Diêu Tuyết vừa ngã đầu xuống ngủ chưa được bao lâu đã bị tiếng chuông điện thoại quái quỷ được cài đặt riêng cho cái tên ác ma phúc hắc nào đó réo tỉnh, nếu bình thường gặp lúc thế này cô sẽ tắt máy ngủ tiếp, cô tình số điện thoại phá đám này lại là số của tên ác ma nào đó mà cô thì không dám đắc tội với anh ta, đành kéo mí mắt hết cỡ ra mà nghe điện thoại.
“Alo, có vẻ như tôi vừa làm em tỉnh giấc mất rồi nhỉ, làm sao bây giờ?” Tuy là lời nói ăn năn nhưng trong giọng nói lại hoàn toàn không có chút thành ý nào,dⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đn♫Diêu Tuyết cũng mặc kệ, dù sao từ nhỏ đến lớn cô đã quen với giọng điệu này của anh, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Có chuyện gì vậy, nửa đêm nửa hôm anh gọi sang đây chắc không phải chỉ đểhỏi thăm thôi đấy chứ?”
Thời gian vốn không còn nhiều, Diệp Vũ Thiên cũng không định tiếp tục đùa giỡn với cô nữa: “Em còn nhớ dữ liệu về sự phát triển của thị trường Châu Âu mười năm gần đây trong phần tài liệu anh đã gửi cho em lúc trước chứ, cái đó em đã phân tích báo cáo xong chưa, anh đang cần gấp.”
Diêu Tuyết nghe đến ba chữ đang cần gấp của Diệp Vũ Thiên thì không khỏi khựng lại một chút, làm việc với con người này đã lâu, cô hiểu rõ con cáo già đó luôn luôn làm việc có chuẩn bị trước, tính toán mọi thứ chắc chắn chu toàn, từ trước đến giừ chưa bao giờ phải dùng đến từ gấp. Cô đã chiến đấu với đống tư liệu đó hơn ba ngày rồi, chỉ còn lại một phần nữa.
Vì thế cô biết rất rõ tầm quan trọng của dự án này, một việc quan trọng như vậy mà lại để anh phải tìm cô vì lí do gấp thì chắc chắn đã có kẻ nhúng tay vào phá rối giữa chừng. Nhìn lên lịch điện tử trên tường, cô xém chút bị sặc chết, hôm nay không phải ngày bạn giao hợp đồng sao, vậy mà giờ này mới hỏi...
“...Khoan đã, anh còn bao nhiêu thời gian nữa, phần tư liệu đó anh đâu có nói cần gấp, cho nên em vẫn chưa có hoàn thành...”
“15 phút, thêm phần mở đầu có lẽ được 25 phút.” Diệp Vũ Thiên trả lời nhanh gọn lẹ.
“Có thể chứ?” anh hỏi.
Tay Diêu Tuyết để trên chuột không ngừng rà qua phần dữ liệu trên màn hình, bình tĩnh nói: “25 phút thì hơi căng, nhưng cũng không phải không thể, nhưng phải có điều kiện.” Ăn thua thiệt nhiều năm như vậy, có cơ hội mà không tranh thủ thì không phải quá ngốc rồi hay sao?
Diệp Vũ Thiên dứt khoát: “Điều kiện gì cũng được, bàn sau đi, nhanh chóng làm tiếp đi, 25 phút nữa anh sẽ bật webcam để em thuyết trình trực tiếp, đối tác lần này đến từ pháp đó, em có thể chứ?”
Đây là trực tiếp cho bản dùng thử lên hiện trường luôn sao, lại còn thuyết trình bằng tiếng pháp, vụ này coi bộ có tính thử thách hơi cao à nha, nhưng cũng may là tiếng Pháp chứ không phải tiếng Đức, dù gì cô cũng theo Diệp phu nhân học tiếng pháp vài năm, có chút vốn liếng...
“Có thể.”
Vì thế, trong buổi gặp mặt thảo luận giữa đại diện hai bên bống dưng xuất hiện một giọng nói có chút non nớt nhưng lại hết sức chuyên nghiệp phân tích tình hình rõ ràng mạch lạc, chi tiết tỉ mỉ, dⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đn♫ trả lời rành mạch các câu hỏi do bên này đặt ra, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những vị đại diện bên kia, hợp đồng này cũng vượt qua nguy hiểm trong gang tấc mà thuận lợi hoàn thành, một đám người họp xong đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vũ Thiên cũng không để ý tới bọn họ, chỉ lạnh nhạt đi vào phòng làm việc, vừa ngồi xuống đã lập tức nhấc máy lên gọi cho Diêu Tuyết:
“Trình độ của em quả thực là ngày càng chuyên nghiệp rồi đó, không ngờ trong tình huống căng thẳng như vậy mà em vẫn có thể ứng đối được, xem ra cũng nên tăng lương cho em rồi nhỉ.”
“Tăng lương sao, vậy ít ra cũng phải tăng lên hai bậc đó.” Không phải cô không có tiền, nhưng mà đâu có ai ngại tiền nhiều đâu, càng nhiều tiền thì lại càng có thể giúp nhiều người hơn nữa không phải sao.