Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết

Chương 43

Con người là một loài sinh vật ích kỉ, cho nên, dù là ai trong bất kì thời đại nào, chỉ cần bạn thành công tất sẽ có những người đỏ mắt ghen tị với bạn, tìm mọi cách ngáng chân, phá đám khiến cho người khác khó chịu thì bản thân mới cảm thấy thỏa mãn.

Xã hội càng phát triển, sự cạnh tranh, ganh đua của con người cũng sẽ càng lớn cho nên có thể thấy, Diệp Thị phát triển được đến ngày hôm nay đã phải trải qua bao nhiêu chông gai, thử thách, diễn đàn lê quý đôn, bên cạnh đó những công ty đã từng thất bại dưới tay Diệp Thị và những công ty đổi thủ cạnh tranh hiện nay vần luôn trong tình trạng lăm le hòng nhúng tay vào nội bộ Diệp Thị để phá đám.

Từ trước đến nay, những người làm tay trong hoặc lấy quan hệ cá nhân để cố tình tham nhũng trong Diệp Thi cũng không phải không có, tuy nhiên để đảm bảo trật tự Diệp Chấn Phàm chỉ xử lí những trường hợp phạm lỗi rất nặng không thể tha thứ mà thôi, còn những trường hợp có thể dung thứ ông đều nhắm mắt cho qua để tránh gây hoang mang cho các nhân viên.

Nhưng cách làm việc của Diệp Vũ Thiên lại không giống như vậy, từ lúc vào công ty đến nay anh đã loại bỏ những con sâu mọt ngày ngày đục khoét trong công ty với tốc độ không tưởng, gây nên không ít bất mán trong lòng những kẻ nhận được lợi ích từ những việc đó. Trong mát anh, muốn để công ty phát triển một cách bền vững, mạnh mẽ thì trước hết phải loại bỏ hết tất cả những yếu tố gây bất lợi cho dù nó có là yếu tố quan trọng như thế nào, tất cả đều có thể thay thế.

Giống như mới đây, ngay khi trở về từ Mỹ, anh đã mạnh tay sa thải một vị trưởng phòng kế hoạnh lâu năm vì tội lén để lộ thông tin của công ty cho công ty đối thủ, việc này dĩ nhiên dẫn tới việc bị ghi thù, hậu quả là:

“Giám đốc, tài liệu hợp đồng của buổi họp mặt quan trọng với bên Châu Âu sáng nay mất rồi…” Thư kí hoảng hốt chạy vào…

Diệp Vũ Thiên bình tĩnh gỡ cái kính trên mắt xuống ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện là thế nào? Không phải ngày hôm qua vẫn còn bàn lại đó sao, vì sao chờ tới lúc chuẩn bị lại báo mất rồi?” Ánh mắt anh không giận mà uy khiến cho thư kí vô cùng áp lực, cuộc họp này là một cuộc họp vô cùng quan trọng mang tính chiến lược quyết định xem công ty có khả năng thâm nhập vào thị trường Châu Âu trong năm nay hay không. Rõ ràng mọi chuyện đều đã được chuẩn bị chu đáo từ tháng trước rồi, vậy mà đến phút cuối cùng lại để ra sơ xảy như vậy…

“Thưa giám đốc, tôi cũng không biết, rõ ràng ngày hôm qua tôi đã kiểm tra hết rồi mới trở về nhưng không hiểu tại sao sáng nay lúc tôi chuẩn bị mang tài liệu đi photo thì phát hiện tất cả đã mất sạch ạ…” Thư kí cũng rất bối rối, cô vốn là một người rất có năng lực năm xưa đã đánh bại hơn một trăm đối thủ mới xin được việc làm, cô làm việc trên cái ghế thư kí giám đốc Diệp Thị này cũng không phải ngày một ngày hai nhưng sự cố giống như lần này lại là lần đầu tiên gặp phải.

Diệp Vũ Thiên xoa xoa thái dương, chuyện này nói ra quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ, cách làm vuệc của thư kí anh cũng không phải không biết, từ trước đến nay cô ta làm việc đều vô cùng nghiêm túc đàng hoàng, kí lưỡng, chưa bao giờ xảy ra sơ xuất.

Nhưng sự cố lần này xảy ra cô ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm vì đáng ra các tài liệ quan trọng phải được chia ra làm hai bản cất ở hai nơi phòng trường hợp bất trắc mới đúng. Từ trước đến nay Diệp Thị vẫn luôn đề cao phát triển mặt an minh để đảm bào cho các nhân viên làm việc an tâm hơn, có lẽ vì điều này mới khiến cho tư kí chủ quan không đề phòng dẫn tới sự cố lần này.

“Gọi bảo vệ kiểm tra nguyên nhân rồi báo lại cho tôi, còn cô lo tìm cách phục hồi số tư liệu đó đi, thời gian gấp gáp, nội dung tư liệu không cần chuẩn bị lại cũng được, chỉ cần chuẩn bị số liệu thống kê cho tôi là được rồi.” Tài liệu đó anh đã đọc rất nhiều lần, cho nên có thể không cần chuẩn bị lại nội dung, nhưng mà bản thống kê, nhận xét báo cáo, phân tích thị trường Châu Âu trong mười năm thực không dễ xử.

Thư kí cũng khó xử: “Giám đốc, lúc trước tôi đã mất hơn mười ngày mới hoàn thành được bản phân tích đó, hiện tại chỉ còn 13 phút nữa là bắt đầu, quả thực…”

Diệp Vũ Thiên xoa trán không nói gì, bỗng nhiên chợt nhớ đến một việc, anh vội vàng chụp lấy điện thoại, nhanh chóng ấn phím quan trọng, điện thoại kết nối tới cô bé anh luôn tâm tâm niệm niệm kia.

“…A lô…” Một giọng mũi nghèn nghẹn của thiếu nữ vừa thức dậy vang lên từ trong điện thoại khiến Diệp Vũ Thiên không khỏi thấy xấu hổ trong lòng, bản thân mình gặp phải sự cố lại gọi điện thoại đến phá giấc ngủ của cô, anh biết cô có tật khó ngủ, mà một khi đã bị đánh thức sẽ không dễ dàng ngủ tiếp nữa, xem ra đếm nay của cô đã định trước là hỏng bét dưới tay anh rồi.
Bình Luận (0)
Comment