"Hả?" Nguyễn Hân Đề có chút ngẩn người vì câu nói của Nguyễn Tô, nhưng từ "bạn gái con" lại đánh trúng tim đen. Cô thiếu tự nhiên, nhỏ giọng phản bác: "Con cũng mua cho chị ấy mà."
"À," Nguyễn Tô cầm chặt túi giấy đứng lên, như thể sợ Nguyễn Hân Đề sẽ giật lại ngay lập tức: "Ăn cơm."
Nguyễn Hân Đề không hiểu, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Ôn Tích Hàn. Ôn Tích Hàn khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng nói gì thêm.
Nguyễn Hân Đề hiểu ý, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Ôn Tích Hàn, im lặng suốt bữa tối.
Cũng không biết có phải vì lý do đó không, mà tâm trạng của Nguyễn Tô tốt lên trông thấy. Sau bữa tối, bà còn chủ động hỏi hai người có muốn ra ngoài đi dạo không.
Ôn Tích Hàn vui vẻ đồng ý, còn Nguyễn Hân Đề thì đâu dám từ chối. Mặc dù đã đi bộ cả buổi chiều, giờ hai chân cô đang âm ỉ đau nhức. Vì thế, khi ra khỏi nhà, Nguyễn Hân Đề lấy chiếc xe cân bằng, giữ tốc độ đều đều lặng lẽ đi theo sau để nghe lén cuộc trò chuyện của Nguyễn Tô và Ôn Tích Hàn.
"Tiểu Hàn khi nào đi làm lại?" Nguyễn Tô hỏi.
"Ngày mai ạ."
Nguyễn Hân Đề đếm ngón tay, cảm thán rằng một tuần này trôi qua thật nhanh.
Nguyễn Tô cảm khái: "Vậy Nhuyễn Nhuyễn cũng sắp khai giảng rồi."
Nguyễn Hân Đề đưa tay lau mồ hôi không tồn tại trên trán. Cô linh cảm câu tiếp theo của Nguyễn Tô chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.
Quả nhiên, Nguyễn Tô khẽ thở dài, thấm thía nói: "Con bé này cũng 24 rồi, mấy đứa cùng tuổi với nó đã học xong thạc sĩ ở nước ngoài về hết rồi."
Nguyễn Hân Đề đạp xe nhanh hơn, thanh minh cho bản thân: "Là người ta học vượt cấp chứ bộ, con có học vượt đâu!"
Ôn Tích Hàn nhìn cô, ánh mắt sáng rực, cười hỏi: "Thế sao em không học vượt?" Với thành tích của Nguyễn Hân Đề, nếu học vượt cấp, cô hoàn toàn có thể theo kịp tiến độ.
Nguyễn Hân Đề quay đầu đi, nắm chặt vạt áo, giọng bình thường: "Không muốn học vượt cấp."
"Học vượt cấp phải chuyển đến một môi trường hoàn toàn mới, phải thích nghi lại từ đầu, làm quen bạn bè mới, phiền phức lắm." Nguyễn Hân Đề nói vậy, nhưng nguyên nhân thực sự có lẽ chỉ mình cô biết.
Cô không muốn học vượt cấp, bởi vì lúc đó cô vẫn nghĩ dì nhỏ sẽ trở về, sẽ lại đến đón cô tan học như ngày còn bé...
Ôn Tích Hàn gật đầu suy tư, nàng rất đồng cảm với những gì Nguyễn Hân Đề nói. Nhưng không biết có phải nàng nghĩ nhiều không, Ôn Tích Hàn luôn cảm thấy Nguyễn Hân Đề đã không nói ra nguyên nhân cốt lõi nhất.
"Với lại, con đâu có 24?" Nguyễn Hân Đề tiếp tục phản bác: "Con còn chưa tròn 24 tuổi cơ mà!"
Nguyễn Tô cười hững hờ: "Tháng sau là tròn rồi, trong lòng con không biết à?"
Nhờ đứng trên xe cân bằng và có Ôn Tích Hàn bên cạnh, Nguyễn Hân Đề không còn sợ sệt. Cô le lưỡi và làm mặt quỷ về phía Nguyễn Tô.
