nhưng lại biết được một đầu mối là nhà họ Diệp,
sau khi chồng bà lên ủy ban một chuyến mới biết thì ra ông ngoại trước
khi qua đời đã nhượng quyền nuôi dưỡng lại cho Diệp gia, Diêu Tuyết hoàn toàn không còn quan hệ gì với nhà mình cả.
Tuy nhiên việc
này lại làm nảy lên những ý định xấu xa, định mượn hơi kiếm lợi nhà giàu của ông và hai đứa con nhỏ của mình. Sau đó ông Hoàng thông qua thầy
giáo cũ của Diêu Tuyết biết được địa chỉ trường của cô, rồi kêu bà Trần
đến tìm cô vừa nhờ vả vừa ép buộc yêu cầu cô tìm cách đưa bằng được em
gái Hoàng Mỹ Ngọc tư chất bình thường vào trong học viện quý tộc.
Lúc đầu Diêu Tuyết thấy bà lập tức hiểu được vì sao bà lại xuất hiện ở
đây, nhất thời vô cùng tức giận tuy nhiên cũng không tiện phát tác ở chỗ này liền bình tĩnh kéo bà đến một quán cafe ở gần đó. Vừa ngồi xuống
Diêu Tuyết đã bình tĩnh mở miệng lạnh nhạt hỏi:
“Bà hôm nay tới đây là muốn làm gì?”
Bà Trần nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của cô cũng có chút xấu hổ:
“Diêu Tuyết, mẹ hôm nay là muốn đến thăm con một chút, sẵn tiện em gái
Mỹ Ngọc của con đã lên sơ trung, cha con muốn đưa nó tới trường học tốt
hơn, tốt nhất có thể để nó học cùng trường với con a, chị em thuận tiện
chiếu cố lẫn nhau.”
Diêu Tuyết nghe được lời bà nói, trong
lòng không khỏi cười lạnh, đáy lòng đã lạnh của cô nay tràn ngập sương
giá. Thuận tiện, nói thật hay a, làm gì có chuyện thuận tiện mà vào được Thiên Long, vả lại cái tư chất của đứa con gái đó cô hiểu hơn ai hết,
thậm chí không thể liệt nổi vào hàng trung bình, vậy mà dám mở miệng ra
yêu cầu, lại còn lấy cớ chiếu cố lẫn nhau mà muốn cô chịu trách nhiệm
cho cái của nợ đó sao?
Cô hiểu rõ hơn ai hết cái bản lĩnh gây chuyện đáng sợ của kẻ được gọi là “em gái ruột” này, nếu cô chấp nhận
không phải là đồng ý thêm một kẻ vào phá hoại cuộc sống yên bình của cô
sao.
Thì ra cái gọi là gia đình chính là lúc nào không cần thì vứt bỏ, lúc lợi dụng được lại làm như thân thiết tới vì tốt cho cô, quả nhiên người một nhà này rất có bản lĩnh làm cho người ta lạnh lòng mà.
Cô cảm thấy mình sắp không chịu đựng được liền nói một câu tôi phải đi làm thêm, bà đừng có làm phiền rồi lên taxi đi mất.