Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết

Chương 45

“Nhưng mà chỉ tăng lương thôi không phải quá keo kiệt rồi sao?”

“Dĩ nhiên là chưa hết rồi, em có yêu cầu gì thì đưa hết ra đi trong lúc tâm trạng tôi còn đang tốt, chắc em cúng biết là những cơ hội như thế này không dễ có mà nhỉ, không nên bỡ lỡ, một khi qua rồi thì không quay đầu hối tiếc được đâu đấy.”

Rõ ràng là một câu nói cợt nhả bình thường nhưng không hiểu sao, cô cứ cảm giác trong đó chút mùi âm mưu và đe dọa làm lông tơ của cô cũng dựng đứng hết cả lên, nhưng mà những lời đó không sai, không dễ gì mới có cơ hội, nếu cứ thế mà để vụt mất thì sẽ rất tiếc nuối, cho nên:

“Vậy được, yêu cầu của em không có nhiều, chỉ cần sau này anh đến Mỹ không được phép đến làm phiền em, không được vào ở nhờ nhà em nữa, chút tiền đó anh cũng không thiếu mà đúng không, ở gần anh em không tập trung làm việc được.”

“…Hửm…chỉ có vậy thôi sao…Em chắc chứ, Tiểu Tuyết…Đừng đế sau này hối hận nha…”

Giọng nói chậm rãi, trầm thấp ẩn ẩn vẻ nguy hiểm của anh đã thành công tạo nên sự sợ hãi trong lòng Diêu Tuyết khiến cô không thể bình tĩnh suy nghĩ tiếp bất cứ cái gì, chỉ có thể gấp gáp nói phải rồi cúp máy. Diễn đàn lê quý đôn.

Trong khi Diêu Tuyết thở phào nhẹ nhõm ở bên này, liên tục vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh vì phải đàm phán với ai đó thì lão hồ ly bên này đang nhếch miệng cười nhìn về phía đất Mỹ, chỉ một chuyện nhỏ như con thỏ đó mà em nghĩ có thể thoát khỏi tôi sao, cô bé, xem ra em vẫn không trưởng thành thêm được chút nào nhỉ, nhưng không sao, cứ để con mồi tung tăng vui vẻ một chút cũng được, như thế đên lúc thưởng thức sẽ càng tươi ngon hơn, không phải sao.

Con mồi nhỏ bé hiện tại đang hớn hở, tung tăng, tưởng rằng mình đã thoát khỏi móng vuốt sư tử, bắt đầu công cuộc vui chơi sau khi tự do của mình…

Căn hộ ở Mỹ này là lúc Diêu Tuyết chuẩn bị đi du học, cả nhóm đã họp bàn rồi quyết định mua, lí đo là để có chốn nương thân cho cả đám mỗi khi ghé lại, không phải là không có chõ ở mà chỉ đơn thuần vì thích vui chơi mà thôi. Căn nhà này nằm trong một khu chung cư hạng sang đặc biệt ở một vùng trung tâm kinh tế tiếp giáp với các tuyến gia thông, trung tâm thương mại, trường học,…cực kì tiện lợi, dĩ nhiên với điều kiện như thế thì giá cả cũng thật không hề rẻ.

Mỗi tầng trong khu chung cư này chỉ có một hộ, hêt sức yên tĩnh, có bảo vệ tuần tra hăng ngày và camera an ninh theo dõi liên tục. Bên trong căn hộ có một phòng khách, một nhà bếp và phòng ăn lớn, còn có một phòng sách lớn và ba phòng ngủ cho khách, một phòng ngủ chính nữa, trên thực tế phải nói là rất rộng, thêm một người cũng chẳng sao, nhưng vì sức ảnh hưởng của người nào đó quá lớn khiến Diêu Tuyết cho dù ở trong không gian lớn như vậy vẫn thấy áp lực nặng nề, hết sức bức bối.

Lâm Nguyệt Dao mới vừa mở cử vào nhà, nhìn thấy bộ dạng hưng phân hiếm có của diêu Tuyết không khỏi thắc mắc:

“Tiểu Tuyết, em lại mới trúng số nữa hay sao mà vui quá vậy, lâu rồi chưa từng thấy bộ dạng phấn khích như thế này của em nha.”

Diêu Tuyết đang hưng phấn cầm máy hút bụi chạy qua lại vừa nghe tiếng hỏi lập tức ngẩng đầu nhìn qua, vừa thấy Lâm Nguyệt Dao đã bỏ hết đồ trên tay xuống, chạy qua ôm lấy tay cô ấy:

“Chị Nguyệt Dao, cuối cùng chị cũng đến rồi, em đang vui vẻ vì cuối cùng cũng có cơ hội bắt chẹt người phúc hắc kia á.”

Nguyệt Dao vừa nghe thế lập tức trợn tròn mắt nhìn cô:

“Làm sao có thể, anh ta bắt nạt em nhiều năm như vậy, còn có thể để cho em có cơ hội nhân khe hở mà trèo lên sao?”

“Em cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có cơ hội, nhưng mà chuyện đời khó đoán, có lẽ ông trời cũng cảm thấy em có chút đáng thương chăng.”

Lâm Nguyệt Dao bị lời nói hóm hỉnh cua Diêu Tuyết chọc cười, khẽ đẩy trán cô:

“Này, em nói mấy lời như vậy mà không sợ sét đánh à, em coi lại đi, hiện tại ngoài việc bị cái người kia làm khó dễ, cuộc sống của em còn có gì chưa vừa lóng nữa hả, em nói đi, nói xem thử chị có cầm gậy đuổi đánh em không?”

Nói xong thực sự cầm cái chổi lông quét trần lên, Diêu Tuyết thấy vậy lập tức bỏ chạy, ôm đầu xin tha, hai người cứ rượt đuổi như vậy cả buổi cuối cùng chạy không nổi nữa mới cùng ngồi bệt xuống sàn nhà thở dốc, nhìn nhau cười. Bỗng nhiên Lâm Nguyệt Dao ôm bụng, nhăn nhó với Diêu Tuyết:

“Mải đùa giỡn nên quên mất, Tiểu Tuyết, chị đói quá ~”

Diêu Tuyết thấy dáng vẻ không hề có chút hình tượng tiểu thư gì của Lâm Nguyệt Dao hỉ có thể lắc đầu thở dài, sau đó đi qua kéo Lâm Nguyệt Dao đứng dậy:

“Làm sao mà chỉ có thể rượt em lâu như vậy trong trạng thái đói được nhỉ, mau đứng dậy đi, trong phòng bếp còn canh súp đó, cho thêm sủi cảo vào là ăn được rồi.”

“Hoan hô, Tiểu tuyết đúng là đáng yêu nhất mà…”
Bình Luận (0)
Comment