Bồi bổ quá mức?
Gì mà bồi bổ quá mức nhỉ?
Ôn Tích Hàn phản ứng ngay đến chén trà uống buổi chiều. Nàng và Nguyễn Tô đều uống ít, không quá hai chén. Chỉ có Nguyễn Hân Đề là uống liền mấy chén.
Nhìn tờ giấy bị thấm máu, Ôn Tích Hàn đứng dậy cầm thùng rác, lấy thêm hai tờ giấy siết trong tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu sẫm màu trên mặt Nguyễn Hân Đề.
Cảm thấy máu mũi lại sắp chảy ra, Nguyễn Hân Đề vội ngước cổ lên, giật lấy giấy, đứng dậy chạy vào phòng tắm: "Em đi rửa một chút."
Ôn Tích Hàn khẽ thở dài, từ từ đứng thẳng dậy, dùng giấy lau vết máu trên màn hình điện thoại Nguyễn Hân Đề. Nàng đứng đợi trước cửa phòng tắm một lúc, thấy Nguyễn Hân Đề vẫn chưa ra, tiếng nước rửa tay không giảm mà còn lớn hơn, nàng không khỏi gõ cửa hai cái. Giọng nói trong trẻo, mang theo vẻ lo lắng rõ ràng: "Nhuyễn Nhuyễn? Em đỡ hơn chưa?"
"Hả?" Tiếng nước đột nhiên nhỏ lại.
Giọng Nguyễn Hân Đề mơ hồ vọng ra: "Cũng đỡ rồi, máu mũi vẫn còn rỉ."
"Đầu còn chóng mặt không?" Ôn Tích Hàn lại hỏi.
Tiếng nước dần dần dừng lại.
"Vâng." Nguyễn Hân Đề thở khẽ: "So với lúc nãy đỡ hơn chút rồi. Chỉ cảm thấy rất nóng, chị ơi, em muốn tắm."
Ôn Tích Hàn mím môi, không yên tâm dặn dò: "Em cứ tắm đi, có gì thì gọi chị nhé?"
"Vâng ~" Giọng Nguyễn Hân Đề kéo dài, nghe như một câu hỏi nhỏ.
Ôn Tích Hàn đưa tay xoa xoa thái dương, từ trong tủ lấy máy sấy, dùng tốc độ nhanh nhất sấy khô tóc, thay bộ đồ ngủ kín đáo. Nàng khẽ khép cửa phòng ngủ, từ từ đi lên lầu.
Đèn phòng ngủ của Nguyễn Tô đã tắt. Ôn Tích Hàn không dừng lại, đi thẳng đến phòng làm việc.
Điều bất ngờ là Nguyễn Tô không có ở trong phòng làm việc. Ôn Tích Hàn dừng lại, khẽ gọi ngoài hành lang: "Chị?"
Không có tiếng trả lời.
Đúng lúc Ôn Tích Hàn định quay người rời đi, cửa một căn phòng cuối hành lang từ từ mở ra.
Nguyễn Tô cầm bút vẽ trong tay, những ngón tay thon dài dính lấm tấm màu vẽ. Bà đứng ở vị trí hơi bị lóa sáng, giữa đôi lông mày hiện lên một khoảng tối mờ, trông càng thâm trầm.
"Sao đấy?" Nguyễn Tô một tay vịn khung cửa, nhíu mày, giọng khàn khàn.
Ôn Tích Hàn nuốt nước bọt, ấp úng: "Chị ơi, Nhuyễn Nhuyễn... bị nóng trong người."
"Hả?" Nguyễn Tô đổi bút vẽ sang tay kia, nhìn vẻ nói vòng vo của Ôn Tích Hàn, thản nhiên hỏi: "Bị nóng ở đâu?"
"Chảy máu mũi," Ôn Tích Hàn nuốt nước bọt, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyễn Tô: "Chắc là... uống trà buổi chiều nhiều quá."
"Phụt!" Nguyễn Tô không nhịn được, bật cười.
"Chị này." Ôn Tích Hàn hạ giọng, đôi mắt đào hoa hiện lên chút ngượng ngùng.
