Nguyễn Tô ngừng động tác thổi trà, khẽ nghiến răng. Bà nghĩ bụng Nguyễn Hân Đề đã hỏi vậy rồi, theo nguyên tắc buôn bán có lời, đây cũng là tự dưng có một bữa cơm miễn phí. Nguyễn Tô ưu nhã nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vẫn thản nhiên, dứt khoát đồng ý: "Ăn chứ."
Lần này lại đến lượt Nguyễn Hân Đề sững sờ. Cô cứ nghĩ Nguyễn Tô sẽ từ chối. Mím môi, Nguyễn Hân Đề nghiến răng đáp: "Được, ngày mai con sẽ mang đến cho hai người."
Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, Nguyễn Tô và Ôn Tích Hàn liếc nhau đầy ẩn ý. Nguyễn Tô tiếp tục hỏi một cách thờ ơ: "Thế con có định tự tay nấu không?"
Nguyễn Hân Đề: "???"
Mắt cô đảo một vòng. Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Ôn Tích Hàn, Nguyễn Hân Đề dùng sức nhéo lòng bàn tay mình, hạ quyết tâm, kiên định đáp: "Tất nhiên là phải tự tay nấu rồi."
Nguyễn Tô khẽ "hừ" một tiếng, gác một chân lên, thong thả đung đưa, nói đầy hàm ý: "Vẫn là tiện thể nhờ phúc của Tiểu Hàn thôi."
"..." Ôn Tích Hàn lặng lẽ siết chặt tờ giấy ăn trong tay.
Bị nói trúng tim đen, Nguyễn Hân Đề ho khan hai tiếng, lấy một quả quýt từ giỏ hoa quả, bẻ đôi. Thấy Ôn Tích Hàn còn gần một nửa, cô đưa phần còn lại cho Nguyễn Tô, giọng ân cần: "Mẹ ơi, ăn quýt đi ạ."
Nguyễn Tô: "..."
Tất nhiên Nguyễn Tô không nhận. Bà vờ như không thấy, nâng cổ tay lên, đổ đầy ly trà trước mặt. Rồi bà thản nhiên nói một câu chẳng liên quan: "Trà này là của em ấy để lại."
Nguyễn Hân Đề đang bóc những sợi trắng trên múi quýt. Nghe vậy, cô lập tức dừng tay, cầm lấy ấm trà bên cạnh Nguyễn Tô để xem xét: "Trà này có gì đặc biệt sao ạ?"
"Bốp!" Nguyễn Tô đánh vào mu bàn tay Nguyễn Hân Đề, cẩn thận giật lấy ấm trà. Giọng bà rất khẽ: "Mẹ không biết, chắc có gì đặc biệt."
Không cho xem ấm trà, Nguyễn Hân Đề chuyển sang nghiên cứu những lá trà đã ngâm nở bên trong.
Kể từ khi có trí nhớ, Nguyễn Hân Đề thấy Nguyễn Tô rất trân trọng bộ ấm trà này. Mỗi lần pha trà chỉ ngâm ba bốn lá rất tiết kiệm, đến mức trong ấm trà vẫn còn lại một phần ba lá trà.
Trong ấm lần này có ba lá trà, màu xanh non tươi mới, gân lá vẫn còn rõ. Nguyễn Hân Đề không biết đây là loại lá gì. Bên trong ấm còn có một lát sâm nhỏ bằng nửa ngón tay út, được cắt rất mỏng, nhưng có thể thấy rõ từng vòng tròn trong lát sâm. Mỗi vòng tròn đều có màu đỏ, như thể đã được ngâm trong máu.
Nguyễn Hân Đề dùng tay phẩy nhẹ làn khói bốc ra từ miệng ấm. Nhìn thì mỏng manh, nhưng hương trà lại rất đậm, thanh mát, giống như mùi tuyết trên đỉnh cây tùng vào mùa đông. Khi ngửi kỹ hơn, hương trà lại dịu dần, thoảng hương hoa.