Nguyễn Tô tức đến tím mặt, nhìn Nguyễn Hân Đề mà mắt không ra mắt, mũi không ra mũi. Nếu không vì có Ôn Tích Hàn ở đây, bà thật sự muốn xử đẹp con ranh này một trận.
Không để Nguyễn Tô kịp ra tay, chiếc xe cân bằng của Nguyễn Hân Đề bị vướng vào một cái hố nhỏ. Cả người cô mất đà, loạng choạng và ngã thẳng về phía trước.
"Bịch!" một tiếng, Nguyễn Hân Đề ngồi bệt xuống đất, xoa đầu gối.
Ôn Tích Hàn phản ứng nhanh, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: "Sao rồi?"
Nguyễn Tô nhíu mày, hiếm khi không mỉa mai: "Kéo quần lên xem."
Nguyễn Hân Đề mặc chiếc quần rộng rãi nên dễ dàng kéo ống quần lên.
Cô khẽ "ai" một tiếng, cuốn ống quần lên đến đầu gối, để lộ vết trầy xước tấy đỏ và rách da.
Nguyễn Tô nhíu mày nhìn, trấn an: "Chỉ trầy da nhẹ thôi, chắc không sao đâu."
Da Nguyễn Hân Đề trắng và nhạy cảm, chỉ một va chạm nhẹ cũng sưng đỏ. Giờ đây, vết thương sưng một mảng lớn, hồng pha tím, lại còn rách da và rớm máu, trông khá đáng sợ.
Ôn Tích Hàn giữ chặt ống quần giúp Nguyễn Hân Đề, ánh mắt đầy xót xa. Nàng ân cần hỏi: "Đứng lên được không em?"
"Được ạ." Nguyễn Hân Đề không đứng dậy ngay, mà kéo ống quần bên kia lên.
So với bên kia, vết thương này nhẹ hơn nhiều. Dù tím bầm nhưng không bị rách da.
Sau khi cẩn thận hạ ống quần xuống, Nguyễn Hân Đề vịn tay Ôn Tích Hàn thử đứng dậy.
"Đi vài bước thử xem," Nguyễn Tô nói, rồi quay người nhặt xe cân bằng lên, chỉnh lại rồi đặt trước mặt mình.
Nguyễn Hân Đề buông tay Ôn Tích Hàn, bước vài bước về phía trước.
Thấy Nguyễn Hân Đề vẫn đi được, Nguyễn Tô tin rằng cô thật sự không sao. Bà dẫm chân lên chiếc xe cân bằng, bỏ lại câu "Về nhà", rồi không thèm quan tâm đến vẻ mặt của những người phía sau, tăng tốc đi thẳng.
Bỏ lại Nguyễn Hân Đề và Ôn Tích Hàn đang ngơ ngác nhìn nhau.
"Đó là... xe của con mà."
Ôn Tích Hàn khẽ thở dài, tiến lên đỡ tay Nguyễn Hân Đề. Giọng nàng xen lẫn chút ý cười: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Nguyễn Hân Đề không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng đầy mong mỏi. Ôn Tích Hàn thấy khó hiểu: "Sao thế?"
Nguyễn Hân Đề vẫn không nói gì, chỉ cong khóe môi, ánh mắt chất chứa bao nhiêu tình cảm.
"Ừm?"
Nguyễn Hân Đề nghiêng đầu, hôn nhẹ lên môi Ôn Tích Hàn. Khi lùi lại, cô vừa nghịch ngợm vừa nghiêm túc nói: "Làm sao bây giờ, em ngày càng thích chị rồi."
Khoảng 40 phút sau, Nguyễn Hân Đề và Ôn Tích Hàn cuối cùng cũng đi bộ về đến nhà.
Nguyễn Tô đã lên lầu và về phòng mình từ sớm. Dưới tầng một chỉ còn dì Chu đang dọn dẹp.
Ôn Tích Hàn bảo Nguyễn Hân Đề ngồi xuống sofa, rồi lấy hộp y tế ra để bôi thuốc cho cô.