Ho khan hai tiếng, Nguyễn Tô nghiêm mặt: "Thế nên chị mới nói trà đó không được uống nhiều."
"Nếu nóng trong người, sẽ khó chịu lắm."
"Vậy phải làm sao ạ?" Ôn Tích Hàn vội vàng hỏi. Khi nàng ngước mắt lên, ánh sáng hành lang chiếu vào mắt nàng, sáng lấp lánh như được rải vô số tinh tú.
Lướt thấy ánh mắt trong sáng và sự ngây thơ của Ôn Tích Hàn, Nguyễn Tô khẽ cười. Bà nửa thật nửa giả nói: "Cái này à, ngủ một giấc là khỏi."
Ôn Tích Hàn: "???"
Ngủ một giấc... Là ý nàng hiểu? Hay chỉ đơn thuần là ngủ một giấc thôi?
Thấy Ôn Tích Hàn lộ vẻ nghi ngờ, Nguyễn Tô hừ một tiếng, giọng điệu lười biếng: "Đúng là ý em nghĩ đấy."
Ôn Tích Hàn: "..."
Nàng từ từ thở ra một hơi, nở nụ cười vô hại, ôn tồn thì thầm: "Xem ra chị rất có kinh nghiệm nhỉ."
"Đương nhiên..." Nguyễn Tô nói được nửa câu mới nhận ra có gì đó không đúng. Bà liền sầm mặt xuống: "Không có chuyện đó, em nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, bà định đóng cửa phòng vẽ lại. Cửa vừa khép lại, lại bị kéo ra. Nguyễn Tô nhíu mày nói: "Buổi tối làm gì thì làm nhỏ tiếng thôi, và ngủ sớm nhé."
Ôn Tích Hàn: "..."
Khi Ôn Tích Hàn trở về phòng ngủ, Nguyễn Hân Đề đã ra khỏi phòng tắm. Cô đang lau mái tóc ướt sũng với động tác hơi vội vàng.
Vừa thấy Ôn Tích Hàn, Nguyễn Hân Đề chẳng thèm lau tóc nữa, một tay cầm khăn mặt, sững sờ nhào vào lòng Ôn Tích Hàn.
"Chị ơi, chị đi đâu đấy?" Nguyễn Hân Đề cọ cọ vào người Ôn Tích Hàn như một chú cún con.
Ôn Tích Hàn cầm khăn mặt từ tay Nguyễn Hân Đề, tỉ mỉ lau khô mái tóc ướt cho cô: "Đi tìm mẹ em."
"Đi tìm bà ấy làm gì?" Nguyễn Hân Đề nhíu chặt mày, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu.
Ôn Tích Hàn thở dài, động tác lau tóc càng thêm nhẹ nhàng, từ tốn giải thích: "Em không phải chảy máu mũi sao?"
Nguyễn Hân Đề phồng má, lầm bầm: "Chảy máu mũi thì liên quan gì đến bà ấy chứ."
"Ngốc ạ," Ôn Tích Hàn vắt chiếc khăn ướt lên khuỷu tay, vẻ mặt bất lực, khẽ nhéo má Nguyễn Hân Đề: "Ai bảo buổi chiều em uống nhiều trà như thế."
Nguyễn Hân Đề lập tức tiu nghỉu, lúc này mới sực tỉnh: "À, là do trà sao?"
Cô sực nhớ ra Nguyễn Tô từng nói chuyện bà ấy bị chảy máu mũi vì uống trà.
"Lại đây, sấy khô tóc trước đã," Ôn Tích Hàn cắm máy sấy vào ổ điện, ra hiệu Nguyễn Hân Đề đến gần.
Nguyễn Hân Đề lập tức lắc đầu, từ chối: "Không."
"Tại sao không?" Nụ cười trên môi Ôn Tích Hàn khẽ tắt.
Nguyễn Hân Đề vẫn lắc đầu, mím môi, khẽ kéo cổ áo choàng tắm xuống một chút, nói rất khẽ: "Sấy nóng lắm."
Khi nóng người lên, cô cảm thấy trong lòng rất bực bội, bức bối một cách khó hiểu.