Nguyễn Hân Đề đưa ấm trà cho Ôn Tích Hàn ngửi và trầm ngâm nói: "Hình như trên thị trường không có loại trà này."
Ôn Tích Hàn gật đầu, chỉ vào lát sâm nhỏ chìm dưới đáy ấm trà, không chắc chắn hỏi: "Kia, có phải nhân sâm không ạ?"
Nguyễn Tô khẽ nhướng mi, thản nhiên đáp: "Chắc là nhân sâm."
Một lúc sau, bà nói tiếp: "Trà này, chị cũng không biết Tân Dực lấy ở đâu. Lần đầu chị pha, không biết nên ngâm gần nửa ấm trà, sau đó bị chảy máu mũi."
Thực tế là không chỉ chảy máu mũi, mà bà còn ngất xỉu nữa. Nhưng Nguyễn Tô thích sĩ diện nên sẽ không kể những chuyện xấu hổ đó.
"Vậy đây là đồ tốt ạ, phải uống nhiều vào chứ." Nguyễn Hân Đề ngạc nhiên, liên tục tu liền mấy chén, không quên rót đầy ly cho Ôn Tích Hàn.
"Ách..." Ôn Tích Hàn vô thức nhìn về phía Nguyễn Tô.
Trực giác mách bảo nàng rằng uống loại trà này nhiều chắc chắn không phải chuyện tốt. Nếu nàng nhớ không lầm, mỗi lần Nguyễn Tô pha trà này, bà chỉ uống hai chén, rất tiết chế, không như Nguyễn Hân Đề.
Nguyễn Tô nhún vai, tiếp tục nhấp nửa chén trà còn lại.
Rất nhanh, dì Chu mang đồ ăn lên bàn và gọi mọi người vào ăn tối.
Nguyễn Hân Đề tiếc nuối uống nốt chén trà, rồi nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống.
Ôn Tích Hàn vào bếp rửa tay, lau khô, rồi mới ngồi xuống cạnh Nguyễn Hân Đề.
"Món này ngon lắm," Nguyễn Hân Đề gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Ôn Tích Hàn, rồi lấy thìa múc nửa bát canh gà đặt trước mặt nàng.
Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Ôn Tích Hàn khẽ cười và nói: "Cảm ơn Nhuyễn Nhuyễn."
Dì Chu đơn thuần nghĩ rằng tình cảm của hai người tốt, bà không khỏi cảm khái: "Nhiều năm như vậy rồi, không ngờ tình cảm của tiểu thư Hân Đề và tiểu thư Tích Hàn vẫn tốt như ngày còn bé."
Nguyễn Tô cười một cách khó hiểu. Bà gắp một miếng đồ chay, thản nhiên nói: "Dì Chu này, giờ thì không giống hồi bé nữa đâu."
Dì Chu không hiểu: "Bà chủ, không giống ở chỗ nào ạ?"
Nguyễn Tô chỉ cười không nói.
"Chị..." Ôn Tích Hàn định mở miệng thì bị Nguyễn Hân Đề đặt tay lên mu bàn tay, rồi lắc đầu.
Ôn Tích Hàn mím môi, nuốt lời. Nàng thấy Nguyễn Hân Đề đưa tay lên, ngang nhiên đan mười ngón tay vào tay nàng, sợ dì Chu không nhìn thấy còn cố ý lắc lư.
"Cái này dĩ nhiên là không giống rồi," Nguyễn Hân Đề cười với Ôn Tích Hàn, rồi chủ động tiếp lời, rất nghiêm túc: "Dì Chu, bây giờ dì nhỏ là bạn gái của con."
"Là mối quan hệ vợ tương lai đấy ạ."
Dì Chu sững sờ, như đang cố tiêu hóa những lời Nguyễn Hân Đề vừa nói.
"Dì Chu?" Ôn Tích Hàn hơi lo lắng dì Chu sẽ không chấp nhận được mối quan hệ của hai người, nàng lườm Nguyễn Hân Đề đầy trách móc.