Thấy Ôn Tích Hàn lấy bông gòn và cồn, Nguyễn Hân Đề theo phản xạ rụt chân lại. Nhưng bị ánh mắt của nàng làm cho sợ, cô ngoan ngoãn để lộ đầu gối bị trầy.
Nguyễn Hân Đề nắm chặt gối ôm, cố gắng vùng vẫy: "Không dùng cồn được không ạ?"
Ôn Tích Hàn ngước mắt nhìn cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Vậy dùng oxy già trước nhé?"
Nguyễn Hân Đề nuốt nước bọt. Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua hộp thuốc và dừng lại ở chai povidine ở góc. Như vớ được cứu tinh, cô vội vàng nói: "Sát khuẩn bằng povidine đi ạ, tác dụng cũng giống nhau."
"Thật không?" Ôn Tích Hàn nhìn cô đầy nghi ngờ.
Nguyễn Hân Đề gật đầu lia lịa: "Thật mà, thật mà."
Cô còn không quên giải thích: "Đó là povidine y tế, giờ ở bệnh viện cũng dùng povidine để khử trùng vết thương. Dùng oxy già lên vết thương dễ bị nhiễm khuẩn kỵ khí lắm."
Ôn Tích Hàn cầm bông ngoáy tai lưỡng lự một lát. Vết thương của Nguyễn Hân Đề không sâu, chỉ là trầy da nhẹ, nhìn thì không cần thiết phải dùng oxy già sát trùng.
Nhưng để cho an toàn, Ôn Tích Hàn lấy một cái bông ngoáy tai mới, nhúng vào oxy già và quả quyết nói: "Cứ sát trùng bằng cái này trước đã."
"Hả?" Nguyễn Hân Đề tưởng mình nghe lầm: "Dùng cái này sao? Không cần thiết đâu ạ. Đây chỉ là vết trầy nhỏ, bôi povidine là được rồi."
Vừa nói, Nguyễn Hân Đề vừa co chân lại.
Ôn Tích Hàn nhắm đôi mắt đào hoa lại, nghiêm túc nói: "Đã trầy da rồi, vậy có cần phải đi tiêm phòng uốn ván không nhỉ?"
Nguyễn Hân Đề giật mình, cắn chặt môi dưới, do dự rồi duỗi chân ra.
Ôn Tích Hàn đè bắp chân cô, giọng dịu dàng: "Chị sẽ nhẹ nhàng, chắc sẽ không đau lắm đâu."
Khi bông ngoáy tai chạm vào vết thương, Nguyễn Hân Đề bắt đầu nhăn mặt.
Ôn Tích Hàn vứt bỏ chiếc bông vừa nhúng oxy già, cầm một chiếc mới đã tẩm cồn, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cố gắng chịu một chút, sẽ hơi đau đấy."
"Vâng," Nguyễn Hân Đề ôm chặt gối, cơ bắp trên đùi căng cứng.
Sợ Nguyễn Hân Đề đau, Ôn Tích Hàn bắt đầu từ mép vết thương, từ từ di chuyển vào giữa, vừa bôi vừa thổi nhẹ.
Dì Chu đứng một bên bật cười, không nhịn được trêu chọc: "Tiểu thư Hân Đề ơi, dì thấy tiểu thư Tích Hàn dịu dàng thế này. Chứ mà ở bệnh viện, người ta sẽ đổ thẳng thuốc lên vết thương đấy."
Chỉ mới tưởng tượng thôi, Nguyễn Hân Đề đã rùng mình, chân theo phản xạ co giật. Ôn Tích Hàn không kịp phòng bị, chiếc bông ngoáy tai đang cầm trên tay trực tiếp ấn từ mép vào chính giữa vết thương.
"..." Nguyễn Hân Đề đau đến nghiến chặt răng, suýt chút nữa kéo rách gối ôm.
"Chị xin lỗi," Ôn Tích Hàn nhìn Nguyễn Hân Đề với ánh mắt đầy hối lỗi, vội vàng thổi vào vết thương để giảm đau cho cô.
Nguyễn Hân Đề chống tay ngồi dậy, cố nặn ra nụ cười an ủi Ôn Tích Hàn: "Không sao đâu, hết đau rồi. Chỉ lúc đó hơi nhói một chút thôi."
"Thật không?"