"Vù vù..."
Ôn Tích Hàn cúi xuống vặn nút máy sấy, sau khi tắt đi, nàng dỗ dành: "Sấy gió lạnh, không nóng đâu."
"Thật không?" Nguyễn Hân Đề bán tín bán nghi, nhưng chân đã từ từ tiến lại gần.
"Không lừa em đâu." Ôn Tích Hàn đứng sau lưng Nguyễn Hân Đề, dùng chế độ gió nhẹ nhất để sấy tóc cho cô.
Nàng dùng tay nhẹ nhàng chải lại phần tóc đã khô ở gáy, rồi vỗ vai Nguyễn Hân Đề, ra hiệu cô xoay người lại: "Sấy phía trước nào."
Nguyễn Hân Đề làm theo, ánh mắt rực rỡ nhìn thẳng vào mặt Ôn Tích Hàn. Khi tóc bay, tầm nhìn bị che khuất, tiếng th* d*c dần rõ hơn, rồi lại chìm vào tiếng "vù vù" ồn ào của máy sấy.
"Ực..." Nguyễn Hân Đề nuốt nước bọt.
"Được rồi." Đúng lúc đó, Ôn Tích Hàn tắt máy sấy.
Khi nàng quay người cất máy sấy, Nguyễn Hân Đề lên tiếng gọi: "Chị ơi ~" Giọng cô rõ ràng có âm mũi, hơi khàn, như đang kìm nén điều gì đó.
Động tác cất đồ khựng lại. Ngón út của Ôn Tích Hàn khẽ run lên. Nàng vờ như không nghe thấy sự bất thường trong giọng Nguyễn Hân Đề, tăng tốc cất máy sấy vào tủ. Giọng nàng vẫn trong trẻo như thường: "Sao thế?"
"Muốn ôm chị." Vừa nói câu này, Nguyễn Hân Đề đã ôm lấy eo Ôn Tích Hàn. Cô siết cánh tay, nhấc bổng Ôn Tích Hàn lên một cách không mấy vững vàng.
"Nhuyễn Nhuyễn, bỏ chị xuống," tim Ôn Tích Hàn hẫng một nhịp. Nàng khẽ giãy giụa: "Ngoan nào."
Nguyễn Hân Đề l**m môi dưới, ngả cổ lên phần cổ trắng ngần của nàng: "Không ngoan đâu. Chị mà cử động nữa, áo choàng tắm của em sẽ tuột ra đấy."
"..." Ôn Tích Hàn quả nhiên không giãy giụa nữa. Nàng cúi đầu giữ chặt cổ áo choàng tắm đang trượt xuống, cố chỉnh lại.
Nhân lúc Ôn Tích Hàn mất tập trung, Nguyễn Hân Đề bế nàng đi đến bên giường, rồi từ từ đặt xuống.
"Ưm..." Ôn Tích Hàn nghiêng đầu, tránh nụ hôn vồ vập của cô: "Đã khóa cửa chưa?"
"Chưa." Nguyễn Hân Đề muốn hôn thêm hai cái nữa, không nỡ đứng dậy khóa cửa.
Ôn Tích Hàn lại nói: "Tắt đèn đi."
Cắn môi, Nguyễn Hân Đề tắt hết đèn trong phòng.
Khi mắt đã quen với bóng tối, cô mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Sau đó là tiếng xé bao bì nhựa giòn tan.
Ôn Tích Hàn s* s**ng tiến lại gần phía bên kia giường, đồng thời kéo chăn đắp lên người: "Em lấy cái gì vậy?"
Nguyễn Hân Đề không nói gì chỉ bưng cốc nước ở đầu giường lên uống một ngụm.
Ôn Tích Hàn còn định nói gì đó thì đã bị đôi môi và chiếc lưỡi nóng bỏng của cô chặn lại. Cùng lúc đó, Nguyễn Hân Đề từ từ truyền nước qua.