Nguyễn Hân Đề không quan tâm, vẫn siết chặt tay cả hai người.
"Tiểu thư Hân Đề, ý của con là, tiểu thư Tích Hàn bây giờ là bạn gái của con?" Dì Chu vừa hỏi vừa vuốt cằm.
"Đúng vậy ạ," Nguyễn Hân Đề gật đầu, nhấn mạnh: "Sau này còn là vợ của con nữa."
Ôn Tích Hàn hít một hơi thật sâu, mặt không đổi sắc bóp đùi Nguyễn Hân Đề, nói với giọng chỉ hai người nghe thấy: "Nguyễn Hân Đề, em nói linh tinh gì đấy?"
Suy cho cùng, Ôn Tích Hàn vẫn sợ dì Chu không chấp nhận. Dù sao người ở tuổi dì Chu rất ít khi tiếp xúc với chuyện này.
Nguyễn Hân Đề đáp lại: "Chị ơi, em nói sai chỗ nào à?"
Ôn Tích Hàn nghẹn lời, bực bội định rút tay ra. Đúng lúc đó, dì Chu bất ngờ hỏi: "Vậy tiểu thư Hân Đề, con và tiểu thư Tích Hàn khi nào sẽ kết hôn?"
Động tác rút tay của Ôn Tích Hàn khựng lại.
Nguyễn Hân Đề suýt sặc nước bọt của mình.
Chỉ có Nguyễn Tô là bình tĩnh nhất. Bà thản nhiên múc một bát canh gà, từ tốn thưởng thức.
"..." Ôn Tích Hàn ngượng đến nỗi phải đỡ trán. Đối mặt với câu hỏi trong sáng nhưng trực diện của dì Chu, đôi mắt đào hoa của nàng lảng tránh, nụ cười trên môi suýt không giữ được.
Nguyễn Hân Đề nuốt nước bọt, lần đầu tiên ấp úng: "Cái này... tạm thời chưa vội ạ..."
Dì Chu nghe xong, cau mày, cực kỳ không đồng tình: "Tiểu thư Hân Đề, cái này là con sai rồi."
"Tiểu thư Tích Hàn của chúng ta ưu tú như vậy, con đã được gần nước hưởng trăng, lại còn không muốn nắm bắt cơ hội, thế này thì sau này có mà hối hận!"
Nguyễn Hân Đề: "..."
Thấy dì Chu có vẻ như mong muốn hai người ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn, Nguyễn Hân Đề vội vàng giải thích: "Không phải dì Chu, ý con không phải thế."
"Vậy tiểu thư Hân Đề, ý con là sao?" Sự bất mãn của dì Chu với Nguyễn Hân Đề hiện rõ trên mặt.
Nguyễn Hân Đề nhìn Ôn Tích Hàn, nuốt nước bọt, hạ giọng: "Ý con là, thế này hơi nhanh quá, với lại nói ra trước mặt... thì còn gì là bất ngờ nữa."
Dì Chu gật đầu, có vẻ thấy cũng có lý. Bà nhìn Nguyễn Tô, người đang ngồi xem kịch vui, không khỏi cười sâu hơn, ra dấu im lặng, hạ giọng dịu dàng: "Vậy, hai vị tiều thư cứ từ từ ăn cơm nhé."
Khi dì Chu đi, Nguyễn Hân Đề khẽ thở phào. Cô cầm đũa lên, thấy Ôn Tích Hàn và Nguyễn Tô đều đang nhìn mình, vô thức lấy mu bàn tay lau mũi, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Không có gì," Nguyễn Tô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, giọng bình thản, bỏ lại câu: "Mẹ ăn xong rồi, hai đứa cứ ăn tiếp nhé," rồi đứng dậy đi lên lầu.
Ôn Tích Hàn im lặng uống hết phần canh gà còn lại trong bát, "Chị cũng ăn xong rồi. Nhuyễn Nhuyễn cứ ăn từ từ nhé," rồi cũng đi theo lên lầu.