"Thật."
Ôn Tích Hàn lại cầm một cái bông ngoáy tai mới, nhúng cồn. Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc: "Vậy sát trùng thêm một chút nữa nhé."
Nguyễn Hân Đề nghiến răng, nuốt đau vào trong: "Vâng."
Sau khi bôi cồn lần hai, Ôn Tích Hàn lấy povidine bôi cho Nguyễn Hân Đề rồi mới coi như xong.
Lúc đó, dì Chu đã dọn dẹp xong. Bà bưng ba ly sữa nóng từ bếp ra.
"Tiểu thư Tích Hàn và tiểu thư Hân Đề nghỉ sớm đi." Dì Chu đặt hai ly lên bàn, rồi bưng ly cuối cùng đến cho Nguyễn Tô.
Ôn Tích Hàn khẽ mím môi, cất hộp thuốc vào trong. Nàng dặn dò: "Mấy ngày này vết thương đừng dính nước."
"Vâng." Nguyễn Hân Đề đáp một cách lơ đãng.
Ôn Tích Hàn đặt hộp y tế về chỗ cũ, cúi người nhéo má Nguyễn Hân Đề: "Nghĩ gì vậy?"
Nguyễn Hân Đề bĩu môi, mặc kệ Ôn Tích Hàn nhéo: "Nghĩ chị sắp đi làm rồi."
Ôn Tích Hàn bật cười, bắt chước giọng của cô: "Vì hết kỳ nghỉ rồi mà."
Vì đầu gối Nguyễn Hân Đề bị thương, ngày hôm sau hai người ở lì trong nhà cũ cả ngày, không đi đâu cả.
Đến khi Nguyễn Tô về lúc 4 rưỡi chiều, thấy hai người đang vùi mình trên ghế sofa xem TV, bà thấy lạ.
"Không ra ngoài chơi à?" Nguyễn Tô cầm đồ uống, ngồi xuống đối diện hai người.
Nguyễn Hân Đề đang bóc quýt. Sau khi l*t s*ch những sợi trắng trên múi, cô đưa cho Ôn Tích Hàn, rồi lắc đầu: "Ở nhà chờ mẹ về mà."
Nguyễn Tô rùng mình, nhìn cô một cách kỳ quái, rồi quay sang Ôn Tích Hàn, ngờ vực: "Hôm qua nó bị đập đầu à?"
"..." Nguyễn Hân Đề lườm bà một cái thật dài, giả vờ buồn bã: "Chị ngày mai phải đi làm rồi."
"Chị"? Nguyễn Tô ngây người một lúc, mới nhận ra Nguyễn Hân Đề đang nói về Ôn Tích Hàn. Bà rót cho mình một ly trà để hạ hỏa, rồi mỉa mai: "Sao, lớn rồi mà vẫn như cái đuôi thế à?"
Nguyễn Hân Đề chống cằm, giọng còn buồn bã hơn: "Mẹ ơi, mẹ không hiểu đâu."
Ôn Tích Hàn bóc một múi quýt, nhét vào miệng Nguyễn Hân Đề, hy vọng bằng cách này có thể làm cô im lặng.
Nguyễn Tô nghiến răng. Bà mặc kệ, thổi phù phù vào ly trà đang bốc khói. Một đứa được đằng chân lân đằng đầu, một đứa thì lại dung túng, thế này thì hai chúng nó muốn leo lên đầu bà rồi.
Nuốt múi quýt trong miệng, Nguyễn Hân Đề nghiêm túc nói: "Hay là thế này, trưa mai em mang cơm đến cho chị."
Ôn Tích Hàn nhíu mày, lấy giấy ăn lau tay, không đồng tình: "Phiền phức lắm. Chị ăn ở công ty là được rồi." Quan trọng là từ nhà cũ đến tập đoàn Lê thị quá xa, chỉ riêng việc đi lại đã mất hơn một tiếng.
Thấy Nguyễn Tô cũng đang nhìn mình, Nguyễn Hân Đề vờ như không nghe thấy lời Ôn Tích Hàn nói, dịu dàng hỏi: "Mẹ có muốn ăn không? Con tiện đường mang cho mẹ một phần."