Nước vốn lạnh, nhưng sau khi qua môi Nguyễn Hân Đề, nó đã trở nên ấm, thậm chí nóng bỏng. Một phần nước tràn ra khỏi khóe môi đỏ mọng, từ từ trượt xuống theo đường da thịt. Nó lướt qua yết hầu đang di chuyển, cuối cùng thấm vào lớp vải đồ ngủ mềm mại, chỉ để lại một vệt ướt nhỏ.
Ngậm nước và nuốt xong, Nguyễn Hân Đề dùng lòng bàn tay lau đi vết ướt ở khóe môi Ôn Tích Hàn, khàn giọng hỏi: "Còn cần nữa không?"
"Không cần," Ôn Tích Hàn kéo chăn xuống. Tai cô nóng bừng, đầu óc choáng váng: "Hơi lạnh."
Điều hòa bị Nguyễn Hân Đề mở quá thấp.
"Không sao đâu, người em nóng lắm," Nguyễn Hân Đề cầm tay Ôn Tích Hàn đặt lên người mình, nói đầy ý tứ: "Chị dán vào đi, em truyền nhiệt độ cho chị nha ~"
Hôm sau, Ôn Tích Hàn đến công ty muộn, vì vừa phải nghiên cứu địa hình và lại còn ngủ nướng.
Vì vội, bữa sáng của Ôn Tích Hàn được ăn trên xe.
Nguyễn Tô cầm máy tính bảng, ung dung lướt thị trường chứng khoán, vẫn không quên nhắc nhở tài xế: "Lái ổn một chút, sữa sắp đổ rồi."
"Vâng, thưa bà chủ." Tài xế làm theo, giảm tốc độ và lái từ tốn.
Ôn Tích Hàn cắn mạnh chiếc bánh sandwich trong tay, nhìn hàng xe dài đang kẹt trước đèn giao thông, cam chịu nói: "Chị ơi, em muộn giờ làm rồi."
Nguyễn Tô ngừng lướt màn hình. Bà nheo mắt, ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua cổ áo được che kín của Ôn Tích Hàn, rồi chậm rãi nói: "Giờ này muộn hơn nửa tiếng so với giờ chị đi làm bình thường đấy."
Mặt Ôn Tích Hàn cứng lại. Nàng vội đổ tội: "Nhuyễn Nhuyễn lại chỉnh báo thức của em."
Nguyễn Tô không nói gì, chỉ cười cười lắc đầu.
Ôn Tích Hàn nhất thời ngại không tả nổi. Nàng thầm mắng đứa ranh con Nguyễn Hân Đề từ trong ra ngoài.
Sau hơn 50 phút muộn, Ôn Tích Hàn cuối cùng cũng đến công ty.
Nguyễn Tô hạ kính cửa xe, nhìn theo bóng Ôn Tích Hàn vào trong, rồi lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Hân Đề.
Sau một lúc lâu, điện thoại mới được kết nối.
"Alo, mẹ?" Giọng Nguyễn Hân Đề khàn không tả nổi.
Nguyễn Tô kéo cửa kính lên, cau mày hỏi: "Vẫn chưa dậy à?"
"Vâng." Nguyễn Hân Đề nheo mắt nhìn đồng hồ, hốt hoảng hỏi: "Gần 9 giờ rồi ạ?"
Cô mò mẫm quanh giường, giọng bỗng tỉnh táo hẳn: "Chị đâu rồi?"
Nguyễn Tô nghe xong thì bực bội, không vui nói: "Đi rồi."
Nguyễn Hân Đề nghe vậy cũng cuống. Cô đột ngột ngồi bật dậy từ trên giường, rồi mất thăng bằng, lăn thẳng xuống sàn.
Thái dương Nguyễn Tô giật mạnh. Bà chỉ cần nghe động tĩnh là có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra ở đầu dây bên kia.
Sau vài giây cho Nguyễn Hân Đề trấn tĩnh, Nguyễn Tô thản nhiên nói: "Nhờ phúc của con, Tiểu Hàn hôm nay muộn hơn một tiếng."
Nguyễn Hân Đề xoa đầu gối, từ từ đứng dậy. Giọng cô ngọt ngào nịnh nọt: "Mẹ ơi, trưa nay mẹ muốn ăn gì ạ?"