Nguyễn Hân Đề: "???"
Khi dì Chu bưng đĩa hoa quả đã gọt xong ra, trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Nguyễn Hân Đề.
"Tiểu thư Hân Đề,"
Nguyễn Hân Đề: "Dạ?"
Dì Chu nói đầy thấm thía: "Con lại chọc tiểu thư Tích Hàn giận à?"
Nguyễn Hân Đề: "..."
Ăn xong, Nguyễn Hân Đề đi dạo một vòng ở vườn sau, sau đó lên lầu, và lấy một cây kem trong tủ lạnh.
Dì Chu đang dọn dẹp nhà bếp, thấy Nguyễn Hân Đề vẫn còn lảng vảng dưới lầu, không nhịn được nói: "Tiểu thư Hân Đề, sao con còn chưa đi dỗ tiểu thư Tích Hàn vậy?"
Nguyễn Hân Đề cắn kem, gật đầu: "Vâng, con đi đây."
Dì Chu dùng giọng của người từng trải nói: "Tiểu thư Tích Hàn tuy ngoài lạnh trong nóng, nhưng tâm hồn rất mềm yếu. Nếu con mà chọc giận cô ấy, chỉ cần dỗ ngọt một chút, cô ấy sẽ không giận nữa. Dù chúng ta già rồi, nhưng vẫn thấy rõ là cô ấy không nỡ giận con đâu."
Nguyễn Hân Đề đồng tình gật đầu. Cô vứt que kem đã ăn gần hết vào thùng rác, rồi lấy thêm một cây khác từ tủ lạnh. Cô lẩm bẩm: "Dì Chu ơi, điều hòa có phải mở cao quá không ạ? Con thấy hơi nóng."
"Nóng sao?" Dì Chu nói xong liền định đi xem điều hòa mở bao nhiêu độ: "Tiểu thư Hân Đề, con có phải đang nóng trong người không? Để dì nấu cho con ít chè đậu xanh thanh nhiệt nhé."
"Vâng." Nguyễn Hân Đề vừa ăn kem vừa bước dài đi: "Dì Chu, con lên trước đây."
Đứng trước cửa phòng Ôn Tích Hàn, Nguyễn Hân Đề không vội gõ cửa. Cô đứng ở hành lang ăn hết cây kem trên tay, rồi dùng ống quần lau tay, cẩn thận ấn nhẹ tay nắm cửa.
Cửa phòng không khóa. Ôn Tích Hàn đang tắm trong phòng tắm.
Nguyễn Hân Đề chầm chậm đi đến đầu giường, cầm điều khiển điều hòa hạ xuống hai độ, rồi ngồi xuống mép giường, lẳng lặng chơi điện thoại chờ Ôn Tích Hàn ra.
Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra.
Nguyễn Hân Đề ngước mắt nhìn lên, khẽ gọi: "Chị ơi."
Sự chênh lệch nhiệt độ khiến Ôn Tích Hàn vô thức siết chặt áo choàng tắm. Cô khẽ vuốt mái tóc dài còn ướt. Vừa nghiêng đầu nhìn thấy Nguyễn Hân Đề, cả người nàng sững lại.
"Nhuyễn Nhuyễn, em...?"
"Sao ạ?" Nguyễn Hân Đề cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, thấy đột nhiên có hai giọt máu. Cô sờ lên mũi mình, không bất ngờ chút nào, là một tay máu.
Ôn Tích Hàn vội vàng lấy khăn giấy lau máu mũi cho Nguyễn Hân Đề: "Nhuyễn Nhuyễn, em có khó chịu ở đâu không?"
Nguyễn Hân Đề một tay bịt mũi, máu vẫn nhỏ qua kẽ ngón tay. Cô lắc đầu nói: "Nóng, còn hơi chóng mặt."
"Em có ăn gì đâu nhỉ? Sao cảm giác như bị bồi bổ quá mức ấy?"